Đột ngột nhớ ra một chuyện quan trọng cần phải làm. Tuy nhiên, điều này không phải vì tôi mà là vì một người con gái, cô ấy hiện giờ đang đứng bên cạnh tôi và nhìn vào hai lòng bàn tay như đang chăm chú vào một quyển sách. Đó không phải là hành vi kì lạ, chính tôi đã đề xuất cô ấy làm vậy.
- Rồi sao nữa? Tôi cảm thấy mình như một con ngốc khi cứ mãi làm một hành động như này.
Wenty nhanh chóng lên tiếng và hướng sự khó chịu về phía tôi. Đúng thật, tôi không hề phản bác nó, nhưng cảm giác hồi ở kiếp trước tôi luôn thấy rằng dòng chảy năng lượng đang lưu chuyển đều đều qua lòng bàn tay ( dẫu điều đó là do tôi tự ảo tưởng ra). Khi giờ nghĩ lại điều đó, tôi muốn cô ấy làm vật thí nghiệm xem xem nó có tác dụng không, và giờ thì tôi đã biết kết quả như nào rồi.
- Được rồi. Cô đã hoàn thành nó một cách xuất sắc.
Cô ấy nhanh chóng lườm tôi như đang thắc mắt về câu nói của tôi. Tôi cũng quay đi để tránh ánh nhìn viên đạn ấy.
- Um...cũng đã đến lúc rồi nhỉ?
Tôi đưa một tay lên trán, khép lại năm ngón tay dùng nó như một vật che nắng, tôi nhìn về phía xa xăm trong khu rừng.
- Đến lúc? Hiện giờ tôi cần phải làm gì nữa à?
Cô ấy hướng câu hỏi về phía tôi, nhưng tôi không hề có ý định trả lời cô ấy.
- Chuyện này không hề liên quan đến cô. Chỉ là một chút chuyện vặt, tôi sẽ giải quyết nó nhanh gọn nhất có thể.
Nghe thế, cô ấy cũng vô thức thở một hơi nhẹ nhõm. Không khó để hình dung khi thời gian hiện tại rất gấp rút nhưng cô ấy bắt buộc phải rèn luyện thể chất lẫn tinh thần của mình một cách luân phiên. Nếu tôi còn giao cho cô ấy một nhiệm vụ nào đó nữa thì chắc chắn cổ sẽ không thể chịu nổi vì áp lực đè nặng.
- Được rồi. Hãy luyện tập chăm chỉ, tôi sẽ trở lại vào ngày cuối cùng trước thời hạn.
Nói xong tôi rời đi và đồng thời vẩy tay chào tạm biệt. Tôi cứ thế bước đi và không hề có bất kì vật cản từ lời nói hay hành động nào của Wenty.
"Ồ, cô ấy cho mình đi dễ dàng như vậy sao?"
Tôi thầm nghĩ trong khi vẫn quay lưng bước đi. Không hề quay lại cho nên tôi cũng không thấy được biểu cảm hiện giờ của cô ấy. Nhưng việc mà tôi sắp làm thật sự nghiêm túc và nó có ích trong công cuộc huấn luyện cô ấy. Nói nghe cứ như thú cưng với chủ nhân nhưng trong tình cảnh hiện tại, tôi thấy hai chúng tôi như trò với một người thầy vô tâm thì đúng hơn.
