Chương 20: Tên đệ tử phế vật.
Hơn một tuần trôi qua.
Chúng đệ tử ngày đêm chăm chú tu luyện, lại có sự giúp sức của phòng huấn luyện, cảnh giới tu vi đã có sự tiến triển rõ rệt.
Đứng ở đại điện, Vương Nhất Tự chấp tay sau lưng, biểu lộ ra hài lòng.
Chợt có âm thanh huyên náo từ bên ngoài truyền vào.
Một tên đệ tử chạy vào báo.
"Chưởng môn, bên ngoài sơn môn có một đám người đang đánh nhau"
Vương Nhất Tự nhíu mày.
"Đánh nhau?
Bọn chúng không có chỗ nào tốt hơn để đánh nhau sao?
Đi! Ra xem xem!"
Hắn liền cùng bọn đệ tử đi ra sơn môn.
Bên ngoài sơn môn.
Một đám khoảng hơn hai mươi người đang đứng.
Đối diện là một thanh niên, đang nằm bất động, quần áo dơ bẩn, rách rưới, toàn thân hiển hiện đầy thương tích.
Một tên trong đám người tiến lại, vung gậy lên, hướng thanh niên kia mà đánh.
"Ngừng tay!"
Một giọng nói vang lên.
Đám người chợt nhìn về phía cổng sơn môn Thương Sơn phái.
Vương Nhất Tự ung dung đứng nhìn, phía sau Mẫn Nhi, Thiên Tuyết, Thiên Cầm cùng đám đệ tử.
"Ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của Tô gia?"
Tên cầm gậy lên tiếng.
"Bản tọa là chưởng môn của Thương Sơn phái".
Hừ....
Tên cầm gậy hừ lạnh một tiếng.
"Một cái Thập lưu môn phái?"
"Thập lưu môn phái thì sao?"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Ta khuyên ngươi không nên xen vào chuyện này.
Nếu không chỉ tự tìm lấy phiền phức"
"Các ngươi là đang đánh nhau trên đất của bản tọa, bản tọa không muốn cũng phải xen vào a"
"Ngươi thật không biết sống chết"
Tên cầm gậy gằn giọng, đầu gậy chỉ thẳng vào Vương Nhất Tự.
Vương Nhất Tự nhíu mày.
"Trương Tấn, cái rác rưỡi họ Tô kia phun ra mấy câu nói đều làm bản tọa cảm thấy không được vui, ngươi thấy sao?"
Như hiểu ý, Trương Tấn liền vận thân pháp lao đến tên cầm gậy.
Bành!
Một quyền đấm thẳng mặt, đánh hắn văng xa hơn mươi thước.
"Tên nào tiếp theo?"
Trương Tấn liếc nhìn đám người, thanh âm lạnh lẽo hỏi.
Bọn người bất chợt lùi lại.
Tên kia rõ ràng rất mạnh, bọn hắn không muốn cũng không dám đối đầu.
"Còn không mau cút?"
Vương Nhất Tự quát lớn.
"Thù... thù này Tô gia chúng ta nhất định sẽ ghi nhớ.
Chúng ta đi!"
Dìu tên cầm gậy đứng dậy, cả đám bằng nhanh nhất rút khỏi sơn môn Thương Sơn phái.
"Chưởng môn, còn tên này xử lý như thế nào?"
Trương Tấn chỉ tay vào thanh niên đang bất tỉnh nằm trên mặt đất.
"Để hắn nằm đó chết thôi..."
Vương Nhất Tự quay người trực bước vào trong.
Đám đệ tử khoé miệng co giật.
"Chưởng môn, không thể thấy chết không cứu a.
Hay là trước đem hắn vào y dược phòng, sau đó nghĩ cách cứu hắn a"
Trương Tấn thăm dò ý Vương Nhất Tự.
"Ngươi tự biết như thế sao còn hỏi bản toạ làm gì nữa?
Còn ngẩng ra đó làm gì?
Không mau đem hắn vào y dược phòng?"
Vương Nhất Tự quay người lại quát lớn.
Đám đệ tử kém chút té ngã.
