Nói xong thì cánh cửa mở toang ra, và từ bên trong ngay lập tức tràn ra một tràng khói trắng. Cứ tựa như vừa bước chân lên thiên đường, làn khói trắng ấy bao bọc lấy chân tôi nhưng cũng không có gì đáng chú ý thêm, tôi bật tất cả những dây thần kinh phản xạ của mình để chuẩn bị cho một diễn biến xấu.
Bước vào cùng sự quyết tâm, tôi không để lộ bất kì biểu cảm căm thù nào, chẳng may việc này nếu bị bọn chúng phát giác thì sẽ có muôn màng rắc rối kéo đến. Sau đó thì cánh cửa cũng đóng lại và tồn động những làn khói trắng trong căn phòng kính này.
- Lâu rồi không gặp. Ngươi vẫn ổn chứ? Wenty!
Một giọng nói già lão khác vọng lên hỏi thăm về tình hình của tôi sau khi bị đầy đọa ra khỏi tộc. Cứ như là bọn chúng đang thay phiên nhau mà lên tiếng vậy, tuy nhiên, câu quan tâm của hắn làm tôi chú ý hơn.
- Rất ổn! Ngày đó phiền các ông chiếu cố nhiều rồi!
Cũng do bọn chúng mà những vết sẹo in hằng trên da tôi từ lúc đó đến tận bây giờ, tôi làm sao quên được những điều đó.
Sau khi tôi nói lên thì một tràng cười đầy thú vị vang lên từ sau những làn khói trắng. Sau đó, làn khói tựa như sương mù này liền tan đi nhanh chóng và để lộ ra những thứ trong tầm mắt phải khiến tôi kinh ngạc.
Từ khi bước vào căn phòng thì tôi chả thấy gì ngoài một làn khói trắng bao quanh căn phòng không chừa ra bất kì một kẻ hở nào.
Và sau khi làn khói biến mất thì những đồ vật cùng bốn tên khốn xuất hiện.
Bốn người bọn chúng đang ngồi lên cho mình bốn chiếc ghế khác nhau và được đặt ở những vị trí khác nhau trước mặt tôi.
Phía trong cuối căn phòng là một tòa kiến trúc của một ngọn núi được bao phủ bởi xương mù bên trên đỉnh ngọn. Bao quanh nó là những rừng cây rậm rạp và tựa như đó là một mô hình thu nhỏ của một ngọn núi nào đó vậy. Tuy nhiên, ở đây thì lại khác, nó không phải là mô hình hay cái gì đại loại vậy mà đó là một ngọn núi thật. Xung quanh căn phòng to lớn này được đặt những bức tượng của những cố trưởng lão elf, và đó nhầm mục đích tưởng nhớ những công lao mà họ đã cống hiến trong lúc còn trì nghị. Số lượng không đếm xuể và kích thước của nó cũng không quá lớn nên căn phòng này vẫn có thể chứa hết mà không cảm thấy ngột ngạt tí nào.
Khi tôi định hình lại thì từ lúc nào tôi đã thấy vị trí của mình đã cách xa cánh cửa ra vào một khoảng cách rất lớn. Rõ ràng là từ khi tôi bước vào thì tôi cũng chả đi thêm bước nào nữa nhưng hiện tại thì tôi thấy mình đang đứng ở trung tâm căn phòng rộng lớn này.
- Không có bất kì một ai có thể được đặt chân vào nơi này đâu. Ngươi nên cảm thấy biết ơn vì mình được ban đặc ân của thần đi.
Một trong tứ vị trưởng lão, người đang ngồi trên một chiếc ghế đầy uy nghiêm ở phía tay trái từ góc nhìn của tôi, hắn đang quay lưng lại về phía tôi và lên tiếng. Dù tôi không được nghe quá nhiều về danh tên của tứ vị trưởng lão nhưng tôi cũng có thể nhớ rõ rằng, hắn là Wazner.
