Chereads / Những mảnh vỡ từ thần / Chapter 2 - [2]Mở ra thời không,quay lại Quá khứ

Chapter 2 - [2]Mở ra thời không,quay lại Quá khứ

Tôi nắm chặt tay hừng hực ý chí bước vào vùng không gian bị bóp méo,trong vùng ấy tôi đã nhìn thấy vũ trụ bao la rộng lớn với vô số hành tinh lơ lửng,cơ thể tôi mất đi trọng lực mà bay lên không thể kiểm soát.

Thật là một cảm giác lạ lùng,vừa quen vừa lạ...bỗng một thứ gì đó như tóm lấy tôi mà kéo đi,ngay sau đó tôi lại thấy bản thân đang rơi tự do trên bầu trời,nó khác xa với bầu trời nơi tôi sinh ra.Những áng mây trắng,ánh nắng mặt trời chiếu rọi thân thể tôi cùng với làn gió mát lạnh,một điều mà tôi chưa từng cảm nhận trong thế giới chết chóc ấy.

-Năng lực

Với siêu năng lực tôi bắt đầu rơi chậm lại và bay lượn khắp nơi trên các áng mây,nhưng nếu có thầy nơi đây thì thật tốt vì ông ấy từng nói thích ăn kẹo ngọt mà,theo lời thầy chẳng phải mây lúc thời Phong kiến có vị ngọt sao?

Tôi chạm tay vào mây trời,bất ngờ là tay tôi trực tiếp xuyên qua và chẳng giống lời thầy nói gì cả,không phải ông ấy nói cầm nó như cầm bông và ngọt lịm như mía đường gì đó à?

Bất ngờ hơn cả,tôi lần đầu thấy sinh vật bay trên trời,một con chim?

Tôi càng tò mò hơn về mặt đất dùng tốc độ nhanh nhất mà lao xuống,liệu mặt kia có giống như thầy nói nơi những đóa hoa mọc muôn nơi,cánh đồng cỏ bạt ngàn và những đồng lúa chín theo những làn gió thổi hệt như dải lụa hoặc cơn sóng?

Nhưng cảnh tượng trước mắt làm tôi chết lặng,tiếng hò hét vang trời khói lửa mù mịt là Chiến tranh!

-

Tôi dùng năng lực của mình mà tạo ra những cánh lông vũ quanh bảo thân,những cánh lông ấy có tác dụng như cái tên của kĩ năng là Bảo vệ,mỗi một lông vũ có khả năng bảo vệ chủ nhân khỏi một đòn đánh dù có mạnh ra sao.

Tôi nhẹ lơ lửng mà chậm rãi như lông vũ mà dần đáp xuống mặt đất hỗn loạn kia,bất chợt những con người có kẻ cầm Thương,kẻ mang gươm kẻ bắn cung đều trông về tôi đang dần hạ xuống,họ ngưng tấn công mà run rẩy bỏ vũ khí mà quỳ rạp xuống như chào đón tôi.

Tuy vậy tôi cũng chẳng thích bản thân được lưu danh sử sách là cái gì là thần minh giáng lâm giữa chiến trường hay Sứ giả của thần cả!

Vì thứ tôi Hận nhất là Thần!

Tôi dùng năng lực của mình mà phóng vút đi theo một hướng vô định rời khỏi chiến trường Thượng cổ này,trên đường tôi bay có vô số lời bàn tán xôn xao.

-Là Thần nữ giáng lâm!

Và tôi thì chẳng thích điều ấy chút nào,tôi là nam kia mà giống nữ khi nào chứ?Và thầy cũng thật kì lạ khi luôn trêu trọc tôi Là con gái!

Vài phút qua đi tôi đã rời khỏi chiến trường kia và xuất hiện trước mắt lại là một doanh trại có vẻ như chiến trường này còn rộng hơn tôi nghĩ nhiều,tôi lại bứt tốc mà bay đi.

lần này thứ xuất hiện trước mắt tôi đây là đồng cỏ và những bông hoa dại khắp nơi!

Tôi lập tức đáp xuống chạm vào những ngọn cỏ hái lấy một bông hoa lần đầu thấy.

Sau cùng tôi mới nhớ mình cần kiểm tra tôi đã xuyên tới năm thứ bao nhiêu của Thượng cổ phong kiến,thông thường sẽ có sai lệch đôi chút vậy nên thay vì 300 tôi đã chọn về năm 295 để khắc phục cái Biến số tăng giảm khi vượt qua Thời không.

Với năng lực thời không,tôi đã khống chế nột vùng không gian quanh bản thân và biết Biến số lệch đi tận 3 năm cũng có nghĩa là tôi đang ở năm 292 lận cũng là còn 8 năm nữa là tới ngày Grysar xuất hiện khắp nơi trên Hành tinh,nhưng cũng may là không vượt quá 10 năm vậy nên tôi cũng có thể giải quyết những cái nhỏ trước khi Thảm họa Grysar xuất hiện!

Thứ tôi nhắc tới làbị ảnh hưởng trước khi Grysar xuất hiện,tôi sẽ tìm đến tất cả rồi xem xét năng lực của họ,nếu vô hại tôi sẽ không làm gì bù lại nếu có hại đích thân tôi sẽ dùng chiếm đoạt năng lực ấy!