Sau khi nhận phần thưởng từ hệ thống ,Vũ Lăng chưa vội trị thương mà lập tức đi tìm đám thuộc hạ .Do hắn và Gia Uy đã đánh với yêu lang một thời gian dài vì vậy đám thuộc hạ đã sớm tụ tập tại rìa rừng .Vừa tìm thấy bọn chúng ,Vũ Lăng liền nói :
"Các vị đi theo bổn công tử quả thật nhàn nhã ,chủ thì mải đối đầu yêu thú ,thuộc hạ thì nghỉ ngơi .Quả thật rất sung sướng a!"
Nghe giọng nói truyền đến từ trong rừng ,cả đám người có chút giật mình ,quay người lại nhìn thấy Vũ Lăng mới định thần lại mà đáp .
"Lăng công tử ngài đùa rồi ,tiểu nhân chúng tôi đâu dám ,chỉ là do lúc nãy yêu thú quá hùng mạnh nên bọn tôi có chút hoảng sợ ." Hắn nói với vẻ cười ngượng .
Tên kia vừa nói xong lại có một tên nữa lên tiếng :
"Lăng công tử ,ngài đây rồi .Vậy Gia Uy, hắn đâu rồi ?"
Nghe vậy ,Vũ Lăng cúi đầu ,giọng nói như nghẹn lại ,nếu khả năng thay đổi cảm xúc được coi như công pháp thì Vũ Lăng chính là đã tu đại thành ,hắn cảm tưởng như sắp khóc :
"Gi...Gia Uy... hắn thật là trung thành ,đối mặt yêu thú cường đại vậy mà lại không bỏ chạy .Hắn dũng cảm đối mặt tranh thủ thời gian cho ta chạy trốn .Một người tận trung vậy mà..."
Nghe Vũ Lăng nói đến đây ,lại thêm dáng vẻ thở dốc ,cả người y phục rách nát của hắn thêm biểu cảm như sắp khóc vì đau thương này thì ai mà không tin cho được .
"Lăng công tử nén đau thương ,Gia Uy vì trung thành mà chết cũng coi như thành toàn .Giờ vẫn mong công tử ra lệnh hồi phủ tránh gặp lại yêu lang ." Một tên khác lên tiếng .
Nghe vậy Vũ Lăng lập tức đứng thắng :
"Ngươi nói phải .Lập tức hồi phủ ."
Cả đoàn người ngay sau đó lập tức lên đường về Vũ phủ .Lại trải qua thêm một canh giờ ,đám người Vũ Lăng đã gần về đến nơi .Đang đi cách Vũ phủ ước chừng chưa đến trăm mét ,Vũ Lăng đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ,hắn suy nghĩ gì đó rồi trở lại trong xe như là đang cố tình trốn đi .
Về đến Vũ phủ ,tên Vũ Kiên đã đứng chờ sẵn ở đó ,hắn đảo mắt qua một lượt không thấy Vũ Lăng liền tỏ vẻ than khóc :
"Vũ Lăng đệ đệ của ta đâu rồi ?Ôi chao ,hắn còn trẻ mà đã phải ở lại mãi mãi ở trong khu rừng đó rồi !Thật đáng tiếc ,đáng tiếc..."
Cả đoàn người ngơ ngác trước trước lời của Vũ Kiên ,có kẻ trong đoàn định lên biện minh nhưng Vũ Lăng đã bước ra từ trong xe và nói :
"Hảo huynh đệ ,phần tâm ý này của huynh ta nhận rồi nhưng ta vẫn còn sống đây ,huynh chưa phải đau thương đến vậy ."
Vũ Kiên vốn đang tỏ vẻ đáng thương thì nghe thấy âm thanh quen thuộc bỗng ngừng lại chỉ kịp "Hả?" một tiếng nhưng vài giây sau hắn mới nhận ra điều không đúng .
"Haha ,đệ không sao là tốt ,ta còn tưởng đệ xảy ra chuyện không may ."Vừa dứt câu hắn nhìn về phía sau không thấy tên thuộc hạ của mình nên có hơi lo lắng hỏi :
"Tên Gia Uy hắn đi đâu rồi ,sao vẫn chưa về cùng vậy ?"
Vũ Lăng thầm nghĩ tình tiết giống hệt những bộ tiểu thuyết hắn từng đọc kiếp trước vì vậy hắn đã chuẩn bị sẵn những lời cần để đáp :
"Gia Uy hắn quả là một gia nhân tận trung vì chủ mà chết ,xứng danh hảo hán .Đáng tiếc người như hắn lại không nhiều... "
Tuy biết được câu trả lời, nhưng mà Vũ Kiên không dám tin, nên hắn hơi cúi đầu hỏi lại một lần nữa :
"Hắn chết rồi ư ?"
