- Ta đến đây!
Nói xong tôi liền lao lên chủ động tấn công. Không khoan nhượng, tôi tung ra một cú đá ngang và hắn cũng đã đỡ được, không dừng lại, tôi văng ra một viên gạch mà tôi giấu trong tay, hắn bất ngờ khi thấy vật thể lạ và cũng không ngờ rằng tôi lại dùng đến mưu kế này. Hắn đã mất tập trung được một khoảng và tôi đã tận dụng tối đa khoảng khắc ấy. Xoay người và dựa lưng vào ngực hắn, tôi nắm lấy cánh tay phải và thực hiện một đòn vật. Hắn bị tôi nhắc bỏng lên và một tiếng ầm vang lên sau đó. Lưng của hắn đã lãnh trọn đòn vật ngã và căn nhà cũng sụp đỗ tiếp theo. Tôi đưa ra hai tay và những mẫu gạch vụn ở khu vực gần đó bắt đầu lung lay và nhắc bỏng lên, chỉ một tay về hướng hắn đang bị chôn vùi, những mẫu gạch lao đến và xây nên một ngọn đồi tầm 4 met. Một luồng xung kích ma thuật tỏ ra, ngọn đồi ấy nhanh chóng bị thổi bay.
- Gahahaha hay lắm! Giám chơi những trò bẩn thỉu với ta cơ à?
Hắn lao ra như một con dã thú mà bỏ qua xung quanh. Đây cũng là điều tôi mong muốn.
Tay phải tôi, hướng nó về hắn một cách nặng nề, và từ đâu đó, một tảng đá to lớn lao đến và đập vào nửa người trái của hắn.
Bị hút bay đi và một trận đổ nát được tạo ra. Trong khi tay trái điều khiển những mẫu gạch vụn để đánh lừa hắn thì tay phải tôi đang tập trung điều khiển và dồn ma tố vào tảng đá từ xa. Tôi nhảy đến và đứng trên ngôi nhà gần nơi hắn đang bị tảng đá đè nén. Vì sức công phá của nó, gồm 7 đến 8 ngôi nhà đã bị xuyên thủng khi tảng đá lướt qua.
- Trong một trận chiến, khi vấn đề sinh tử được đặt lên bàn cược thì không cần phải quan tâm đến luật lệ và cách thức. Chiến đấu không phải chỉ dùng mỗi sức mạnh mà cũng cần phải có bộ não tính toán một cách hợp lí. Những ngày tháng chiến đấu đến chết của ta đã dạy ta điều đó.
- Vậy à? Cũng thú vị phết nhỉ?
"Đùng" một tiếng, tảng đá bị phá nát thành những mẫu nhỏ. Lăn tăn xuống đất và bước ra từ cơn mưa đá ấy là một già lão. Máu chảy ra từ thái dương và tai, hắn xé đi những mảnh áo còn lại trên thân trên, bước đi một cách nhàn hạ và nói lên.
- Thế? Ngươi có thể kể cho ta biết cảm giác cận kề cái chết là như thế nào không?
Cơ thể vạm vỡ đầy rẫy những đường nét cơ bắp ấy thì không thể tưởng tượng được, một người có tuổi như hắn vẫn sở hữu được nó. Những vết máu nhanh bóng biến mất và vết thương cũng đã được chữa lành. Cảm giác như đoàn bẫy vừa rồi của tôi đã trở nên vô nghĩa vậy.
- Nếu như đó là nguyện vọng duy nhất của ngươi thì đến đây!
Tôi nói lên với sự tự tin trên khuôn mặt. Hắn cười khi nghe thấy điều đó, nụ cười nhếch môi ấy thật sự khiến tôi không biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
- Vậy thì...làm ơn hãy cho ta trãi nghiệm cảm giác ấy!
Hắn phóng nhanh lên và tung nắm đấm về phía tôi, điều này thật sự không nghĩ đến cũng biết. Tôi nhẹ nhàng lách người, né nó như đã thấy trước được tương lai. Thuận đà né, tôi ngã người tung ra một cú đá vào bụng hắn. Nhưng hắn đã chặn lại bằng tay và phóng ra khỏi vị trí của tôi. Không dừng lại, hắn tiếp tục lao đến. Lần này, tôi quyết định không đối kháng vật lí với hắn nữa, tôi đưa bàn tay xuống nền ngói của mái nhà, hắn vẫn đang lao nhanh như một mũi tên đến kèm theo nụ cười tự mãn. Khi hắn đã đến một khoảng cách nhất định với tôi, một trụ đá mũi nhọn nhô lên từ dưới lòng đất, đâm xiên qua mái nhà và gây sát thương lên chân của hắn. Vì quá bất ngờ, hắn bị trụ đá do tôi tạo ra kéo hắn lên không trung. Nhưng hắn vẫn rất tập trung, dùng tay đấm gãy mũi nhọn đã găm vào chân và thoát khỏi trụ đá một cách dễ dàng.