- Với một người bình thường thì việc quỳ xuống hành lễ tại nơi linh thiêng này là một việc thường lệ. Ngươi khá to gan đấy.
Và người đang ngồi ở bên phía tay phải của tôi cũng quay lưng lại ngắm nhìn ngọn núi và lên tiếng. Hắn chính là Mahakan.
- Một kẻ bị quỷ ám lại được đặc ân bước vào căn phòng tưởng nhớ tổ tiên này thật đúng là không thể chấp nhận. Nếu đây không phải là đệ nghì của "ngài ấy" thì ngươi đã bị xử chết từ lâu.
Người cũng ngồi bên tay phải, nhưng ngồi trước tên Mahakan lên tiếng và quay lưng ngắm nhìn ngọn núi. Hắn là Dankuji.
- Trông ngươi có vẻ vẫn ổn sau khi dính phải thứ chết chóc ấy nhỉ? Bản thân ngươi cũng từng là tộc nhân elf chân chính cho nên ta cũng không có ác cảm với ngươi lắm.
Người ngồi bên phía tay trái và đối diện với Dankuji lên tiếng trong khi quay lưng ngắm nhìn ngọn núi. Hắn là Raluha.
Bốn người bọn chúng đều ngồi theo những vị trí khác nhau và nó được nối thành hai đường chéo, mỗi bên hai người và bọn chúng đều quay lưng ngắm nhìn ngọn núi hùng vĩ trong khi nói chuyện với tôi. Nhìn dáng vẻ uy nghiêm của bốn tên này thật sự khiến tôi phải bị đàn áp bởi khí thế của bọn chúng.
- Chính bản thân ta cũng không thể tưởng tượng được lần tiếp theo chúng ta giáp mặt lại là tại nơi linh thiêng này!
Tôi nói lên trong khi vẫn chưa thể thoát khỏi sự áp đảo từ bọn chúng. Tuy bọn chúng vẫn chưa hề quay lại nhìn tôi nhưng cảm giác như là đang có hàng tá con mắt đang quan sát tôi từ mọi phía trong căn phòng vây.
- Ngươi biết nơi này là nơi tưởng nhớ những vị cố elf nhưng ngươi vẫn không quỳ xuống và hành lễ? Thái độ kiêu ngạo đó là sao? Ngươi có thể giải thích không?
Wazner, người ngồi trong cùng bên phía tay trái tôi lên tiếng và đứng dậy. Tiếp sau đó những vị trưởng lão khác cũng lần lượt.
Bọn họ quay lại nhìn tôi và từ giây phút này, tinh thần tôi như bị đè bẹp bởi một thứ sức mạnh bí ẩn nào đó. Cơ thể bắt đầu không nghe lời và tôi đang trên đà gục ngã.
Cố gắng cằm cự nhưng quả thật sự đàn áp vô hình này quá khủng khiếp. Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc dùng sức mạnh thể chất và tinh thần của mình đã phản ứng lại. Những thứ tôi đã chuẩn bị như ma pháp thì cũng đã vô dụng trước sự việc này.
Được một hồi sau thì không còn sự nặng nề đặt lên cơ thể tôi nữa mà cũng bắt đầu nhẹ nhõm trở lại.
Bọn chúng vừa làm một thứ gì đó. Nó có liên quan đến cổ vật hay đơn thuần chỉ là sức mạnh của một người? Tôi không rõ điều đó, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy.
- Ồ? Nó vẫn còn đứng vững được kìa. Có vẻ như ngươi đã già quá rồi, Wazner.
Mahakan lên tiếng với vẻ châm chọc Wazner. Tuy nhiên, ông ấy vẫn không để lộ biểu cảm gì sau lời chế nhiễu ấy. Bốn người bọn chúng đều đang nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm như muốn tiêu diệt tôi ngay lập tức.
