Cả hai người họ khá ngạc nhiên với lời tôi nói ra,cô nàng kia liền đi tới bật khóc cầm lấy bàn tay tôi cầu xin.
-Tiểu sư đệ!Đệ đồng ý đi mà!Khó lắm ta mới có cơ hội làm sư tỷ mà!
Tôi đáp lại.
-Thưa quý cô,lời thề của một Kị sĩ hoàng gia là tuyệt không thể phá bỏ trừ khi dùng mạng ra để đổi!
Lão nhân gia kia nhìn tôi chằm chằm,giọng lão ta có chút nghiêm trọng.
-Ngươi...là người của Hoàng tộc?!
Tôi lắc đầu thở dài nói.
-Lúc trước từng giờ có lẽ chẳng ai nhớ về tôi rồi!
Lão nghe vậy sắc mặt trở lại bình thường mà đi tới xách cổ áo cô nàng kia lên rồi rời đi,ra đến cửa Lão liền nói.
-Nếu vậy cậu hãy ở lại Linh Kiếm Tông đi,không cần trở thành Đệ tử của ta cũng được.
[Sở dĩ lão ta trở nên như vậy là vì Hoàng gia nơi đây có thế lực không nhỏ,kị sĩ hoàng gia luôn là bí mật mà chỉ ít người biết.Lão có thể tin tưởng kẻ trước mắt là một kị sĩ hoàng gia bởi khí chất khó che giấu ấy cùng sát khí như mãnh hổ ngự trị trên thân thể kia.
Nhưng hơn cả lão biết hình phạt khi rời khỏi kị sĩ đoàn là phế đi Tu vi nhận sự truy sát không ngừng,bằng một cách nào đó Lão tự biên tự diễn luôn!]
Cánh cửa khép lại tạo ra một sự tĩnh mịch trong phòng,từ lúc còn là Ryusha đã bao lâu tôi chưa từng được yên tĩnh sau khi được chọn làm Anh hùng vậy nhỉ?Tôi bắt đầu nhớ lại hình ảnh cuối cùng của cuộc đời,vào lúc Thanh nguyền gươm hắc ám ấy đâm xuống có lẽ tôi đã thành công sử dụng
Với kiến thức của tôi và những trò điên của Oster cả hai đã tìm ra một biện pháp có chút dọa người và nó vẫn không được công bố,kĩ thuật Zer,dùng Mana để tàn phá các cơ quan trên cơ thể rồi để chúng tự chữa lành->làm tăng tải trọng về cả Mana lẫn thể xác chỉ là sự đau đớn khi Mana cuộc trào phá hủy các sợi cơ và nội tạng không thể xem thường thậm chí có nguy cơ chết người...
Nhưng tôi sợ sao?
Tôi lấy bộ y phục dường như chuẩn bị sẵn ch bản thân được gấp gọn ngay ngắn trên giường rồi cởi bộ quần áo rách rưới ra,mặc vào bộ quần áo này tôi có cảm giác đây mới là quần áo nó mềm mại và ấm áp.Tôi mở cánh cửa ra một cơn gió lùa vào lạnh đến thấu sương ở bên ngoài lúc này chỉ toàn tuyết và tuyết nhừn cũng tiện lắm,ngoài phải chịu sự đau đớn của kĩ thuật Zer trong lúc Mana di chuyển và bạo phát cơ thể sẽ sản sinh ra nhiệt lượng khổng lồ,trận tuyết rơi này cũng thật khéo.
Ngồi dưới sân tuyết,tôi bắt đầu hấp thụ mana xung quanh bản thân nén chặt nó vào trái tim cho đến đạt ngưỡng nhất định,mana sẽ theo mạch máu chảy đi khắp nơi và phá hủy cơ thể.
Ngay lúc Mana bạo phát cả cơ thể như bị xé toạc mana chảy theo mạch máu tàn phá cơ bắp với tốc độ chóng mặt,tôi thậm chí còn nghe được tiếng các sợi cơ bắp đứt cùng lúc sự đau đớn ấy vẫn không dừng lại khi nó bắt đầu tàn phá nội tạng và xương cốt toàn thân,vào lúc ấy tôi đã bất tỉnh đi vì không chịu nổi sự dày vò kéo dài ấy.
Đến khi tôi tỉnh lại đã thấy cô nàng kia cùng lão nhân gia nhìn tôi chằm chằm,lão ta sắc mặt âm trầm nói.
-Tiểu huynh đệ,ta không biết ngươi luyện Công pháp gì nhưng ta phải nói thật,kinh mạch và toàn thân ngươi đã đứt gãy hoàn toàn căn bản giờ là phế nhân không thể tu luyện rồi!
Cố nén lại cơn đau vẫn đang âm ỉ trong người tôi đáp.
-Không sao,chưa phế được!
Lão nhìn tôi không khỏi nghĩ ngợi điều gì đó rồi quay đi nói.
-Cũng phải,tiểu huynh đệ cũng là người trong đó mà,ắt hẳn ta không hiểu được!
Nói xong lão ta rời đi để lại Cô nàng trước mắt cứ chăm chăm nhìn tôi lo lắng,bàn tay của Nàng ta chạm vào tôi lo lắng nói.
-Sư đệ,hẳn là đau lắm!Ngươi yên tâm dù ngươi có phế Sư tỷ bảo vệ ngươi!
Tôi gượng cười nói.
-Vậy thì không cần rồi hãy dành sự bảo vệ cho người cần hơn ta,kị sĩ vốn là bảo vệ người khác không phải người khác bảo vệ kị sĩ!
Nàng ta nghe vậy vội bỏ tay tôi ra bực dọc quay đi có vẻ là dỗi tôi rồi nhỉ...
Trải qua sự tàn phá tôi cần một lượng cực lớn đồ ăn nhưng cũng may trong kho đồ tôi có trữ tới mấy tấn gạo và đồ ăn nên cũng không lo lắm chỉ là tôi quên phéng mất là cơ đã đứt hết sao mà cầm hay nhai được?