Tôi tiến bước vào phía Đông của khu rừng, địa điểm tôi hướng đến là Đại Lục Ma Thú Hoang Dã, nơi Long Vương Neptune đang trì ngụy. Phải nói, nơi đó cách quá xa nơi tôi đang chuẩn bị khởi hành. Đầu tiên phải băng qua biên giới lãnh địa elf và thú nhân. Sau đó là phải đi qua một dòng sông tên là Amed. Dòng sông đó tựa như là một con đường ngăn cách giữa ma thú và tộc thú nhân vậy. Tuy nhiên, như vậy thôi thì vẫn chưa đến, bên kia con sông Amed là nơi ở của những ma thú không có ác ý. Nói đúng hơn thì phần lớn những ma thú sinh tồn ở đây đều không có ác ý tấn công chủng loài khác, nhưng phần ít thì vẫn tồn tại. Và nếu có chủng tộc ma thú có ác ý và thích tấn công con người thì hội mạo hiểm giả sẽ vào việc. Họ sẽ treo thưởng những chủng tộc ma thú đó và những nhà mạo hiểm giả sẽ làm nhiệm vụ của họ. Sâu hơn nữa, nơi bị bao phủ bởi khu rừng tâm tối. Vì thời gian không cho phép, nên tôi đã dịch chuyển một phát đến tận đây luôn. Nơi này không có thay đổi gì nhiều kể từ lần đầu tôi đến đây. Vẫn là một khu rừng chết chóc chứa đầy hiểm nguy và một bầu không gian tĩnh lặng này. Thoạt đầu, người ta có thể cảm nhận được sự nguy hiểm vì nó quá yên bình. Không nơi hoang dã nào mà không có ma thú hoặc động vật, nhưng nơi đây lại đeo lên mình một bầu không gian yên ắng đến lạ thường. Tôi không còn xa lạ gì nữa, tiến thẳng vào khu rừng không chút nhân nhượng. Khi đang đi trên con đường tự tạo, tôi nhanh chóng nghe thấy những tiếng bước chân đầy rình rập. Có vẻ như tôi đã rơi vào tầm ngắm của một con ma thú nào đó. Tôi giả vờ bước tiếp như là vẫn chưa phát hiện ra sự hiện diện của nó. Một lúc sau, khi thời cơ đến, con ma thú chủng sói lao nhanh ra. Không, nhìn kĩ hơn thì nó giống linh cẩu ở thế giới trước kia hơn. Điều đặc biệt là đuôi của nó, hai cái đuôi hình đầu rắn đang liên tục lắc lư trên không trung khi con linh cẩu nhảy vồ lấy tôi. Khi tôi chuẩn bị phản công thì một điều bất ngờ đã xảy ra. Con linh cẩu vậy mà lại bị con ma thú hình chim miệng hổ tạp lấy từ trên không. Ngòm lấy cổ và vật một phát với tốc độ 200km/h, con linh cẩu sau đó đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa mà bất lực trở thành bữa ăn của một kẻ săn mồi khác. Con ma thú hệ chim đó bay vút đi như chưa hề có chuyện gì vừa xảy ra, nhìn cảnh tượng đó, tôi một lần nữa nhớ về những kí ức thú vị khi tôi lần đầu đến đây vào lúc mới chuyển sinh. Chỉ như vậy thôi thì cũng đủ hiểu tại sao thế giới bên ngoài lại cách li nơi này xa đến như vậy. Nơi này là thế đấy, kẻ đi săn sẽ trở thành kẻ bị săn vào lúc nào không thể lường trước được.
Sâu bên trong và đi ra khỏi khu rừng thì đập vào mắt tôi là một vùng đất cần cỗi. Nơi không hề tồn tại bất kì sự sống của sinh vật bình thường nào. Những ma thú với hình hài kì lạ đã xuất hiện tại đây tựa như nơi này là ngôi nhà chung của chúng vậy. Bỏ qua sự tồn tại của tôi, bọn chúng vẫn đang chìm vào thế giới riêng của chúng. Có những con đang âu iếm bạn đời của mình và cũng có những con đang nhấp nhép con mồi mà nó vừa mới săn được, cũng có những con đang chìm vào trong giấc ngủ và dường như, đã có một qui tắc nào đó đã đặt ra cho nên bọn chúng không hề tấn công nhau tại nơi này. Nhìn về phía trước, những ngọn núi cao sừng sững quen mắt vẫn ở đấy. Trên một đỉnh núi cao nhất đang bị bao phủ bởi một làn sương bí ẩn. Có vẻ chỉ có mình tôi mới biết được chuyện này rằng, làn sương đó không hề tầm thường, nó sẽ cách li và đưa những kẻ đột nhập vào hang ổ ma thú gần đó nếu không được sự chấp nhận của chủ nhân ngọn núi, không, nói đúng hơn là chủ nhân của Dãy núi ma thú hoang dã này.
Khi tôi đang mãi mê suy nghĩ về những điều đó thì bất giác tôi va vào một con ma thú đang say nồng trong giấc ngủ. Nó nhanh chóng nhận ra điều kì lạ, dù cú va chạm không mạnh lắm nhưng nó đủ để khiến con ma thú thức giấc. Khi xác nhận rằng tôi là người đã phá giấc ngủ của nó thì nó bắt đầu gầm lên. Con ma thú này thuộc chủng loài rồng, nó gầm lên và vung ra hai chiếc cánh to lớn của mình, ngay lập tức, tiếng gầm đã thu hút sự chú ý của những con ma thú xung quanh, vốn không quan tâm đến sự hiện diện của tôi từ ban đầu. Lúc này, tôi trưng ra một vẻ mặt chán nản vì không nghĩ rằng, tôi sẽ phải dính vào mấy cái vụ rắc rối này. Vì cơ thể to lớn đặc trưng của nó cho nên tôi bất giác nhảy lùi về sau, kéo giãn khoảng cách. Những con ma thú xung quanh như hóng hớt được một chuyện thú vị nào đó, bọn chúng liền rủ nhau kéo đến bao vây khu vực tôi đang đứng. Không hề có dấu hiệu sẽ can thiệp từ bọn chúng, tôi tựa như một cô bé non nớt vô tình bị lừa vào một sàn đấu nào đó vậy.
