Chương 33: Ra ngoài lịch luyện.
Tử Vong cốc.
Đứng giữa thềm đá, Trương Tố Tố gương mặt thất thần, khóe mắt đã ướt đẫm lệ.
Nàng từ từ quay người lại nhìn Vương Nhất Tự.
"Ta...ta đã nhớ ra...chuyện lúc trước..."
Vương Nhất Tự hai mắt cũng ướt ướt, hiển hiện lên mỉm cười.
Trương Tố Tố nhìn Vương Nhất Tự giọng nói run run.
"Là chàng....đúng là chàng...?"
"Phải, là ta, Triệu Thường Côn!"
Trương Tố Tố hai tay che miệng, nấc lên từng tiếng, liền sau đó lao đến Vương Nhất Tự.
"Phu quân..."
Vương Nhất Tự cũng dang tay đón lấy nàng, ôm nàng vào người.
"Ta cuối cùng cũng tìm được nàng..."
Một hồi sau, sau khi đã vung vãi thức ăn cho chó khắp động, hai người ngồi ở thềm đá, Tố Tố gác đầu lên vai Vương Nhất Tự.
"Phong ấn Thiên Ma Cầm đã vỡ, cũng kéo theo Trận pháp phong ấn Cửa vào Yêu giới cũng mất đi.
Sớm muộn Yêu giới cũng sẽ nhận ra..."
Vương Nhất Tự trầm ngâm.
"Năm đó, chúng ta phong ấn cửa Yêu giới để ngăn chặn Yêu giới xâm lăng Nhân giới một lần nữa...
Xem ra bây giờ, không sớm thì muộn, Yêu giới cũng sẽ lại ra tay..."
"Phu quân, thiếp xin lỗi!
Tu vi của thiếp hiện giờ không thể tái lập trận phong ấn"
Trương Tố Tố âm trầm.
"Không sao cả, đến một đứa ta giết một đứa, đến hai đứa ta giết hai đứa, giết đến khi nào đám yêu nhân không dám quay lại nữa mới thôi"
Vương Nhất Tự xoa xoa đầu Trương Tố Tố.
"Ta kiếp này không còn là Triệu Thường Côn, nàng cũng không phải Lan Như Nguyệt.
Ta bây giờ đã trở thành chưởng môn một phái, không như trước kia, tiêu du tự tại"
"Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.
Kiếp trước hay kiếp này, cũng nguyện vẫn là phu thê"
Trương Tố Tố ôm chặt Vương Nhất Tự.
"Vậy hãy cùng ta trở về môn phái.
Cùng ta một lần nữa bước tới nhân sinh đỉnh phong"
Vương Nhất Tự đứng lên, đưa tay cho Tố Tố, ánh mắt trìu mến nhìn nàng.
Trương Tố Tố nắm lấy tay Vương Nhất Tự, mỉm cười.
"Được!"
Tố Tố thu hồi Thiên Ma Cầm vào không gian giới chỉ, sau đó cùng Vương Nhất Tự trở về Hoa Dương thành.
Sáng hôm sau.
Đại điện Ma Thần tông phân đà.
Đám người Lục Thiên Cầm kém chút té ngã.
Cả Lý quản gia cũng muốn đột quỵ.
Chưởng môn cùng với Trương tiểu thư hôm qua còn là hai kẻ xa lạ, hôm nay tự dưng trở thành phu thê?
Tình huống là như thế nào?
"Tiểu thư...sao lại cùng Vương chưởng môn?"
Lý quản gia gương mặt đặc sắc hỏi.
Trương Tố Tố mỉm cười.
"Chuyện kể ra rất dài, dần dần ta sẽ kể ngươi nghe"
Mới qua một đêm thôi mà, có chuyện gì dài mà không thể kể ngay được chứ?
"Lý quản gia, ta quyết định sẽ cùng phu quân trở về Thương Sơn phái, ý ngươi thế nào?"
Trương Tố Tố hỏi.
"Tiểu thư, người đi đâu lão nô sẽ theo đó..."
"Tốt a"
Vương Nhất Tự ngồi cạnh Tố Tố gật đầu hài lòng.
"Chưởng môn, trương tiểu thư có thật là...?"
Trương Tấn hơi ngập ngừng.
"Các ngươi cũng nên đổi cách xưng hô đi.
