Chereads / Kẻ chuyển sinh cuối cùng / Chapter 7 - Chương 7: Ma Thần tông.

Chapter 7 - Chương 7: Ma Thần tông.

Chương 7: Ma Thần tông.

Lục Uyển thành, trực thuộc Hoành Dương quận, thành trì cấp bậc Tứ lưu, cách Hàn Vân thành hơn ngàn dặm đường.

Nơi đây tập trung ba Đại gia tộc lớn, trong đó Tiêu gia tộc kinh doanh tiền trang là lớn hơn cả.

Đời sống của dân chúng trong và ngoài thành cũng giàu có và sung túc hơn hẳn nhiều lần so với Hàn Vân thành.

Ở Lục Uyển thành chỉ tồn tại duy nhất hai đại tông môn.

Một là Nhất lưu tông môn Mệnh Thiên Cửu Kiếm tông, tông môn này nằm sâu trong Cực Địa cốc đã hơn ngàn năm nay.

Tất cả người của Mệnh Thiên Cửu Kiếm tông đều không bao giờ ra khỏi cốc, đây là một tông môn bí ẩn nhất của cả Tinh Không Đại lục.

Họ lấy kiếm làm chính, nơi này từng sản sinh ra rất nhiều kiếm tu cao thủ, trong đó phải kể đến kiếm tu mạnh nhất Đại lục: Băng Kiếm Chi Đế.

Tông môn thứ hai và cũng là lớn mạnh nhất chính là Ma Thần tông, một Nhất lưu Tà tông, thành lập chỉ cách đây vài trăm năm, và chỉ mới có một đời tông chủ.

Lúc trước ở Lục Uyển thành còn có rất nhiều những tông môn khác, cũng thuộc vào hàng Ngũ lưu, Lục lưu, có danh có tiếng khắp ngàn dặm, nhưng dần dần đều bị Ma Thần tông thâu tóm và sát nhập lại.

Tông chủ Ma Thần tông là một người nóng tính ngang ngược, một cường đại võ giả ở Tinh Không Đại lục.

Hắn theo kiểu thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, giết trước rồi hỏi sau, vì thế những tông môn không chịu sát nhập vào Ma Thần tông, hoặc chống đối với Ma Thần tông đều chỉ có một kết cục là diệt môn.

"Cháy! Cháy! Tiêu gia tiền trang bốc cháy!"

Người nhà, người hầu, gia đinh Tiêu gia bằng nhanh nhất, kẻ gánh nước, người chuyền thùng, cố gắng dập lửa.

"Nhanh! Nhanh! Mang nước lại đây"

"Hất mạnh vào cho ta!"

"Nước đâu? Nhanh lên! Cần thêm nước"

"Thằng ngu kia, đó là bình rượu không phải thùng nước?!!"

Ngọn lửa bốc cháy phành phành dữ dội, sáng rực cả dãy phố.

Dân chúng Lục Uyển thành đổ xô tới, có người giúp dập lửa, có người chỉ đứng xem, bàn tán.

Hơn hai canh giờ sau ngọn lửa mới được dập tắt, Tiêu gia gia chủ ngồi bệt trên mặt đất, người nhà Tiêu gia, kẻ đứng kẻ ngồi, tất thảy đều bàng hoàng, sụp đổ, nhìn đống hổn độn, cháy đen, đã từng là tiền trang một hai lớn nhất Lục Uyển thành.

"Tiền trang Tiêu gia sao lại tự dưng phát hỏa?"

"Là do vô tình hay có người phóng hoả hãm hại?"

"Tiêu gia là đại gia tộc lớn ở Lục Uyển thành này, chỉ kẻ ngu mới dám đắc tội hẳn là do vô ý phát hỏa a."

"Ta nghe nói là Tiêu gia đắc tội với Ma Thần tông"

"Ma Thần tông?"

Dân thành Lục Uyển bàn tán xôn xao.

"Lão gia..."

Một tên người hầu đi đến chỗ Tiêu gia chủ.

"Cút, cút hết cho ta!"

Tiêu gia gia chủ gân cổ lên quát lớn.

Cớ sự, nguyên do, hắn một mực hiểu rõ hơn ai hết.

Đám lửa này là một sự trừng phạt cho hành động ngu xuẩn của nhi tử hắn.

