Chereads / tôn giả thiên niệm / Chapter 2 - Chapter 2: Lợi dụng

Chapter 2 - Chapter 2: Lợi dụng

*Con người ta thường sợ hãi khi mà phải đối mặt với những gì mà ta không biết, có kẻ bảo đấy là hèn nhát, yếu đuối cũng có những kẻ cảm thông cho ta. Được cảm thông giúp ta có thêm động lực để đối đầu thì thật tuyệt vời, nhưng đôi khi đó cũng là một cách tốt để lợi dụng trong lúc ta yếu đuối.*
"Một vị thần mang bốn chữ cái? Xin lỗi nhưng hãy đợi tôi một lát."
Đó chính là những gì tôi nghe được từ ngài pháp sư sau khi thông báo vị thần của tôi. Biểu cảm bất ngờ của vị pháp sư cũng dễ hiểu, bỏi vì cái tên cũng chỉ từ ba đến một chữ cái, việc mang bốn chữ cái trong một cái tên chưa từng được ghi nhận trước đây.
*Quay về ba phút trước*
"Một cái tên bị lu mờ"
Bình thường thì tôi là một người hiếu kỳ, nên có lẽ sẽ có gắng để xem nó là cái gì. Nhưng mà, lần này thì tại sao mình phải làm vậy chứ, đây là một trong những nghi lễ quyết định đời người, một sai sót nhỏ cũng không nên xảy ra.
"Maku no Tanji vậy"
Ngay lúc tôi vừa mới nói ra, một giọng nói lạnh lẽo phát ra đằng sau tôi
"Này cậu bé"
Một cảm giác lạnh thấu xương chạy dọc theo xương sống của tôi, tay chân tôi bất giác run lên, tôi cảm thấy như hàng triệu, hàng tỷ cây kim như đang đâm vào từng lỗ chân lông của mình. Như một bản năng, tôi liền quay ra đằng sau mình.
"Cái quái gì vậy, điều này chưa từng được đề cập đến mà"
Một bức tường rộng lớn với ba, bốn à không rất nhiều con mắt đang nhìn vào tôi, các con mắt với con ngươi đen huyền đến mức đáng sợ, tôi bất giác lùi lại phía sau.
*Bặc*
Một đôi tay từ đâu bay đến, nó nắm lấy cổ của tôi. Một đôi tay màu đen nhưng mà trên những ngón tay của nó có những vết màu đỏ như máu động lại.
Từ trên bức tường, một cái miệng hiện ra, nó bắt đầu hé lên một nụ cười ghê tởm , khoé miệng nó rộng ra, những vết đen lởm chởm trên đấy cùng với máu đỏ và một mùi hôi thối nồng nặc tôi như muốn nôn ra. Hai cái tay bắt đầu siết chặt hơn, nó cứ siết, da của tôi bị vặn vẹo đến mức rách ra và bắt đầu chảy máu, một lúc sau, khi ý thức của tôi bị buộc phải đi ra khỏi biển ý thức vì ngất, tôi đã trở lại thực tại của mình.
Một ám ảnh kinh hoàng mà tôi không bao giờ muốn trải nghiệm lại hay nhớ lại nó nữa.
"Có chuyện gì sao?"
Vị pháp sư hỏi tôi.
Lúc này tôi nhận ra cơ thể mình đã đổ mồ hôi đầm đìa và run lên, cũng không có gì ngạc nhiên khi tôi nhận được câu hỏi như vậy cả.
Một lúc sau, khi đã lấy lại được bình tĩnh, tôi đáp:
"Không có gì đâu ạ"
Tôi trả lời qua loa vì không muốn mọi việc xáo trộn lên
"Nếu không có việc gì thì mời cậu đi sang bớt tiếp theo [Cầu nguyện]"
"À vâng"
(Chắc không sao đâu, dù sao thì mình cũng đã chọn được vị thần cho mình rồi mà)
Đó là dòng suy nghĩ chảy qua trong đầu tôi, tôi tự trấn an mình liên tục bằng điều đấy.
