Rãi những bước chân cực nhọc trên con đường hướng về quê nhà. Tôi như bị chọc thủng màng nhĩ bởi những lời chửi rủa từ tộc nhân, sự ám ảnh ấy tôi vẫn còn nhớ như in trong tâm trí.
Rõ ràng, dù là trở về lại nơi mình sinh ra và lớn lên nhưng hiện tại đây tôi chả hề có tí cảm giác gì là thân quen nữa. Như bị ràng buộc bởi một lí do cho nên tâm trạng hiện tại của tôi vô cùng nặng nề.
Dù nói hôm nay sẽ là ngày hành quyết nhưng thực chất đến sáng sớm hôm sau mới có thể diễn ra, chỉ mỗi tôi biết được bí mật này vì "cái bẫy" mà tộc nhân elf đã gài tôi vào. Họ biết tôi không có quyền lựa chọn vì sinh mạng của hai người mà tôi yêu quý đang được đặt dưới lưỡi kiếm sắc lẻm.
Tôi luôn nghĩ là họ cố tình cho tôi thêm thời gian để làm gì nhưng nhờ vậy mà tôi mới có thể đủ điều kiện để có thể trở về và cứu bố mẹ tôi.
Trước khi đi thì Kaiin cũng đã nói những sự động viên đầy ấn ý với tôi. Tôi hiểu được nhưng cũng không bộc lộ rõ, nở nụ cười tươi để minh chứng cho lời hứa giữa hai chúng tôi.
Hai người đi ngược về hai hướng và mang trên mình hai sứ mệnh khác nhau.
Không biết sau khi rời khu rừng thì cậu ấy sẽ làm gì nhưng tôi thừa sức biết, việc cậu ta làm sẽ không hề đơn giản tí nào.
Tôi vẫn còn không thể tin nổi về vụ cậu ấy có qua lại với long vương Neptune nữa đấy. Không những thế mà còn được long vương trao tặng nguyên một tảng đá Myrith cực kì giá trị đó nữa. Nhưng nếu nói về vụ này thì tôi lại cảm thấy khá tiếc nuối. Chính tôi đã phá tan tảng đá ấy ra thành từng mảnh và giờ tôi cũng không có cơ hội nào để có thể nghiên cứu thêm về đá Myrith của dãy núi long vương nữa rồi.
Bỏ qua những sự kiện thú ví trong khoảng thời gian qua, tôi cùng ánh mắt chứa đầy sự quyết tâm và phẫn nộ hướng về lãnh địa trước mắt.
®
Ở một khu rừng rộng lớn tồn tại cho mình một con đường lớn. Đứng trước cuối con đường ờ cổng vào làng là có hai hộ vệ elf đang tức trực ở đấy. Không khí nơi này vẫn yên tĩnh như vậy và tôi cũng không biết họ đang diễn kịch hay thật sự tiếc thương cho buổi hành quyết, nhưng khả năng cao là quế đầu rồi. Sau khi thấy bóng dáng hiện hữu của tôi từ xa, hai hộ vệ elf bắt đầu nhìn nhau và thì thầm điều gì đó với nhau. Có lẻ họ đang xác nhận thân phận của tôi. Được một lúc thì một trong hai hộ vệ bắt đầu vội vã chạy vào làng như rằng sẽ thông báo cho những chức trách cao hơn họ. Tôi nhận thấy rõ hành động của họ từng cử chỉ một nhờ khả năng quan sát mà tôi tích tụ được trong quá trình làm mạo hiểm giả. Đáng lẻ ra tôi sẽ tiêu diệt hai hộ vệ ấy trong im lặng và tìm cách giả trang chờ buổi hành quyết diễn ra và sẽ đột kích cứu bố mẹ một cách mà các trưởng lão không kịp trở tay. Tuy nhiên, suy cho cùng mục đích của cuộc hành quyết này là dẫn dụ tôi ra mặt và nếu họ chưa thể xác nhận rằng tôi đã xuất hiện thì cũng đồng nghĩa cuộc hành quyết sẽ kéo dài vô thời hạn.
Một sự xui xẻo ở đây là tôi luôn thiếu thông tin một cách trầm trọng.
Tôi không rõ bố mẹ tôi đang bị giam giữ ở đâu và kẻ thù của tôi có phải chỉ là những trưởng lão elf hay không?
