Chương 53: Lễ thành hôn ma quỷ.
"Hắc hắc hắc... vậy...rốt cuộc...chúng ta...đang tìm...thứ gì...?"
Giọng nói quỷ dị ghê rợn phát ra từ phía trên tán cây cao.
Một bóng đen ngồi vắt vưởng trên đó, cặp mắt đỏ ngầu nhìn xuống Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La.
"Ngươi...là ai...?"
Mộc Phiến La khẽ rùng mình cảm thấy toàn thân ớn lạnh khi nhìn vào cặp mắt của thứ đó.
Nàng có thể chắc chắn một điều cái kẻ đang ngồi trên cây kia không phải là một yêu nhân vì nó không hề phát ra một chút yêu khí nào.
"Là quỷ linh!"
Triệu Thường Côn soi ngọn đuốc về phía cái bóng đen kia, ngưng trọng nói.
"Quỷ linh?"
Đây là lần đầu tiên Mộc Phiến La nghe đến hai chữ này, nàng ngốc trệ hỏi lại Triệu Thường Côn.
"Hắc hắc hắc... không ngờ một tên nhân loại lại có thể nhìn ra được thân phận của ta.
Nhưng biết rồi thì sao?
Cả hai ngươi có thể làm gì ta?"
Tên quỷ linh cười chế nhạo hai người.
"Ta sẽ cho ngươi thấy bọn ta có thể làm gì!"
Mộc Phiến La tỏ ra bực tức với sự chế nhạo của tên quỷ linh, nàng vận yêu khí trực tung ra chưởng pháp đánh tới, nhưng lại bị Triệu Thường Côn ngăn lại.
"Nàng không thể tấn công thứ đó bằng một cách bình thường được..."
Triệu Thường Côn nắm lấy cổ tay Mộc Phiến La giải thích.
"Quỷ linh là linh hồn của kẻ đã chết, uất hận vì một chuyện gì đó lúc còn sống nên không thể siêu thoát được.
Chỉ những đòn tấn công trực tiếp vào linh hồn thì mới có thể gây ra thương tổn cho nó"
"Hắc hắc hắc...xem như ngươi hiểu biết!"
"Nhưng nếu như đã biết nó là thứ gì, vậy thì dễ xử lý rồi"
Triệu Thường Côn tiếp tục nói.
Hắn sau đó thi triển ra trận pháp triệu hồi.
Một tiểu yêu dáng hình nhỏ nhắn, chỉ cao bằng đầu gối Triệu Thường Côn, thân mặc một bộ y phục màu đen giữa ngực có thêu một chữ "Quan" màu vàng, đầu đội nón quan cũng màu đen.
Tiểu yêu xuất hiện lơ lửng trên không trước mặt Triệu Thường Côn.
"Chung Quỳ, kéo cái thứ đen xì trên cây kia xuống đây cho ta!"
Triệu Thường Côn ra lệnh cho Chung Quỳ.
Tiểu yêu ánh mắt liếc nhìn về phía ngón tay Triệu Thường Côn chỉ tới, gương mặt nó hiện lên vẻ thích thú.
"Ồ, một quỷ linh!"
Liền sau đó Chung Quỳ trên tay xuất hiện một cái roi bằng đá xung quanh bao bọc bởi một ngọn lửa đang phừng phừng cháy.
Tên quỷ linh nhìn thấy cái roi của Chung Quỳ liền lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt dâng lên sợ hãi không còn dọa người như lúc vừa mới xuất hiện.
Quỷ linh toan bỏ chạy.
Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã bị roi lửa lao tới quấn quanh người, trói hắn lại như một con giun đất.
Tên quỷ linh cố gắng vùng vẫy hòng thoát ra nhưng càng vùng vẫy thì ngọn roi càng siết chặt, càng bị lửa thiêu đốt mạnh hơn.
Nó gào thét trong đau đớn.
Chung Quỳ vận sức kéo mạnh tên quỷ linh.
"Xuống chơi với gia gia nào!"
Bang!
Quỷ linh bị kéo rơi thẳng xuống, đập mạnh vào nền đá, thở hổn hển.