- Haha sướng thật đấy. Cũng lâu rồi ta mới cảm thấy được niềm sung mãn đang dâng trào trong cơ thể của ta.
Hắn nói và nhẹ nhàng đáp đất. Trong thoáng chốc, tôi đã mất tập trung khi chú ý vào lời nói của hắn.
- Muốn chơi như này sao?
Khi hắn vừa đặt chân xuống nền ngói thì những cọc gai ngọn từ đâu đó trồi lên và tấn công tôi. Dù đã cố gắng tránh né nhưng tôi vẫn bị nó làm sướt vài đường ở eo và tay trái.
Tôi tránh ra và nhảy xuống đất, hắn cũng đuổi theo tôi ngay sau đó. Như thể cuộc vui chỉ mới bắt đầu, hắn liên tục tấn công tôi và nở nụ cười tự mãn trên khuôn mặt.
- Nào nào! Cho ta thấy ngươi có gì đi?
Hắn liên tục tấn công bằng những đòn vật lí chết người ấy. Hầu hết, tôi chọn tránh né và đỡ lại những đòn tôi tự tin đỡ được. Vì vẫn còn lớp giáp do ma tố để vệ tôi cho nên tôi cũng không quá lo lắng, tuy nhiên, một điều tôi vẫn luôn thắc mắt là tại sao nãy giờ hắn chỉ tấn công vật lí mà chưa hề dùng đến ma pháp nào? Không. Hắn đã dùng ma pháp hai lần, một lần dùng để trị thương và một lần để tạo ra những cọc gai nhọn. Tuy nhiên, như vậy vẫn quá ít cho cuộc chiến này. Liệu rằng hắn chỉ đang chơi đùa với tôi như một đứa con nít chăng?
- Ngươi vẫn còn giấu bài sao? Nào nào,
mau tung ra con bài tẩy của ngươi đi nào, nếu không ngươi sẽ bị dần cho nhừ tử đấy.
Hắn nói điều đó không phải vì quá tự tin. Bằng chứng là những cú đấm và cước của hắn dần trở nên nặng nề và khủng khiếp hơn. Lớp giáp vô hình của tôi cũng không thể nào chịu nổi sau hai đòn nữa, việc tránh né hiện giờ cũng rất khó khăn khi tốc độ ra đòn song song với sức mạnh của nó.
Nắm bắt thời cơ hắn đang xung mãn tấn công dữ dội, tôi lộn ngược nhào để tránh né đồng thời chóng hai tay làm điểm tựa dưới đất, tôi tung ra một cước mốc thẳng lên cầm của hắn. Sau đó, tôi thuận đà nhảy thêm hai vòng ra sau để kéo giãn khoảng cách. Wazner như bị sốc vì đòn đánh trả từ phía tôi, hắn đứng yên ở đấy, đầu vẫn ngước lên y nguyên tôi tấn công hắn.
- Đã thật, cảm giác này thật hoài niệm.
Hắn dùng tay bẻ chỉnh lại quai hàm đã bị gãy, tiếng kêu răng rắc vang lên và sau đó hắn tiếp tục nhìn tôi.
- Nói cho ta nghe, phía bên kia chiến trường là có sự hiện diện của ai? Với khí tức đó, ta cảm thấy hắn không hề tầm thường.
Như vừa tỉnh lại từ cơn mê, hắn bắt chuyện với tôi với một tư thái tự nhiên. Tôi biết hắn đang nói về ai, sự hiện diện đã cứu giúp tôi nơi hành quyết đúng là không hề tầm thường, tôi có cảm thấy giọng nói đó chính là giọng nói đã vang lên trong đầu tôi nhưng chỉ vậy thì vẫn là quá ít ỏi, bản thân tôi cũng thật sự hiếu kì về sự bí ẩn của người ấy.
- Ngươi có vẻ rất rảnh để nói chuyện tầm phào nhỉ? Nhưng tình cảnh của ta hiện giờ không cho phép ta nán lại đây lâu hơn.
- Đừng lạnh lùng như thế, con dân. Ta cũng chả quan tâm hắn là cái thá gì đâu, điều ta muốn biết là tại sao hắn lại giúp ngươi, phải chăng hắn là đồng đội của ngươi lẩn vào đám đông?