"Được rồi, quỳ xuống ở đấy"
"Vâng ạ"
Tôi làm theo các trình tự mà ngài pháp sư bảo.
"Bây giờ thì cậu hãy nhắm mắt lại, cầu nguyện và nghĩ đến tên vị thần cậu chọn đi"
Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu cầu nguyện và nghĩ đến cái tên "Maku no Ta₫&-#+@..."
"?!"
"Nó không trọn vẹn"
Tôi bàng hoàng và cố thử lại nhiều lần nữa
"Maku no T∆}£®+@..."
"Maku no=€^✓+@..."

Chuyện quái gì thế này.
"Không thể nào, vị thần đấy là ai chứ?!"
Tôi bừng tĩnh, nhận ra bây giờ cái tên của vị thần đấy đã bị xoá bỏ trong đầu của tôi, mọi dữ liệu về vị thần đấy cũng vậy.
"Cái quái gì vậy?!!"
"Bây giờ mình phải làm sao đây?"
Tôi dự định đứng dậy, và hỏi vị pháp sư về việc này. Dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ nghe về việc, có một sự cố diễn ra trong ngày diễn ra lễ [Tôn Thờ].
Nhưng mà, sao thế này?! Mọi hành động, suy nghĩ,... mà mục đích là thoát khỏi đây, điều bị chặn đứng.
Lúc này, tôi đã thật sự hoảng loạn, trong đầu hiện ra vô vàn câu hỏi cho mình trong tình huống này. Tôi bắt đầu tự động viên chính mình. Đối với tôi, bây giờ mọi thứ đều là bóng tối mù mịt, không có ánh sáng để chỉ đường, tôi lạc lối trong chính suy nghĩ của mình.
"Nghĩ xong chưa"
Một lời nói được thốt ra. Ngay lúc ấy, mặc kệ nó đến từ ai, tôi như thấy một tí ánh sáng dẫn lối cho mình.
"Ai đấy!"
Ngay lập tức, tôi quay đầu lại.
"?!!!"
"K-Không có gì cả"
"Tất nhiên rồi cậu bé"
Tôi sững sờ, nhớ lại, và bàng hoàng nhận ra đây chính là giọng nói mà tôi nghe được ban nãy.
Nhớ lại trải nghiệm lúc đấy, cơ thể tôi bất giác run lên
"Không cần hoảng, ta không làm gì cậu đâu"
"N-Ngươi là ai"
Tôi lấp bắp hét lên
"Ồn ào quá đấy, im lặng tí không được à"
Cơ thể tôi cứng đờ lại, miệng tôi bị khóa chặt lại không nói được gì.
Có vẻ nhìn được ra được sự hoảng loạn hiện rõ trên người tôi nên hắn nói:
"Không có nhiều thời gian để giải thích nên ta nói luôn, nơi ngươi đang ở không phải là biển ý thức hay gì cả, đơn giản dễ hiểu thì nó hoàn toàn là nó hoàn toàn trống rỗng đúng nghĩa, việc ngươi đến được đây là một điều phi lý rồi, nhưng cũng vì chỉ có ngươi đến được đây nên là hãy nhớ rõ điều này. Tên của ta là [Kunuri siloku no Starus], một vị thần thuộc God of Destruction"
Nói xong hắn ta búng tay một cái, cơ thể của tôi được đi chuyển trở lại, tôi đã có thể mở miệng
Lấy hai tay đưa lên xoa cổ, thật ngạc nhiên khi tôi vẫn sống, lúc nãy cơ thể tôi bị ép lại đến mức không thở được mà bây giờ mọi thứ lại bình thường lại.
Tôi quay qua quay lại, cố tìm ra nơi phát ra tiếng nói.
"Vô ích, đừng cố tìm ta"
Tôi sững sờ khi giọng nói ấy phát ra lần nữa, lần này bình tĩnh hơn, tôi hỏi
"Ngươi thật sự là ai,cái tên [Kunuri siloku no Starus] là sao? và tại sao các cái tên, thông tin trong đầu ta bị xoá bỏ chứ"
"Ta cho phép ngươi đặt câu hỏi cho ta à"
Ngay khi vừa dứt câu nói, một luồng sát khí chảy qua, nó nồng nặc đến mức kinh dị. Bỗng nhiên, đống sát khí đó bị dập tắt.
