Chương 005: Hầm Ngục (3)
Lơ lửng trên khoảng không là vô số vũ khí được làm bằng đá. Chúng nhiều đến mức như thể nó là một cơn mưa sắc nhọn sẵn sàng giết bất cứ ai có ý định hứng nó.
Hộc! Hộc! Hộc!
Dominic, người vẫn còn chấn thương từ đòn đánh trước thở gấp. Hơi thở hỗn loạn của anh khiến anh không thể thở một cách bình thường.
Đưa đôi mắt đỏ hoe về phía bức tượng, một sự giận giữ điên loạn hiện lên tròn mắt anh.
'Tại sao tại sao tại sao tại sao?!?!?'
Dominic không hiểu, anh đã phạm phải chuyện gì để dẫn tới cơ sự này. Anh chỉ là một công dân bình thường sống một cuộc sống bình thường.
Thậm chí, anh không hề thích nghề thợ săn và luôn lấy lý do để tránh xa những trận chiến. Anh cố hết sức để làm việc miễn không phải là nghề thợ săn. Công nhân, khuân vác, gia sư, bán hàng, giặt quần áo thuê... Không nghề gì là anh chưa từng trải nghiệm.
Vì người em trai của mình, anh không tiếc mạng sống mà làm việc lao lực. Thậm chí có nhiều lần anh phải nhập viện do quá tải.
Trong công việc, anh cũng không gây sự với bất kỳ ai. Ngược lại anh luôn cố gắng để hòa thuận với tất cả mọi người.
Ở công trường, anh luôn chỉ dẫn và giúp đỡ những công nhân trong việc khái thác quặng mana và xử lý xác quái vật.
Khi làm gia sư, anh chỉ dạy những kiến thức và đặc tính những con ma thú trên lớp cho học sinh. Chúng rất vui vẻ và học tập chăm chỉ.
Kể cả việc bán hàng. Dù là làm việc ngày lễ hay tăng ca buổi đêm, anh chưa từng kêu ca một lần nào cả. Anh chỉ làm, làm, và làm.
Cuộc sống của anh chỉ xoay quanh một vòng và lặp lại. Sáng dậy đi làm đến tối về ngủ và tiếp tục.
"... Kaine"
Tiếp theo đó, những đợt tấn cô giáng xuống. Dominic nhanh chóng vặn cơ thể và di chuyển.
'Phải rồi...'
Anh né tránh một ngọn giáo đang lao nhanh và đâm thẳng phía trước.
'Tôi..'
Anh chặn một tấm khiên cao 2 mét lao về phía mình bằng tấm khiên của lũ goblin mà anh nhặt được. Kết quả là anh bị đẩy lùi và va vào bức tường. Máu chảy ra từ miệng anh và mái tóc đen của anh rối mù.
"TÔI!!!!"
Hai con dao găm bằng đá lao tới. Dominic nhanh chóng từ dụng cơ thể và vặn cổ. Đầu của anh va vào cạnh của con dao khiến nó va vào thanh còn lại và vỡ thành từng mảnh.
"TÔi MUỐN SỐNG, TÔI PHẢI SỐNG SÓT VÀ TRỞ VỀ..."
"Bởi vì... Có người đang chờ đợi tôi ở nhà. Vậy nên... Bất kỳ kẻ nào cản đường tôi..." Dominic Nhặt lấy con dao găm còn lại, thứ to bằng kích thước của thanh đại kiếm. Anh cầm trên tay khi nhìn về phía bức tượng với đôi mắt sắc bén.
"... Tôi sẽ tiêu diệt!"
Một lần nữa, vô số vũ khí tiếp tục lao về phía anh. Chỉ khác một chỗ, anh cũng có một thanh kiếm của riêng mình. Nắm chặt tay lại, anh vung thanh kiếm về phía trước.
Phụt!
Ngay lập tức, vũ khí đã đứt làm đôi dưới nhát chém của Dominic. Anh ta chém liên tục vào khoảnh không, mặc kệ việc mảnh vụn đang cắt xuyên qua da thịt của anh.
Uỳnh!!!!!!
Sau vài phút chống trả, Dominic cắm thanh đại kiếm xuống thở hổn hển. Dưới mặt anh là vô số mảnh vụt được làm từ đá.
Dominic đã thành công trong việc chống lại những vũ khí khổng lồ. Cơ bắp anh căng lên như thể nó sắp nổ tung thành từng mảnh. Tâm trí anh quay cuồng khi cố gắng nhìn về một phía duy nhất.
Bức tượng đá, thứ ở phía xa quan sát và điều khiển vũ khí. Nở một nụ cười rộng. Nụ cười điên dại đến mức ai nhìn vào đều hoảng sợ.
