" Chưa đủ , chưa đủ!!! Vẫn chưa nhuộm đủ máu đâu nơi này vẫn còn chưa đủ!!"
Huỷ diệt toàn bộ vương quốc của loài người, thiêu rụi không biết bao nhiêu khu rừng của các tinh linh thành tro tàn , chém giết không biết bao nhiêu là thánh thần , hắn được mọi người kính sợ bởi vì sức mạnh và năng lực của hắn một cách tuyệt đối, hắn được biết đến với cái tên như là Đại Ma Hoàng hay Thuỷ Tổ của Ma tộc , kẻ mang đến sự sợ hãi cho toàn bộ sinh vật sống trên thế gian này.
Tên hắn là Vương Dạ.
"… Các ngươi nghĩ về nó như thế nào? Anh hùng Bạch Hạo , mẹ của toàn bộ tinh linh Lý Mộ Uyển , thần sáng tạo Lý Uyển Nhi?"
Ma Hoàng Vương Dạ nói ra những lời nay trong khi đang khoanh hai tay ngồi trên ngai vàng của hắn , khí tức của hắn toả ra nếu là người thường ai ai cũng sẽ bị đánh ngất.
Tuy nhiên với ba người kia thì không dễ như vậy.
" Nhảm nhí ngươi nghĩ chỉ cần những lời nói ngon ngọt từ ngươi là bọn ta sẽ tin dễ dàng sao?"
Người đàn ông có thể cắt đứt mọi số phận và lý lẽ trên thế gian này , kẻ được lựa chọn bởi thánh kiếm , anh hùng Bạch Hạo hét lên về phía của Vương Dạ.
" Hừm ngươi vẫn cố chấp như vậy sao?"
" Đúng vậy."
" Ma Hoàng Vương Dạ từ trước tới giờ ngươi đã giết bao nhiêu mạng người? Thiêu rụi bao nhiêu khu rừng? Chém chết biết bao nhiêu thánh thần rồi? Tất thảy ngươi liệu có nhớ?"
Ánh nhìn lạnh lùng của Bạch Hạo đối diện trực tiếp với Vương Dạ.
" Vậy để ta hỏi ngược lại người , người đá giết bao nhiêu ma tộc rồi?"
Đáp lại câu hỏi của Bạch Hạo , Vương Dạ đáp lại với câu hỏi tương tự
Ma tộc và Nhân tộc ai là kẻ đã khai màu cuộc chiến này?
Ngay hôm nay sẽ được khai màu tất cả , giết hoặc bị giết tất cả sẽ chấm dứt ngay trong hôm nay ngay tại toà ma thành này.
Tên tuổi của bốn người bọn họ sẽ được ghi vào sử sách từ bây giờ và mãi mãi về sau.
" Đừng có trả lời theo kiểu như vậy với ta Vương Dạ , bản thân ta chỉ muốn bảo vệ đồng bào của mình mà thôi!"
" Ta cũng như vậy cuộc chiến này giống như một vòng tuần hoàn quanh quẩn lập đi lập lại. Giết rồi trả thù và bị giết điều này lập đi lập lại mãi mãi nếu như hôm nay không giải quyết tất cả ở đây."
" Sau tất cả những hành động mà ngươi đã gây ra mà ngươi vẫn có tư cách để nói ra sao?"
" Nếu như ta không phản kháng , không tàn bạo , thì ma tộc sẽ bị tuyệt diệt. Nếu các ngươi không sợ hãi ta Đại Ma Hoàng Vương Dạ thì các ngươi sẽ thoải mái chém giết ma tộc sao? Đó là cái lý mà các ngươi luôn đi theo đó à?"
" Đó là vì ma tộc luôn gây ra tội ác."
" Nếu ta chứng minh là do nhân tộc thì sao nào?
" Ngươi đang cố gắng nguỵ miệng cho tội ấcf ngươi gây ra thôi Vương Dạ."
" Trong chiến tranh không hề tồn tại khái niệm công lý và cái ác chỉ có Giết hoặc Bị Giết"
Ánh mắt càng ngay sắc bén Vương Dạ lập tức kích hoạt < Ma Nhãn Huỷ Diệt > lườm về phía của Bạch Hạo.