Tiêu gia đại gia tộc, kinh doanh tiền trang, quen biết rộng rãi rất có tiếng nói ở tại Lục Uyển thành.

Tiêu gia chủ Tiêu Lã có hai người con, một gái một trai.

Nhi nữ đã sớm gả cho con trai trưởng của Lộc gia, một đại gia tộc khác ở Lục Uyển thành.

Thiếu gia chủ Tiêu Hinh Cán, từ nhỏ đã quen được nuông chiều, ở Lục Uyển thành này hắn không sợ ai cả, phách phách lối lối, tính tình liền hư hỏng, tất cả đều do Tiêu Lã hắn dung túng.

Đoạn một ngày trước, Tiêu Lã ngồi ở sảnh chính nhâm nhi trung phẩm trà, nhìn thấy nhi tử hai má xưng vù, hầm hầm từ cổng đi vào.

"Cán nhi! Mặt ngươi là bị sao?"

Tiêu Lã hỏi.

Tiêu Hinh Cán không trả lời, một mực hầm hầm hướng nội viện mà bước.

"Ngươi! Thiếu gia là như thế nào?!"

Tiêu Lã nhìn tên người hầu âm trầm hỏi.

"Bẩm... bẩm lão gia... thiếu gia bị...bị người ta đánh"

Tên người hầu sợ sệt trả lời.

Cạch!

Tiêu Lã đặt tách trà xuống, sắc mặt trở nên giận dữ gằn giọng hỏi.

"Là kẻ nào?

Kẻ nào to gan dám đánh thiếu gia chủ của Tiêu gia ta?!!"

"Lão gia... là...là...."

Tên người hầu run rẫy, từng tiếng lắp bắp.

"Nói!"

"Là... là người của Ma Thần tông"

Hự!

Tiêu Lã sắc mặt trắng bệch, kém chút phun ra một ngụm máu.

Ma Thần tông?

Sao lại là Ma Thần tông?

Thằng ngu này hết người để chọc hay sao mà lại đi chọc đến Ma Thần tông?

"Chuyện này rốt cuộc như nào? Kể rõ cho ta..."

Tiêu Lã xanh mặt, giọng nói tựa như buông bỏ.

Một canh giờ trước.

Tiêu Hinh Cán cưỡi ngựa dạo phố, đem theo một đám tùy tùng.

Nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang bước đi phía trước, hắn liền thúc ngựa tới gần, cúi người buông lời trêu ghẹo.

Nữ nhân này không thèm để ý hắn, tiếp tục bước đi, theo sau là một tiểu nha đầu khoảng tầm mười hai tuổi.

Bị người xem thường Tiêu Hinh Cán sắc mặt đỏ bừng cả giận.

"Bắt lại cho ta!"

Hắn ra lệnh cho bọn tùy tùng.

Bốn tên người hầu trực xông lên bắt người.

Bịch bịch!

Bốp bốp!

Phịch!

Phịch!

Phịch!

Phịch!

Liền cả bốn tên bị tiểu nha đầu tiến đánh, kẻ gục tại chổ, kẻ văng xa dăm ba thước, tất cả chỉ vỏn vẹn vài khắc.

Chưa kịp định thần xem chuyện gì vừa diễn ra, Tiêu Hinh Cán liền bị một cước ngay mặt rớt xuống ngựa.

Choáng váng chưa kịp ngoi dậy, hắn lập tức bị tiểu nha đầu kia đá liên tục vào hai bên mặt, phun cả máu.

Dân chúng thấy động liền vây lại xem xem.

"Ngừng tay! Nha đầu ngừng tay!"

Một người trong đám đông chen ra, hốt hoảng can ngăn.

"Ngươi biết đang đánh ai không?

Là thiếu gia chủ của Tiêu gia, đây là lớn chuyện rồi, còn không mau dừng lại!"

Tiểu nha đầu ánh mắt sắc bén nhưng lạnh lẽo liếc nhìn người vừa lên tiếng, trầm giọng hỏi.

"Tiêu gia?

Tiêu gia lớn lắm sao?

Dám chọc ghẹo tiểu thư nhà ta, dù có là thành chủ ta cũng đánh!"

Đám người khóe miệng co giật.

