Wenty rất nhanh đã nghĩ đến chiến lược đó nhưng cô cũng nhanh chóng loại bỏ nó.
Không khó để một người bình thường nghĩ ra một cách như vậy nhưng người ta thường có xu hướng nghĩ về một hậu quả khôn lường sau khi biết rằng cách giải quá dễ dàng.
Một điều gì đó uẩn khuất đằng sau? Đấy sẽ là câu hỏi điển hình trong những trường hợp như thế này. Cô tiếp tục đậu từ cành này sang cành khác vì sợ rằng bọn chúng sẽ tấn công vào thân cây làm cô rơi xuống. Nhưng, cô đã trợt nhận ra, mình đã lại mắc phải một sai lầm chết người. Hiện tại là thời gian, cô đã mãi mê chiến đấu với đám yếu ớt mà quên rằng đám đang bay lượn trên trời kia đã quay trở lại sau một hồi lâu quan sát từ bên trên.
Có lẻ bọn chúng đã nhận thấy những sự rung lắc mạnh mẽ của những cổ thụ mà cũng chịu nắm bắt tình hình. Một trong số chúng đã nhận thấy và cũng rất nhanh chóng tiếp cận cô bằng đôi cánh to khỏe của mình, tuy cô đã may mắn tránh được nhưng vị trí cụ thể của cô đã bị lộ. Giờ đây, cô phải đối mặt với tất cả bọn chúng và không còn đường nào để chạy nữa. Dưới đất, trên cây, trên không, đều có sự hiện diện của bọn chúng, cô không còn chỗ nào để trốn, hay nói đúng hơn là hiện tại cô phải chiến đấu với bọn chúng bằng chính sức mạnh của mình thay vì suy nghĩ ra chiến lược.
- Tks.... mệt mỏi thật. Nghĩ gì mà lại bắt một người con gái như tôi lại phải chiến đấu tay không với những con lợn to béo này? Tên khốn Kaiin đó!
Cô tiếp tục chửi rủa người đã vạch ra kế hoạch này, rõ ràng ngay từ đầu cô đã liên tưởng đến những thử thách của Kaiin đề ra nhưng việc này lại nằm ngoài dự đoán của cô. Cứ cho là cô có thể hạ gục tất cả bọn chúng đi thì sau đó thì thế nào? Thời gian đến buổi phán quyết chỉ còn 47 ngày kể từ hôm nay, không có cách nào để cải thiện sự nhiễu loạn thông qua cách này cả. Wenty như muốn hét lên như vậy, cô biết là hắn đang ngồi ở một nơi nào đó quanh đây để quan sát tình hình, và cô cũng đã liên tưởng đến cái nụ cười đùa cợt ấy của hắn mà cô cũng tức tối trong lòng.
Người ta thường cải thiện vấn đề yếu kém của bản thân bằng việc trực tiếp rèn luyện vào nó. Ở đây, Wenty xảy ra tình trạng nhiễu loạn ma tố và phải hơn hết là phải vận dụng ma tố càng nhiều càng tốt để nắm bắt và cải thiện hơn về tình trạng nhiễu loạn. Nhưng hiện tại thì lại không, cô phải bỏ qua ma tố và ma pháp, chiến đấu với lũ Lợn Có Cánh bằng tay không, đây là sự một chơi đùa trên tâm trí của người khác nhưng Wenty không còn cách nào để quay trở lại được nữa.
Nếu cô không hạ gục bọn chúng ở đây thì chúng sẽ hạ gục cô. Thay vì đợi giết, ta nên đi giết, đó là cách suy nghĩ tối ưu nhất trong tình hình hiện tại.
Thời gian thấm thoát trôi qua cùng theo đó cũng là sự hao tổn thể lực của Wenty.
Bầu trời hôm nay xám kịch báo hiệu cho ta thấy những điều chẳng lành, vào mùa hè cận mùa thu, thời tiết thường thay đổi rất khó đoán, trời vẫn còn mây trắng trong xanh chỉ một tí thôi nó đã bị bảo phủ bởi một sự tối tâm cùng những con giông bão rồi.
Trong lúc đó, Wenty vẫn chật vật đối chọi với một lũ ma thú hiếu chiến. Dường như tấm khiên tự nhiên của cô đã không còn bền vững nữa khi mà những đòn hút đầy uy lực liên tục nện vào nó. Những thân cây cổ thụ tuy chắc chắn đấy nhưng cũng không hoàn hảo đến nổi có thể trụ vững liên tục những đợt xung kịch mạnh mẽ đến như vậy. Tính đến thời điểm hiện tại cô đã hạ hơn chục con nhưng vẫn còn một số lượng tựa như vậy còn đó. Wenty phải làm một một điều gì đó để vượt qua giới hạn của bản thân cô mới có thể thành công trong màn thử thách ngu ngốc này.