- Ta đã không dùng hết khả năng vì ta đang kiểm tra sau ngần ấy thời gian nó đã phát triển đến tầm ngưỡng nào rồi.
- Và rồi? Kết quả khiến ngươi hài lòng chứ?
- Cũng có thể nói là tạm chấp nhận. Tuy nhiên, chỉ như vậy thôi thì vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn của ta.
Cuộc đối thoại giữa hai trưởng lão diễn ra một cách thân mật. Hai người còn lại là Dankuji và Raluha vẫn đang im lặng quan sát tình hình.
Có vẻ như lão Wazner vừa làm một điều đó gì mà khiến tôi phải gồng hết sức của mình để chống đỡ. Nhưng việc ấy đã đi quá xa tầm tưởng tượng của tôi khi hắn vừa xác nhận rằng, hắn vẫn chưa dùng hết sức.
Khuôn mặt đẫm mồ hôi, tôi nhìn bốn người bọn chúng với sự căm phẫn. Nhưng dù vậy thì tôi vẫn chưa thể động thủ được, sẽ quá vội vàng và thiếu sự quyết đoán nếu tôi lao lên tấn công bọn chúng vào lúc này.
- Chỉ là một tộc nhân bị đầy đọa thôi thì không cần phải làm những thứ rườm rạ như vậy. Cứ làm cho xong việc đi, chúng ta không thể khiến ngài ấy phải đợi mãi được.
Lúc này lão Dankuji lên tiếng với sự thiếu kiên nhẫn trong lời nói. "Ngài ấy" là ai mà lại khiến cho bọn chúng phải tôn kính như vậy? Từ nãy đến giờ thì tôi đã nghe hai lần từ hai trưởng lão và tôi cũng đã ngờ ngợ nghĩ đến khả năng đó. Liệu hắn thật sự đã nhúng tay vào chuyện này?
- Sự việc này không hề đơn giản. Chậm không thể nhanh và nhanh càng không thể chậm. Chúng ta nên nghị quyết lần cuối trước khi đưa ra quyết định.
Raluha lên tiếng với sự điềm tĩnh trên khuôn mặt.
Bốn người bọn chúng như đều đại diện cho bốn tính cách khác nhau vậy. Nhưng tôi lại không quá quan tâm đến điều đó, thứ tôi cần xác nhận là kế hoạch và mục đích của bọn chúng là gì ở thời điểm hiện tại.
Nghĩ vậy trong đầu, tôi lên tiếng với sự bình tĩnh nhất có thể.
- Các ngươi... thật sự các ngươi đang âm mưu điều gì?
Nghe thấy lời phản bác yếu ớt của tôi từ bên dưới cầu thang, bốn người bọn chúng bắt đầu chú ý đến tôi nhiều hơn.
- Ngươi có quyền lên tiếng ở đây? Ngươi nghĩ ngươi là sinh vật ở chủng cấp nào vậy?
Ngay lập tức Wazner khó chịu ra mặt khi nói lên điều đó. Trong mắt hắn tôi chả khác gì một sinh vật hạ đẳng được ban đặc ân để có thể ở đây mà giáp mặt hắn.
- Các ngươi phá vỡ quy tắc mà tổ tiên đã đặt ra nhưng các ngươi vẫn có thể đứng tại nơi này và nói ra mấy lời hay ho mang tính chất trừu tượng. Người không có đủ tư chất và quyền hạn để xuất hiện tại đây là các ngươi mới đúng.
Sự tức giận dồn nén bấy lâu của tôi dường như đã bộc phát ra. Sau lời nói đó thì tôi đã định hình trở lại và vận dụng ma tố bao quay xung quanh thân thể tôi. Ngay lúc này đây, tôi không thể khoan dung cho những gì mà bọn chúng đã làm nữa. Với gia đình tôi và cả tộc elf, bọn chúng đã gây lên bao phiền nhiễu cho sự tồn tại của bọn chúng.