Lúc này, điều quan trọng đối với hắn không phải là cuộc chiến với tôi mà là thứ thông tin hắn muốn xác nhận từ tôi.
- Đồng đội? Ta chả cần gì ngoài bản thân ta cả...
Một cảm giác gì đó vừa sượt qua bên trong tôi, không hiểu lí do vì sao, tôi lại cảm thấy chột dạ với lời nói của chính mình.
- Vậy à? Ta hiểu rồi.
Hắn trả lời với thái độ hời hợt như đã mất hết hứng thú với câu hỏi.
- Ta nghĩ nếu có nói gì thì một kẻ cứng đầu như ngươi cũng chả chịu nôn ra thông tin nào hữu ích đối với ta đâu, vì thế, ta đành dùng đến bạo lực vậy.
Dứt câu, hắn bắt đầu vận dụng ma tố của hắn. Chấn động tạo ra thật sự kinh ngạc khi ngay lập tức, một quả cầu lửa được tạo ra từ vòng ấn kí ma pháp.
- Ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là ma pháp hỏa hệ chân chính!
Cùng với sự kiêu ngạo trên khuôn mặt, hắn thi chuyển quả cầu lửa đó tấn công hướng về phía tôi. Thoáng chóc bất ngờ về độ to lớn của quả cầu lửa, tôi thừa hiểu rằng, một ma pháp có thể nhìn thấu sức công phá của nó chỉ thông qua ngoại hình và xung kích mà nó tỏ ra. Đối với điều này, tôi thật không ngờ khi Wazner lại chất chứa nhiều ma tố để tạo ra nhanh chóng quả cầu lửa lớn như vậy.
Quả cầu lửa ùng ục hướng về tôi như một cơn bão lửa, khi nó lướt qua khu vực xung quanh, toàn bộ mọi thứ đã bị thiêu rụi trên đường đi của nó. Tôi trấn tĩnh lại bản thân, đưa tay lên tạo ra một tư thế dương cung.
- Đi nào. Thực siết cung!
Vì đã thông qua bài kiểm tra của tôi kia cho nên hiện giờ việc tạo ra một thực siết cung đã được rút ngắn quá trình. Thông thường, từ lúc tôi tạo ra và bắn đi sẽ mất tầm 9 giây đã vận chuyển ma tố. Nhưng đối với hiện tại, ma tố trong người tôi như đã gỡ được nút thắt mà trở nên dồi dào hơn, đồng nghĩa với việc ma tố trong tôi lưu chảy nhanh hơn hẳn thời gian trước. Từ lúc tạo ra và tấn công thì chỉ mất 2 giây, gần như ngay lập tức, tôi bắn thẳng mũi tên được bao bọc bởi một luồng ma tố dày đặc ấy đâm thẳng vào trung tâm quả cầu lửa.
Và một điều bất ngờ nữa đã xảy ra với tôi. Khi tôi đang chuẩn bị tạo ra thêm một đòn ma pháp khác để phòng thủ thì quả cầu lửa ấy đã bị mũi tên của tôi chẻ đôi và tạo ra một vụ nổ cách đó không xa. Tôi bị luồng xung kích thổi bay đi vì không tập trung vào vấn đề trước mắt. Tôi cứ nghĩ thực siết cung cùng lắm là làm giảm uy lực của quả cầu lửa ấy thôi nhưng không ngờ rằng, nó đã ngăn chặn hoàn toàn đòn tấn công mà tôi cho là vô phương cứu chữa đó. Đưa tay nắm lấy một mảnh ngói của một ngôi nhà, nhưng vì đứng quá gần vụ nổ cho nên tôi tiếp tục bị thổi bay đi. Đến khi cố gắng dùng hai tay bám vào một điểm tựa thì tôi mới có thể dừng lại được bởi xung kích từ vụ nổ tạo ra. Tôi không biết Wazner hiện tại đang ở đâu, bụi bay mù mịt khiến cho tầm nhìn trở nên khó khắn hơn. Nhưng tuyệt đối tôi không thể lơ là, cũng có thể bản thân hắn đã nghĩ rằng quả cầu lửa kia vẫn chưa là gì đối với tôi và thừa cơ hội tôi đang mất cảnh giác, hắn sẽ tấn công tôi từ điểm mù của tôi.