" Bạch Hạo ngươi cũng là nhân tộc chứng kiến đồng bào của mình bị tiêu diệt ngươi liệu có đứng lên chống lại không? Và ngươi nghĩ chỉ cần đánh bại được ta là mọi chuyện sẽ được chấm dứt?"
" Còn phải nói à?"
" Sai hoàn toàn sai , ngươi thậm chí không cảm nhận được là ngươi đã sai, bản chất của việc này giống như khái niệm vậy cho dù ngươi có đánh bại ta thì mọi chuyện vẫn sẽ tiếp tục"
Vương Dạ chỉ đơn giản là đang nói chuyện kết hợp với việc sử dụng ma nhãn mà thôi.
Tuy nhiên áp lực toả ra từ hắn mạnh tới mức ví như bản thân đang bị đè bởi hàng tấn tảng đá vậy.
" Cho dù ma tộc có bị đánh bại thì nhân tộc sẽ tìm kiếm một kẻ thù khác có thể là tinh linh tộc vì bản chất của hai tộc này không giống nhau.Nếu các tinh linh bị đánh bại thì sẽ là các vị thần . Nếu các vị thần bị đánh bại thì các ngươi sẽ tiêu diệt lẫn nhau."
" Ai cũng có mặt tối của họ cả kể cả bốn người chúng ta."
" Và như các ngươi đã biết cứ qua mỗi 400 năm sẽ có thêm một ma hoàng khác tuy nhiên bọn chúng sẽ không thể nào mạnh ngang với ta , tuy nhiên chúng vẫn đủ để tiêu diệt toàn bố thế gian này. Nên ta mới quyết định tin vào các ngươi , tin vào bản chất hiền lành của con người."
Haha thú vị , thú vị cuối cùng Vương Dạ hắn cũng đã cười.
Bạch Hạo vốn là một kẻ mang lòng tốt vô biên tuy nhiên vì giống ngồi hắn phải nhuộm trong máu , Vương Dạ biết rõ về bản chất xấu xa của hắn tuy nhiên Vương Dạ vẫn tin tưởng hắn.
" Sao nào Bạch Hạo liệu ngươi có thể tin tưởng ta?"
Bạch Hạo không trả lời ngay lập tức anh im lặng…
" Việc thế giới thành bốn cõi : "Nhân Giới , Ma Giới , Tinh Linh Giới , Thần giới" Đặt một bức màn trong hơn 2000 năm và sẽ không có việc gì xảy ra."
Trong khoảng thời gian đó nếu không có sự tiếp xúc nào thì sẽ chảy xảy ra thêm chiến tranh gì nữa.
" Ta sẽ chuyển đổi năng lượng sống của bản thân thành nguồn năng lượng , và nếu ba ngươi đồng ý chúng ta sẽ tạo ra một đại ma pháp đủ lớn để làm việc ví như không thể đó."
" Ngươi nguyệt chết vì hoà bình? Mặc dù ngươi được gọi là Đại Ma Hoàng?"
" Haha cái danh đó là các ngươi đã đặt cho ta , vả lại sau 2000 năm ta sẽ thức giấc chứ tuyệt đối ta không bao giờ chết vĩnh viễn. Sự tồn tại của ta là vĩnh hằng."
Bạch Hạo chỉ biết im lặng
"…. Được….. ta sẽ tin ngươi."
" Tuyệt rất hay phải như vậy chứ hảo , ta trông đợi nãy giờ đấy Bạch Hạo thú vị , thú vị."
Vương Dạ bật cười với một vẻ vừa xen lẫn bất ngờ vừa xen lẫn vui sướng cái này hắn mặc dù đưa ra đề nghị tuy nhiên hắn cũng khá bất ngờ trước câu trả lời đó.
" Vậy bắt đầu thôi."
Một cổ kình lực khủng khiếp được tạo ra ngay khi Vương Dạ bước xuống ngai vàng của hắn , hắn liền để lộ điểm yếu của mình đây cũng chính là điểm mà ngưng tự lượng ma lực để tạo ra bức màn ngăn cách bốn thế giới.