"Hah, hah, hah..." Dominic lấy lại tầm nhìn của mình và nhìn về phía trước. Anh muốn đến và đấm thứ bức tượng khốn nạn đó. Không chỉ cho Eldric mà còn cho chính anh.
'Cơ thể tôi không còn cử động được nữa.'
Cơ thể anh đã đạt đến giới hạn. Dù chỉ chuyển động nhỏ nhất cũng gặp khó khăn.
Ngay lúc đó, bức tượng giơ tay lên, hàng loạt những mảnh vụn đá trước đó tập hợp lại, tạo thành hình của bàn tay và tóm lấy Dominic.
"Kurk." Dominic bị siết chặt đến mức không thể thở. Sau đó bàn tay ngay lập tức đập xuống. Cơ thể của Dominic bị ép về phía trước và quỳ xuống dưới chân bức tượng.
Trong lúc Dominic thắc mắc chuyện gì xảy ra, một âm báo vang lên trong căn phòng. Âm thanh xuất phát từ tấm bảng to lớn.
Ở trên đó, anh thấy dòng chữ đầu tiên hiện sáng màu. Đó là lúc, anh hiểu ra mọi chuyện.
'Tôi hiểu rồi, bức tượng bắt tôi phải tuân thủ theo quy tắc. Vì tôi là người đến đây và đây là nhà của hắn.'
Giống như những con chó đến nhà chủ mới. Nếu không tuân thủ và ngoan ngoãn, bạn sẽ bị bài trừ. Và trường hợp này hoàn toàn giống với những gì đang xảy ra.
Điều kiện thứ 2. Dâng tặng mọi thứ cho chúa tể.
Điều gì sẽ xảy ra sắp tới? Dominic hoàn toàn không rõ. Anh không biết bản thân có thứ gì để đưa cho hắn ta.
Puck!
Sau cú búng tay, một trụ cột bằng đá trồi lên ở trung tâm đấu trường. Bàn tay nhanh chóng di chuyển và ném Dominic vào đó.
Các sợi dây đá ngay lập tức xuất hiện, trói chặt tay chân anh lại. Anh bây giờ không khác gì một tù nhân đang đợi hành phạt của mình.
Ngay sau đó, bức tượng tiến lại gần. Từng bước một cho đến khi đứng trước mặt Dominic. Ngay sau đó, hắn ta chuyển sự chú ý của mình sang sợi dây chuyền.
"Không" Dominic kêu lên. "Làm ơn, đừng có lấy sợi dây chuyền đó."
Lần đầu tiên, Dominic van xin sinh vật trước mặt mình dù anh không muốn như vậy.
Sợi dây chuyền rất có ý nghĩa với anh. Đó không chỉ là kỷ vật cuối cùng của bố mẹ anh mà còn là thứ tượng trưng cho tình anh em của họ.
Bức tượng nhận thấy biểu cảm của Dominic cười khoái chí. Có vẻ hắn đã nắm bắt được điểm yếu của anh. Hắn chỉ vui chơi với anh từ lúc đầu tiên đến giờ. Nếu không Dominic đã chết ngay từ lúc bước vào cánh cổng.
Ngay lập tức, bức tượng giật mạnh sợi dây chuyền. Dominic rên lên đau đớn khi nhìn thấy món đồ vật rơi vào bức tượng.
[Hehe..]
Crack!
Sợi dây chuyền vỡ thành từng mảnh khi bàn tay của bức tượng phá nát nó sau một cái nắm nhẹ.
Dominic, người chứng kiến mọi việc tuyệt vọng với đôi mắt mở to. Có thể nhận thấy một vài giọt nước mắt lăn dài trên má.
'Kết thúc rồi'
Bức tượng triệu hồi món vũ khí giống giáo xuất hiện và cầm trong tư thế hạ thấp. Chuẩn bị cho đòn tấn công cuối cùng khi mana tụ lại ở đầu ngọn giáo.
Phụt!
Creek!
Đột nhiên, một hiện tượng lạ lùng xảy ra khi không gian xung quanh Dominic gần như bị đóng băng. Bức tượng, thứ đang vung ngọn giáo vào anh bỗng bất động.
Dominic có thể thấy rõ ngọn giáo chỉ cách tim anh đúng vài milimet. Hào quang mãnh liệt tỏa ra từ vũ khí cuộn lại như những đám mây.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Dominic không giấu nổi sự ngạc nhiên nhìn xung quanh. Cảnh tượng bất động của bức tượng và không gian xung quanh như thể bị nhiễu giống với màn hình tivi khi bị hỏng.
Ting!
