Chereads / [Scyla] Meterial Entity Ultimate / Chapter 49 - Buổi luyện tập đầu tiên.

Chapter 49 - Buổi luyện tập đầu tiên.

Cô thầm chửi rủa nhưng lời cô nói cũng chỉ đủ để một mình cô nghe mà thôi.

- Hiện tại có một bầy Lợn Có Cánh đang tiến đến vị trí của cô. Điều cô bắt buộc phải làm là tiêu diệt hoặc kiểm soát bọn chúng chỉ bằng tay không hoặc là những mũi tên bình thường. Và nên ghi nhớ một điều, đừng sử dụng đến ma pháp hay vận dụng ma tố của bản thân, nếu không thì cô chắc chắn phải trả một cái giá rất đất.

- Cái gì? Tại sao tôi lại phải làm thế?

- Ồ? Không phải tối qua tôi đã nói rồi à? Bắt đầu từ sáng mai hay nói đúng hơn là bắt đầu từ bây giờ cô phải chịu sự huấn luyện của tôi để cô có thể kiểm soát sự nhiễu loạn ma tố mà, không phải sao?

-.....nhưng..không phải hơi gấp gáp quá sao?

- Gấp gáp? Cô nói vậy là có ý gì? Bộ cô không muốn cứu bố mẹ của mình à?

Wenty câm nín trước những lời nói của Kaiin, hình bóng cậu đã biến mất tâm nhưng giọng nói vẫn phăng phắc khắp khu rừng. Cô dồn hai nắm đắm chật cứng cùng biểu cảm vô cùng khó chịu.

-... tôi biết rồi.

Cô thả lỏng cơ thể như chấp nhận thực tại hay đúng hơn là chấp những lời nói của Kaiin.

- Vậy cố lên nhé. Nếu cô thành công thì chúng ta có món lợn nướng cho buổi sáng đấy.

Nói rồi như chưa từng nói, âm thanh tắt nghẽn để lại những sự rung chấn ngày một rầm rộn hơn.

Trên tay cô hiện tại chả có bất cứ vũ khí nào, hay nói thẳng ra là cô không có điều kiện để tạo ra vũ khí.

Cô biết những con ma thú sắp tiến đến đây đều có thể hình khủng bố cho nên những mũi tên gỗ bình thường chắc chắn sẽ chẳng mang lại thành quả gì cho việc tấn công. Cô quyết định sử dụng tay không để tiêu diệt hoặc kiểm soát lũ Lợn Có Cánh này. Dù không chắc lắm nhưng có vẻ Wenty khá tự tin vào sức mạnh cơ bắp của mình.

Chớp mắt thì lũ ma thú mà Wenty sẽ chiến đấu đã chạm trán với cô. Điều này thật sự khó khăn khi cô không chỉ chống lại bọn chúng chỉ một mình mà còn không có vũ khí trong tay, nó quá sức đối với một nữ elf.

- Mình phải làm một điều gì đó... Không! Mình phải vượt qua bằng chính sức mạnh của mình. Để có được sức mạnh và thực hiện mong muốn của bản thân...mình phải...

Cô thầm nghĩ trong khi đang nhảy lên và tránh đi đợt tấn công đầu tiên của lũ ma thú.

Thân hình to béo, vũ khí là một chiếc mũi to chảng và ở thân là hai chiếc cánh lớn màu hồng nhạt tựa như màu da của bọn chúng.

Có thể nói, bọn chúng là một chủng loài sinh sống và tấn công theo đàn, điều này cũng thật sự dễ hiểu khi số lượng của bọn chúng lại đông đảo đến như vậy.

Việc cô dùng cơ thể nhanh nhẹn của mình mà nhảy đi tránh đòn hất mũi của bọn chúng thì cũng chả triệt để giải quyết những nguy hiểm trước mắt. Như thể đoán được ý định của con mồi thì lũ ma thú cũng vẩy vẩy đôi cánh của mình mà bay hút lên phía Wenty.

- Tsk.. Gian lận thật đấy, trong địa hình hẹp thế này...

Wenty thả rơi tự do và hai chân cùng trụ lại một điểm ở mảng mũi của một con ma thú trong số đó, cô dùng nó để làm điểm tựa bay nhảy sang những cành cây cố gắng kiểm soát tình hình một cách hợp lí.

- Đánh trực diện với bọn chúng là một điều không khả quan... Nhưng mình vẫn không thể hiểu tại sao mình phải làm việc này trong khi mình có thể tạo ra cung tên từ ma pháp.

- Tên khốn đó liệu là đang nghĩ gì vậy chứ? Hắn đang muốn rèn luyện cơ thể mình trở nên khỏe mạnh và săn chắt giống hắn à? Mệt thật đấy....