Nghe về sự xuất hiện của anh hùng ở lãnh địa elf từ Kaiin đã phần nào làm tôi thêm sự nao núng trong lòng.
Tôi cố gắng đi chậm lại để có thể nhận thấy những người sắp xuất hiện chào đón tôi ở cổng vào. Trong thời gian này tôi cũng đã chuẩn bị hoàn tất những thứ cần thiết cho một cuộc chiến bất ngờ.
Một lúc sau thì trên trời cùng mặt đất đều xuất hiện những sinh vật kì lạ. Chúng có cánh và hình dáng thì kinh tởm vô cùng, hình dung cứ như đó là những con ma thú vậy. Nhưng một điều đặc biệt ở đây là xung quanh cổ và miệng của những con ma thú ấy đều được khóa kính và trên lưng chúng hiện đang được điều khiển bởi những tộc nhân elf.
- Thuần hóa ma thú?
Tôi ngước nhìn cảnh tượng ấy mà cũng không thể tưởng tượng nổi một chủng tộc danh giá elf như vậy mà lại có quan hệ với ma thú. Kể cả cho là họ thuần hóa ma thú để tiện hơn trong việc di chuyển đi nữa thì điều này cũng chưa hề có tiền lệ ghi chép cổ xưa từ tổ tiên elf.
Ngước nhìn rồi lại hướng về phía cổng vào.
Nơi đó hiện đang được bao vây bởi một lượng lớn những ma thú giống vậy.
Khi nhìn kĩ hơn thì tôi mới hiểu rằng, những con ma thú này đều là thuộc về chủng tộc Rồng Kamellho.
Một loài ma thú có số lượng đông đảo và chỉ phân bố khu vực sống ở những dãy núi cao tránh sự tiếp xúc của con người. Bọn chúng rất ít khi tấn công con người nhưng con người thì ngược lại, hiểu được tính cách của chủng tộc ma thú này cho nên những mạo hiểm giả luôn xem chủng tộc rồng Kamellho là những con mồi ngon nghẻ chỉ xếp sau Goblin.
Nhưng một điều làm tôi khó hiểu là tại sao họ lại thuần hóa những ma thú như thế này? Lí do là gì? Và bằng phương pháp nào.?
Tôi biết những thắc mắt của tôi thì chỉ có những tộc nhân elf mới biết được. Tôi đã rời đi một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn, tuy nhiên, chỉ mới từng ấy niên thôi mà tộc elf lại có những sự thay đổi nhầm xoay chuyển qui củ mà tổ tiên đặt ra như thế này. Chắc hẳn hắn thật sự có liên quan, một sự tồn tại mà tôi không hề muốn biến kẻ đó thành kẻ thù chút nào.
- Người đến là ai? Mau khai rõ danh tính.
Thấy tôi, một trong những elf có lẻ là đội trưởng của đội cưỡi ma thú đó nhảy xuống từ con ma thú và lên tiếng.
Hành động này cho thấy bọn họ không hề muốn có một cuộc chiến diễn ra ở đây.
Nếu như muốn xác nhận danh tính của tôi thì thật kì lạ. Hơn ai hết bọn họ chắc chắn đã được thông báo rằng tôi sẽ trở về nhưng hiện tại họ lại tỏ ra kiểu tôi cứ như là những tộc nhân bình thường khác vậy.
Nhưng cũng có khả năng là họ đang diễn kịch chỉ để tôi phai mờ cảnh giác. Tuy nhiên, điều này quá vô lí cho nên tôi đã bác bỏ nó.
- Wenty! Tộc nhân elf đã bị đầy đọa ra khỏi tộc vào 4 năm trước.
Khá cắn rứt sau khi tôi dứt câu, nhưng những sự nhẫn nhục này sẽ là tiền đề quan trọng để tôi có thể cứu bố mẹ khỏi cái chết.
Nghe vậy người đàn ông kia cũng sững người thoáng chóc, sau đó, hắn ta sờ sờ lên cổ con ma thú đó rồi cất lời.
- Thì ra là thứ bị nguyền rủa đấy à.? Thú vị đấy.
Thêm một biệt danh nữa mà bọn chúng đã đặt cho tôi. Kẻ bị đầy đọa sau đó lại là thứ bị nguyền rủa.
Nhưng những thứ truyền miệng này tôi đều đã quen cảm giác của nó hết rồi, không quá gây sát thương tâm lý đến tôi, một sự khiêu khích vô nghĩa.