[Bạn đã hoàn thành tất cả các điều kiện của nhiệm vụ bí mật: Hơi thở cuối cùng]
"Nhiệm vụ? Hơi thở cuối cùng?" Dominc không thể hiểu những gì đang xảy ra ở đây. "Ai, là ai đang nói chuyện với tôi?"
Mặc kệ những tiếng hét thất thanh của Dominic, giọng nói tiếp tục vang vọng trong đầu.
[Bạn có quyền trở thành Người chơi. Bạn có chấp nhận không?]
[Yes / No]
Một sự lựa chọn. Không biết từ khi nào, giọng nói giống như robot liên tục vang vọng trong đầu anh. Có thể anh đang bị hoang tưởng do đầu óc không còn minh mẫn.
"Không, cảm giác rất chân thật, giọng nói vừa rồi không phải ảo tưởng!" Dominic nhận xét khi nhìn vào khoảng không. Đó là lúc, một màn hình nhỏ hiện ra trước mặt anh. Nó đang cảnh báo anh vì sự chậm trễ của mình.
[Bạn không còn nhiều thời gian. Nếu từ chối, vũ khí sẽ đâm xuyên tim bạn trong 0.01 giây. Bạn có chấp nhận không?]
Dominic liếc nhìn một lần nữa. Món vũ khí chỉ cách anh vài milimet đang có dấu hiệu hoạt động trở lại. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, nó có thể giết chết anh ngay lập tức.
Khi cảm giác đau khổ tràn ngập trong tâm trí anh, giọng nói vô hồn tiếp tục vang lên.
[Bạn không nghĩ đến em trai bạn sao? Nếu bạn chết, em trai bạn sẽ sống như thế nào?]
Những lời nói như cứa vào tim Dominic khi giọng nói đánh thẳng vào tâm lý yếu đuối nhất của anh. Quả thực, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Anh chỉ mong rằng mọi chuyện sẽ kết thúc thật nhanh chóng bà anh sec chết một cách ít đau đớn.
"haha.. Tôi là một con người ích kỷ. Sao tôi có thể quên em trai của mình cơ chứ." Dominic cười lớn khi nhìn vào màn hình nơi có dòng chữ Yes, No hiện lấp ló.
"Được thôi, bất kể lý do gì. Tôi không muốn yếu đuối nữa. Nếu có thêm một cơ hội nữa. Tôi sẽ chấp nhận lấy nó."
Ngay khi sự đồng thuận đồng ý, giọng nói vô hồn lại tiếp tục vang lên.
[Chúc mừng bạn đã trở thành một người chơi!]
Bùm!
Một nguồn năng lượng mạnh mẽ bao quanh cơ thể Dominic khi những sợi dây xích đá đã vỡ tan như thủy tinh. Bức tượng, thứ cố gắng giết anh bị đẩy lùi về phía xa. Vũ khí của hắn vỡ thành từng mảnh.
[Bắt đầu quá trình dung hợp ý thức về cách sử dụng hệ thống!]
[1%——10%——45%——85%——100%]
[Học tập hoàn tất. Đang tính toán điểm thưởng]
"Cảm giác này..." Dominic không nói nên lời trước sức mạnh mà anh sở hữu. Một ánh sáng nhẹ nhàng nhưng dữ dội đang bao quanh lấy cơ thể của anh. Anh nắm tay nhẹ để cảm nhận sức mạnh của mình và cầm thanh vũ khí bên cạnh.
Crack!
Sau một cú bóp nhẹ, thanh kiếm khổng lồ làm bằng đá vỡ tan như thể bóp một thùng xốp.
"Mạnh! Vậy đây là sức mạnh của hệ thống!" Dominic thán phục. Anh cảm thấy cơ thể anh như vừa được tái sinh khi mọi mệt mỏi vào đau đớn đã hoàn toàn biến mất. Các vết thương và cơ bắp được hồi phục và thậm chí còn mạnh hơn lúc trước.
"Với sức mạnh này, tôi có thể làm được."
[Cảnh báo! Có một nguồn năng lượng mạnh mẽ đang tiếp cận bạn.]
Sụt! Phù!
Một chiếc cọc làm bằng đá lao nhanh về phía Dominic, bằng sức mạnh mới của mình. Anh nghiêng người theo quán tính và tránh đòn tấn công. Chiếc cọc bay vụt qua mặt anh, va chạm vào bức tường phía đối diện.
"Này này, đừng có nóng lòng thế chứ. Ta phải cảm ơn ngươi. Vì nhờ ngươi mà ta có được sức mạnh." Dominic mở rộng hào quang của mình, không gian bắt đầu rung chuyển dữ dội. Anh nhìn bức tượng đang đứng yên ở một góc khi hắn cố gắng để đứng dậy.
"Ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần những gì ngươi đã làm."