Nha đầu này còn không biết Tiêu đại gia tộc hay sao?

Dám hiên ngang đem thiếu gia Tiêu gia đánh tới nam bắc không phân biệt, ngươi là cụ ông thắt cổ chán sống a!

"Tiểu Thanh!

Đi thôi!

Đừng phí thời gian với loại sâu kiến đó!"

Nữ nhân kia lạnh lùng nói, sau đó thanh thoát bước đi không thèm ngoảnh mặt lại nhìn.

"Vâng tiểu thư!"

Tiểu nha đầu liền ngoan ngoãn quay đi, nhưng trước khi ra khỏi đám đông, lại quay lại quăng cho 'Thiếu gia chủ Tiêu gia' một lời.

"Dám trêu ghẹo đến Thánh Nữ của Ma Thần tông, Tiêu gia các ngươi chờ ngày bị diệt đi!"

Đám người lúc này sắc mặt một mực ngưng kết.

Thánh Nữ Ma Thần tông?

Năm chữ này đã đủ khiến người nghe phải hoảng sợ.

Thiếu gia chủ Tiêu gia dám trêu ghẹo đến Thánh Nữ e rằng...

Tiêu gia ngày tàn sẽ rất sớm.

Đám người xem lắc đầu ngao ngán, từng người từng người dần dần rời đi, bọn họ là không muốn dây dưa cũng không dám đắc tội với Ma Thần tông.

Bọn người hầu thì ngồi bệt trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch nhìn thiếu chủ đang nằm bất động.

"Thánh... Thánh Nữ Ma Thần tông...."

Tiêu Lã khóe miệng run run, ánh mắt sụp đổ.

"Nghịch tử...!"

Như nhận ra được gì đó, Tiêu Lã liền bật dậy, chỉ tay tên người hầu.

"Ngươi! Bảo bọn gia đinh mau chóng gom hết tất cả tiền bạc hiện có trong tiền trang về đây cho ta.

Ta phải đến Ma Thần tông một chuyến.

Nhanh lên! Không được chậm trễ!"

Hắn lúc này chỉ nghĩ ra được cách đó.

Đem hết tiền bạc tới Ma Thần tông bái phỏng, mong muốn tông chủ Ma Thần tông vì vậy mà đừng trách tội nhi tử hắn.

Nhưng hắn còn chưa kịp hành động thì đã quá trễ.

Một mũi tên từ đâu bất ngờ lao vút đến, cắm sập vào cột ở chính điện, làm hắn giật mình kém chút té ngã.

Đầu mũi tên có cột một mảnh vãi đỏ tươi như máu, trên thân khắc ba chữ 'Ma Thần tông'.

Đây là điềm báo hoạ diệt môn sắp xảy đến.

Trăm dặm ngoài Lục Uyển thành.

Ma Thần tông.

"Bẩm tông chủ! Tất cả tiền trang của Tiêu gia đều đã cháy sạch, thiếu chủ Tiêu gia đã bị bắt, hiện đang giam ở trong ngục"

Một tên hắc y nhân hành lễ ở đại điện, báo cáo.

"Giết!"

Thanh âm lạnh lùng Tông chủ Ma Thần tông ra lệnh cho tên hắc y nhân kia.

"...."

Tất cả những người ngồi ở phía dưới đều im lặng.

Lục Thiên Cầm lúc này lấy ra một không gian giới chỉ, dâng lên cho tông chủ.

"Tông chủ, đây là hai triệu Linh thạch, đệ tử phục mệnh tại Hoa Vong cốc lấy về"

"Làm tốt lắm!"

Tử tông chủ tỏ ra hài lòng nhìn nàng khen ngợi.

"Ngươi đi Hoa Vong cốc lần này thu hoạch không nhỏ, xem chừng cũng đã mệt, cũng nên lui ra nghỉ ngơi đi"

"Vậy đệ tử xin cáo lui"

Nàng đứng dậy, ôm quyền lạnh lùng quay người đi.

Lục Thiên Cầm thân là Thánh Nữ của Ma Thần tông, ngang hàng với trưởng lão.

Đi Hoa Vong cốc khai thác khoáng mạch đối với nàng chỉ như đi dạo, làm sao lại mệt.