Nên gọi nàng là sư nương a"
Vương Nhất Tự nhìn Trương Tấn nói.
Ba tên đệ tử nhìn nhau, ánh mắt tỏ ra có chút hoang mang.
Còn tưởng chưởng môn sẽ chiêu mộ Trương tiểu thư làm đệ tử, ai ngờ lại trở thành chưởng môn phu nhân...
Lấy vợ cũng đâu cần phải gấp gáp vậy chứ a?
Sau một phút suy nghĩ, cả ba người liền ôm quyền hành lễ.
"Đệ tử tham kiến sư nương!"
"Mọi người mau đứng lên!"
Trương Tố Tố ôn nhu nói.
'Tiểu thư giống như là trở thành một người khác vậy.
Cử chỉ, hành động, giọng điệu đều thay đổi a'
Lý quản gia suy nghĩ.
"Cũng đến lúc chúng ta trở về Thương Sơn.
Thiên Cầm, ngươi liên lạc với Phùng đà chủ, sau khi thu thập tin tức Thánh Tuyền tông, kêu hắn gửi báo cáo đến Thương Sơn phái"
Vương Nhất Tự nói.
"Vâng"
Thiên Cầm ôm quyền đáp.
"Hai ngươi đi thu xếp, chúng ta lập tức khởi hành"
Vương Nhất Tự vẫy tay ra hiệu cho Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt.
Đi đến Hoa Dương thành bao nhiêu thời gian, lúc về cũng tốn bấy nhiêu.
Chỉ là, lúc về có thêm Trương Tố Tố và Lý quản gia.
Trên đường, Trương Tố Tố đem chuyện trước đây kể cho Lý quản gia nghe, từng hồi từng hồi.
Lý lão biết chuyện, đầu óc cứ mụ mị, cũng là bán tính bán nghi.
Vương Nhất Tự thì hết lòng chiều chuộng Tố Tố, hết lòng che chở nàng.
Hắn là thực sự quan tâm nàng, yêu nàng, hắn cũng là muốn bù đắp cho nàng chuyện của kiếp trước.
Sau một ngày đường, bọn người cũng về lại Thương Sơn phái.
Chúng đệ tử xếp thành hai hàng tại sơn môn, nghênh đón chưởng môn.
Tin tức chưởng môn phu nhân nhanh chóng lan ra khắp môn phái.
Đệ tử thì đa số đều hoang mang với tin tức này, Thương Sơn phái ngổn ngang nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau.
Lý quản gia được bổ nhiệm làm Tổng quản nội vụ môn phái, chuyên lo quản lý những chi tiêu cũng như coi sóc môn phái.
Việc này đương nhiên đối với Lý lão cũng không gây khó dễ, vì lão cả đời làm quản gia cho Trương gia còn gì.
Trương Tấn sau khi trở về môn phái, liền đem chuyện ở Thí Thần Điện kể cho toàn thể sư muội, sư đệ nghe.
Chúng đệ tử hai con mắt chăm chú lắng nghe.
Bọn hắn tiếc là không được nhìn thấy tận mắt chưởng môn ra tay.
Lục Thiên Cầm cùng Âu Dương Kiệt thì vẫn là vừa về đã đi tập luyện, không hề muốn lãng phí thời gian vô ích.
"Trong lúc chưởng môn đi Hoa Dương thành, các sư đệ, sư muội cũng tại môn phái chăm chỉ luyện tập không hề lười nhác.
Đa số đều là Võ Sư đỉnh phong, có một vài người đã đạt đến Võ Tông.
Đệ tử hiện giờ cũng đạt đến Võ Tôn Nhất phẩm"
Thiên Tuyết đứng ở đại điện báo cáo tình hình môn phái, nàng khẽ lén nhìn Trương Tố Tố.
"Chưởng môn, đệ tử cũng đã là Võ Đồ đỉnh phong a"
Mẫn Nhi chen vào, nét mặt hiện lên tự hào.
Ngồi ở chính giữa đại điện, Vương Nhất Tự gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
"Tốt a!
Hai ngươi lui ra tiếp tục tu luyện.
Bản tọa còn có vài việc cần trao đổi với phu nhân"
"Đệ tử cáo lui"
Hai đệ tử ôm quyền sau đó rời đi.
"Đệ tử của chàng thật mạnh a.
Một Thập lưu môn phái mà đệ tử toàn Võ Sư, nói ra cũng chẳng ai dám tin a"
Tố Tố xuýt xoa khen.