- Ta là đội trưởng đội kỵ binh ma thú thực hiện nhiệm vụ trực tiếp dưới trướng trưởng lão Wazner. Ngươi có thể gọi ta là Zex.
Hắn tự giới thiệu bản thân với vẻ mặt kiêu ngạo. Song hắn còn không thèm nhìn tôi mà liên tục quan tâm đến thú cưỡi của mình. Điều này cho thấy, sau khi tôi rời đi thì những tai tiếng của tôi không hề phai mờ đi mà ngược lại còn trầm trọng hơn nữa.
- Mà, trưởng lão cũng đã thông báo cho ta về việc ngươi sẽ xuất hiện cho nên những điều vừa rồi ngươi cứ coi như đó là nguyên tắc công việc của bọn ta đi.
Giờ đây là lần thứ hai hắn nhìn tôi sau lúc vừa mới xuất hiện. Tôi thì chả trông mong gì từ hắn lắm nhưng khi nói chuyện với một người mà người đó tỏ ra không thèm quan tâm tới đối phương như vậy thật sự làm tôi rất khó chịu. Nếu không vì mục đích cao hơn thì tôi đã xử hết bọn chúng tại đây rồi.
Tôi im lặng trước câu nói của hắn.
Thấy vậy hắn cũng nở ra nụ cười ranh mãnh và tiếp tục.
- Nghe nói bố mẹ người sẽ bị xử tử vào rạng sáng mai nhỉ? Từ khi các trưởng lão công bố tin tức đó ra thì ai ai trong tộc cũng đều hân hoan hết đấy.
- Không cần phải khiêu khích ta. Đó cũng chính là lí do ta trở về đây.
Nghe thấy câu trả lời của tôi hắn cũng nở ra một cười. Cảm giác rất hứng thú với câu trả lời ấy, hắn một mình tiến vài bước về phía trước.
- Nói vậy tức là từ lâu ngươi đã không còn coi nơi này là nhà nữa?
Tôi im lặng đồng nghĩa với sự đồng ý với câu hỏi ấy.
Những tộc nhân elf kia vẫn đang cưỡi ma thú bay vòng vòng trên đầu tôi như là đang thăm dò một điều gì đó vậy.
- Tốt lắm. Mà thật sự thì ai cũng vậy thôi. Bị đầy đọa một cách tàn nhẫn rồi còn bị các trưởng lão ra lệnh ngầm thủ tiêu, nhưng có lẻ thần may mắn đã mỉm cười với ngươi nên ngươi mới có thể sống sót được sau vụ đó. Bản thân ngươi là phụ nữ, ta thật sự rất kính nể đấy.
Hắn nói và cứ tiếp tục tiến gần tôi. Hắn đưa hai tay lên và dùng một trong hai tay để cởi ra chiếc găng tay. Hắn phảy phảy như đang khởi động và hướng gương mặt độc địa ấy về phía tôi.
- Nhưng cũng phải thử mới biết được.
Nào! Hãy chứng minh lí do vì sao ngươi đã sống sót sau sự kiện đó đi!
Dứt câu, xung quanh hắn bỗng nhiên có những sự lưu động của ma tố, bao tràn xung quanh đặc biệt là hai bàn tay ấy. Nó tạo ra thành hai quả cầu ma tố có ánh sáng xanh dương nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
Có vẻ hắn muốn thử tôi. Hắn muốn xem tôi đã đạt tầm ngưỡng sức mạnh nào rồi.
Tuy nhiên, liệu rằng đây có phải là toàn bộ sức mạnh của hắn? Nếu thật sự là vậy thì nó cực kì yếu kém, sự lay chuyển của ma tố không hề dày đặc như những thứ mà tôi đã từng đối đầu. Nếu hắn đang thử tôi thì tôi sẽ vui vẻ chấp nhận nhưng nếu hắn thật sự nghiêm túc thì đây là một sự sỉ nhục đối với tôi.
- Ngươi muốn chiến?
- Câu trả lời đã rằng rằng ra trước mắt rồi.
Hắn mỉm cười trong khi trả lời. Biểu cảm cho thấy hắn cực kì tự tin vào hai quả cầu ma tố mà hắn đang tạo ra trong lòng bàn tay.
- Có vẻ đấy là một câu hỏi vô nghĩa rồi.