Nhận lại lời khẳng định của Vũ Lăng ,Vũ Kiên thế mà chưa lập tức đáp lại khiến cho Vũ Lăng nghĩ đến những bộ tiểu thuyết đã đọc ở kiếp trước .
Theo như những tình tiết đặc sản của sảng văn mì ăn liền kiếp trước thì đáng lý Vũ Kiên nên lập tức đổ tội lỗi lên đầu mình rồi đòi lập lôi đài sinh tử nhưng khi Vũ Kiên lên tiếng lại khiến hắn bất ngờ .
"Ha ,tên gia uy đó trước giờ luôn như vậy ,hắn luôn là tên trung thành tận tụy vậy mà giờ hắn lại chết thì đáng tiếc thật ."
Ngẫm lại một lúc Vũ Kiên mới lên tiếng nhưng lời nói lại làm Vũ Lăng cực kỳ bất ngờ .
Vũ Lăng nhìn thấy sáo lộ không theo như chính bản thân, nên chỉ đành cố gắng đẩy nó về như phía kịch bản mà đáp :
"Ta nghe nói hắn là tâm phúc của huynh ,giờ hắn vì ta mà chết quả thật đáng tiếc ,tự ta cũng cảm thấy có lỗi với huynh ."
Vũ Kiên cố cười ngượng mà đáp :
"Tâm phúc mà thôi ,ta tìm người thay thế là được đệ không cần tự trách .Ta nhìn dáng vẻ này có vẻ đệ đi đường vất vả rồi ,có gì hãy vào phủ nói tiếp ."
"Quả thực rất mệt ,đa tạ huynh đã quan tâm ."Vũ Lăng đáp .
Nói xong Vũ Kiên và Vũ Lăng tiến vào trước ,sau đó đoàn người cũng dần dần tiến vào .
Vừa đi ,Vũ Lăng và Vũ Kiên cũng nói thêm mấy câu .
"Ca ,ta chợt nhớ ra có câu nói hay muốn tặng huynh từ lâu mà giờ mới có dịp ."
"Câu nói gì ?" Vũ Kiên ngạc nhiên hỏi lại .
Vũ Lăng nhẹ nhàng quay sang Vũ Kiên mỉm cười nói :
"Thiên hạ, người với người điều có phân chia cao thấp, Kiên ca cũng vậy, địa vị của người hẳn là phải sánh ngang diệp vũ châu ."
Vũ Kiên nghe xong, vẻ mặt hiện lên đầy sự nghi hoặc .
"Hả ?Diệp vũ châu là cái gì a ?"
Vũ Lăng êm tai ,nhẹ giọng mà đáp :
"Sau này huynh sẽ hiểu thôi .Tiểu đệ xin cáo từ trước ."
Từ biệt người huynh đệ của mình thì Vũ Lăng cũng trở về phòng, vừa mở cửa phòng hắn thấy mẹ đã đợi sẵn ở đó đầy vẻ lo lắng ,hắn chỉ vừa cất tiếng "Mẫu thân" thì Vân Linh cũng lập tức hướng mắt về phía hắn nhìn thấy hắn hiện tại liền lập tức chạy đến để kiểm tra thân thể .
"Lăng nhi con đây là làm sao ?Chẳng phải ta đã nói với con là bên ngoài rất nguy hiểm ư ?Hà cớ con phải liều mạng như vậy ?"
Thấy Vân Linh quan tâm mình như vậy làm Vũ Lăng cảm nhận được hơi ấm mà hắn tại kiếp trước chưa từng được thử .Vũ Lăng tại kiếp trước chính là bị bỏ rơi ở cô nhi viện ,rồi được một "người thân" bí ẩn chu cấp tiền hàng tháng nên hắn vốn chưa từng trải nghiệm qua cái gọi là hơi ấm gia đình này .
Hắn đặt tay lên vai Vân Linh rồi nói :
"Nương à ,con không sao đâu chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da vốn không đáng lo ngại ."
Vũ Lăng tựa như đã quên bản thân mình hiện tại, vì để chứng minh bản thân đã chiến đấu với yêu thú mà bỏ qua trị thương. Cơ thể hắn hiện tại bất kể nhìn nơi đâu cũng là vết thương, cũng là vết máu. Tuy đối với hắn quả thực không đáng lo ngại, nhưng người khác nhìn thì nào có phải chỉ là vết thương ngoài da.