"Bọn hắn còn phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Lý tổng quản, đây là hai trăm vạn kim tệ, ngươi dẫn theo hai, ba đệ tử đi đến Hàn Vân thành, đặt may đồng phục môn phái.
Cứ làm theo như bản vẽ này là được"
Vương Nhất Tự lấy ra một không gian giới chỉ và một bản vẽ đồng phục môn phái đưa cho Lý tổng quản.
"Được, lão nô đi làm ngay"
Lý tổng quản nhận lấy không gian giới chỉ sau đó lui ra.
"Đợi đến khi Thương Sơn phái thống lĩnh cả Tinh Không Đại lục, ta sẽ bù cho nàng một cái hôn lễ thật hoành tráng"
Vương Nhất Tự nhìn Trương Tố Tố trìu mến.
"Được! Thiếp sẽ chờ a"
Tố Tố mỉm cười.
"Hai người quên mất ta rồi hay gì?"
Hệ thống lên tiếng.
Trương Tố Tố tay che miệng mỉm cười.
"Ta làm sao mà quên ngươi được kia chứ?"
Tố Tố không hề bất ngờ khi nghe thấy tiếng nói của hệ thống.
Nàng vì thân phận Vương Nhất Tự phu nhân, nên cũng có thể nghe thấy tiếng nói của hệ thống, kiếp trước cũng là như vậy, chỉ là khác với phu quân, nàng không thể tác động lên hệ thống.
Như chợt nhớ ra điều gì, Vương Nhất Tự thốt lên.
"Kém chút ta quên, còn có phần thưởng sau khi tiêu diệt Thí Thần Điện a"
Hắn liền lấy ra từ trong không gian giới chỉ một quả trứng màu vàng, to bằng một cái vung, vỏ trứng có nhiều hoa văn bao phủ nhìn như những ngôn ngữ cổ xưa.
Tố Tố nhìn thấy quả trứng kia liền thắc mắc.
"Phu quân, đây là trứng của loại húng thú nào?"
"Là Long Quy"
Vương Nhất Tự đáp.
"Là Linh thú Long Quy"
Hệ thống đính chính lại.
"Là Linh thú sao?"
Tố Tố tỏ ra kinh ngạc.
Ở Tinh Không Đại lục, thú vật có thể chia làm nhiều loại khác nhau, trong đó Hung thú, Yêu thú và Ma thú là những loại khá phổ biến và số lượng rất đông.
Còn có vài loại hiếm thấy vô cùng, sở hữu sức mạnh to lớn, là Linh thú, Hoan thú và Huyễn thú, những loại này phải là người có duyên mới có thể bắt gặp, nhiều khi cả đời người chưa chắc đã nhìn thấy chúng.
"Vậy làm sao để nó nở?"
Vương Nhất Tự nhìn vào quả trứng hỏi.
"Chủ nhân có thể sử dụng Máy ấp trứng để ấp"
Hệ thống đáp.
"Làm sao để có máy ấp trứng?"
"Chỉ có một cách, là xoát Thương thành a"
Hệ thống thản nhiên trả lời.
Vương Nhất Tự rơi trầm ngâm.
'Lại phải tiêu tốn điểm cống hiến...'
"Phu quân..."
Trương Tố Tố lên tiếng.
"Nếu là Linh thú, hẳn sau này sẽ có thể phụ giúp chàng không ít việc a"
Tố Tố nói đúng.
Linh thú không phải loại tầm thường hung thú, có cá thể khi trưởng thành sức mạnh có thể dời non lấp bể, thực sự rất đáng để nuôi một con.
Tiêu tốn vài trăm ngàn điểm cống hiến để đổi lấy một con Linh thú, cũng không xem là lỗ.
Mặc dù Vương Nhất Tự đã có một khế ước thú là Hắc Hồ điệp, một Huyễn thú, nhưng hắn không có cách nào khiến cho Hắc Hồ điệp tiến hoá, mãi vẫn là một con Hồ điệp không hơn không kém.
"Được! Thử vận may vậy"
Vương Nhất Tự quyết định, liền mở ra Thương thành bắt đầu xoát.
Sau một hồi vật lộn với Thương thành, cơ mặt hắn cũng giãn ra.
"Ting! Chủ nhân tiêu tốn 50.000 điểm cống hiến mua Máy ấp trứng.