Bỏ qua những tiểu tiết như phá hoại khu rừng, Wenty vẫn tựa vào địa hình mà dẫn dụ bọn lũ lợn đâm mình vào thân cây. Cô sẽ câu dẫn thể lực của bọn chúng từng chút một, dẫu biết điều này như là lấy đi một hạt cát ở sa mạc vậy.
Liên tục liên tục là những cú dồn vang ráo riết xì xào của những táng cây. Không nhân nhượng, bọn chúng hết lần này tới lần khác mặc cho bản thân đang bị phản kích, lúc này thì bọn chúng cũng đã đốn ngã 3 cây cổ thụ và kéo theo đợt ngã như ngã rạ ấy là không gian xung quanh đã thoáng hơn đi rất nhiều. Điều này hoàn toàn bất lợi đối với Wenty, người nhờ vào sự rậm rạp của khu rừng để phòng thủ phản kích.
- Gaaaaa!
Nắm bắt được thời cơ một trong số chúng vẫn đang choáng sau cú nện vào thân cây, Wenty lao nhanh xuống như một ngọn giáo được phóng đi, cô quyết định sẽ không dùng cước nữa mà cô sẽ tiếp trực tiếp đấm vào cổ của nó.
Tuy nhiên. Cô đã quá vội vàng hay nói đúng hơn là cô đã không thể bắt kịp được thời cơ hoàn hảo. Nó đã phòng thủ kịp thời bằng cách hướng lên chiếc mũi to chảng của mình.
- Cái quái--- Đau quá.!
Cảm giác khi đấm toàn lực vào chiếc mũi ấy thật sự quá khủng khiếp, nó như là dạng chất lỏng nitơ vậy, dùng lực càng mạnh thì nó càng cứng và ngược lại.
Cô như thể bất lực mà ôm lấy nắm đấm tay phải của mình, sự méo mó của những đốt xương ngón tay cho thấy chúng đã gãy vụng sau lần va chạm. Nó đã xưng lên và bắt đầu tấy đỏ, sự đau đớn không bằng sự câm ghét mà Wenty tạo ra từ ánh mắt, cô nhìn chằm vào nó mà cứ như muốn nuốt chửng nó tới nơi.
- Tks... Tôi bỏ cuộc.
Wenty nói lên trông khá bất mãn. Cô rủ xuống hai tay của mình như đã xóa tan đi cơn đau, phía trước vẫn là con lợn ấy cùng sự chú ý của đám còn lại. Cô đứng chơ vơ giữa chiến trường này chả khác gì con mồi đáng thương cả, nhưng sự tự tin rằng mình sẽ không sao ấy của Wenty cho thấy cô sẽ bình an và không bị coi là mục tiêu tấn công của lũ Lợn Có Cánh nữa.
- Còn muốn xem đến khi nào nữa hả? Nếu cậu không ra mặt thì bọn chúng sẽ hút văng tôi đi đấy.
- Ai chà ai chà. Tôi không nghĩ cô sẽ hạ mình mà nói lên là mình đã chịu thua đâu đấy. Nhưng cũng không tệ, cô đã hạ một nửa trong số chúng nhỉ?
Giọng nói phảng phắc nhưng hình bóng của Kaiin vẫn chưa thấy đâu. Sau khi nghe lời nói đầy sự thương hại ấy mà Wenty cũng không khỏi bực mình. Cô lẩm nhẩm với bản thân.
- Nếu có cơ hội, tôi sẽ dần cho cậu một trận.
- Tôi có nghe thấy đấy, nhưng nếu cô muốn làm vậy thì trước hết cô phải kiểm soát được sự nhiễu loạn của mình trước đã.
Nói rồi cậu hiện ra trước mắt Wenty như một người đã đứng đó từ lâu. Không đợi cô phản bác cậu quay sang nhìn lũ lợn đã chuẩn bị tấn công.
Sự im lặng bao trùm và dường như chả có dấu hiệu nào cho thấy lũ lợn sẽ ngừng lại sự phẫn nộ của mình.
- Cút hết đi!