- Ngươi đang hầm hồ trước mặt ta?
Ngay sau đó là một luồng khí áp đáp đỗ bộ xuống với tộc độ khủng khiếp. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần và đã liền tạo ra Thực Siết Cung nhưng chưa thể tấn công thì tôi đã bị đánh văng đi bởi luồng khí của hắn. Dòng ma tố lưu chuyển xung quanh nhầm nhiệm vụ là một bộ giáp vô hình đã bị đánh tan và tôi đã nhận trực tiếp toàn bộ đòn tấn công ấy.
Thân thể tôi đập mạnh vào cánh cửa và bật ra, nôn ra vài ngụm máu và cơn đau khủng khiếp đã đến với tôi.
Lấy tay với lấy thứ vô xác định trước mắt, tôi cố gắng tỉnh tảo để cho không bị bất tỉnh ở thời điểm này. Nhưng quả thực, đòn tấn khủng khiếp ấy là thứ mà tôi sẽ không bao giờ trực diện đở được thêm một lần nào nữa. Ý thức yếu dần, tôi chìm sâu vào cơn mê.
®
Khi Wenty bất tỉnh nằm ngục dưới nền đất, tứ vị trưởng lão vẫn đứng trên bậc thang và nhìn xuống như chưa có chuyện gì vừa xảy ra.
- Nếu ngươi ra tay mạnh quá thì nó sẽ bị hư hỏng đấy, ngài ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.
- Nó sẽ hồi phục nhanh thôi. Tất nhiên là nhờ vào cái thứ quỷ ám ấy.
Mahakan lên tiếng thì Waznen liền phản bác như những điều hắn làm đều có tính toán kĩ lưỡng.
- Nhưng đến tận bây giờ ta vẫn không thể hiểu nổi vì sao ngài ấy lại muốn thứ này vậy nhỉ? Nó có tác dụng gì với sứ mệnh của ngài ấy à?
- Vấn đề này chúng ta không phải chỉ bàn qua một hai lần. Như lúc nãy ta đã nói, chúng ta nên nghị quyết lần cuối trước khi đưa ra quyết định này.
Raluha dường như là cùng sự nghi hoặc với Mahakan. Và cả bốn người bọn họ cũng chẳng ai có nổi câu trả lời cho thắc mắt ấy. Riêng Dankuji, ông ấy là người luôn thúc giục mau chóng kết thúc việc này nhưng vào thời điểm hiện tại ông ta là người im lặng nhất. Không nói câu nào trước lời đề nghị bàn bạc lại lần cuối của Raluha tức nghĩa cả ông ấy cũng muốn xác nhận lại những thắc mắt riêng của bản thân.
Và rồi, cả bốn người bỏ mặt Wenty đang nằm đấy và tiến lại vị trí ghế ngồi của mình.
Ngọn núi hùng vĩ này vẫn tỏ ra một hào vang lấp lánh như vậy, sương mù không hề lay động hay tan đi sau những chấn động vừa rồi, nó như một con bạch long bao quản đỉnh của ngọn núi đó. Khi để ý kĩ hơn, ta có thể nhìn thấy một vài ngọn thác nhỏ đang chảy xiết nước vã những động vật bay được thu nhỏ và tung tăng lượn cánh trong ngọn ấy. Đột nhiên, một động vật bay có hình dạng đại bàng bay tung vào khoảng không trước mắt nó và banh xác, để lại những mẫu máu tươi liên tục rĩ xuống khu rừng xanh rộng.