Điểm cống hiến còn lại: 712 triệu điểm"
Hắn lấy ra Máy ấp trứng, đặt trứng Long Quy vào, sau đó khởi động theo hướng dẫn của hệ thống.
Trương Tố Tố đứng cạnh chăm chú nhìn phu quân.
Những việc kỳ lạ như thế này có thể đối với người khác liền sẽ thắc mắc, nhưng nàng đã thấy qua nhiều lần, cũng là đã quen thuộc.
"Tỉ lệ này là sao?"
Vương Nhất Tự hỏi khi nhìn thấy dòng thông báo hiện ra trên Máy ấp trứng.
"Tỉ lệ thành công: 0%"
"Đây là tỉ lệ biến dị.
Máy ấp trứng cần tiêu hao Tinh hạch để khởi động quá trình ấp.
Phẩm chất và số lượng Tinh hạch càng cao, khả năng xuất hiện biến dị quý hiếm càng cao"
Hệ thống giải thích.
"Biến dị?"
"Một loài không phải là cá thể nào cũng giống nhau.
Ví như, Địa Viêm Lang, thuần là Hỏa Lang thú, nhưng nếu xuất hiện biến dị sẽ có thể trở thành Lôi Lang, Địa Lang, Phong Lang hoặc thậm chí hiếm hơn là Băng Lang.
Biến dị càng hiếm, sức mạnh cũng càng mạnh.
Tương tự, Long Quy Linh thú cũng có biến dị"
Hệ thống trình bày.
"Thì ra là vậy"
Vương Nhất Tự thông suốt, hai ngón tay vuốt vuốt thái dương, ra vẻ khỗ sở.
"Lại phải đi kiếm Tinh hạch, thật là phiền phức mà"
"Phu quân, ở Thanh Dương quận có khá nhiều cấm địa, bên trong cũng có rất nhiều hung thú mạnh.
Chúng ta có thể dẫn đệ tử đến một trong những cấm địa đó để tìm kiếm Tinh hạch"
Vương Nhất Tự suy nghĩ.
'Đến cấm địa săn hung thú để lấy Tinh hạch đồng thời cũng cho đám đệ tử có cơ hội ra ngoài lịch luyện, như vậy cũng tốt a.
Tiện thể luyện cho bọn hắn cách để đối mặt với nguy hiểm'
"Được, cứ quyết định như vậy!
Bản tọa sẽ cùng đệ tử đi lịch luyện một chuyến!"
Phòng chưởng môn.
Trương Tố Tố bưng đến một tách trà, đặt xuống chổ Vương Nhất Tự.
"Đã khuya rồi, chàng còn không nghỉ ngơi?"
Nàng nhìn đống trang bị do phu quân vừa rèn ra hỏi.
"Phu quân làm ra nhiều trang bị như này để làm gì?"
"Cho đệ tử bọn hắn!
Đi săn hung thú hẳn sẽ có nhiều nguy hiểm, cũng cần trang bị cho bọn hắn chút ít"
Vương Nhất Tự vừa nói vừa thao tác trên Chú Tạo các.
Tố Tố gác đầu lên vai hắn, cười nói.
"Phu quân cũng không phải là xấu tính a"
"...." Vương Nhất Tự.
Sáng hôm sau.
Diễn võ tràng.
Chúng đệ tử như mỗi ngày tiến hành tu luyện.
Bên trên đại điện chợt vang lên thanh âm của một khúc cầm.
Người ngồi gảy đàn chính là Trương Tố Tố.
Mười ngón tay nàng nhảy múa, xung quanh từng đạo hào quang lan tỏa ra khắp mọi ngóc ngách Thương Sơn phái.
Tiên giáng trần?
Chúng đệ tử đang tập luyện ở dưới diễn võ tràng đột nhiên dừng lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn nàng.
Bọn hắn lắng nghe tiếng đàn trầm bổng du dương, tâm hồn như lạc tới chín tầng mây, bay bổng.
Không gian xung quanh cũng hòa quyện theo thanh âm du dương kia.
Mật độ thiên địa linh khí ở Thương Sơn bỗng chốc trở nên dày đặc hơn bình thường.
Khoảng chừng một nén hương, cầm khúc kết thúc, Tố Tố ngừng tay, nhìn về đám đệ tử đang lâng lâng, mỉm cười hỏi.
"Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Giây lát, chúng đệ tử hoàn hồn lại.
Bọn chúng cảm giác được tinh thần trở nên phấn chấn hẳn ra, nhục thân, gân cốt cũng dường như được cường hóa một phần nào đó.
Nhưng trên hết, bọn hắn cảm nhận được thiên địa linh khí rõ rệt hơn hẳn mọi hôm, khả năng hấp thụ linh khí cũng được gia tăng bội phần.
Một cầm khúc có thể làm được như vậy sao?
Bình thường đúng là không được!
Nhưng Trương Tố Tố lại dùng Thiên Ma Cầm gảy lên khúc nhạc này.
Lại nói, Thiên Ma Cầm là một Thiên địa thần khí, năng lực là không thể đoán trước được, nó cũng có ý nghĩ của riêng nó, như là một thực thể sống vậy.
Tố Tố được nó xem là chủ nhân, nên mọi suy nghĩ, tâm tư của nàng nó đều thực hiện.
Việc một cầm khúc có thể làm cho người nghe gia tăng tu vi cảnh giới là một chuyện khá là đơn giản đối với Thiên Ma Cầm.
Bọn đệ tử liền đồng thanh hô lớn.
"Rất tốt thưa sư nương!"
Đám người Mẫn Nhi, Thiên Tuyết cũng đi đến gần Tố Tố.
"Sư nương thật đúng là sư nương a
Người thật là mạnh a"
Mẫn Nhi khen nàng, đổi mắt lóe sáng lên.
"Việc này là đương nhiên, vì người là sư nương của chúng ta mà"
Thiên Tuyết cũng phụ họa.
"..." Thiên Cầm không nói gì.
Nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được khi tiếng đàn vừa cất lên, cảm giác thiên địa linh khí lập tức tập trung lại Thương Sơn đỉnh, tốc độ hấp thụ linh khí của nàng cũng gia tăng lên đáng kể.
Cầm khúc này, rõ ràng ẩn chứa huyền cơ rất lớn.
"Được rồi, các ngươi tập trung lại đây"
Vương Nhất Tự tiến đến bên cạnh Tố Tố.
Đám đệ tử liền tập trung lại, xếp hàng ngay ngắn dưới diễn võ tràng.
"Để giúp các ngươi càng nhanh nhất nâng cao cảnh giới tu vi, mỗi buổi sáng, Tố Tố đều sẽ gảy một cầm khúc.
Vừa nãy các ngươi cũng đã trãi nghiệm sự ảo diệu trong tiếng đàn rồi đúng không?"
Chúng đệ tử máu nóng sôi sục lên.
Chỉ mới nghe một lần đã cảm thấy thực lực tăng lên đáng kể.
Sau này, mỗi ngày đều được nghe a.
Ngừng một chút, Vương Nhất Tự lại nói tiếp.
"Còn gần một tháng nữa là diễn ra Môn phái Luận võ, vì thế bản tọa quyết định dẫn ba đệ tử Nội môn hai mươi đệ tử Ngoại môn, đi lịch luyện tại Tàng Viêm cốc, liền ngày mai sẽ xuất phát"
"Rõ"
Chúng đệ tử đồng thanh hô lớn.
"Mẫn Nhi, Thiên Tuyết, Thiên Cầm, Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, các ngươi theo bản tọa vào đại điện.
Những người khác giải tán, tiếp tục tu luyện!".
Bên trong đại điện.
Vương Nhất Tự cùng Trương Tố Tố ngồi ở chính giữa.
Vương Nhất Tự lấy ra một cái khiên thuẫn đưa cho Âu Dương Kiệt.
"Đây là Sơn Hộ Thuẫn, trung phẩm cấp, chuyên dùng để phòng ngự, sẽ giúp ích cho các ngươi trong đợt lịch luyện lần này"
Vương Nhất Tự nói.
Âu Dương Kiệt cầm lấy Hộ Sơn thuẫn.
"Đưa lên trước đỡ, bản tọa muốn thử một chút!"
Nói rồi hắn liền lấy ra khẩu Desert Eagle.
Cả đám gương mặt trở nên đặc sắc.
Âu Dương Kiệt biết rõ sức công phá của thứ vũ khí kia, trán lấm tấm mồ hôi.
"Chưởng môn lại muốn thử súng?"