Cái này thái độ trở mặt, chưởng môn nhận hạng hai thì không ai dám tranh hạng nhất a.
Thương Sơn phái, Y Dược các.
Bên trong y dược phòng không có y cụ, cũng không có thuốc than gì, chỉ có đơn giản mỗi cái giường.
Thanh niên trọng thương được đặt nằm ở đó.
"Chưởng môn"
Xem xét qua thương tích, Thiên Tuyết nói.
"Xương sườn của hắn toàn bộ gãy, lại bị nội thương nghiêm trọng, tình huống rất khẩn cấp, nếu không chữa trị kịp thời, e là..."
"Đi Hàn Vân thành mời thầy thuốc liệu có kịp?"
Thiên Tuyết lắc đầu.
"Bị thương quá nặng, đại phu bình thường e là cũng bó tay, trừ phi..."
"Trừ phi?"
Vương Nhất Tự nhíu mày hỏi.
"Trừ phi cho hắn phục dụng Trị thương đan"
Thiên Tuyết lúc trước cũng từng phục dụng loại đan dược này, nàng hiểu rất rõ công dụng của nó.
"...." Vương Nhất Tự trầm ngâm.
Phía sau, Thiên Cầm chau mày lên tiếng.
"Dùng Trị thương đan cứu hắn?
Sư tỷ cho rằng đan dược của chưởng môn là đường đậu nói có là có hay sao?"
"Đan dược bản tọa có cũng không nhiều"
Vương Nhất Tự lắc đầu.
"Bất quá, số lượng đủ cho đệ tử các ngươi hằng ngày ăn thay cơm vẫn được"
Thiên Tuyết cùng Thiên Cầm khóe miệng giật giật.
Nhìn thấy hai nàng gương mặt đặc sắc, Vương Nhất Tự cười lớn.
"Ha ha ha.. bản tọa chỉ đùa thôi"
'Đùa không vui đâu chưởng môn'
Hai nàng cùng chung ý nghĩ.
"Theo ý hai ngươi, bản tọa là nên cứu hắn hay là không?"
"Cứu!"
"Không cứu!"
Hai nàng ý kiến trái ngược.
"Sư muội! Cứu một người hơn xây bảy tầng tháp"
"Tại Tinh Không đại lục hằng ngày người chết vô số, sư tỷ có thể cứu được hết sao?"
Thiên Tuyết trầm ngâm.
Thiên Cầm lại nói.
"Chúng ta là môn phái, không phải Y quán, loại đan dược này của chưởng môn phi thường ngưu bức, số lượng cũng không nhiều, hắn lại không liên quan đến Thương Sơn phái ta, chi bằng để lại đan dược cho chính chúng ta phục dùng"
Thiên Tuyết không thể phản bác.
Vương Nhất Tự đi đến, vỗ vai Thiên Tuyết.
"Nha đầu, ngươi tâm địa hiền lành, rất đáng quý.
Nhưng là hiện thực lúc nào cũng tàn khốc..."
"Trị thương đan công dụng phi thường, không phải tùy tiện lấy ra cứu người"
Vương Nhất Tự lại nói.
"Chưởng môn vì sao khi đó lại dùng đan dược cứu ta?"
Thiên Tuyết khổ sở nói.
"Vì ngươi là nữ nhân"
Vương Nhất Tự thản nhiên đáp.
"....." Thiên Tuyết, Thiên Cầm.
Nhìn người thanh niên đang nằm, Vương Nhất Tự suy nghĩ một chút, sau đó nói.
"Bản tọa trước kia sử dụng một viên liền thu được một đệ tử tốt, hy vọng lần này thu hoạch không tệ"
Thiên Cầm liền hỏi.
"Chưởng môn xác định sẽ cứu hắn?"
Vương Nhất Tự lấy ra từ trong Không gian giới chỉ một viên sơ cấp Trị thương đan, sau đó nhét vào miệng người thanh niên.
Thiên Cầm lúc này liền nói.
"Nếu như hắn tu vi cảnh giới cao, đã không bị một đám khai mạch đánh đến thương tích như này"
"Đúng!"
Vương Nhất Tự khóe miệng hơi giật.
