Lại một ngày mới nữa đã bắt đầu tôi đang chuẩn bị đi đến trường như mọi ngày tôi tạm biệt ông và gặp lisbeth ở cửa chờ tôi như thương ngày cùng tôi đi đến trường
Arthur: " sao ngày nào mình cũng phải tới trường vậy so với việc đến trường thì tôi thích đến phá các vụ án hơn "
Lisbeth: " đừng than vản nữa, thầy cô mà nghe được chắc sẽ buồn cậu lắm "
Arthur: " chứ tôi biết phải làm sao bây giờ nếu trường học mà có môn thám tử thì tôi sẽ đến trường mỗi ngày chứ mà bắt tôi phải học mấy môn không giúp ích được gì cho điều tra hết "
Sau khi nói chuyện chúng tôi cùng nhau tiếp tục đến trường tôi và khi đến trường tôi thấy mọi người đang tụ tập bàn tán chuyện gì đó rất sôi nổi.
Trong một khu dân cư ven hồ, có một căn nhà hoang đã bỏ hoang từ lâu. Căn nhà này bị bỏ hoang vì chủ nhà đã chết và không có người thừa kế. Cũng vì thế mà căn nhà này bị đồn đại là có ma.
Một ngày nọ, Jack, một cậu bạn của tôi trong lớp, đang đi ngang qua căn nhà hoang thì nghe thấy tiếng rên rỉ của một ai đó. Cậu ta dừng lại lắng nghe thì thấy có vài cái bóng đang lẩn quất trong căn nhà. Jack sợ hãi chạy về nhà kể lại cho mọi người nghe, nhưng không ai tin cậu ta.
Sáng hôm sau, Jack đến những nhà gần căn nhà hoang để hỏi thăm. Những người ở đó cũng có thấy những điều mà Jack thấy, và họ còn thấy cả những đóm sáng gần những ô cửa sổ. Họ gọi những thứ đó là ma trơi.
Jack tin rằng những gì mình nhìn thấy là có thật. Cậu ta vào trường kể cho các bạn nghe, vô tình Tôi và Lisbeth cũng nghe thấy. Jack đã nghe tin đồn là tôi là thám tử phá được vài vụ án gần đây nên đã rủ tôi đi khám phá căn nhà hoang.
Jack: " Arthur nghe nói dạo gần đây cậu làm thám tử và cũng phá được vài vụ án đúng không"
Arthur: " đúng vậy mặc dù chỉ là vài vụ án nhỏ thôi "
Jack: " vậy cậu có hứng thú với câu chuyện của tôi vừa kể không "
Arthur: " câu chuyện của cậu cũng khá thú vị đấy "
Jack: " vậy tối nay câu có hứng thú đi khám phá căn nhà đó với tôi không"
Arthur: " được thôi, hẹn tối nay "
Jack: " à đúng rồi không biết quý cô mạnh mẽ đây có đi cung không, lisbeth"
Lisbeth: " à ừm tối nay tôi bận rồi không đi được đâu"
Jack: " cậu có bận thật không đó hay là quý cô mạnh mẽ đây sợ ma sao"
Lisbeth: " có cậu mới sợ đấy được thôi hẹn các cậu tối nay"
Jack: " vậy chốt hẹn nhau tối nay"
Đêm hôm đó, ba người cùng nhau đi đến căn nhà hoang.
Arthur: " đây là căn nhà hoang đó sao, nhìn cũng bí ẩn phết nhở "
Jack: " cậu cũng thấy vậy à, nó bí ẩn mà đúng không "
Arthur: "Cậu có chắc là đã nhìn thấy ma trong căn nhà này không?"
Jack: "Chắc chắn rồi! Tôi đã nghe thấy tiếng rên rỉ và nhìn thấy những bóng người."
Lisbeth: "Có thể là do cậu nhìn lầm thôi."
Jack: "Không phải đâu! Tôi đã nhìn thấy rất rõ."