Một giọng nói trầm vang lên và liền ngay lập tức, sự phẫn nộ phát ra từ gương mặt chúng đã nhanh chóng biến thành sự sợ hãi tột độ, kinh hoảng trước áp lực mà Kaiin tạo ra, bọn chúng nhanh chóng co người lại và bỏ chạy tám hướng, những con đã bị hạ gục bởi Wenty thì đã không còn khả năng chạy trốn nữa, bọn chúng chắc chắn sẽ được liệt vào thực đơn sáng của Kaiin.
- Cảm ơn đã giúp đỡ trong khoảng thời gian vừa rồi nhé, lần sau nếu có dịp tôi sẽ gọi các cậu lần nữa.
Cậu nói lên trong khi tay thì vẩy vẩy như chào tạm biệt người quen, nụ cười ngây thơ vô số tội ấy lại hiện hữu ra trong khi chỉ vừa nảy thôi, là một sự tâm tối đến đáng sợ.
- Không sao chứ?
- Hả? à..ừ... ý cậu là cái này à?
Wenty thoáng chóc giật mình sau câu hỏi của Kaiin, cô cũng đáp lời và đưa lên bàn tay bị gãy nát của mình.
- Không sao đâu. Nếu nói về gãy xương thì tôi đã trãi qua nhiều lần rồi.
- Có chắc không? Nhìn nó có vẻ thảm hại đấy.
- Không biết nữa. Có vẻ cần một khoảng thời thời gian để lành hẳn.
Cô ngắm nhìn cánh tay bị gãy và tiếp tục.
- Tiếc thật, hiện trên người tôi lại không còn viên Đá Âm Tố nào.
- Đá Âm Tố? Loại đá có thể phát ra những ánh sáng kì ảo đó hả?
Kaiin ngờ ngệch như kiểu là lần đầu nghe về nó. Trông khi vui vẻ đáp trả từ Kaiin thì Wenty cũng nổi lên chút ngạc nhiên.
- Bộ cậu không mấy khi thấy Đá Âm Tố à? Chúng nổi tiếng và khá đại trà đấy.
- Tôi thì lang thang trong rừng và hang động cũng lâu rồi nên làm sao biết hết về ý nghĩa của nó được chứ, sự cuốn hút của nó là ánh sáng kì diệu ấy, tôi đã biết đến tên gọi và ghi nhớ nó bằng cách thông qua các cuộc trò chuyện của những mạo hiểm giả.
- Hể? Tôi cứ tưởng....
- Hm?
Kaiin nhìn chằm vào cô nàng bằng đôi mắt thành thật, cô ngay lập tức bắt gặp ánh mắt lần đầu tiên thấy ở Kaiin mà cũng có đôi chút sự ấy nấy.
- Thật ra tôi tưởng cậu là một quý tộc của vương quốc nào đó. Nhìn cậu như vậy tôi không giám nghĩ đến việc cậu nói cậu lang thang trong rừng lâu như vậy là sự thật.
- Vậy hả? Haha ai gặp tôi rồi cũng nói mấy lời giống cô vậy đó, riết rồi tôi cứ tưởng là mình bị phân biệt không chừng.
Một điều gì đó đã được tạo ra xung quanh bầu không khí nói chuyện giữa hai người. Rõ ràng, mới vừa nãy Wenty thật sự căm ghét cậu nhưng khi Kaiin kể về những việc trước đây của cậu thì cô cũng cảm thấy hơi có lỗi. Không cần biết nó là thứ gì, cậu ta sở hữu một sức mạnh như thế nhưng lại không hề hay biết về những thứ gần như là ai cũng biết.
- Nghe này, thật ra Đá Âm Tố ngoài phát ra thứ ánh sáng kì diệu ấy mà nó còn có những giá trị cao ngất ngưởng khác. Cậu có thể dùng chúng để đổi thành vàng hoặc cũng có thể dùng để trị thương vào những lúc nguy cấp, nhưng tác dụng chính của nó là bổ sung ma tố cho người sử dụng, ma tố được bổ sung nhiều hay ít đều phụ thuộc vào chất lượng của nó. Tình tình của tôi chẳng hạn thì nếu có, tôi sẽ dùng nó như một ma phá hồi phục.
- Ồ ô, hay đấy, đây là lần đầu tiên tôi nghe về nó. Nó thật sự đáng giả nhỉ? Tôi nhớ là mình đã thấy qua rất nhiều lần nhưng tôi không mang theo vì tưởng chúng không có giá trị gì ngoài chiếu sáng.
- Ôi trời..!