" Cảm ơn!"
Sau lời đó Bạch Hạo mĩm cười với Vương Dạ
" Ta không nghĩ một ngày nào đó sẽ nhận được lời cảm ơn từ ngươi!"
Lúc này Vương Dạ giang tay ra vô biên vô tận các hàng đen xuất hiện bao bọc lấy cổ kình lực khi nãy hắn tạo ra , trần nhà , sàn nhà mọi thứ ở toà ma thành này đều được bao bọc bởi các kí tự ma pháp.
Vương Dạ tiên liến và phơi bày cơ thể không lấy một tý phòng vệ của hắn.
Lúc này lần đầu tiên thần sáng tạo và mẹ của tinh linh hứa về cùng một phía về hắn.
" Hừm thần sáng tạo 2000 năm sau hy vọng cô vẫn còn giữ lời hứa của ta và cô."
" Ta sẽ ghi nhớ lời hứa đó và cả hôm nay."
Nghe như vậy Vương Dạ mĩm cười với một vẻ đầy thoả mãn.
Cùng lúc đó một cổ kình lực màu trắng bắn ra từ phía của thần sáng tạo và mẹ của tinh linh mục tiêu là Vương Dạ , cùng lúc đó Bạch Hạo rút thanh kiếm của mình ra và lao đến phía hắn.
" Đã chuẩn bị xong thì ta tới đây!"
Bạch Hạo đạp mạnh xuống sàn nhà phóng nhanh tới chỗ của Vương Dạ , đâm một kiếm cực mạnh về phía hắn, sức mạnh từ bốn người này lập tức va chạm tạo thành những tia lửa khiến cho toà thành này dần dần sụp đổ.
" Ha… thật tuyệt…"
Máu bắn đầu chảy ra từ miệng của Vương Dạ.
Khoé miệng của hắn lập tức nở mới nụ cười thoả mãn.
Cái này mục đích của hắn đã thành công rồi hắn không còn gì luyến tiếc nữa.
"…. Bạch Hạo hy vọng sau 2000 năm ta và ngươi sẽ là bạn và đứng cùng chiến tuyến…"
"…. Hừm thật yếu đuối Đại Ma Hoàng à … ta đồng ý."
Nghe những lời cuối cùng Vương Dạ nở một nụ cười thoả mãn hắn cuối cùng cũng đã nhắm mắt khi Bạch Hạo rút thanh kiếm của mình ra.
Cơ thể của Đại Ma Hoàng tan biến giữa một cổ ánh sáng trắng xoá——
**
Một điểm bạch quang từ vũ trụ mênh mông trung tâm nở rộ, dùng vượt qua tưởng tượng tốc độ giây lát ở giữa quét ngang cả cái vũ trụ, vô số tinh hệ về tại hư vô.
Từ trong hư vô chi mệnh Vương Dạ lúc này vừa mở mắt ra.
Bạch quang quét qua, hắn thân thể theo lấy Lam Tinh đồng thời hóa thành hư vô. Đúng lúc này, một cổ khó hiểu năng lượng trống rỗng xuất hiện, lôi theo lấy hắn linh hồn phá vỡ không gian, giây lát ở giữa biến mất không thấy gì nữa.
. . .
"Ta là người nào?"
"Đây là nơi nào?"
"Ta, đã sống lại sau 2000 năm rồi sao?"
Một cái giật mình, giây lát ở giữa thanh tỉnh, một người phụ nữ liền gọi hắn
" Tiểu hài tử con dậy rồi."
Vương Dạ cái này liền lập tức quay mắt nhìn hắn lúc này đáp lại
" Hồ sau 2000 năm thế giới đã hòa bình ra cái này cũng được chuyển kiếp vào Vương Tộc của đế quốc."
Hắn lẩm bẩm suy nghĩ rồi quay sang nhìn về phía của người phụ nữ đang nhìn chằm chằm hắn
" Ra vậy ở thời đại này ta chính là con của ngươi sao? Cơ mà cái thân thể này khó nói chuyện quá < Thánh trưởng >"
Hắn lập tức sử dụng ma pháp để biến từ một cậu bé 2 tuổi hắn liền biến thành một chàng trai ước chừng 16 tuổi , nhìn vẻ ngoại cực kì ưa nhìn.