Ba người cùng nhau đi vào căn nhà hoang. Căn nhà tối om, chỉ có ánh trăng rọi vào.
Arthur: "Chúng ta phải cẩn thận. Ai biết được trong căn nhà này có gì."
Jack: "Tôi sợ lắm rồi."
Lisbeth: "Cứ bình tĩnh, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá."
Ba người đi từng bước một trong căn nhà. Căn nhà rất rộng, có nhiều phòng. Họ đi qua từng phòng, nhưng không thấy gì bất thường.
Arthur: "Cậu có chắc là đã nhìn thấy ma ở đây không?"
Jack: "Tôi không biết nữa. Có thể là tôi đã nhìn lầm."
Lisbeth: "Hay là chúng ta đi về thôi."
Jack: "Không được! Tôi phải tìm hiểu xem có thật sự có ma trong căn nhà này không."
Ba người tiếp tục đi sâu vào căn nhà. Dọc đường đi tôi có để ý có vài thứ trắng trắng trên sàn và bản năng thám tử của cậu ta thì điều này không bình thường, khi đi vào sâu bên trong thì họ cũng tìm thấy cái ống tiêm thì bỗng họ nghe thấy tiếng động trong một căn phòng.
Jack: "Có tiếng động ở trong đó."
Arthur: "Chúng ta đi xem thử."
Ba người đi đến gần căn phòng. Họ nghe thấy tiếng rên rỉ và gào gú.
Arthur: "Đó là tiếng ma."
Jack: "Tôi sợ quá."
Lisbeth: "Chúng ta phải chạy đi."
Ba người định chạy ra ngoài thì đột nhiên có một ánh sáng lóe lên. Ba người nhìn lại thì thấy một nhóm thanh niên trẻ đang đứng trong căn phòng.
Lisbeth: "Các cậu là ai?"
Thanh niên nào đó: "Chúng tôi là những người sống ở khu vực này."
Jack: "Các cậu đang làm gì ở đây?"
Arthur: "Thì mấy người đó tụ tập ở đây để hút ma túy chứ gì nữa"
Các cậu thanh niên trẻ: " Làm sau mà cậu biết được"
Arthur: "Tôi không phải con nít dọc đường tôi thấy có một ít bọt trắng đó là ma túy và còn có ống tiêm. Tôi cũng có thể đoán được rằng mấy người các người cố ý giả làm ma để có thể hút ma túy ở đây."
Jack: "Các cậu ấy giả làm ma để làm gì? không phải im lăng hút thì không ai biết cả sao"
Arthur:"Tôi đoán rằng lúc đầu các cậu ấy không có ý định đóng giả ma. Nhưng trong quá trình sử dụng ma túy, do kích thích hay lý do khác, các cậu ấy vô thức rên rỉ và bị mọi người chú ý. Sau đó, có vài tin đồn rằng có ma trong căn nhà hoang, vì vậy các bạn đã lợi dụng tình huống đó và giả làm ma. Đốm sáng cũng là do lửa từ bật lửa, còn bóng ma là do các bạn giả thành."
Sau đó tồi có liên hệ với cảnh sát khu vực nhóm thanh niên thừa nhận rằng họ là những thanh niên sống gần đây, tôi có hỏi những người sống gần đó và họ nói về các cậu thanh niên đó là những người ngoan ngoan và khá lễ phép. Tuy nhiên, chắc do họ còn khá trẻ nên hiếu kỳ và tìm kiếm cảm giác mới, họ đã dấn thân vào việc sử dụng ma túy. Người trong nhóm thừa nhận rằng họ đã nghiện và không thể từ bỏ. khi cảnh sát đến họ rất hợp tác và ngoan ngoãn về đồn, tôi mong rằng họ sẽ cãi tạo thật tốt. Sau đó chúng tôi cùng nhau trở về nhà và có một buổi tối khó quên cùng nhau.