Wenty đưa tay lên trán thất vọng về những gì Kaiin vừa thốt ra. Nhưng đó không hẳn là sự thất vọng, cô cũng đã nở một nụ cười tự nhiên sau khi chứng kiến cậu hí hửng với những thứ cơ bản như vậy.
- Hể? Vậy là tôi đã vừa làm một việc tồi tệ kéo dài hả?
- Cũng không hẵn... Nhưng cũng có thể nói là cậu rất ngốc đấy biết không?
Lần đầu tiên, hai người mới có một cuộc trò chuyện tự nhiên đến như vậy, không bàn về việc chính, Kaiin cùng Wenty như truất hết sự mệt mỏi vào những thứ được cho là cơ bản.
- Wenty.
- G-gì? vâng?
- "Vâng"?
- K-không có gì. Tôi chỉ hơi bất ngờ khi cậu gọi tên tôi thôi.
Cô có vẻ đang chìm đấm tại một nơi nào đó. Rõ ràng cô càng cảm thấy hứng thú hơn là việc phải liên tục khó chịu với cậu trai này. Bỏ qua những thứ vừa rồi, cô hướng đến sự thoải mái nhất có thể.
- Đưa tay ra đi.
Kaiin cất lời với sự nghiêm túc khó thấy ở anh chàng. Cô cũng khá ngạc nhiên khi nghe cậu ta đề nghị như vậy, cô lúng túng chả biết làm gì nhưng cũng đành rụt rè đưa ra cánh tay đang bị thương của mình.
- Cậu.. định làm gì với nó vậy?
- Tôi không làm gì hại cô đâu. Đây này, thấy không?
Kaiin nắm nhẹ nhàng lấy bàn tay ửng đỏ của Wenty, sự nhẹ nhàng ấy đến nổi cô chả hề cảm thấy đau nhức khi anh ta chạm vào, đúng là khó tin nhưng hiện tại cảm giác đau đớn ấy của cô đã biến mất hoàn toàn, bàn tay méo mó cũng kêu răng rắc mà những đốt xương bắt đầu nối liền lại vào nhau.
- Cái---- Cậu còn biết cả ma pháp hồi phục nữa ư?
- Cũng sơ sơ thôi. Dẫu sao thì phòng bệnh hơn chữa bệnh mà.
- Ra vậy...
Cô rút về bàn tay, dùng tay còn lại xoa xoa để chắc chắn hơn. Đúng như cô nghĩ, những đốt xương đã lành lại và cơn đau đã không còn nữa. Bàn tay tưởng chừng sẽ mất một khoảng thời gian dài mới lành hẵn xem ra thì không cần phải đợi chờ nữa rồi.
- Kinh ngạc thật đấy. Khó có thể tìm thấy được một người khó hiểu như cậu.
- Hả? Gì cơ? Tôi là người khó hiểu á?
- Không. Ý tôi là cậu thật sự bí ẩn ấy.
Xem ra buổi sáng đầy sóng gió của Wenty cũng tạm hồi kết rồi. Dù rất muốn nhưng cô nàng lại chả hề có động lực đánh đập cậu vào lúc này, bỏ qua mọi chuyện hai người nhanh chóng thu xếp chuẩn bị bữa sáng.
®
- Nè. Tại sao cậu lại bắt tôi phải tay không đánh chặn lũ lợn này vậy?
Wenty đang cầm trên tay chiếc đùi của một trong đàn Lợn Có Cánh, cô nhìn chằm và sau đó cắn một miếng to, mùi vị chả khác gì những vị thịt bình thường, nhưng có điều thịt dai hơn và đôi phần ngon hơn chút. Nét thỏa mãn thưởng thức món ăn ngon này của Wenty thật sự hiếm thấy, những ngày thường thì cô cũng dùng bữa ở hội mạo hiểm. Tại đó họ có những chi nhánh cửa hàng và chuyên phục vụ các nhà mạo hiểm và dân thường. Khỏi nói thì thức ăn rất ngon và đầy đủ chất dinh dưỡng, giá thành cũng hoàn toàn hợp lí và được rất nhiều sự ưu đãi. Có lẻ hội mạo hiểm tạo ra những cửa hàng như vậy nhầm hỗ trợ những nhà mạo hiểm non nớt chưa thể kiếm nhiều tiền để trang trãi. Do đó mà hội mạo hiểm ở Đế Quốc Shinra thật sự được biết đến với sự thịnh vượng và cũng như có rất nhiều mạo hiểm giả cấp cao xuất thân từ đấy.
- Như cô nghĩ thôi. Tôi muốn cô rèn luyện thể chất của mình.