Con rồng cuối cùng cũng dừng lại những tiếng gầm vang trời, nó bắt đầu chú ý vào tôi. Trưng ra vẻ mặt giận giữ, có vẻ như tôi sẽ không thoát khỏi chuyện này một cách tiết kiệm năng lượng rồi. Có một chuyện tôi cần phải nói đó là, dường như đám ma thú này đã quên đi hình bóng của kẻ mà bọn chúng sợ đến tột cùng rồi thì phải. Lúc trước tôi có đến đây và làm những hàng động thái quá và đó cũng là lần đầu tiên tôi chạm trán với Neptune, tuy nhiên, đó lại là một câu chuyện khác. Hiện tại đây tôi cũng không muốn lãng phí thời gian vào mấy cái rắc rối này chút nào. Nếu tôi muốn nhanh chóng tiến đến chỗ Neptune thì cần phải hạ gục nó và khiến những con ma thú khác kinh hãi tôi và nhường đường. Uy mãnh của con rồng này tỏ ra cho thấy nó không hề tầm thường chút nào, có lẻ nó đã chiếm được một cứ hạng cao tại nơi này. Điều tôi luôn thắc mắt nãy giờ là tại sao Neptune lại đến trễ như vậy. Chắc hẳn ông ấy cũng đã biết đến sự hiện diện của tôi khi tôi bước chân vào khu rừng rồi. Vì một lí do nào đó mà ông ta lại không đến đón tôi khiến tôi có chút nghi vấn. Và rồi con rồng không còn kiềm chế được cơn tức giận nữa, kèm theo đó là những tiếng hò hét của những con ma thú xung quanh càng khiến nó trở nên kiêu ngạo hơn. Ngay khi nó định dùng cái mồm to lớn đó nuốt trọn lấy tôi thì một tia sét từ đâu đó giáng thẳng xuống thiêu cháy con rồng thành tro bụi trong nháy mắt. Khi chứng kiến khung cảnh đó, những con ma thú chỉ mới lúc nãy vẫn còn hò hét thì hiện tại đã trở nên im bật trả lại một bầu không gian tĩnh lặng. Tôi thầm thở dài đầy nhẹ nhõm, đến rất đúng lúc.
- Thứ lỗi cho tôi vì đã để sự việc như vậy xảy ra với ngài, thưa thiếu chủ.
Một giọng nói già lão phát ra từ tận trên trời xanh, không hề thấy hình bóng ai mà chỉ lẵng lặn một giọng nói.
- Không sao, nhưng mà ông có ổn không đấy, nghe giọng chắc hẳn ông đang khổ cực vì một điều gì đó nhỉ?
Tôi nói lên nghi vấn khi cảm thấy có chút kì lạ trong giọng nói ấy. Ngay lập tức tôi nhận được câu trả lời từ Neptune.
- Hahaha đã khiến thiếu chủ chê cười rồi. Chuyện này cũng chẳng đáng để bàn tới, nhưng trước tiên mời thiếu chủ hãy vào lâu đài của tôi nghỉ ngơi vì chặng đường dài.
Ông ta cười nhưng tôi cảm thấy đó là một giọng cười khổ. Không đào sâu vào vấn đề, nếu ông ta đã nói vậy thì tôi cũng không gặng hỏi làm gì. Ngay khi vừa cất lời, một vết lõm không gian hình bầu dục hiện ra trước mắt tôi. Tôi bước vào đó không chút nhân nhượng và đi thêm một bước nữa, tôi đi ra khỏi vết lõm không gian này. Khung cảnh xung quanh liền thay đổi 180° trước mắt tôi. Tuy là thay đổi nhưng chỉ là thay đổi so với mãnh đất cộc cần bên ngoài thôi chứ đối với tôi nơi này không thay đổi gì nhiều so với lần cuối tôi đến đây.
- Rất vui khi được diện kiến ngài, thưa thiếu chủ.
Ngay trước mắt tôi, một giọng nói vang lên kéo theo sự chú ý của tôi về đó.