Khi tôi đang đứng trên nóc của một ngôi nhà để quan sát tàn cuộc thì đột nhiên, tôi nhận thấy có một sự hiện diện đang di chuyển với tốc độ cực nhanh bên trong làn bụi. Tôi dậm chân mạnh xuống mái nhà, một vài miếng ngói bị bặt lên và tôi xoay người tung ra một cú đá quét thổi những miếng ngói tấn công về phía hắn đang di chuyển. Những miếng ngói bay với tốc độ âm thanh nhanh chóng xé tan làn bụi thành những lỗ hỏng, nhưng rất nhanh sau đó nó đã được che lấp lại như ban đầu.
- Hắn không có ở đó?
Tôi bất ngờ về sự phán đoán sai của mình, rõ ràng là tôi cảm nhận rất rõ ràng ở vị trí đó nhưng xem ra tôi đã bị hắn đánh lừa bởi một trò mưu mẹo nào đó.
- Con mắt quan sát của ngươi khá tốt đấy, đó có phải là thành quả sau bao ngày vất vã của ngươi không?
Một giọng nói vang lên từ phía trên và khi tôi ngước đầu lên nhìn...
- Ugh...
Một cơn đau dữ dội từ sau lưng kéo đến khiến tôi phải trợn mắt lên vì sát thương của nó. Tôi không thể xác nhận nguyên nhân là gì thì đã bị đánh văng đập vào những ngôi nhà phía dưới. Cố gắng đứng dậy nhưng cơn đau nó vẫn dây dứt và ngày càng thấm thía hơn. Lớp áo giáp vô hình của tôi dường như vô dụng trong khoảng khắc vừa rồi, tôi cảm thấy như mình đã hứng trọn đòn tấn công đó còn lớp giáp thì chưa đỡ được sức sát thương nào thì đã bị phá hủy một cách dễ dàng. Khi tôi cố gắng ngồi dậy thì trước mắt tôi hiện hữu là những mặt trời tồn tại trong cơn mưa. Không. Đó là đòn tấn công của hắn, trấn tỉnh bản thân và kiềm nén cơn đau, tôi lộn người tránh đi những quả cầu lửa đang hướng đến tôi. Tôi tuyệt vọng cố gắng tránh né khỏi những đòn tấn công tầm xa của hắn. Lăn lộn trên nền đất, vì mưa cho nên đất đã biến thành bùn xìn và nó đã áo lên toàn bộ cơ thể của tôi. Tôi nằm sắp và đưa lên tay phải, chỉ ngón chỏ về phía hắn đang đứng.
- Băng trụ!
Những trụ băng mũi nhọn được tạo ra và hướng về phía Wazner, khi dường như tôi đã tưởng nó đã trúng đích thì cơ thờ hắn liền tan biến khi bị trụ băng đâm xiêng qua. Nó như một làn khói, liền tan biến trong cơn mưa như chưa từng xuất hiện. Tôi thoáng bất ngờ về việc đó và khi một lần nữa hắn lên tiếng từ một nơi nào đó.
- Sức mạnh và quyết tâm của ngươi khiến ta thật sự khâm phục, nhưng nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu, ngươi còn lâu mới có thể đánh bại được ta.
- Tại sao? Đòn tấn công của mình đã vô hiệu hoàn toàn...
Tôi thì thầm với bản thân và cố gắng gượng dậy. Những vệt bẩn lắm lem trên khuôn mặt và quần áo, nhưng hiện tại tôi không còn tâm trạng để nghĩ nhiều về nó, thứ khiến tôi quyết tâm thời điểm hiện giờ là đánh bại hắn ta. Tuy nhiên, sức mạnh của hắn vẫn là một bí ẩn cực lớn. Hắn có thể tấn công vật lí và sức chịu đựng phi phàm, thêm đó lại là khả năng sử dụng ma pháp rất đáng kinh ngạc, giờ đây tôi cũng có thể hiểu rằng tại sao hắn lại được đề cao hơn những tên trưởng lão khác rồi. Hắn hiện giờ đã biến mất khỏi hiện trường, tôi vẫn không thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn rõ ràng như lúc ban đầu nữa. Nhưng không vì vậy mà tôi phải bó tay, tôi quyết định di chuyển thay vì vẫn cứ đứng yên một chỗ. Cơn đau đã dịu lại phần nào và giờ tôi có thể toàn tâm toàn ý chiến đấu một cách nghiêm túc. Tôi chạy và lộn nhào trên những mái nhà, một vận tốc không nhanh nhưng cũng không chậm, để tránh sự phục kích của hắn thì điều này hoàn toàn cần thiết, tôi có thể điều chỉnh tốc độ phù hợp để không phải mất quá nhiều sức lực. Khi đó, tôi cảm nhận được một luồng lưu chuyển, tôi nhảy lên cao để tránh đi ma pháp của hắn tấn công từ bên phải tôi. Tuy nhiên, đấy chỉ là một đòn nhử, khi đang mất thăng bằng trên không trung, hắn đã xuất hiện và tấn công tôi dữ dội bằng những nắm đấm lửa.