"Sao bản toạ lại quên đi chi tiết này chứ?"
Khụ khụ...
Nhưng vào lúc này, thanh niên kia chợt tỉnh lại, đôi mắt mở to, ngạc nhiên nói.
"Ta... ta còn sống"
"Đúng! Ngươi còn sống"
Vương Nhất Tự đáp.
Người thanh niên từ từ ngồi dậy.
Nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Ngươi là?"
"Bản tọa là chưởng môn Thương Sơn phái, Vương Nhất Tự"
Người thanh niên chợt giật mình
"Thì ra là Vương chưởng môn"
sau đó liền quỳ xuống.
"Xin cho ta gia nhập Thương Sơn phái!"
"Ngươi biết bản tọa?"
"Mấy ngày trước, tại Hàn Vân thành, ta được nghe chuyện của Thương Sơn phái và Tinh Vẫn phái.
Lần này đến đây, hy vọng có thể gia nhập Thương Sơn phái, theo Vương chưởng môn học tập võ đạo".
"Thì ra là vậy"
Vương Nhất Tự hỏi.
"Ngươi tên gì? Ở đâu?"
Thanh niên ngập ngừng.
"Ta tên Âu Dương Kiệt, Hoa Dương thành, Âu Dương gia dòng chính"
Đứng phía sau, Thiên Tuyết chợt cả kinh.
"Ngươi là Âu Dương Kiệt?"
"Ngươi biết hắn?"
"Hắn là Âu Dương Kiệt, có được Thượng phẩm Căn cốt, tại Hàn Vân thành không ai không biết"
"Thượng phẩm Căn cốt?"
Vương Nhất Tự nhìn hắn.
Cùng quăng tới ánh mắt ngạc nhiên, Thiên Cầm phía sau.
Tên ăn mày này lại là Thượng phẩm Căn cốt, tư chất ngang hàng với ta khi trước?
"Ha ha ha"
Vương Nhất Tự cười lớn, nhìn Thiên Cầm.
"Một viên Trị thương đan này của bản toạ quả là dùng không sai a"
Sau đó nhìn Âu Dương Kiệt.
"Từ bây giờ người sẽ là Thương Sơn phái đệ tử"
Âu Dương Kiệt liền hành lễ.
"Đệ tử tham kiến chưởng môn!"
"Thiên Tuyết đi lấy Nhập môn quyển tới đây"
Thiên Tuyết trực đi, liền do dự, ghé tai Vương Nhấy Tự nói nhỏ.
"Chưởng môn, đệ tử có điều này cần nói rõ.
Người này tuy là Thượng phẩm căn cốt, một cái thiên tài, ngàn người tìm không thấy.
Nhưng là, sau này không biết là như nào, căn cốt bị thoái hóa trở thành Phàm phẩm, kinh mạch mười hai đoạn cũng đóng lại, tu vi gần như bằng không..."
Bốp!
Lời này như tát thẳng vào mặt Vương Nhất Tự.
Lời quan trọng như vậy, ngươi lúc này mới nói ra, sao không đợi bản tọa chết rồi, thắp nhang ngày giỗ rồi hẳn nói?
Vương Nhất Tự hối hận.
Nhưng lời đã nói ra, như nước tràn ly, sao có thể thu lại?
Thiên Tuyết lại nói.
"Bởi vì căn cốt, tu vi đều không còn, hôn thê của hắn khi dễ hắn, liền dẫn người đến từ hôn, hạ nhục hắn trước toàn gia tộc, về sau Âu Dương gia cảm thấy mất mặt, liền đem hắn trục xuất khỏi gia tộc..."
Vương Nhất Tự khóe miệng co giật.
Thiên tài trở thành phế vật?
Hôn thê tới từ hôn?
Bị trục xuất khỏi gia tộc?
Cái này....
Thiên Tuyết thanh âm tuy nhỏ, nhưng Âu Dương Kiệt nghe được, cúi gầm mặt, khóe miệng đắng chát, hai tay nắm chặt, trong lòng ngực bùng lên một tràng đau đớn.
Cử động này của hắn bị Vương Nhất Tự bắt được, liền nói.