- Lần nghị quyết này sẽ là lần cuối cùng. Thời gian để chúng ta ngồi lại tại đây không còn nhiều nữa. (Mahakan)
- Mấu chốt đúng là vậy. Tuy nhiên, nếu chúng ta luôn cứ nói về những chuyện không đâu thì việc ngồi đây là vô nghĩa. (Raluha)
- Việc vô nghĩa? Vậy thì chúng ta nên nói về những vấn đề gì? (Dankuji)
- Nhân vật chính của chủ đề này thì cũng đã xuất hiện, chúng ta cũng đã tận mắt chứng kiến và cảm nhận được sự phát triển của nó. Vì vậy, không quá khó hoặc mất quá nhiều thời gian khi bàn về việc này. (Wazner)
Thay phiên nhau, bốn người đều cất lời nhầm nguyện vọng nhanh chóng hoàn thành việc trước mắt.
- Liệu rằng chúng ta làm phải làm những việc này chỉ nhầm mục đích thỏa mãn ý muốn của ngài ấy ư? ( Raluha)
- Điều này khá tệ. Còn tệ hại hơn khi đích thân chúng ta, những người đứng đầu tộc elf ở thời điểm hiện tại phải tự tay thực hiện nó.(Dankuji)
- Ta vẫn không hiểu lí do vì sao, tuy nhiên, nếu chúng ta có thể thỏa mãn ý muốn của ngài ấy thì tộc elf chúng ta sẽ còn thịnh vượng hơn trong tương lai.(Mahakan)
- Không sai. Gần nhất là nhờ có sức mạnh mà ngài ấy ban cho chúng ta nên chúng ta mới có thể thuần hóa lũ ma thú và biến nó thành một hệ thống quân sự mạnh mẽ của tộc elf. (Raluha)
- Nếu như chỉ là một việc cỏn con như này mà không hiện thực hóa được thì chắc chắn, lòng tin mà ngài ấy đặt vào chúng ta sẽ hoàn toàn biến mất. (Raluha nói thêm)
- Ta nghĩ, hi sinh một tộc nhân bị đầy đọa đổi lại là một sự tín nhiệm vào bảo hộ từ một trong Thất Đại Anh Hùng, là một phi vụ mà chúng ta là người được hưởng lợi nhiều nhất. (Mahakan)
- Như thế thì vẫn chưa thể nói là hi sinh được. Ngài ấy chỉ bảo muốn có tộc nhân tên Wenty kia chứ không hề có ý định giết chóc nào. (Raluha)
- Thật sự chúng ta có thể sai người truy lùng nó và giao cho ngài ấy nhưng quả thật, thông tin và sự hiện diện của nó quá bí ẩn. Những mạo hiểm giả loài người ta thuê truy tìm nó và hiện tại đã không còn liên lạc gì. (Mahakan)
- Thượng sách không được thì nên dùng hạ kế. Bằng cách dẫn dụ nó ra mặt với sự kiện xử tử hai tộc nhân. Nếu mục đích chính của việc này bị lộ ra thì thanh danh của chúng ta và toàn bộ tộc elf sẽ bị ô uế. (Raluha)
- Vì đó, chúng ta nên cẩn thận bảo mật thông tin một cách triệt để nhất có thể. Tuy nhiên, nếu quá chặt chẽ thì hẳn có khả năng nó sẽ không nghe về sự kiện hành quyết, cho nên ta đã ngầm phát tán thông tin đến hội mạo hiểm giả, và nhờ vậy mà nó đã xuất hiện tại đây ở thời điểm hiện tại.(Raluha nói thêm)
- Không còn đường lui nào khác ngoài việc chúng ta vẫn sẽ tuân theo những gì mà chúng ta đã tuyên bố. Trong trường hợp tệ nhất thì chúng ta sẽ mất thêm hai tộc nhân. (Raluha nói thêm)
- ... nói đến việc này. Hai tộc nhân đó ngươi nhận mệnh quản lý hiện ra sao rồi? (Dankuji)
Dankuji hỏi Raluha.