Chung Quỳ tiểu yêu vốn là phán quan dưới âm ti, quyền hạn chỉ xếp sau Diêm La vương, vì một vài lý do đã trở thành khế ước triệu hồi của Triệu Thường Côn.
Từng đích thân thay Diêm La vương xét xử và tra tấn những vong hồn dưới địa phủ, đối mặt với hàng ngàn, hàng vạn linh hồn xấu xa, tà ác, thì với Chung Quỳ, việc xử lý một quỷ linh chỉ đơn giản như là trở bàn tay mà thôi.
Triệu Thường Côn đi đến trước mặt tên quỷ linh, chậm rãi nói.
"Ngươi bây giờ có hai lựa chọn.
Một là nói cho ta biết nơi này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sau đó ta sẽ để ngươi siêu thoát một cách đau đớn vì cái tội khi nãy dám hù dọa bọn ta.
Hai là ngươi sẽ vừa trải nghiệm sự đau đớn chưa từng có vừa nói cho ta biết, sau đó ngươi sẽ được siêu thoát.
Chọn đi!"
Mộc Phiến La cùng Chung Quỳ khoé miệng có chút giật.
Dù cho tên đó có chọn cái nào thì kết cục vẫn chỉ có một mà thôi.
Tên quỷ linh nghe từng lời Triệu Thường Côn nói thì toàn thân run lên bần bật, hắn định mở miệng cầu xin thì chợt Chung Quỳ lên tiếng.
"Chủ nhân, người và nữ yêu này nên giấu đi khí tức của mình.
Ta cảm nhận thấy có một số lượng rất lớn quỷ linh sắp xuất hiện..."
Chung Quỳ đảo cặp mắt khắp xung quanh, nói.
"Số lượng bao nhiêu?"
Triệu Thường Côn nhíu mày hỏi.
"Không thể đếm được, rất đông!
E là với số lượng đó, ta cũng không thể kiểm soát được tình hình...".
Gần nữa canh giờ sau.
Triệu Thường Côn, Mộc Phiến La cùng Chung Quỳ đứng trên mái một toà nhà cao, bên cạnh là tên quỷ linh đang bị trói nằm sóng soài.
Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La được bao bọc bởi một lớp màn chắn vô hình do Chung Quỳ thi triển ra hòng che giấu đi sự tồn tại của cả hai.
Bọn hắn đứng nhìn khung cảnh phía dưới, ánh mắt hiển hiện lên hoang mang.
Những con đường, những dãy phố, những tòa nhà của Vạn Cổ Yêu thành thời gian ngắn trước còn mịt mù tăm tối một màu đen u ám, bây giờ bỗng chốc sáng rực lên bởi những chiếc đèn lồng treo hai bên khắp các con đường, phía dưới mái của tất cả các toà nhà.
Trên đèn lồng dán hai tờ giấy màu đỏ ở hai mặt, bên trên tờ giấy ghi một chữ Hỉ màu vàng.
Con đường lớn vừa nãy Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La bước đi không một bóng người nay lại nhộn nhịp với hàng dài những bóng đen mặc đủ loại trang phục khác nhau, xếp hàng dọc hai bên lề đường.
Bọn chúng tất cả đều là quỷ linh.
Trang phục của bọn chúng tuy không cái nào giống cái nào nhưng màu sắc lại chỉ có một màu, là màu đỏ của máu.
Số lượng quỷ linh phải lên đến hàng vạn con, bọn chúng cứ đứng đó im lặng và chờ đợi một thứ gì đó sắp sửa xảy ra.
"Sắp...sắp đến rồi..."
Tên quỷ linh nằm dưới chân Triệu Thường Côn lên tiếng.
"Cái gì sắp đến?
Nơi này rốt cuộc là đang xảy ra việc gì?"
Triệu Thường Côn liếc nhìn hắn, hỏi.
"Các ngươi cứ...xem tiếp đi..."
Keng!
Keng!
Keng!
Một hồi kẻng vang lên, âm thanh vang vọng khắp cả Vạn Cổ Yêu thành, thu hút sự chú ý của Triệu Thường Côn cùng Mộc Phiến La.
Kétttttt.....
Cánh cửa lớn của Đại điện hoàng cung từ từ mở ra.