"Đi lấy Nhập môn quyển thôi"
"Vâng"
Thiên Tuyết lui ra.
Thiên Cầm ôm cánh tay, thản nhiên nói.
"Chưởng môn, dạng này phế..."
Vương Nhất Tự trên mặt hiển hiện ra nghiêm nghị, nàng liền im lặng.
"Chưởng môn"
Âu Dương Kiệt nói.
"Ngươi bằng lòng chiêu mộ một cái phế vật sao?"
"Không bằng lòng"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói như thật.
Âu Dương Kiệt uể oải nói.
"Ta cũng biết mình không xứng gia nhập Thương Sơn phái....
Vương chưởng môn, đã làm phiền..."
Hắn hai vai buông thõng, cúi đầu đi ra Y dược các.
Triệu Thiên Tuyết cầm nhập môn quyển chạy tới, nhìn thấy Âu Dương Kiệt ủ rũ rời đi, khó hiểu hỏi.
"Sư muội, hắn thế là thế nào?"
Lục thiên Cầm thản nhiên nói.
"Hắn cảm thấy mình là phế vật, không xứng gia nhập môn phái, liền rời đi chứ sao"
Nhìn về bóng lưng ủ rũ Âu Dương Kiệt, Thiên Tuyết an ủi nói với tới.
"Âu Dương công tử, ngươi là một cái thiên tài ngàn năm khó gặp, nếu ở lại Thương Sơn phái, được chưởng môn dạy bảo, khẳng định sẽ tìm lại được những huy hoàng trước kia đã mất"
Thiên tài ngàn năm khó kiếm?
Đang tu luyện tại diễn võ tràng, đám đệ tử nhao nhao quăng ánh mắt tới, khe khẽ bàn luận.
"Hắn không phải là Âu Dương Kiệt, Hoa Dương thành, Âu Dương gia dòng chính sao?"
"Thượng phẩm căn cốt, mười tuổi đạt được Khai mạch mười hai đoạn"
"Bất quá là đã từng huy hoàng thôi.
Năm năm trước căn cốt thoái hóa, tu vi triệt để mất đi, trở thành phàm nhân, liền bị vị hôn thê tới gia tộc từ hôn"
"Âu Dương gia đem hắn trục xuất, đến bây giờ không có tin tức, không ngờ lại là biến thành một tên ăn mày"
Chúng đệ tử lắc đầu.
Đã từng là thiên tài, lại biến thành bộ dáng này, quả thực khiến người ta tiếc nuối không thôi.
Hướng cửa ra từng bước một, Âu Dương Kiệt nghe đám người nghị luận, uể oải nói.
"Ta bây giờ là phế vật, làm sao còn tìm lại được huy hoàng trước kia?"
Thiên Tuyết còn muốn nói tiếp.
"Thiên Tuyết"
Vương Nhất Tự đi đến đứng cạnh Thiên Cầm.
"Hắn bây giờ còn là tự mình xem thường mình, ở lại Thương Sơn phái cũng không có ích gì, đừng an ủi hắn nữa"
Thiên Tuyết trầm mặc.
Hắn ủ rũ tiếp bước, bóng lưng hiện lên tinh thần sa sút.
Dừng lại bên thềm đá, hắn không xoay người lại.
"Vương chưởng môn, đa tạ cứu chữa, phần đại ân này Âu Dương Kiệt khắc ghi trong lòng"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Bản tọa nếu như biết, cứu người mà hắn lại tự xem thường bản thân hắn, bản tọa sẽ không cứu, thậm chí còn xuất một đao, để hắn nhanh chết..."
"....." Triệu Thiên Tuyết.
Âu Dương Kiệt không thay đổi bộ mặt.
"Đúng vậy...ta đúng ra không nên còn sống"
Vương Nhất Tự chỉ tay ra bên ngoài, thản nhiên nói.
"Đi ra bên ngoài, hai bên đều là vách núi, nếu như muốn chết có thể nhảy xuống.
Biết đâu lại thu hoạch được kỳ ngộ, từ đây đi đến nhân sinh đỉnh phong"
"...."
Đám người khóe miệng co giật.