Âu Dương Kiệt thủ thế, Hộ Sơn thuẫn che phía trước, vận toàn bộ lực lượng, sẵn sàng tiếp đạn.
Vương Nhất Tự lấy ra tinh hạch của Địa Viêm Lang, nạp đạn cho súng.
Bành!
Viên đạn lao vút tới, va chạm vào Hộ Sơn thuẫn, đẩy cả người Âu Dương Kiệt lùi lại ba bốn bước, thân thể vô sự, khiên thuẫn cũng chỉ bị sạm nám một chút.
"Sức phòng thủ lại mạnh như vậy?"
Cả bọn trố mắt nhìn.
"A Kiệt! Bây giờ ngươi vận khí lực, truyền vào Hộ Sơn thuẫn."
Âu Dương Kiệt làm theo.
Liền xuất hiện một lớp hộ giáp bao xung quanh che chắn cơ thể.
"Là... màn chắn hộ giáp?"
Âu Dương Kiệt tỏ ra kinh ngạc.
Bành!
Vương Nhất Tự lại bắn ra một phát đạn.
Nhưng lần này, Âu Dương Kiệt vẫn đứng nguyên tại chổ, hộ giáp đón đỡ lực công phá của viên đạn sau đó tiêu tán đi.
Vương Nhất Tự gật đầu hài lòng.
Bọn đệ tử lại được một phen kinh ngạc.
Một cái thuẫn trung phẩm cấp lại có sức phòng ngự vô lý như thế sao?
"Nhớ kỹ, chỉ khi nào thật cần thiết mới dùng đến hộ giáp, tránh tiêu hao khí lực "
Vương Nhất Tự nói, sau đó lấy ra một không gian giới chỉ đưa cho Thiên Tuyết.
"Ngươi chọn ra trong đám đệ tử mười tám người, ngày mai cùng bản tọa đi Tàng Viêm cốc.
Ở đây ngoài Hộ Sơn thuẫn, còn có Tử Liên kiếm, số lượng đủ cho tất cả, ngươi cũng phát cho bọn hắn"
"Đệ tử tuân lệnh!"
Thiên Tuyết nhận lấy không gian giới chỉ.
"Chưởng môn, sư nương có cùng đi với chúng ta?"
Thiên Cầm chợt hỏi.
Tố Tố nghe nhắc đến mình liền trả lời.
"Phu quân đi đâu, ta tất nhiên phải theo đó.
Nếu gặp phải hung thú mạnh, ta cũng có thể giúp ích được cho các ngươi"
Vương Nhất Tự quay mặt qua.
"Nàng làm sao cũng muốn đi?
Tàng Viêm cốc là cấm địa nguy hiểm..."
"Có phu quân bên cạnh, thiếp làm sao lại bị nguy hiểm a?"
Tố Tố khẽ cười nói.
"...."
Vương Nhất Tự bó tay rồi.
"Được rồi, các ngươi lui ra chuẩn bị đi"
Hắn xua xua tay ra hiệu cho đám đệ tử.
Sáng hôm sau.
Chúng đệ tử tập trung đầy đủ ở diễn võ tràng để tiễn chưởng môn.
Đây là lần đầu tiên Thương Sơn phái tổ chức lịch luyện, không khỏi có nhiều hồi hộp.
Lý tổng quản nắm tay Tố Tố dặn dò.
"Tiểu thư, Tàng Viêm cốc trùng trùng hung hiểm, người phải hết sức cẩn thận!"
"Có phu quân đi cùng, ta sẽ không gặp vấn đề gì cả đâu.
Lý tổng quản yên tâm!"
Vương Nhất Tự vốn không muốn để nàng đi cùng, vì nàng hiện giờ tu vi rất thấp.
Nếu như là trước kia thì hắn không cần phải lo lắng.
"Lý tổng quản, việc của môn phái làm phiền ngươi trông nom.
An toàn của Tố Tố bản toạ sẽ đảm bảo"
Hắn nói.
"Lão nô sẽ cố gắng, xin chưởng môn yên tâm"
Lý tổng quản gật đầu đáp.
Vương Nhất Tự sau đó phất tay đám đệ tử, ra hiệu.
"Đi thôi!"
"Chưởng môn lên đường bình an!"
Chúng đệ tử hô lớn.
Đám người rời đi Thương Sơn phái, hướng Tàng Viêm cốc mà tới.