" C…cái gì? Đây là con trai của ta.. tiểu hài tử thật đáng nể , quả đúng là người mà đã được bà nội con tiên đoán trở thành một Đại Mà Hoàng."
Người phụ nữ đó lập tức kích động cô liền cái này lập tức ôm lấy hắn , xoa xoa đầu hắn như cách mà những người mẹ hay làm, cái này nương của Vương Dạ vừa cảm thấy vui sướng vừa ấm áp.
Vương Dạ cũng không phản kháng gì dẫu sao 2000 năm trước hắn cũng không có cha mẹ nói đúng hơn là cha mẹ của hắn đã bị giết khi hắn vừa sinh ra , ở thời đại này tuy hắn dẫu không cha nhưng vẫn có mẹ , nói chung là vẫn ổn.
Lúc này từ bên ngoài có một thuộc hạ chạy vào
"Bẩm nương có lệnh truyền từ bệ hạ 2 ngày nữa sẽ tổ chức Học Viện Ma Hoàng nhầm tìm ra Ma Hoàng của 2000 năm trước lệnh từ bệ hạ liền dặn là tuyệt đối."
" Ra là hắn sao? Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định đó à?"
Nương nói với một vẻ tức giận xem lẫn căm thù cô nắm chặt đôi bàn tay của mình lại.
" Không sao nương cứ để con."
" Vương Dạ? Liệu con có thể làm được?"
" Chuyện thường thôi ấy mà."
Vương Dạ nở một nụ cười đầy đắt ý ,hắn lúc này liền đi ra ngoài để lại nương và tên thuộc hạ ở đó.
" Hừm học viện ma hoàng sao? Nghe cũng thú vị tuy nhiên với ta là quá đổi dễ dàng!"
Hắn liền nắm chặt đôi tay rồi sử dụng ma lực liền bay đến một ngọn núi.
Vừa bay kí ức của hắn liên tục hiện về.
Lúc này hắn liền cũng tới đích , bên ngoài là một ngọn núi to khổng lồ ước chừng có thể xuyên thủng cả tầng mây , bên ngoài liên là một dãy các ma các chữ < Ma Hoàng Chi Vô Địch Lưu > khác xa với bên ngoài bên trong liền là một cái ma thành rộng lớn với vô vô vàn vàn các đồ vật quý giá.
Trước mặt đại sảnh là một cái ngai vàng được đính vô số các viên kim cương trải dài từ trên xuống đây đích thị là nơi mà ma hoàng ngồi.
" Hohhh đã 2000 năm rồi nó vẫn như vậy. Tòa thành này được bao bọc bởi tầng tầng vô biên vô tận các lớp ma thuật do ta bao bọc không ngờ sau 2000 năm nó đã yếu đi sao?"
Lúc này hắn liền đi sâu vào trong lâu đài ở tầng mật thất thấp nhất hắn , chỗ này liền nói là vô biên vô tận hắc ám bao trùm ,Vương Dạ lập tức kích hoạt < Ma Nhãn Huỷ Diệt > nhìn xung quanh mọi thứ vẫn như vậy không có gì thay đổi.
" Đây rồi chính là nó thanh bảo kiếm của ta < Hắc Ám Chi Vô Địch Kiếm >."
Vương Dạ liền lập tức tiến lại anh nắm lấy chuôi kiếm một cổ kình lực vô biên vô tận hắc ám liền phát ra bao trùm toàn bộ khu vực ở đây.
" Hohh một cảm giác thật quen thuộc , thanh kiếm chém mọi định luật , vận mệnh , phép màu , lí lẽ."
Nói rồi hắn để thanh kiếm trở lại trên bệ chứa bầu không khí cũng quay trở lại như bình thường.
Sau đó hắn lập tức dùng ma pháp dịch chuyển để bay về học viện vì khi nãy hắn cũng đã thay đồ và chuẩn bị đầy đủ nên giờ chỉ cần đăng ký mà thôi.
" Ồ cuối cùng cũng đã tới."