Chưởng môn từ lúc nào với Tam sư tỷ đồng dạng ác miệng a?
Âu Dương Kiệt cười đắng chát nói.
"Ta từ cái thiên tài rớt xuống cái phế vật từ lúc đó, làm sao lại còn nhặt được kỳ ngộ?"
"Kỳ ngộ là cho người có chuẩn bị.
Như ngươi cái loại này cam chịu, dù là có báu vật rớt xuống từ trên trời, cũng không rơi trúng đầu"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
"Trước khi đi, bản tọa tặng người một câu:
Trên đời này không có trời sinh cường đại chi nhân, chỉ có trời sinh muốn mạnh chi nhân.
Như tâm không muốn mạnh, dù là thiên tài cũng chỉ như là phế vật"
Không có trời sinh cường đại, chỉ có trời sinh muốn mạnh?
Âu Dương Kiệt những lời này nghe được thân thể muốn động, ủ rũ chi nhân đôi mắt dần dần lóe sáng.
Vương Nhất Tự khoanh tay lại.
"Nếu ngươi đã quên mình đến Thương Sơn phái là vì cái gì, thì mau mau cút đi đi"
Âu Dương Kiệt vẫn đứng tại chổ, cũng không bỏ đi.
Lúc trước nghe được nhất cái Thập lưu môn phái ngược nhất cái Bát lưu môn phái nam bắc không nhận ra hắn đã thầm ngưỡng mộ.
Trãi qua nhiều lần đấu tranh tư tưởng, hắn quyết định tiến về Thương Sơn phái, hy vọng có thể gia nhập, tu luyện võ học.
Vì thế hắn không tiếc trở về Hoa Dương quận, lấy trộm Đan dược của Tô gia.
Đan dược gì?
Một loại đan dược tăng cao tu vi trong thời gian ngắn.
Âu Dương Kiệt biết, muốn gia nhập Thương Sơn phái không phải dễ, bản thân chỉ là Phàm phẩm căn cốt, tu vi lại không có, chắc chắn sẽ bị từ chối.
Ăn cắp đan dược thất bại, hắn bỏ chạy, chạy bừa chạy bãi đến nơi đây, nhưng vẫn bị gia đinh Tô gia bắt được, tránh không khỏi một trận đánh đập.
Tất cả là vì cái gì?
Tất cả là vì hắn muốn mạnh lên.
Vương Nhất Tự hỏi.
"Bị vị hôn thê từ hôn, ngươi chịu được sao?"
"Bị chính gia tộc ruồng bỏ, ngươi chịu được sao?"
"Một cái thiên tài ngàn năm hiếm thấy trở thành một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ, ngươi chịu được sao?"
Âu Dương Kiệt nắm chặt nấm đấm, cắn môi.
Vương Nhất Tự tiếp tục.
"Ngươi không muốn một lần nữa lại mạnh lên, trực tiếp đứng trước mặt cái nữ nhân mắt thiển cận kia, đứng trước mặt những tên trưởng lão hám vị kia, nói cho toàn bộ thế giới, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo?"
"Đừng khinh thiếu niên nghèo...."
Âu Dương Kiệt một mặt ngốc trệ trái tim như bị một vết dao, nắm chặt quả đấm.
"Muốn lăn, mau mau cút.
Chổ này của bản toạ không chấp nhận phế vật!"
Vương Nhất Tự thản nhiên nói.
Phù phù....
Âu Dương Kiệt đột nhiên quay người, thân thể trùng trùng quỳ xuống, nước mắt che đi gương mặt, thét lớn.
"Vương chưởng môn!
Ta muốn gia nhập Thương Sơn phái, ta muốn mạnh lên, ta muốn tìm lại tất cả huy hoàng trước kia!"
Một khắc này, hắn thừa nhận thống khổ, muốn mạnh lên, tất cả trong tiếng khóc được phóng thích.
Triệu Thiên Tuyết, Lục Thiên Cầm, thậm chí tất cả đệ tử có mặt ở đây lúc này nhìn Âu Dương Kiệt, không một ai vì nam nhân trước mặt khóc rống mà đi chế giễu.