Nói xong tôi cũng chuẩn bị cho cuộc chiến tay đôi này.
- Ta sẽ dùng tầm ngưỡng sức mạnh của ngươi để đánh bại ngươi.
Tôi cất lời và đó cũng là dấu hiệu để trận chiến có thể bắt đầu.
Hắn lao nhanh đến cùng sự kiêu ngạo, hắn vung tay như muốn thực hiện một đòn tấn công vật lí.
Điều này thật sự bất ngờ, vì ban đầu tôi cứ tưởng rằng hắn sẽ bắn ra hai quả cầu kia để thực hiện một đòn tấn công tầm xa, tuy nhiên, hiện tại hắn lại giữ trong tay hai quả cầu ấy và đang muốn dương nắm đắm về phía tôi.
Nhảy vụt về sau để tránh đòn tấn công đồng thời cũng thăm dò đối thủ đang có tính chất sức mạnh như thế nào.
Nắm đấm ấy giáng thẳng xuống khu vực tôi vừa đứng và đã tạo ra một sự phá hủy tầm trung. Một lỗ hũng vỡ nát đã được tạo ra sau đòn tấn công.
Không cảm thấy khó chịu sau khi tôi né đòn thành công mà hắn còn cười lớn hơn và nhìn về tôi với sự sắc bén.
Hắn thật sự nghiêm túc?
Không! Tạm thời bỏ qua việc đó, hiện tại tôi nên tập trung vào trận chiến này.
Có vẻ như, hai quả cầu ấy không phải là đòn tấn công bằng ma tố thông thường mà nó tựa như là một vũ khí được tạo ra từ ma tố vậy. Hai quả cầu ấy giúp sức mạnh thể chất từ đòn tấn công vật lí của hắn được năng cao hơn rất nhiều và thoáng chóc, tôi cảm thấy mình đã đánh giá thấp đối thủ.
- Né hay đấy! Dẫu sao thì ngươi có thể sống sót được là đều nhờ vào bản năng sinh tồn trốn tránh khi gặp phải kẻ mạnh nhỉ?
Tựa ý hắn ở đây là hắn đang cho mình là kẻ mạnh trong khi hành động né tránh đòn tấn công từ tôi chỉ là một hành động dễ dàng bất kì ai cũng có thể làm được. Thay vì tự tin thì hắn nên mặc cảm rằng vì sức mạnh của hắn không đủ cho nên tôi mới có thể dễ dàng né tránh như vậy. Nghĩ thế trong đầu, tôi quyết định là sẽ nghiêm túc một chút.
Hắn vẫn tiếp tục sử dụng những đòn tấn công vật lí nhầm chèn ép thế đứng của tôi.
Trong những đợt tấn công như vậy, tôi đều chọn cách né tránh thay vì trực tiếp đỡ đòn.
- Thế nào thế nào?!
Hắn liên tục giáng những cú đấm và nói lên trong rất tự mãn.
Những lỗ hũng bị phá nát liên tục được tạo ra. Tuy nhiên, những tộc nhân elf cùng với những người đang cửi ma thú trên trời này vẫn chưa hề có bất kì động thái xen ngang vào cuộc chiến, có vẻ họ đang cảnh giác một điều gì đó.
Hai quả cầu năng lượng ấy hắn vẫn giữ trong tay nhầm tấn công. Tôi không biết là nó có thể duy trì được bao lâu nhưng chắc chắn nó không thể nào là mãi mãi.
Để ý rằng, sau những lần cú đấm ấy giáng xuống thì một trong hai quả cầu trong tay đấm tấn công liền lóa lên một ánh sáng nhẹ. Không biết đấy có phải là một sự lưu chuyển của ma tố hay không nhưng có lẻ nó có liên quan đến việc hắn có thể duy trì hai quả cầu ấy trong thời gian khá dài như này.
Tôi liên tục né đòn và thỉnh thoảnh lại đánh trả bằng một vài đòn tấn công vật lí thông thường. Tôi vẫn chưa thể phô trương ra sức mạnh thật sự của mình vì điều đó sẽ khiến tôi lao vào bẫy của kẻ thù sớm hơn mà thôi.
Màn dạo đầu hắn có giới thiệu rằng hắn là thuộc hạ dưới trướng trưởng lão Wazner, điều này cũng có khả năng tên trưởng lão ấy đang theo dõi cuộc chiến này từ đâu đó, nhưng cũng có thể không hẳn là một mà là tất cả cũng nên.