Vân Linh vẫn đầy lo lắng hỏi lại Vũ Lăng với vẻ nghi hoặc :
"Khắp cơ thể là vết thương, ở đâu cũng dính máu mà con nói chỉ là vết thương ngoài da ư? Con coi ta là kẻ ngốc ư?"
Lúc này, Vũ Lăng mới nhớ ra vết thương của bản thân. Hắn hiện tại lại bối rối không biết nên giải thích sao cho hợp lý, tính cả kiếp trước đến hiện tại có lẽ đây là lần hắn thấy khó xử nhất. Hắn vốn không phải chủ thể, không hiểu rõ cũng như không thể bắt chước giống chủ thể, hắn yêu thích cảm giác có mẹ, cảm giác được mẹ ôm vào lòng, nhưng cũng vì thế hắn lại càng sợ, hắn sợ một ngày khi thân phận hắn bại lộ thì hắn còn được tận hưởng cảm giác ấm áp này không, có còn được hưởng thụ việc có gia đình không? Vì vậy hắn phải làm thật tốt, hắn hiện tại là Vũ Lăng, cái tên Trường Không đã là quá khứ mà hắn phải buông bỏ. Chỉ trong thoáng chốc mà Vũ Lăng hiện lên vô vàn suy nghĩ rồi hắn cũng dựa theo kí ức mà hành xử. Hắn nhắm mắt, nửo một nụ cười tươi như thói quen của nguyên chủ, hướng Vân Linh mà đáp:
"Mẫu thân à, con thực sự không sao, vết thương nhìn vậy thôi nhưng con không thấy đau gì cả." Nói xong Vũ Lăng dìu mẹ ngồi ghế, rồi trở vào trong lấy ra một ấm trà mà rót mời Vân Linh.
Trò chuyện một lúc Vân Linh hỏi Vũ Lăng về chuyến đi săn hôm nay. Không lâu sau Vân Linh cũng rời đi khuyên Vũ Lăng nghỉ ngơi lấy sức để đi gặp gia chủ.
Sau khi Vân Linh đã rời đi, Vũ Lăng thay lại y phục, hắn đoán chắc sẽ không lâu nữa quản gia sẽ đến tìm hắn nên phải tranh thủ thời gian kiếm chút điểm từ hệ thống. Nhưng trước đó cũng phải kiểm kê lại phần thưởng từ nhiệm vụ giết yêu thú, 100 điểm giác ngộ Vũ Lăng dùng để đột phá Tôi thể cảnh tầng 9 sau đó hắn xem thử pháp khí là như thế nào.
Vũ Lăng cất tiếng gọi hệ thống:
"Hệ thống, ta muốn xem thử Hỏa kiếm."
Lời vừa dứt, từ trong hư không xuất hiện một thanh kiếm, thoạt nhìn có vẻ không khác các thanh kiếm bình thường là bao, nhưng ở lưỡi kiếm lại ẩn hiện Hỏa linh lực. Vũ Lăng lần đầu được chạm vào pháp khí dù chỉ là nhất giai nhưng cũng rất thích thú.
Vũ Lăng kiếp trước tuy có thể coi là học sinh cá biệt nhưng khả năng đọc sách của hắn lại rất nhanh. Nếu người bình thường đọc một trang cần 1 phút, thì hắn chủ cần 30 giây nên việc kiếm điểm của Vũ Lăng không hề khó.
Sau chưa đầy nửa canh giờ, hắn đã kiếm được gần 50 điểm giác ngộ. Ngay khi định đọc quyển mới thì ở ngoài đã có người tới gõ cửa, Vũ Lăng không ra mở cửa ngay mà lên tiếng:
"Mời quản gia vào, không cần khách sáo."
Cánh cửa từ từ mở ra, có một người bước vào và quả thực đó là quản gia Vũ phủ, vừa nhìn thấy Vũ Lăng hắn liền chắp tay mà nói:
"Lăng công tử, gia chủ muốn gặp ngài."
Vốn chuyện này Vũ Lăng đã đoán được nên hắn cũng không bất ngờ mà ngay lập tức đáp lại lời quản gia:
"Được, vậy chúng ta mau đi, tránh để gia chủ đợi lâu."
Nói xong Vũ Lăng lập tức rs ngoài ,thấy vậy quản gia cũng lập tức theo sau. Chưa đến một phút, cả 2 người đã đến trước cửa thư phòng, quản gia đứng lên trước gõ cửa.
"Bẩm gia chủ, Lăng công tử đã đến."
"Các ngươi vào đi." Thanh âm lãnh đạm phát ra từ phía trong thư phòng.