- Thật khiếm nhã khi tôi phải diện kiến ngài trong cái tư thế này, nhưng tôi cũng đã bất lực, không thể làm gì khác được. Mong ngài hãy thứ lỗi.
Ông ta tiếp tục cất lời kèm theo đó là một biểu cảm đầy hối lỗi.
- Không sao. Ta cảm thấy như một deja vu khi lần đầu gặp, ngươi cũng uy phong lẫm liệt như vậy.
Đúng thật là lần trước tôi chạm trán ông ấy thì vẫn như viễn cảnh này đã xảy ra một lần nữa. Ông ta trong hình dạng rồng, đang nằm sắp tại một nơi rộng lớn. Nơi này có kích thước khá rộng và không hề có bất kì nội thất quan trọng nào, rất phù hợp cho chủng loài to xác của ông ấy. Thân thể tràn đầy những vết thương chi chít như vừa xảy ra một trận chiến lớn, ông ta cùng cơ thể rồng uể oải trông có vẻ ông ấy đang rất đau đớn vì những vết thương.
Nghe tôi nói vậy, ông ta không hề biết rằng đó là một câu đùa, Neptune liền nặng nhọc nâng lên cơ thể như muốn làm một điều gì đó.
- Yên tâm đi. Ngươi không cần phải cố gắng quá sức đâu, có lẻ việc ngươi trọng thương cũng có liên quan đến việc ngươi không nhận ra sự hiện diện của ta sớm hơn.
- ...Vâng...thật phế vật khi tôi đang ở trong tình trạng như thế này.
Nghe tôi an ủi như một lời sấm truyền, Neptune liền dừng lại việc cố gắng đứng lên và bắt đầu nằm sắp xuống như một chú mèo khổng lồ. Tôi đi đến bên cạnh ông ta, ngồi xuống một chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn và bắt chéo hai chân.
- Có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Mạo hiểm giả tập kích ngươi ư? Không. Với sức mạnh của ngươi thì lũ mạo hiểm giả chả có gì đáng đe dọa đâu nhỉ?
Nghe tôi nói, ông ta ngước đầu nhìn tôi.
- ...Vâng...thật ra...chuyện này cũng không đáng nói lắm...
- Hm?
- Tôi chỉ bị một sự tồn tại khác dạy dỗ một hài học thôi, cũng không có gì quá to tát cả, thật sự cảm kích khi ngài lại quan tâm đến tôi như thế, thiếu chủ.
Tôi bắt đầu chú ý đến sự tồn tại mà có thể đã thương được Neptune. Nhưng trông có vẻ ông ta cũng không muốn tiết lộ chuyện xấu hổ của mình chút nào.
- Dạy dỗ? Ai lại làm được điều như thế với ngươi?
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy hứng thú. Một sự tồn tại đã chiến đấu với Neptune, không cần biết kết quả như thế nào, kinh động từ trận chiến chắc chắn sẽ lan truyền ra bên ngoài và sẽ bắt đầu lan rộng. Nhưng thời gian qua tôi chả hề nghe mạo hiểm giả nào nhắc về cuộc chiến này cả, chỉ có một câu trả lời phù hợp nhất trong tình huống này là, ông ta đã bị đánh bại một cách nhanh chóng, không kịp tung ra những đòn tấn công có sức công phá lớn thì đã đo ván rồi. Điều này không hề vô căn cứ khi bên ngoài vẫn bình thường và không hề có bất kì sự phá hủy nào.
- ...Là tộc nhân cùng tộc ạ...
Ông ta e thẹn xấu hổ lên tiếng, tôi không cảm thấy có tí cảm xúc tức giận nào từ trong tông giọng, có vẻ như đúng như ông ta đã nói, Neptune chỉ bị dạy dỗ và khả năng cao con rồng kia là người quen của ông ta.
- Nhưng mà...chủng tộc của ngài ấy cao cấp hơn tôi rất nhiều...cho nên...tôi không đủ khả năng để đánh trả...
- Cao cấp hơn ngươi? Ta đã gặp qua rất nhiều chủng rồng và chỉ có ngươi là chủng mạnh nhất mà ta từng gặp, vẫn còn những chủng rồng khác còn mạnh hơn cả ngươi nữa ư?
- Vâng, đúng là như vậy...Nhưng tôi vẫn luôn thắc mắt rằng, tại sao ngài ấy lại xuất hiện ngay lúc này. Rõ ràng chủng tộc ngài ấy rất bí ẩn và dường như đã cách li hoàn toàn với thế giới luôn rồi.