Lại nói, Hoa Vong cốc là cấm địa ở Hoành Dương quận, bên trong có rất nhiều hung thú và yêu thú, đối với một nhóm tán tu muốn đi vào khai khoáng, kiếm chác, e là cũng mười đi một trở về, nhưng nàng, đã là Võ Tôn cảnh giới đỉnh tiêm, cũng vẫn là dạo chơi.

Lục Thiên Cầm vừa bước tới cửa đại điện, chợt nhìn thấy một đạo hắc quang dập dờn dập dờn bay vào bên trong, nàng liền quay người lại nhìn.

Phía trong, ngồi ở trên cao chánh điện, Tử tông chủ nhíu mày cũng hướng mắt lên quan sát đạo hắc quang kia.

Chợt trong giây lát, Tử tông chủ sắc mặt đại biến.

"Là... là... Hắc.. Hồ...Điệp.."

Câu chữ thốt ra, ngữ điệu run rẫy từ miệng tông chủ, kẻ không sợ trời không sợ đất, làm cả người Thiên Cầm đều run lên, bất chợt cảm thấy đại biến, nàng liền nhanh nhất lao về phía Tông chủ.

"Tông chủ! Ta tới..."

Nàng hét lên.

Nhưng điều làm nàng không khỏi hốt hoảng là nhìn thấy tông chủ toàn thân run rẫy đứng lên, sau đó quỳ xuống hành lễ hướng về một cánh Hồ điệp.

Nàng lúc này ngốc trệ, gương mặt trắng bệch, đứng chôn chân tại chỗ nhìn cảnh tượng mà dù có nằm mơ nàng cũng không bao giờ mơ đến.

Tình huống là như thế nào?

Làm sao chỉ một cánh Hồ điệp nhỏ nhoi kia, lại khiến cho tông chủ của Ma Thần tông, một cái Nhất lưu Tà tông, run rẫy hoảng sợ như vậy?

Rốt cuộc là như nào?

Còn chưa kịp định thần, Hắc Hồ điệp từ từ đậu trên vai của Tử tông chủ, liền phát ra một uy áp cực kỳ kinh khủng.

Oành!

Uy áp bộc phá, dè ép không gian, lan tỏa khắp trên dưới Ma Thần tông.

Lục Thiên Cầm cảm giác như có áp lực ngàn cân đè xuống, khiến nàng không thể nào bộc phát ra khí tức bảo hộ, lập tức hai chân run rẫy, nhanh chóng quỳ xuống.

Tất cả tông môn, từ trưởng lão đến đệ tử đều bị uy áp chế ngự, đều toàn quỳ.

Vài khắc trôi qua, uy áp dần dần tiêu tán, Thiên Cầm cũng từ từ đứng dậy, vẫn chưa hiểu được sự tình rốt cuộc là như nào.

Nhưng, uy áp vừa rồi, dè ép kinh khủng, nàng là Võ Tôn đỉnh tiêm cảnh giới cũng không thể kháng cự lại, chỉ có thể là khí tức Võ Hoàng.

Một cánh Hồ Điệp nhỏ nhoi lại phát ra khí tức của Võ Hoàng, quá hoang đường!

Điều này thực sự quá vô lý!

Tử tông chủ lúc này cũng đã đứng lên, liền lấy lại uy nghiêm của mình.

"Cầm nhi!

Triệu tập tất cả Tông môn! Bản tọa có việc muốn phân phối!"

"Đệ tử tuân lệnh!"

Thiên Cầm lấy ra còi hiệu của Tông môn, thứ chỉ có trưởng lão mới có, nàng thổi một hơi dài, triệu tập tất cả đồng môn.

Xoát xoát!

Liền tức khắc Ma Thần tông, tại diễn võ tràng tràn ngập người.

Tất cả trưởng lão, cao tầng, đệ tử tập trung lại, chỉnh chỉnh tề tề, thẳng người, hiện hiển ra uy nghiêm nhưng trong lòng tất cả đều đang hoang mang tột độ với tình huống vừa mới xảy ra.

Đứng ở trước Đại điện, một thân tuyệt sắc Lục Thiên Cầm.

Tử tông chủ từ từ bước ra.

Trong đầu hắn lúc này đang là hoài niệm lại chuyện cũ năm xưa.

Lâu, đã là rất lâu rất lâu về trước.