"Tch, đã tới lúc rồi sao, linh hồn và cả cơ thể vật lý của ngươi lẽ ra phải bị nơi này đưa vào hư vô, nói thẳng ra là ngươi không thể nào tồn tại được ở đây, nhưng ngươi lại mang dòng máu của người ấy nên ngươi vẫn chưa bị tan biến. Hãy nhớ đây, ngươi không thể tôn thờ bất cứ vị thần nào khác, điều đó là vô nghĩa cả. Vì vậy, hãy thờ phụng ta, một vị thần thuộc God of Destruction, tên ta là[Kunuri siloku no Starus]."
Nói xong, tôi không phát hiện bất cứ động tĩnh nào nữa, tưởng chừng như gặp ảo giác, tôi tiếp tục cầu nguyện. Lạ thay, không có cái tên nào xuất hiện trong đầu tôi ngoài cái tên [Kunuri siloku no Starus].
Vừa nghĩ thấy cái tên đấy, giọng nói của [Thế giới] đã vang lên:
"Đã xác nhận [Tôn thờ] vị thần [Kunuri siloku no Starus]"
Lúc này, tôi bừng tĩnh và thoát ra khỏi đó
*Trở lại hiện tại*
"Thưa cậu Karuko no Hachiru, đã có kết quả cho trường hợp của cậu"
Đó là giọng của vị pháp sư
"Phán quyết chính thức sẽ được đưa ra vào hai ngày nữa"
"À vâng ạ"
Tôi đáp lại
Sau khi làm một vài thủ tục quyết định xong, tôi định bước xuống thì ngài pháp sự khẽ nói với tôi.
"Chắc cậu cũng lờ mờ đoán được phán xét dành cho cậu, hy vọng cậu chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc đó, nhưng mà ta mong nó sẽ không diễn ra"
"Dạ vâng, cảm ơn vì lời khuyên ạ"
Nói xong, tôi bước xuống bên Elovia, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của tôi, cô nàng hỏi
"Có sau không đấy, Hachiru"
"À, không sao đâu, mọi thứ vẫn ổn"
"Vậy thì mau chóng về thôi, cậu còn phải đãi tớ một bữa đấy"
"Rồi rồi, tớ nhớ mà, đi thôi"
Nhìn mặt cô vui vẻ như vầy, nó khiến tôi vui lây.
Sau đấy chúng tôi có đi tủ thêm vài đứa nữa lại nhà tôi ăn.
"Ah, Hachiru về rồi đấy à"
"Vâng ạ!"
"Sao nào, hôm nay thuận lợi chứ"
"Mọi thứ vẫn ổn ạ"
Lúc này, Elovia và mấy đứa bạn của tôi từ đằng sau tôi bắt đầu đi ra, và nói
"Chào bác ạ"
"Oh, mấy đứa đó à"
"Dạ vâng bọn cháu đến chơi ạ"
"Tiện thể tối nay nhà bác cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho Hachiru luôn này, nếu được thì các cháu ở lại ăn chung cho vui nhé"
"Bọn cháu cảm ơn bác ạ"
Bọn nó nói rõ lớn lên, mặt thì cười hí hửng lên. Thật tình mà.
Sau đấy, bố tôi đi vào bếp và mang ra rất nhiều thức ăn thịnh soạn cho bọn tôi.
"Woah, sau này bố nấu nhiều quá vậy"
"Hôm nay cũng là ngày vui mà nên ta nấu nhiều hơn tí ấy mà"
"Hachiru à"
Tôi quay qua, đó là thằng Yuji.
"Bố mày nấu ăn ngon vãi luôn ấy"
Vừa nhai cái chân gà, nó vừa nói. Tôi cũng bó tay với cái thằng này.