- Không gì hết. Đi xa nhất thì ta cũng chỉ giam cầm bọn chúng trong ngục lao thôi. Từ xưa đến nay, tổ tiên đã đặt ra một quy củ người nào sai người đó nhận tội, vì thế nên hai bọn chúng vẫn được khoan dung một phần. (Raluha)
- Ồ. Việc này có khó khăn với ngươi quá không? Rõ tính cách ngươi không phải là kiểu suy nghĩ cho người khác vậy mà. (Dankuji)
- Ngươi có ý gì khi nói điều đó? (Raluha)
Ngay lập tức, Raluha đùng đùng sát khí khi nhìn chằm vào Dankuji. Không rõ mục đích của Dankuji là gì, nhưng thực chất hiện tại không phải là lúc để gây gỗ với nhau. Vì cả hai đều biết điều đó, cho nên Dankuji cũng nhượng bộ không đi xa hơn với vấn đề hiện tại.
- Bỏ qua việc đó đi. Chúng ta nên nói về sự xuất hiện bất ngờ của ngài ấy.
- Ý ngươi là anh hùng Bernice à? Mahakan?
Mahakan gật đầu trước sự xác nhận của Wazner.
- Việc một trong thất đại anh hùng đột ngột xuất hiện tại lãnh địa elf, nếu lan truyền ra bên ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu rắc rối kéo đến. Tuy nhiên... Chúng ta cũng không thể đuổi ngài ấy đi được, huống chi thời điểm hiện tại chúng ta đã mắc nợ ngài ấy quá nhiều.
Mahakan nói lên suy nghĩ của riêng bản thân và kéo cả những người còn lại đi vào vấn đề chính thức.
- Nếu việc này kết thúc nhanh chóng thì những rắc rối như dự luận từ nhân tộc sẽ không quá ảnh hưởng đến chúng ta. Chẳng may trong thời gian này, tin tức bị lan truyền một cách mạnh mẽ thì không biết có bao nhiêu người sẽ kéo đến đây chỉ để xác nhận sự hiện diện vĩ đại kia.
Ngay lập tức cả ba trưởng lão đều đồng tình với Mahakan và gật đầu một cách dứt khoát.
- Chúng ta cũng không nên quá bi quan như vậy. Nếu nhìn vào thực tế thì chúng ta là người hưởng lợi hoàn toàn. Trao tặng một tộc nhân bị đầy đọa đổi lại là những đặc quyền sức mạnh và sự quan hệ với anh hùng, thì đấy là việc không đáng quan ngại. (Raluha)
- Nói thì rất dễ, nhưng trong buổi hành quyết có bất trắc gì xảy ra thì không biết hậu quả nó sẽ đi xa tới mức nào. (Dankuji)
- Vì thế nên chúng ta đành phải ra mặt hành động trong suốt buổi hành quyết và kế hoạch mà ngài ấy đã bàn ra. (Mahakan)
- Điều này là tất nhiên. Nếu có người thắc mắt thì chúng ta cũng có lí do để biện hộ. Sau khi xong việc thì chúng ta nên để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên. Ngài ấy cũng đã bảo rằng việc của chúng ta là bắt giữ tộc nhân tên Wenty và thực hiện buổi hành quyết đúng theo dự kiến, còn lại thì cứ để ngài ấy lo liệu. (Raluha)
- Quyết định vậy đi. Vào giờ gà gáy ngày mai, buổi hành quyết sẽ diễn ra và bắt buộc chúng ta cũng phải có mặt tại đó. Sau khi ngài ấy xuất hiện và thực hiện đúng như kế hoạch định ra thì chúng ta sẽ mắt nhắm mắt mở và cho qua. Được chứ? (Mahakan)
Mahakan nhất quyết nói ra những gì bọn người cần làm vào ngày mai và theo đó là một sự gật đầu của ba người còn lại.
- Được rồi. Nếu đã không còn vướng mắt gì nữa thì nên kết thúc cuộc nghị quyết ở đây thôi. (Mahakan)
- Khoan đã!
Ngay lập tức Dankuji lên tiếng ngắt lời. Và cũng vì vậy mà những ánh mắt của những người còn lại đều chằm vào ông ta.
