Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

HẸN GẶP LẠI CẬU Ở DỊ GIỚI

MEO_MEO_N485
--
chs / week
--
NOT RATINGS
982
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - HỒI ỨC ĐAU THƯƠNG

NGÀY 12 THÁNG 12 NĂM 2121 tại một khu vực ngoại ô của thành phố " Những Con Gia Súc ". Một đứa bé đã bị bán đi vào một ngày mây đen dầy đặc và đầy mưa, khung cảnh hiện lên khi có sấm chớp là một nụ cười quỷ dị của cặp vợ chồng nọ. Phải họ đã bán đứa con của họ cho một người đàn ông sống ở thành phố vô pháp.

Quay trở lại dòng sự kiện...

Thế giới hiện tại đang có rất nhiều tổ chức và thế lực khác nhau thống trị và chi phối. Không chỉ riêng gì một vị nguyên thủ của một đất nước, quyền lực còn có cả trong một gia tộc có thể thao túng cả một đất nước. Họ có thể gây ra chiến tranh và tác động trực tiếp lên toàn bộ người dân của đất nước đó. Đi đôi với quyền lực là sự mất nhân tính của những con người ấy.

Trong một bệnh viện tại một thành phố vô pháp có tên là " Những Con Gia súc" có tiếng nói yếu ớt của một người con gái phát lên, dường như nói chuyện cũng trở nên khó khăn với cô ấy. Cô gái ấy đang cố gắng thều thào nói lên những câu cuối cùng:

"Mình Không thể chết được... mọi thứ thật sự đau khổ vì sao!... tại sao tôi lại thành ra như thế này!!!"

BỊ vây quanh bởi sự thù hận và chấp niệm cô ấy đã vô cùng tuyệt vọng và đau khổ, không lâu sau đó cái chết đã dần đến với cô gái đáng thương ấy một cách như thế.

Để hơn được vì sao cô gái ấy lại đáng thương thì ta hãy cùng quay ngược thời gian trở về năm cô ấy ba tuổi.

Cô ấy tên là Korubi cũng là nhân vật chính của câu chuyện. Tháng 7 năm 2101 Cô được sinh ra đời vào một ngày trời mát và đầy những tia nắng lấp lánh, tràng ánh nắng vào chiếc nôi của cô bé.

Korubi sinh ra đã đứng ở vạch đích, cứ ngỡ là thế mặc dù là con cái trong một gia đình có nhiều quyền lực và bậc nhất về tiền tài. Nhưng điều đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài của gia đình ấy mà thôi không hơn không kém. Một sự thật kinh khủng là bạn chúng sinh con cái là vì lợi ích của riêng mình. Chúng tận dụng những đứa con của chúng là vì mục đích trục lợi cho bản thân để có được sự giàu có và quyền lực đó. Những đứa không được hoàn hảo hoặc bệnh tật. Chúng chắc chắn là sẽ bị vứt bỏ một cách không do dự hoặc bán lũ trẻ đi như món hàng rẻ tiền.

Ở ngoài phòng trẻ sơ sinh có tiếng vui mừng của hai người một nam một nữ đang nói chuyện với nhau. Người phụ nữ vừa sinh xong được một tuần nở một nụ cười hiền hậu bà ta lên tiếng nói với người chồng mình:

" Anh à em vui quá con chúng ta...

Chắc chắn sẽ là một thiên tài anh à."

" Trời hôm nay thật đẹp anh cũng nghĩ như em vậy."

Họ đang vui vẻ nói chuyện thì một vị bác sĩ lên tiếng:

" Đứa trẻ này có khả... khả năng sẽ không sống quá hai mươi lăm tuổi. Xin chia buồn cùng ông bà ạ. "

Không khí trở nên âm trầm, trên gương mặt của hai người họ bỗng trở nên chán ghét đến cùng cực đứa con mới sinh của họ. Vị bác sĩ thì cứng đơ khi nhìn thấy cái vẻ mặt ấy.

Khi cô vừa tròn ba tuổi chúng đã bán cô cho một người đàn ông nghèo với cái giá rẻ. Chúng không muốn nuôi cô một chút cũng không. Người đàn ông mua cô đã bạo hành cô hàng ngày vì thú vui. Khi sinh ra cơ thể cô vốn đã yếu ớt và hay đỗ bệnh. Lão ta thì không có đủ tiền để nuôi một cục nợ bệnh tật như cô, nên đã ép cô làm việc một cách đầy đoạ. Và Bóc lột sức lao động của cô một cách triệt để, lúc vui cũng đánh cô, không vui cũng đánh cô.

korubi năm 10 tuổi đã làm việc cả ngày lẫn đêm để nuôi lão cha nuôi đó, vì ông ta đã buộc cô làm như thế. Mặc cho sức khỏe của cô ngày một tệ hơn. Có lúc cô cũng nghĩ đến cái chết nhưng cô không có đủ dũng khí làm việc ấy. Cô uất hận bản thân thật yếu đuối và hèn nhát.