- Thế nào hả? Bằng cách tự bao bọc ma pháp của ta để cường hóa đòn tấn công. Giờ đây ta đã có thể vừa tấn công tầm xa và cận chiến một cách sòng phẳng với ngươi rồi.
'Ngươi nên vui vì điều đó' Hắn cười một cách cợt nhã khi đánh văng tôi xuống nền đất, vì đã nắm được lực rơi nên tôi đã không phải chịu chấn thương quá nặng, tôi đứng lên tiếp tục nghênh chiến với hắn ta.
- Cách ngươi làm rất ra dáng một tên rác rưởi cuồng chiến, ta không thể phủ nhận điều đó vì nó đã là phần nào của con người ngươi.
Từ trước đến nay, tôi chưa hề gặp qua tình trạng nào như thế này. Nếu bọc ma tố vào cơ thể thì còn đại trà chứ bọc luôn hẳn ma pháp hỏa hệ vào cơ thể thì đây là lần đầu. Tôi không nghĩ nhiều người sẽ làm được việc này vì quá trình kiểm soát ngọn lửa trong chiến đấu rất khó khắn, nếu bất cẩn, họ có thể bị thui rụi bởi chính ma pháp của mình.
- Không cần phải khen ta như thế, tuy nhiên, có vẻ ngươi nói rất đúng.
Hắn không phủ nhận mình là một tên rác rưởi ư? Tôi có chút băn khoăn về điều hắn nói, nhưng ngay lập tức hắn đã xuất hiện trước mắt tôi.
- Một người bình thường chắc chắn sẽ không làm được một việc như thế này.
Hắn đưa hai cánh tay được bao bọc bởi ngọn lửa đang cháy ùng ục đó lên và ngắm nghía một cách xa xăm.
- Tuy nhiên, đối với bản thân ta, một kẻ đi lên bằng chiến đấu và sinh tồn, ta không cho phép mình giống với những kẻ tầm thường.
Có vẻ như hắn đang hồi tưởng lại những quá khứ đau thương của hắn, nhưng tôi lại không để ý nhiều như thế.
- Vì ngươi là người có cùng một tuổi thơ không mấy tươi đẹp như ta, cho nên, ta sẽ đặc ân ban cho ngươi cái chết dưới đôi tay này của ta.
- Thôi miễn. Nói cứ như ngươi vô tội trong chuyện này vậy.
Hắn thút thít cười khi nghe câu trả lời của tôi.
- Ta biết rằng, bản thân ngươi không hề tầm thường. Có lẻ ngươi sẽ không nhớ về chuyện ngày hôm đó cho nên ta sẽ kể cho ngươi biết.
Không hiểu lí do vì sao, tôi có thể xông đến tấn công hắn ngay lúc này nhưng linh cảm mách bảo rằng, tôi nên nghe những điều mà hắn sắp nói. Tôi không từ chối hay chấp nhận mà chỉ đứng yên tại đó, nhưng dù cho có thế nào đi chăng nữa, có lẻ hắn vẫn sẽ tiếp tục nói dù cho tôi có từ chối.
- Vào ngày hôm đó?
Tôi thắc mắt với ông ta, nhưng bản thân tôi đã có câu trả lời cho riêng mình.
- Đúng vậy, cái ngày mà ngươi bộc phát sức mạnh đang ngủ yên bên trong cơ thể ngươi.
Hắn trả lời liền như ngay lập tức, không để tôi phản bác, hắn tiếp tục.
- Khi đó bọn ta đã rất bất ngờ khi ngươi bất thình lình trở nên như một con ác quỷ. Vì không thể dự đoán trước được điều như vậy sẽ xảy ra, cho nên ngươi đã giết phần lớn tộc nhân có mặt ngày hôm đó.
- Cái gì? Không thể nào, không phủ nhận ta đã mất kiểm soát nhưng...giết người ư? Ta không nhớ mình đã làm chuyện như vậy khi đó.
Tôi kinh ngạc về những gì hắn nói, những kí ức nhỏ nhoi lúc đó là tôi không hề thấy bất kì xác chết nào tại đó, những người bị thương đang được chữa trị và kiến trúc thì bị phá hủy một phần, nhưng, người chết thì...