Từ bên trong một đám quỷ linh bước ra, bọn chúng cũng mặc trên người y phục màu đỏ.
Dẫn đầu đoàn quỷ linh là một tên yêu nhân trung niên mặc trang phục chú rể, cưỡi một con hắc mã, bên hông hắn vắt một thanh kiếm được chạm khắc tinh xảo.
Ở hắn toát ra một luồng yêu khí rất hùng hậu khiến cho Mộc Phiến La không khỏi lo sợ.
Dù có là Tứ đại Tà chủ cũng không toát ra luồng yêu khí kinh khủng đến như thế.
Đến cả Triệu Thường Côn cũng tỏ ra có chút lo ngại khi nhìn thấy tên yêu nhân đó.
Hắn là yêu nhân duy nhất mà Triệu Thường Côn nhìn thấy kể từ khi bước vào Vạn Cổ Yêu thành và cũng có thể là một vật cản lớn nhất ngăn cản mục đích mà Triệu Thường Côn đến đây.
Hai quỷ linh đi theo sau tên yêu nhân, y phục tựa như của nữ giới, trên tay là một giỏ hoa lớn, vừa đi vừa tung những bông hoa lên trên cao.
Tiếp theo là một đội những tên quỷ linh, gần hai mươi tên, trên tay bọn chúng là những nhạc cụ, kèn, trống, kẻng nhiều loại, bọn chúng vừa đi vừa chơi nhạc, một bài nhạc hay được cất lên trong các dịp hỉ sự.
Kế đến, ra khỏi cửa lớn đại điện hoàng cung là một cái kiệu lớn tám người khiên.
Chiếc kiệu được trang trí cầu kì bằng vàng với rồng phụng uốn lượn, được khiên bởi tám quỷ linh.
Chiếc kiệu tuy là lớn nhưng bọn quỷ linh lại di chuyển một cách rất nhẹ nhàng và khoan thai.
Đi sau chiếc kiệu là một đoàn quỷ linh số lượng phải cả trăm.
Bọn chúng kẻ thì tung hoa, kẻ thì múa hát.
Đoàn quỷ linh ra khỏi cửa hoàng cung thì di chuyển theo con đường lớn của Vạn Cổ Yêu thành.
Đi đến đâu thì những quỷ linh xếp hàng ở hai bên đường tung hô đến đó.
Không khí trở nên náo nhiệt, ồn ào bởi tiếng của mấy vạn con quỷ linh.
Tất cả bọn chúng đều lặp đi lặp lại một câu duy nhất.
"Vạn Cổ Yêu Hoàng, Thanh Cơ Yêu Hậu, răng long đầu bạc, vạn vạn hoan hỉ!"
"Vạn Cổ Yêu Hoàng, Thanh Cơ Yêu Hậu, răng long đầu bạc, vạn vạn hoan hỉ...!"
Đoàn quỷ linh dần khuất sau những dãy nhà cao, nhưng tiếng tung hô vẫn vang vọng khắp thành.
"Đây giống như là... một lễ rước tân nương..."
Mộc Phiến La nhận xét.
"Ừm..."
Triệu Thường Côn gật đầu.
"Nàng có để ý tên yêu nhân vừa nãy không?"
"Tất nhiên là...có.
Tên yêu nhân đó... rất mạnh...
Nếu chúng ta và hắn xảy ra một trận chiến...e là...chúng ta sẽ...bị đánh bại... một cách dễ dàng..."
Mộc Phiến La ngập ngừng nói, nhớ lại luồng yêu khí kinh khủng kia khiến nàng rùng mình.
"Nếu như ta đoán không lầm, tên yêu nhân đó chính là Vạn Cổ Yêu Đế..."
Triệu Thường Côn ngưng trọng nói.
"Chính là Vạn Cổ Yêu Hoàng của Yêu giới!"
Tên quỷ linh lên tiếng chen ngang cuộc nói chuyện của Triệu Thường Côn và Mộc Phiến La.
"...nghi lễ mà hai ngươi vừa nhìn thấy chính là lễ rước tân nương diễn ra hơn ngàn năm trước...
Chính là lễ thành hôn của Vạn Cổ Yêu Hoàng và Thanh Cơ Yêu Hậu...".