- Còn chuyện gì nữa à? (Mahakan)
- Chúng ta sẽ làm gì với con nhóc đó? (Dankuji)
- ...ta tạm thời chưa nghĩ đến. (Mahakan)
Cả bốn người một lần nữa ngồi lại và cùng trầm ngâm suy nghĩ kế sách.
- Không phải quá đơn giản sao? Chúng ta chỉ cần nhốt nó vào trong ngục lao và canh giữ đặc biệt nơi đó là được rồi. (Raluha)
- Ý của ngươi mới đơn giản ấy. Mục đích của nó về đây là cứu bố mẹ nó, chẳng may nếu nó gặp được bố mẹ nó ở đó thì không biết nó sẽ làm gì để cố gắng thoát khỏi đó đâu. (Dankuji)
- Thì chúng ta nên cách li hai tộc nhân kia khỏi con nhóc đó để nó không có cơ hội nhìn thấy. Và còn nữa, chẳng phải lúc nãy nó đã thật sự vô lực trước bá khí của ngươi à? Wazner. (Raluha)
Ông ta nói trong khi đảo mắt sang vị trí của Wazner, người nói ít nhất từ nãy đến giờ.
- Không có gì đáng tự hào ở đây cả. Bá khí là một thức tấn công đặc biệt cho nên rất ít người biết đến sự tồn tại của bá khí. Vì thế, nó không tránh khỏi và bị thương bởi đòn tấn công bất ngờ và vô hình đó thì cũng là điều bình thường. Còn nữa, cũng vì trận chiến kết thúc quá nhanh cho nên ta cũng chưa thể nào phán đoán được, sức mạnh của nó đã đi xa đến đâu rồi. Nhưng trong cái rủi có cái may, nếu nó không lường trước được sẽ bị tấn công bằng bá khí và tìm cách phòng thủ thì khả năng cao nó vẫn chưa biết gì về sự tồn của bá khí.
- Đúng là vậy thật... nếu nó có thể sử dụng tốt bá khí cộng thêm cái "thứ đó" thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn. (Dankuji)
- Vì thế nên chúng ta cũng không thể qua loa được. Ta có kiến nghị nên sử dụng cổ vật.
Mahakan lắng nghe cuộc trò chuyện và bất ngờ đưa ra giải pháp.
- Sử dụng một cổ vật... điều này ta chưa từng nghĩ đến.
Raluha thiếu quyết đoán về điều mà Mahakan vừa đề nghị.
- Cũng không phải không được. Chúng ta vẫn đang nắm giữ một vài cổ vật có tác dụng phong ấn ma tố. Nếu vấn đề được xét trên diện cận nghiêm trọng thì cũng không lạ gì khi chúng ta làm nó.
Dankuji cắt ngang sự bồi hồi của Raluha mà đưa ra ý kiến của mình. Ông có vẻ là ngầm đồng ý cho ý định sử dụng cổ vật phong ấn ma tố lên tộc nhân Wenty.
- Không gì chúng ta có thể biết trước được. Nếu nó thoát ra và bùng nổ sức mạnh gấp nhiều lần lần trước thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thương vong. Sử dụng cổ vật là một giải pháp hợp lí nhất ở tình hình hiện tại. (Mahakan)
- Vậy thì... nhiệm vụ này sẽ giao cho ngươi, Dankuji.
Không ai phản đối điều đó ngay cả Dankuji.
Không còn vấn đề gì cần bàn, Mahakan một lần nữa là người lên tiếng chấm dứt cuộc nghị quyết này.
Trong khi quan sát cuộc trò chuyện một cách thầm lặng, Wazner lại có một biểu cảm khó tả trên khuôn mặt, đôi mắt ông ta chứa đầy sự uy nghiêm và dường như, ông ta suy diễn đến một thực trạng nào đó trong đầu.