Mọi tôi vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, không khí bàn ăn mới sôi động làm sao. Ăn xong, bọn nó cũng phụ dọn dẹp nhưng vì còn sớm nên bọn tôi bày đủ trò để chơi.
Sau một lúc, bố mẹ bọn kia cũng đến mang bọn nó về và không quên cảm ơn bố tôi.
Mọi người về gần hết, chỉ còn lại Elovia là chưa về. Thấy tôi đang quét dọn trong phòng. Cô tiến tới, cầm lấy cây chổi và nói
"Để tớ phụ cho"
Dù đã nói là không cần nhưng cô vẫn nhất quyết phụ.
"Hachiru à"
"Sao đấy?"
"Ở đây chỉ có tớ và cậu thôi"
"Như thế thì sao?"
Tôi đáp lại và quay qua cô. Cô tiến đến đặt tên lên, ép sát tôi vào cửa và nói
"Hồi sáng tớ đã thấy khuôn mặt của cậu lúc ở trên bục rồi, hãy kể với tớ mọi chuyện thực sự đã xảy ra đi"
Nhìn thấy khuôn mặt quyết đoán của Elovia tôi đáp
"Được rồi nhưng mà, hình như tớ với cậu hơi gần rồi đấy "
Cô nàng giật mình nhận ra sau đấy ngồi lên ghế
"Đ-Được rồi, hãy kể đi"
Khuôn mặt cô vừa nói vừa thể hiện sự ngại ngùng rõ.
Tôi kể hết mọi chuyện với cô, từ cái tên đến sự ép buộc và tâm lý của tôi lúc đấy sợ hãi ra sao.
Nghe xong, có vẻ nhận ra khuôn mặt e ngại của tôi, cô tiến đến và ôm tôi. Tôi giật mình chưa kịp hoàn hồn lại thì cô liền nói
"Không sao đâu, Hachiru à. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, chỉ cần cậu vẫn có niềm tin vào nó lại được"
Nghe được câu động viên của cô, cả người tôi nhẹ hẳn đi.
Một lúc sau cô đứng lên tiến đến cửa
"Tới giờ rồi, tớ phải về đây"
"À được rồi"
Bỗng coi quay lại chỉ tay vào mặt tôi nói với khuôn mặt ngại ngùng
"M-Mà cậu quên cái ôm ban nãy đi nhé"
"Biết rồi mà"
Haiz, tôi chịu cô nàng dễ thương này luôn rồi
Sau khi cô rời đi, ba tôi bước vào.
"Hachiru à, ba nghe thấy rồi nhé, được ôm luôn cơ đấy, sướng nhất con nhé"
"Đừng đùa vậy nữa mà"
Ông cười lên rồi tutu tiến đến ngồi lên giường của tôi, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng hơn.
"Nhưng mà những gì con nói ban nãy là thật sao"
"Ba nghe hết rồi sao? Nhưng mà đúng là vậy thật"
Tôi ủ rũ cuối mặt xuống nói
"Hachiru à, không sao đâu con. Con là con trai của ta mà, mọi chuyện điều có thể vượt qua được cả"
Tưởng rằng ba tôi sẽ thất vọng, nhưng ông lại đưa ra một lời khuyên cho tôi. Tôi cảm động và ôm lấy ba tôi.
Sau một hồi tâm sự thì ba đi ra ngoài, căn phòng giờ đây còn mỗi tôi. Tôi cảm thấy tốt hơn bao giờ hết, dù có một số điều kỳ lạ nhưng khi nghe được những lời động viên ấy, tôi đã dần dần không còn sợ nó nữa
"Cũng đến giờ ngủ rồi nhỉ"
Tôi nằm lên giường ngẫm nghĩ lại ngày hôm nay và từ từ chìm vào giấc ngủ.
"Hả, cái gì vậy"
Trước mắt tôi là một cái hồ nhưng cũng không hẳn là cái hồ.
Tôi tiến đến và nhìn xuống nó
"C-Cái quái gì thế này"
End chapter 2: Lợi dụng