Năm cô mười lăm tuổi, trong một cái công trường hôi hám và ầm ĩ cùng với tiếng khàn khàn của của lão ta phát lên:

" Con chuột cống này làm việc ngay!, không mày có tin tao đập mày chết không con khốn."

Đáp lại ông ta là giọng nói yếu ớt và nghẹn ngào đến mức nức nở cũng ko được. Vì cô sợ bị lão đánh nó khiến cho cô đau và nếu cô khóc thì lão sẽ ra tay nặng hơn.

" Dạ con làm ngay ạ."

Korubi năm mười tám tuổi đã mệt mỏi và đau đớn vì những vết thương chằng chịt, cùng những vết bầm tím. Cho đến một ngày người đàn ông đó bị tai nạn ở công trường và qua đời.Cứ tưởng như sẽ không có sự đau khổ nào đến với cô nữa. Chúng đã đến là cha mẹ ruột cô đã đến để gặp và chúng nói với cô rằng chúng biết cô vẫn còn công dụng đối với chúng:

" Mày vẫn còn hữu ích và là một dụng cụ hữu hiệu để chữa bệnh cho chin của mày. Đồ chuột cống. "

" Bọn tao không thể để thiên tài như nó chết được, thông cảm cho bọn tao nhé. Con gái yêu à."

" Vậy các người đến tìm tôi là để nói vậy sao. Rất tiết tôi không đồng ý."

" Mày nghĩ bọn tao sẽ hỏi xem mày đồng ý hay sao. Mày vẫn ngu như lũ chuột cống nhỉ."

Họ cười hiểm độc trong mắt hiện rõ ba từ " còn giá trị ". Ngay lúc đó có một người đàn ông từ phía sau đã bịt miệng bằng chiếc khăn tẩm thuốc mê. Do quá bất ngờ cô không kịp phản kháng gì hết.

Ngay lập tức họ đã bắt cô đến một nơi hẻo lánh, lấy đi một bên thận của cô. Cơn phẫu thuật nội tại khiến cô không cảm giác vào đôi chân nữa. khi mọi việc vừa xong thì chúng vứt bỏ cô trong một bệnh viện ở một thành phố nhỏ. Suốt thời gian đó có một cậu nhóc bằng tuổi cô, cậu ấy tốt bụng và không làm ngơ trước cái ác. Cậu đã hiểu cho câu chuyện của cô và thương cảm cho cô ấy rất nhiều. Cậu ấy tên Kine 18 tuổi lớn hơn cô một tuổi. Và cậu ấy đã quyết định chi trả toàn bộ viện phí cho cô, vì cậu ấy thấy cô đáng thương và giống em gái của mình. Một ngày cậu ấy đã đứng ra giúp cô tố cáo gia đình của cô vì có hành vi phi pháp, và sau đó kết cục là trên tivi đưa tin cậu đã qua đời do bị tai nạn xe. Nhưng tôi thừa biết cậu ấy đã bị sát hại bởi một vụ tai nạn xe hơi được sắp đặt một cách hoàn hảo không một dấu vết.

Rất rất nhiều việc đã xảy ra và giờ đây nó đã khiến cho cô trở thành một cái xác, cố níu bợ vào cuộc sống ít ỏi này. Việc xảy ra với người cha nhận nuôi cô và rồi cả việc xảy ra với người mà cô coi là người bạn đầu tiên khiến cảm xúc của cô trở nên bị chai sạn.

" Kine nếu có kiếp sau mình ước chúng ta có thể là bạn tốt, mà không phải ở cái thế giới thối rữa này."

Mặc dù thời gian chỉ có năm tháng nhưng với cảm xúc lúc này. Cô thấy rất lạ khi cô nghe tin cậu mất, có thứ gì đó trong cô như chết đi. Cô tự hỏi cảm giác trái tim bị nhói lên là gì, cả cái cảm giác ấm áp khi ở gần cậu ấy là gì, và rồi cái cảm giác tim đập nhanh khi ở gần cậu ấy của cô là gì... Vô số câu hỏi của cô về cảm xúc lúc ấy. Cô tự trách bản thân mình tại mình mà cậu ấy mới mất.