Neptune có vẻ lo lắng khi nghĩ đến điều đó, tuy tôi cũng muốn hỏi thêm vài ba thông tin từ con rồng đã khiến Neptune biến thành một con thạch sùng như vậy nhưng hiện tại không phải là lúc thích hợp, tôi đành bỏ qua vấn đề này và đi vào chuyện chính, lí do mà tôi đến tận nơi xa xôi này.
- Được rồi. Tạm gác qua chuyện này đi.
Khi tôi dứt lời, ông ta bất giác giật mình một cái nhẹ.
- Đúng rồi, nếu ngài không nói thì tôi cũng quên khuấy mất. Ngài đến đây hôm nay là vì chuyện gì vậy ạ? Thiếu chủ?
- Cũng không có gì quá to tát, ta đang cần một vật cứng cáp và có khả năng chống chọi lại với ma tố và ma pháp, ngươi có thứ gì đáp ứng được hai yêu cầu đó không?
- Một thứ cứng cáp...có khả năng chống lại ma tố và ma pháp...
Ông ta ấp úng nói lên nhưng trông có vẻ ông ấy đã tiếp nhận thông tin và bắt đầu suy nghĩ đến những thứ đáp ứng đủ điều kiện tôi đưa ra.
- Nếu nói về vấn đề chống ma pháp thì tôi có thứ này, nếu không phiền, ngài đi theo tôi được chứ?
Rất nhanh sau đó Neptune liền đưa ra kết quả, điều này khiến tôi vui mừng vì nếu nơi này còn không có nữa thì tôi cũng chả biết kiếm ở đâu ra cho vừa. Nhấc lên cơ thể to lớn, Neptune bắt đầu bước những bước chân rung chuyển cả tòa cung điện. Bình thường thì ông ta sẽ không làm một việc bất tiện như thế này, nhưng có vẻ dư chấn từ vết thương đã khiến ông ấy không thể biến thành hình dạng người. Hoặc cũng có khả năng cao trong hình dạng rồng lại có chức năng hồi phục nhanh hơn cũng nên, vì chủng rồng là chủng rắc rối nhất cho nên tôi cũng đáng quan ngại khi tìm hiểu sâu, nhắc đến điều này tôi mới trợt nhớ ra, hình như tôi có một thuộc hạ chủng loài rồng thì phải...
Đi một lúc lâu sau thì cũng đã đến nơi, phía đông tòa cung điện rộng lớn này là một mảnh đất trống trãi, nơi đó đang hiện diện là những tảng đá khủng bố, có thể nói là kích thước của nó dường như đã ngang ngửa với Neptune luôn rồi. Neptune dừng lại những bước chân nặng nhọc như đã hoàn thành nhiệm vụ, thấy vậy, tôi đi đến sờ tay vào tảng đá gần nhất.
- Thứ này...có vẻ được việc đấy.
Tôi nói lên trong khi vẫn quan sát những tảng đá xung quanh, kích thước bọn chúng đều tương đương nhau và tính chất cũng vậy.
- Vâng, nếu ngài muốn, ngài có thể mang đi một tảng, không, ngài có thể mang hết tất cả nơi này đi cũng được ạ.
Neptune ngay lập tức lên tiếng khi đã hiểu được tôi ưng ý với những thứ này. Ông ta có vẻ phóng khoáng khi đưa ra một lời đề nghị như vậy, nếu chúng hiện tại cần thiết cho tôi thì tôi sẽ không nhân nhượng mà mang đi, nhưng lúc này thì không phải thời điểm thích hợp, một tảng nhỏ hơn là thích hợp trong sự việc lần này.
- Không. Ta sẽ không làm vậy, những thứ này có vẻ là thứ để trấn áp phần nào ma tố bị rò rỉ của ngươi, nếu ta lấy đi hết thì chắc hẳn toàn bộ lục địa nơi đây đều bị tàn phá bởi ma tố của ngươi mất.
Tôi nói lên điều này có vẻ tốt bụng nhưng thực chất tôi không hề lo xa đến vậy, nếu cần thiết cho kế hoạch hay sứ mệnh của tôi, tôi sẽ không ngần ngại phá hủy đi một mảnh đại lục.
- Vâng, tôi rất vui khi ngài quan tâm đến tôi như thế, tuy nhiên, sau cuộc chiến với ngài ấy thì tôi đã học được cách kiềm nén lại ma tố của mình rồi ạ.