- Ngươi còn muốn tiếp tục trốn chạy đến bao giờ?
Tôi xoay người tung một cước về phía hắn nhưng hắn đã rất dễ dàng dùng tay hắt văng tôi đi. Hắn cười ranh mãnh rồi cất lời.
Tôi cũng không thể làm gì khác ngoài im lặng, vì bản thân câu trả lời cho câu hỏi của hắn là không tồn tại.
- Hả? im lặng? oi oi đừng đùa ta chứ!
Hắn trưng ra vẻ một nguy hiểm rồi tiếp tục.
- Đừng nói với ta là trong suốt thời gian qua ngươi chưa hề có bước tiến sức mạnh nào nhá?
Có vẻ như tôi che giấu khá tốt, nhưng tôi không tự hào về điều này. Hắn không thể phát hiện ra hay hắn cố tình không phát hiện thì đấy mới là vấn đề. Những gì tôi đã trãi qua trong suốt thời gian ấy, mọi thứ đều kết tinh cho tôi là kinh nghiệm, tôi không nên tin bất cứ ai ngoài bản thân mình.
- Ngươi tưởng ngươi có thể tự cứu bố mẹ ngươi khi chỉ từng ấy sức mạnh?
Có vẻ như những trò khiêu khích vẫn chưa kết thúc.
- Bản thân ngươi chỉ biết trốn chạy mặc cho con đường ngươi vừa chạy qua là lót bao nhiêu cái xác để tạo nên. Ngươi có từng nghĩ về nó chưa? Cảnh bố mẹ ngươi bị tra tấn ấy.
Vừa dứt câu hắn nở ra một nụ cười kinh tởm.
Nghe thấy từng lời trong câu nói ấy, tôi không thể nào giữ bình tĩnh nổi nữa.
Sự thật rằng bố mẹ tôi có ra sao trong suốt khoảng thời gian vừa qua thì tôi đều mù tịt. Điều này cũng có lợi thế cho hắn vì hắn biết bố mẹ tôi tình trạng ra sao.
Hắn ngừng khiêu khích lên tôi mà thay vào đó là nhắm đến người quan trọng của tôi.
Thoáng chóc tôi đã để lộ rõ sự bất bình tĩnh trên khuôn mặt và có vẻ hắn đã trông thấy nó.
- Ha! Đúng không nào? Bố mẹ ngươi hi sinh thân xác, chịu đau chịu nhục chỉ để cứu ngươi. Và khi hai người họ sắp sửa bị xử tử thì đứa con vô dụng ấy lại về đây nhằm mục đích chết chùm. Nghĩ lại thì ta thấy tội cho bố mẹ ngươi thật.
- Câm miệng lại thằng nhãi.
Tôi thầm thì trong miệng nhưng hắn đã loáng thoáng nghe được.
- Cái gì cơ? Vừa nói gì à? Muốn kháng cáo vụ gì hả?
Hắn vẫn đang trưng ra sự thô thiển như vậy sau khi buông ra những thứ dơ bẩn từ miệng.
Tôi nghĩ mình không nên như vậy nữa, dạy dỗ hắn thôi thì vẫn chưa đủ, khả năng cao tôi sẽ giết hắn tại đây.
Vận cổ tay, nó kêu lên răng rắc, tôi chuẩn bị phán xét kẻ ngu muội trước mắt này.
Những dòng chảy của ma tố bắt đầu xuất hiện và bao quanh lấy tôi. Tôi không dùng hết sức vì việc đó chẳng cần thiết. Nhưng vấn đề chính là tôi vẫn đang nghi ngờ những trưởng lão đang theo dõi từ xa, tôi không muốn họ đi sâu vào sức mạnh mà tôi đang nắm giữ hiện tại.
Giận quá mất khôn và dẫn đến cái chết.
Tôi không muốn trong tôi tồn tại cái thứ ấu trĩ như vậy.
Trông hắn có vẻ kinh ngạc sau khi tôi bộc lộ một chút sức mạnh. Nhưng cũng rất nhanh chóng hắn trở nên nghiêm túc và tiếp tục lao vào nhầm tấn công tôi.
- Thì ra ngươi luôn che giấu sức mạnh của bản thân à? Nhưng cũng chỉ tầm này thôi thì ngươi chả khác gì một con chuột chết đâu!