- Tất nhiên ngươi sẽ không nhớ điều đó vì bọn ta đã ra lệnh những người có mặt hôm đó cấm tuông chuyện này ra ngoài kể cả nói với ngươi.
- Không thể nào...
- Ngươi đã bất tỉnh sau một hồi quậy nát nơi đó, không phải vì bọn ta đã ra sức mà là vì ngươi vẫn chưa hề kiểm soát được một phần nhỏ nào tinh thần cho nên ngươi đã nhanh chóng dừng lại và bất tỉnh.
Ông ta nói những lời như buộc tội chính tôi nhưng biểu cảm của ông ta trông rất hối lỗi.
- Thú thật, ngay lúc đó bọn ta cũng đã trở nên bất lực trước sức mạnh vô lí đó của ngươi, hai trên bốn người bọn ta đã bị đánh bại nhanh chóng, và khi tìm ra được giải pháp, ta và Raluha quyết định câu giờ cho đến khi ngươi dừng lại.
- Ngay cả bốn người các ngươi liên thủ cùng một lúc vẫn không làm gì được ư?
Rất khó tin về điều đó, cũng có thể hắn đang nói dối nhưng cũng có thể là sự thật. Tôi thừa hiểu rằng, hắn sẽ không ngu ngốc đến nổi làm một điều nhằm hạ sĩ khí chiến đấu của hắn vào lúc này.
- Ngươi chắc chắn sẽ nghi ngờ là ta đang bịa đặt nhưng sự thật thì nó đã phản ánh cho tình hình lúc bấy giờ.
Như đọc vị được tôi, hắn bắt đầu giải thích cặn kẽ hơn về sự việc diễn ra ngày hôm đó.
- Không ngẫu nhiên vì sao mà nhân dân lại điên cuồng đòi trục xuất ngươi như vậy đâu, Wenty. Bọn ta đã cố gắng phong tỏa thông tin sự việc của ngày hôm đó, nhưng bằng một cách nào đó mà nó đã bị rò rỉ ra bên ngoài. Nhưng dù vậy thì bọn ta cũng không quá lo lắng lúc đó, bọn ta chỉ nghĩ rằng, sẽ có thời gian để bọn ta dàn dựng lên một vụ tai nạn nhưng thông tin đã bị lộ rất nghiêm trọng.
'Không còn cách nào khác bọn ta đành chiều theo lòng dân' Hắn nói thêm cùng một vẻ mặt tiếc nuối.
Dù câu chuyện hắn kể thật sự hoang đường nhưng nếu nối kết những thông tin lại với nhau, tôi có thể thấy rằng nó lại rất hợp lí. Nếu tình trạng mất kiểm soát của tôi ngày hôm đó có thể khiến bốn tên trưởng lão này phải ngao ngán thì tôi vẫn còn nghi ngờ, tuy nhiên, khi tôi đang đấu tranh với chính mình trong không gian tối thì bên ngoài đã xảy ra một trận chiến. Kaiin, người có sức mạnh tôi không thể đo lường đã có một cuộc chiến với tôi phiên bản mất kiểm soát, dù không biết quá trình trận chiến ra sao, nhưng nhìn tàn cuộc mà nó để lại thật sự khiến tôi phải kinh ngạc khi nghe người đã góp phần tạo ra cảnh tượng đó lại là tôi.
Những vẫn còn một điều nữa mà tôi luôn thắc mắt, cái biểu cảm mà hắn đeo trên khuôn mặt lúc này.
- Tại sao các ngươi lại cố ý che giấu thông tin dù đã có rất nhiều tộc nhân hi sinh vào ngày hôm đó?
Tôi trầm ngâm một hồi rồi bất ngờ lên tiếng, nghe thế, hẳn cũng ngước mặt nhìn tôi.
- Tại sao ư? Nếu là lúc trước thì chắc chắn ta sẽ không trả lời cho ngươi, nhưng thời điểm hiện tại đã không cần thiết nữa rồi.
Từ bỏ biểu cảm tiếc nuối, hắn chuyển sang một gương mặt lạnh băng thường thấy, không, chính tôi cũng không thể biết đâu mới là con người thật của hắn trong trận chiến này.