Nằm gai nếm mật à? Tôi muốn nói lên như vậy nhưng chắc chắn nó không cần thiết. Không có bài luyện tập nào hiệu quả hơn thực chiến, với thực tại này thì câu nói đó rất ý nghĩa cho dù đang tồn tại ở thời đại nào.
- Dù thế nhưng ta sẽ không cứ thế mà lấy hết đi, một chút thôi là đủ.
Nói xong, tôi đặt lòng bàn tay trái của mình lên tảng đá, ngay lập tức, một ánh sáng tím phát ra từ lòng bàn tay và tảng đá bắt đầu rung chuyển. Từ ánh sáng tím ấy truyền ra những đường ánh sáng nhỏ hơn và phân tán ra trên tảng đá to lớn, đến một kích thước nhất định thì đường ánh sáng ấy dừng lại và bắt đầu nối với những đường ánh sáng khác thành một hình chữ nhật dựng đứng. Một làn khói bụi nhẹ nhồi ra vì tôi đã cắt đi một phần của tảng đá to lớn ấy. Một tảng đá mới hình chữ nhật, nhỏ hơn nhưng nó đủ to lớn với những viên đá Myrith thường thấy khác. Tảng đá rung rinh và tách ra khỏi nguyên gốc của nó, tôi đảo mắt nhìn thì thấy tảng đá kia hơi kì lạ, kiểu như là tôi đang chơi xếp hình từ những gắp nối có sẵn vậy.
- Ngài có chắc chỉ như vậy là đủ rồi không ạ? Thiếu chủ?
- Ờ, như vậy là hợp lí nhất rồi, ta không cần nhiều.
Vừa nói, tôi điều khiển bóng của mình nhồi lên nuốt trọn đi tảng đá hình chữ nhật. Neptune nhìn điều này mà cũng hơi giật mình, có vẻ như ông ta đang hồi tưởng lại những kí ức không hay của quá khứ.
®
- Ngài sẽ đi luôn bây giờ ạ?
Neptune hỏi tôi trông khi tôi đang bước những bước chân đi qua ông ta.
- Ta không còn việc ở đây nữa, thời gian không cho phép, nếu lần sau rảnh ta sẽ nán lại lâu hơn.
- Tôi hỏi điều này trông vô lễ nhưng, ngài có thể cho tôi biết ngài định làm gì với thứ đó vậy ạ?
Neptune bắt đầu bước theo tôi và lên tiếng từ đằng sau. Thực chất, những bước chân của ông ta khá dài cho nên dù tôi có đi trước một đoạn lâu thì cũng chỉ cần vài bước chân của ông ta là đã chạm đích với tôi rồi.
- Sau này ngươi sẽ biết thôi.
Vừa nói tôi vừa vẩy tay tạm biệt và biến mất ngay trước mắt ông ta. Không cần phải nói với ông ta về Wenty, dù sao thì cô ấy vẫn chưa thể bước vào giai đoạn có giá trị nhất đối với tôi, nhưng nếu cô ấy kiểm soát được thứ sức mạnh bí ẩn bên trong linh hồn thì lúc đấy suy tính của tôi chắc chắc sẽ thay đổi. Tình trạng của cô ấy khá tệ, thông qua câu chuyện mà cô ấy đã kể cho tôi trước đó, tôi đoán rằng đó không phải là sự nhiễu loạn ma tố mà mọi người hay nhắc đến, thứ đó không hề đơn giản, tôi hiểu được điều đó nhưng cũng không thể suy nghĩ ra một tình trạng nào đó hợp lí để đặt tên cho nó. Đối với những sự nhiễu loạn bình thường thì tôi chắc chắn sẽ giải quyết nó một cách dễ dàng, nhưng khi chạm mặt với Wenty, tôi luôn có cảm giác rằng mình đang bị thu hút bởi một điều gì đó sâu bên trong cô ấy.
Tôi nhanh chóng dịch chuyển ra khỏi khu rừng chết chóc và bắt đầu tản bộ một cách thư thái. Dù nói là thời gian gấp rút nhưng đối với tôi nó chỉ là lời nói dối. Nếu muốn, tôi có thể hoàn thành chuyện này chưa đầy một giờ đồng hồ, nhưng tôi muốn để Wenty yên ổn một thời gian, xem xem cô ấy có thể thể hiện sự quyết tâm của mình lớn đến như thế nào.