Một vài ngày sau có một con gái, người tự xưng là em ruột của cô đến và tỏ vẻ thân thiết, nói với cô những lời nói có cánh rằng nó sẽ giúp cô khôi phục và rồi tiêm vào cô một hỗn hợp nào đó, nó nở một nụ cười thỏa mãn và nói rằng:

" Em chỉ đang thử nghiệm thuốc thôi đồ bà chị ngu ngốc của em à."

Nghe nó nói vậy cô cảm thấy bình thản và buồn cười. Cô nghĩ thầm trong khi nó chỉ là một đứa nhóc 12 tuổi như sao nó lại xấu xa đến thế, chắc nó mang gen di truyền và tính cách của chúng rồi rồi lũ mang rợ. Ngay từ đầu cô đã biết nó được bố mẹ sai khiến rồi. Nhưng cô cũng chẳng muốn phản kháng nữa.

Cũng chẳng có gì Kì lạ, sau lần gặp con nhóc tự nhận là em ruột mình đó. Sức khỏe cô càng ngày càng đi xuống mà không biết nguyên do và bất kỳ một chuẩn đoán nào từ bác sĩ.

Cảnh sát liên tục cố muốn gặp cô để điều tra như lại bị cha mẹ ruột của cô đuổi đi. Vì lí do bệnh tật nặng và họ nói rằng không muốn cô gặp mặt bất kỳ ai vì sợ ảnh hưởng sức khỏe của cô, cô càng nghĩ càng buồn bã.

"Thật buồn cười và cũng thật ghê tởm với lòng dạ của chính bậc sinh thành mình."

Vừa nói cô ngẹn ngào không nước mắt.

Bỗng một ngày nọ có một cô gái giả làm y tá đến và tự xưng là đồng minh của cô. Sau đó cô gái ấy đã nói với korubi tất cả mọi việc rằng họ sẽ cứu cô thoát khỏi đây.

Từ cuộc gặp gỡ ngày hôm đó, cô bỗng nhận ra nhiều việc. Rằng thứ thuốc mà thằng nhóc đó tiêm cho cô là một lại chất độc nên cô đã bị nhiễm độc ở một mức độ nào đó. Khi nó trong ở cơ thể yếu ớt của cô, thì sẽ sinh ra bệnh nặng không thể cứu chữa được. Khi cô vừa hiểu ra mọi chuyện thì đã quá muộn, cô đã đoán ra đó là gì từ trước rồi. Nhưng không ngờ nó lại là thật. Cô cảm thấy mình quá ngu ngốc và ngây thơ trước bầy sói vô nhân tính. Cô đã đau khổ vì nhận ra mình thật ngu ngốc khi biết mà vẫn để nó tiêm, cô cảm thấy mình thật sự là hèn nhát và là đồ bỏ đi. Nhưng thứ khiến cô đau khổ nhất là vì cuộc đời của cô khi vừa sinh ra vốn đã chẳng có nghĩa của hai từ " hạnh phúc".

Chính cha mẹ ruột và anh chị em ruột của cô đã khiến cô trở nên thân tàn ma dại như thế này. Cô sống níu bợ tại bệnh viện được khoảng nửa tháng, thì cơ thể không thể chịu được nữa sau đó cô đã ngất đi. Khi tỉnh dậy thì bác sĩ đã chuẩn đoán rằng:

" Cô chỉ có thể sống thêm được một tuần thôi, chúng tôi đã cố hết sức. "

" Vậy à, vâng tôi hiểu rồi. Cảm ơn ạ!"

Gương mặt cô buồn bã, cô không một chút ngạc nhiên nào và cũng không hề sợ hãi. Cô tự nhủ rằng chết cũng chẳng sao vì cuộc đời của cô lúc này chẳng còn thứ gì có thể khiến cho cô đau được nữa. Một tuần sau đó cô đã trút hơi thở cuối cùng, và rồi cô đã ra đi ở độ tuổi mười tám, độ tuổi đẹp nhất, trong sự cô đơn tột cùng và sự tuyệt vọng. Cô tự hứa rằng nếu cho cô một cơ hội để sống lại cô sẽ yêu thương bản thân hơn. Cô cũng cầu nguyện được gặp lại Kine để báo đáp cậu ấy, hơn hết cô muốn xin lỗi cậu.