- Lúc đó bọn ta đã có cùng suy nghĩ là sẽ biến ngươi thành một cỗ máy quân sự mạnh mẽ. Dù không biết nếu giữ ngươi lại thì tương lai ngươi có thể điều khiển được sức mạnh đó hay không, thì bọn ta vẫn cố chấp muốn giữ ngươi lại. Nhưng khi tình hình đã đi quá xa, không còn cách nào khác bọn ta đành lựa chọn trục xuất, không, đúng hơn là thủ tiêu ngươi.
Cơn mưa vẫn cứ rơi những hạt đều mà không có dấu hiệu ngừng lại trong thoáng tới. Cơ thể tôi đã được cơn mưa tắm rửa hết những vết bẩn và giờ đã trở lại trạng thái như ban đầu. Không quá bất ngờ khi nghe hắn tâm tư hết tham vọng của hắn, tôi dẫu biết cách vận hành của thế giới này là như thế nào rồi. Dù cho một sự tồn tại có suy tàn về đạo đức đến đâu mà vẫn nắm trong tay một sức mạnh tuyệt vời thì sẽ luôn được chào đón. Tôi đã suýt trở thành một thứ giống như vậy, dù không thể phủ nhận nhân cách hiện tại của tôi không phải là người tốt nhưng nếu tôi rơi vào tay bọn chúng, tôi sẽ trở thành một cổ máy giết người không gớm tay.
- Ăn không được phá cho hôi, à? Thú vị thật, không hiểu sao một đám rác rưởi lại được tôn lên làm trưởng lão của tộc elf đấy.
Tôi mỉa mai hắn vì kế hoạch vĩ đại của hắn đã phá sản. Trong cái rủi có cái may, cũng nhờ những tộc nhân chèn ép cho nên tôi mới có thể thoát khỏi bọn ác quỷ này. Không. Không đúng. Chả có cái gì gọi là may mắn hay xui rủi ở đây cả, tất cả đều do định mệnh, duyên phận đã được sắp đặt để tôi bước đến trên con đường này.
- Một thất bại thảm hại rồi bị cười chê thì cũng không phải là điều khó thấy.
- Ngươi vẫn mặt dày như vậy, thật sự khâm phục bản chất đó của các ngươi. Giờ ta đã hiểu tại sao mà các ngươi vẫn đứng yên tại vị trí của mình khi để nhiều tộc nhân chết vào ngày hôm đó.
- Ngươi đang đùa đấy à? Bọn ta cần gì phải nói ra sự thật? Bằng cách đổ hết tội trạng lên đầu ngươi, thì chả có ai dám cả gan nghi ngờ điều đó cả.
- Ờ, ta đã nghe tên khốn Mahakan sủa đủ rồi, phương pháp bọn ngươi thống trị thật bệnh hoạn đấy, lũ khốn.
Những gì mà bọn chúng đã làm và đã tự khai thật sự khiến tôi kinh tởm, nhưng suy cho cùng, tội lỗi của ngày hôm đó đều quy thuộc về tôi. Tôi muốn khiêu khích hắn bằng lời ngữ, nhưng xem ra kiểu tấn công tâm lí này đã hoàn toàn vô dụng.
- Một kẻ giết chính tộc nhân của mình mà vẫn còn mặt mũi để nói những lời đó sao? Thú vị thật đấy.
Hắn nhanh chóng nắm lấy trọng tâm của vấn đề, hắn buông ra lời công kích vào tội lỗi mà tôi đã gây ra.
- Ta sẽ không phủ nhận hay đổ lỗi cho bất cứ thứ gì, và ta cũng càng không thiên vị cho chính bản thân ta. Nhưng cũng nhờ sự việc ngày hôm đó, ta mới nhận thức được thế giới này tăm tối đến nhường nào.
- Thì ra là vậy, hiểu rồi hiểu rồi. Ý của ngươi là ngươi cho rằng, chính tay ngươi giết từng ấy mạng người là một việc cần thiết cho sự trưởng thành của ngươi?
- Sao cũng được, nhưng ta không hề muốn dừng chân tại đây, vẫn còn một việc ta cần phải làm, mau nhanh chóng kết thúc chuyện nhảm nhí này đi.
Dứt câu, tôi lao lên như một cơn gió, bọc ma tố toàn thân, không phải dùng để phòng thủ mà là để tấn công. Ngay lúc này, mọi chiêu trò đã trở nên vô nghĩa, nếu tôi không cố gắng hết sức mình thì chắc chắn tôi sẽ nằm lại tại đây. Tôi tung ra những đòn đấm và cước đầy chết chóc về phía hắn, nhưng vẫn đúng như dự đoán, sức mạnh thể chất của hắn thật đáng phi thường, hắn đã đỡ lại những đòn tấn công vũ bão đó của tôi và trả đòn một cách nhẹ nhàng.