Tôi đi vào vùng đất của ma thú, nhưng nơi này cũng có thể được coi là nơi kiếm ra tiền của những mạo hiểm giả. Những chủng ma thú thường thấy liên tục xuất hiện tại đây như đại trà, ngoại hình tất nhiên khác hoàn toàn với những thứ tôi vừa gặp ở nơi kia. Lãnh địa ấy quanh năm đều bị ảnh hưởng từ ma tố của Neptune, dù chỉ là chút ít nhưng nó đủ để các sinh vật nơi đó dị biến một cách đáng kinh ngạc.
Cũng có những con sẵn sàng tấn công tôi và cũng có những con coi tôi như không khí, tất nhiên, tôi sẽ tránh rơi vào những trận chiến vô nghĩa hết sức có thể, tôi gia tốc bản thân để di chuyển nhanh hơn, sớm bỏ mặc những con thú đang rình rập tôi nơi này.
Khi đang đi bộ bước nhanh, tôi nghe thấy những tiếng xì xầm phát ra từ phía bên tay phải. Tôi đã đi một đoạn khá xa và chắc nơi đây không hề xuất hiện bất kì con ma thú nào. Tôi dừng lại và tập trung xem mình vừa có nghe lầm với tiếng của ma thú không, nhưng những tiếng nói liên tục vang lên và tạo ra một cuộc tranh cãi nhỏ.
Tôi bước vào lùm cây bên cạnh, lén lút thò đầu ra kiểm tra tình hình. Nơi đó, là một nhóm mạo hiểm giả gồm 6 thành viên, họ đang ngồi quanh thành một vòng tròn ở giữa khu rừng. Dùng những thân gỗ để làm ghế và họ đang mang trên tay mình là những chiếc hợp vuông, có vẻ như đấy là phần cơm trưa họ đã chuẩn bị sẵn.
- Tôi đã nói là chúng ta nên vào lãnh địa elf kiểm tra xem phải thật sự là vị anh hùng đang ở đó hay không!
- Cơ thể anh phát triển nhưng bộ não thì vẫn dậm chân tại chỗ à? Chúng ta không có bất kì lí do hợp pháp nào để đến nơi đó hết.
Một người đàn ông to lớn nói lên với vẻ bức bất nhưng rất nhanh chóng đã bị một người phụ nữ trạc tuổi anh ta phản bác. Không dừng lại ở đó, người đàn ông nhai ngấu nghiến lấy miếng thịt lớn trên tay và tiếp tục.
- Chẳng phải tôi đã nói lí do rồi sao? Cô định bắt bẻ tôi như những lần trước à?
- Phù...mệt thật, nếu anh lấy cái lí do "chúng tôi muốn vào kiểm tra xem vị anh hùng đó có thật sự ở đây không" thì đó chẳng khác gì anh tự biến thành kẻ thù riêng của lãnh địa elf hết đấy.
Cô gái thở dài tỏ vẻ mệt mỏi khi cuối gầm mặt vào chiếc hộp cơm trưa của mình. Giọng cô không quá gắt gỏng, cô chỉ muốn chỉ ra rằng cách suy nghĩ của người đồng đội của mình sẽ dẫn cả nhóm đến một kết cục tồi tệ.
- Thôi thôi nào, Kane nói rất đúng đấy, Wanl. Tộc elf không trực tiếp công khai thông tin đó thì chắc chắn họ đang muốn giữ bí mật. Nếu chúng ta đến đó gây rối thì chắc chắn họ sẽ không màng thanh danh mà xem chúng ta là kẻ thù đâu.
Một người thanh niên trẻ trung mang một đôi kính cận lên tiếng với thái độ ôn nhu. Anh ta từ nãy giờ vẫn theo dõi cuộc cải vã của hai người đồng đội với vẻ mặt khó xử. Không biết nên xen vào từ thời điểm nào để cho tính nóng nảy của Wanl không trở nên mất kiểm soát, đến khi Kane giải thích rõ tình hình thì anh ta mới tìm được thời cơ thích hợp.
- Ra vậy, họ sẽ tấn công chúng ta vì chúng ta đang muốn xâm phạm vào những thông tin bảo mật của họ nhỉ?
Wanl ngay lập tức hiểu được tầm quan trọng của vấn đề, anh ta lên tiếng với sự nhận ra rằng, mình sắp sửa khiến cả nhóm bị liên lụy vì một hành động trẻ con của mình.
- Anh hiểu là tốt rồi.
Cậu thanh niên cười trừ và tiếp tục bữa trưa của mình. Ba thành viên còn lại cũng theo dõi cuộc trò chuyện giữa ba người đồng đội, họ không lên tiếng, vì một điều tất yếu gì đó vẫn chưa rõ.