- Ngu ngốc.
Tôi nở một nụ cười nhẹ và thì thầm.
Hắn không nghe thấy nó mà chỉ bắt gặp nụ cười lạ lùng từ tôi nhưng đòn tấn công từ hắn vẫn không dừng lại.
Khi đối diện một khoảng cách đủ gần để dương nắm đấm thì hắn vẫn không hề do dự mà tấn công đến.
Tuy nhiên, vì một lí do nào đó, nắm đấm của hắn đã dừng lại trước tầm mắt của tôi, nói đúng hơn là toàn thân thể của hắn đã cứng đơ ở giữa không trung như bị một sợi xích vô hình trói buộc vậy.
- Cái-- Ngươi vừa làm gì!?
Khuôn mặt nhăn nhó thể hiện sự khó hiểu hơn là bất mãn. Nhưng tôi nào quan tâm làm gì, chính tôi đã dùng thủ đoạn của mình lên hắn.
Tôi sử dụng một vài cách thức để kết hợp với nhau tạo thành một khả năng có thể chi phối không gian xung quanh tôi đang đứng. Tôi không biết nếu về sau tôi tiếp tục tập luyện nó thì có thể chi phối không gian ở tầm xa hơn hay không, nhưng vừa lần đầu thực hiện điều này thôi cũng cho ra kết quả làm tôi mãn nguyện rồi.
Hắn cố gắng vùng vẫy để có thể thoát ra khỏi không gian đông cứng của tôi nhưng việc đó hoàn toàn vô nghĩa. Tôi đấm hắn một cú móc cầm rồi sau đó bẻ gảy cánh tay phải đang dương về phía tôi ấy, nó hiện đã không thể cử động được nữa.
Sau khi bẻ đi cánh tay tôi liên tục tung ra những đòn tấn công vật lí thô bạo về phía hắn. Điều này cũng không thể nói là thô bạo được bởi vì hắn xứng đáng nhận được nó.
Đá vào bụng đấm vào mặt, tấn công vào mạn sườn sau đó là một cú dứt điểm ở giữa háng.
Cơn đau đớn quằn quại khiến khuôn mặt hắn trở nên tái mét và khi cảm thấy hắn không còn khả năng chiến đấu nữa, tôi rút lại thức chiêu chi phối không gian.
Hắn ngã mình xuống hai hàm răng nghiên nghiến tạo ra vài âm thanh ken két, đấy không phải hắn đang cay cú tôi mà là cơn đau ở háng đang hành hạ hắn. Hắn nhìn tôi và tôi cũng nhìn hắn, nhớ lại bản mặt kiêu ngạo của hắn lúc nãy và đối chiếu với hiện giờ làm tôi muốn phá lên cười một trận, tuy nhiên, điều đó hiện giờ là hoàn toàn không thể.
Thấy cấp trên của mình bị hạ đo đất, những tên khác liền cửi ma thú lao đến tấn công tôi. Có lẻ một trận chiến lớn sẽ được diễn ra luôn tại đây.
Một đội quân cửi ma thú có khoảng hơn chục người và ma thú, bọn chúng đang đằng đằng sát khí tiến về phía tôi nhầm trả thù cho cấp trên của chúng, người đã bị tôi đánh bại.
Khi mới bước chân gần vào lãnh địa elf thì tôi đã chuẩn bị tâm lí lẫn hành động để có thể đối chiến với một cuộc tổng chiến bất ngờ. Tuy chỉ có hơn chục người thôi nhưng nhờ cửi ma thú cho nên thấy khí thế xung quanh chúng đã tạo nên một sự khác biệt, cứ như là một đội quân hùng mạnh đang chuẩn bị đánh chiếm một vùng đất vậy.
Tôi đưa một tay lên, chuẩn bị tung ra một ma pháp nguyên tố lửa, nhưng điều đã làm tôi khựng lại đó chính là một sự hiện diện trước mắt tôi.
Hắn đang quay lưng về phía đôi và đối mặt với đội quân chục người đang lao tới kia, như nhận thấy sự hiện diện của hắn, cả nhóm người liền khiển ma thú dừng lại một cách gấp gáp, như là việc này không nằm trong kế hoạch của chúng vậy.
- Disphoenle-sama-- tại sao người lại xuất hiện tại đây vậy ạ?.