- Ta biết, ta biết, ta biết ngươi hiện tại không có tâm trạng đánh nhau ở đây, mục tiêu hàng đầu của ngươi là giải cứu bố mẹ ngươi nhỉ? Ta khuyên ngươi nên từ bỏ thì sẽ tốt hơn.
Đánh bật tôi ra, hắn khoanh tay rồi nói lên như một thầy giáo đang giáo huấn học sinh của mình. Dẫu cho những gì hắn nói vào lúc này thì tôi cũng sẽ không dừng lại, tôi bỏ qua những lời đó và tiếp tục lao đến tấn công hắn. Tôi lộn vòng trên nền đất và tấn công hắn bằng một cước giáng xuống cực mạnh, hắn dùng hai tay để đỡ và cơ thể hắn đã lún xuống một chút sau sức nặng của đòn tấn công. Không dừng lại ở đó, tôi nhảy lên trên và chấp tay, mở tay và tạo ra một vòng ấn kí ma pháp.
- Ngươi thì biết cái gì hả? Mục đích ta xuất hiện ở cái nơi khốn khiếp này là vì mục tiêu đó, ngươi bảo ta phải từ bỏ? Ngươi lấy đâu ra cái tư cách đó hả!?
Vòng ấn kí ma pháp liền tạo ra một vòng tròn lửa, nó lao nhanh đến hắn ta và đưa hắn vào trung tâm vòng tròn, ngay lập tức, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dữ dội và tạo thành một cơn lốc lửa to lớn.
- Tư cách? Chính ta cũng không biết tại sao ta lại nói vậy nữa, khuyên ngăn một kẻ muốn giết mình, ta thật ngu ngốc khi làm vậy.
Cơn lốc lửa bị thổi bay bởi một luồng sức mạnh bí ẩn, dù đã giữ một khoảng cách nhất định nhưng tôi vẫn bị luồng xung kích vô hình ấy gây ảnh hưởng đến cơ thể. Một thoáng chóc toàn bộ cơ thể tôi như bị đông cứng mà mất hết cảm giác, tôi rơi tự do từ trên không và khi gần tiếp đất, tôi đã lấy lại quyền điều khiển cơ thể và tiếp đất một cách an toàn.
- Cái quái gì vậy? Cái cảm giác này...giống y như lúc đó.
Tôi cảm thấy một chút quen thuộc với tình trạng này, nhưng một lần nữa, tôi vẫn không thể lí giải được kiểu tấn công đó đến từ đâu và làm bằng cách nào.
- Lí do bọn ta lên kế hoạch để dẫn dụ ngươi về đây đều là vì ngày hôm đó. Bọn ta muốn kiểm chứng ngươi đã phát triển đến mức nào rồi và đã nắm được quyền kiểm soát thứ sức mạnh đó hay chưa. Nhưng khi hắn bất ngờ xuất hiện tại đây và nói lên yêu cầu của hắn như một vị thánh thần toàn năng, vì bọn ta không muốn phải gây thù chuốc oán với những sự tồn tại như thế cho nên bọn ta đã tuân theo.
Hắn bước đi một cách từ tốn về phía tôi và nói lên với sự ung dung. Một lần nữa tôi nghĩ về những gì mà bốn tên khốn này đã nói trong thánh điện, liệu rằng, "ngài ấy" và "hắn" ở đây có phải là một? Và liệu người đó, có thật sự là tên anh hùng đột nhiên xuất hiện tại đây? Những thắc mắt của tôi vẫn còn rất nhiều nhưng có vẻ như, tôi không cần phải mất công tìm hiểu nữa rồi.
- Một điều trùng hợp là hắn cũng có mong muốn cùng bọn ta đó là... sự xuất hiện của ngươi. Nhưng theo biểu cảm lúc đó của hắn, ta nghĩ rằng mục đích của hắn không hề trong sáng chút nào, nhưng vì tình hình lúc đó, ta cũng không nghĩ nhiều vì thật sự ta muốn chứng kiến xem, ngươi đã trưởng thành đến mức nào rồi.
- Ý ngươi là...vì các ngươi có cùng một mục đích là có được ta cho nên cùng nhau hành động ư?
- Đúng vậy, tuy đó chỉ là cùng lợi đôi bên nhưng vì giá trị của ngươi đối với hắn quá lớn cho nên hắn đã ban rất nhiều đặc ân cho bọn ta.
"Một trong số đó là cách thuần hóa ma thú" Hắn nói thêm.