- Haizz, lúc nào cũng phiền cậu phải lên tiếng thông não tên ngốc này, Enniki.
- Nói cái gì hả!? Con nhỏ ham ăn ham uống này!
Wanl liền đứng bật dậy và quát về phía Kane, ngay lập tức, Kane cũng hành động tương tự và đối chấp với anh ta.
- Anh mới là tên khốn ham ăn đấy chứ còn nói ai nữa hả? Nhìn cái đống thịt kia của anh đi, bộ anh là lợn à?
- Lợn không ăn thịt đâu con nhỏ tí hon!
Anh ta đứng và Kane cũng đứng, nhưng chiều cao giữa hai người là hoàn toán chênh lệch một cách đáng ngạc nhiên. Những người đồng đội liền không biết phải làm gì trong tình huống này, và một lần nữa, vị cứu tinh của bọn họ liền đứng ra hòa giải.
- Dừng lại được rồi, chúng ta không nên lãng phí thời gian vào những việc như vậy, chưa kể đến, nếu chúng ta còn làm ồn thì chắc chắn sẽ thu hút những ma thú xung quanh.
- Hả? Cậu đừng có lên mặt quá Enniki. Cậu luôn mồm miệng như con mắm kia vậy, nào đến đây!
Vừa nói, anh ta choàng tay qua cổ của Enniki.
- Cái gì? Anh gọi ai là con mắm hả? Tên đười ươi này.
Kane quát lên nhưng dường như Wanl không hề quan tâm đến cô ấy. Thái độ đó khiến cô nàng trở nên bực bội nhưng hai thành viên nữ khác cũng đến trấn an giúp cô nàng.
- Cậu phải ăn nhiều và luyện tập như tôi này Enniki, cậu phải to lớn và nam tính hơn, đừng suốt ngày tấn công bằng mấy lời nói ẻo lả như cái tên của cậu.
Anh ta nói rồi cười như một điều gì đó rất thú vị đối với anh ta. Enniki trong trạng thái bối rối không biết phải làm gì khi bị bắp tay to lớn của anh ta siết cổ. Cậu cỗ gắng vùng vẫy nhưng điều đó thật vô vọng.
- Thôi...nào...mau buông tôi ra...tôi biết anh mạnh rồi mà, Wanl.
Enniki khó khăn lên tiếng và cùng những lời nói giúp khác từ những đồng đội, Wanl đã buông Enniki ra và ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.
- ...phù, thật là...lần nào cũng vậy hết, có lẻ một lúc nào đó tôi thật sự ngủm trong tay anh mất, Wanl.
- Hahaha, đấy là do cậu quá yếu đuối thôi.
Anh ta cười lớn và ngấu nghiến miếng thịt to.
- Anh biết đấy, một quân sư thì cần gì tới sức mạnh, đúng không nào?
Enniki dùng hai ngón tay chỉnh lại mắt kính và lên tiếng với sự tịnh tâm trên khuôn mặt.
- Thôi triết lí đi, nuốt mạnh vô cho tôi!
Anh ta đưa lấy miếng thịt cắn dỡ cho Enniki và giục anh ta ăn theo ý mình. Thấy thái độ quen thuộc hàng ngày như thế, Enniki cũng chỉ cười trừ tỏ vẻ bất lực, nhưng rồi cậu cũng nhanh chóng ngồi xuống theo sự thúc giục và tiếp tục dùng bữa cũng những thành viên trong nhóm của mình.
Khi theo dõi suốt toàn bộ cuộc cãi vả dường như là diễn ra hàng ngày đó, tôi quyết định nhanh chóng rời đi để không bị phát hiện là mình đang nghe lén.
- ...anh hùng, à?
Nhìn về một cách sâu xa tôi biết chuyện này không hề đơn giản, và vì một lí do nào đó, tôi luôn cảm thấy đây là một định mệnh.
Nghĩ về những điều sẽ diễn ra trong tương lai vô định, tôi chợt nhớ ra một việc cần phải làm.
Tôi xòe lòng bàn tay phải ra và kích hoạt một câu thần chú ẩn. Ngay lập tức, một luồng sức mạnh khủng khiếp phát sáng ra toàn bộ khu vực tôi đang đứng. Vì tôi đã đi khá xa khỏi nhóm mạo hiểm giả lúc nãy cho nên tôi cũng không phải lo lắng bị họ phát hiện. Luồng ánh sáng đó biến mất ngay lập tức khi nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Khi đó, tôi nở một nụ cười ma quái trên môi.
- Vậy à? Đây đúng là định mệnh mà.