Cô bay lượn từ cành cây này sang cành khác mà vẫn không thể không khó hiểu về quyết định của Kaiin. "Rốt cuộc thì mình sẽ được lợi gì sau khi tiêu diệt lũ này bằng tay không?" Cô tự hỏi bản thân nhưng dường như cô đã không thể đưa ra câu trả lời hay một giả thuyết nào thật sự liên quan.

Số lượng Lợn Có Cánh phải hơn 20 con trong khi khoảng trống ở nơi này thì chắc chắn sẽ không thể nào chứa nổi một lúc nhiều số lượng sinh vật khổng lồ như vậy. Một vài con Lợn Có Cánh đã bị đồng loại của mình chèn ép mà ngã tựa vào những thân cây to lớn, sẽ không có gì để nói nhưng việc chèn ép liên tục diễn ra và khi có những con vừa bay lên thì khoảng chống mới có thể lộ ra. Nhưng, những con Lợn Có Cánh vừa bị chèn ép liên tục thì cũng đã trở nên yếu dần mà không thể tiếp tục bước đi vững vàng được nữa. Có lẻ nó sẽ nghĩ đến khả năng nghỉ ngơi để lấy lại sức.

Những con đã bay lên được nhưng sự hiện diện của Wenty đã mất tâm hơi. Chiếc cánh liên tục đập lên xuống để giữ thăng bằng trên không trong khi bọn chúng vẫn đang đảo mắt ráo riết truy tìm con mồi.

- Yuaaaaaa!

Một giọng hét đầy quyết tâm vang lên và từ đâu đó trong những hàng cây xuất hiện ra một hình bóng quen thuộc.

Không! Đó không phải là hình bóng của một người hay một sinh vật, nó đơn thuần chỉ là một cành cây nhọn hoắc đang đâm như lao về hướng lũ ma thú đang bay trên không.

Như thể quá dễ dàng để nhận thấy và tránh né, bọn chúng đơn giản chỉ lách người sang một bên để né đi đòn tấn công, Tuy nhiên, vẫn chưa dừng lại ở đó, từ trên đầu chúng, một hình bóng của một con người đang lao xuống với tốc độ chóng mặt.

Không thể tiếp cận và xử lí cùng lúc hai vấn đề, lũ lợn đang ráo rác không biết con mồi sẽ xuất hiện từ hướng nào. Một cú giáng từ trên trời xuống bằng gót chân của Wenty nhanh chóng làm cho một trong số chúng phải nhận lãnh trực diện đòn tấn công.

- Bọn mày là lợn đúng không nhỉ? Tính chất của bọn mày là sẽ chẳng bao giờ ngước đầu nổi để nhìn lên trên cho nên, tấn công bọn mày từ trên không là một giải pháp hợp lí nhất.

Wenty nờ nụ cười nguy hiểm trong khi cô nhảy lên một cành cây khác để kéo dài khoảng cách với đám còn lại.

Con lợn vừa rồi lãnh đòn tấn công khủng khiếp đó mà cũng không thể giữ vững nổi tinh thần mà ngã rầm xuống nền đất cứng.

- 1 con!

Cô thầm cười rồi tiếp tục biến mất trong những hàng cây.

Như bị kẻ địch nắm bắt được điểm yếu chủng loài, lũ còn lại bắt đầu bay cao hơn lên những ngọn cây nhằm tránh đi những đòn tấn công bất ngờ vừa nãy.

Không thể không nói, Wenty đã rất nhanh chóng nắm chủ tình hình và địa hình một cách hoàn hảo, cô dựa vào kiến thức của bản thân mà dùng nó để đánh bại những sinh vật được cho là khiếm thiết.

Bản thân chủng tộc Lợn đã không thể nào mà ngước đầu như chó mèo hay những động vật khác. Nhưng không vì vậy mà bọn chúng bị đàn áp, trời sinh ra một chủng loài mới và tặng thêm chúng một đôi cánh coi như là đền bù cho phần khiếm thiết đó.

Chiếc mũi to để làm vũ khí cũng như thân thể to lớn để phòng thủ, đôi cánh khỏe mạnh để bay cao quan sát kẻ địch từ bên trên. Có thể nói, chủng loài này đã là một sự hoàn hảo cần thiết.

Tuy Wenty đã rất nổ lực để tiêu diệt được một trong số chúng, nhưng số còn lại vẫn còn quá đông và những con bị đàn áp lúc nãy cũng đã bắt đầu trở lại trạng thái thường ngày sau một hồi nghỉ ngơi.

Cảm giác không thể sử dụng một đòn tấn công tận hai lần, Wenty quyết định tạm thời bỏ qua bọn đang bay trên cao mà tập trung sự chú ý vào bọn còn đang dưới đất.

Trong một khu rừng yến tĩnh vào sáng sớm thì tại một nơi không phải trung tâm khu rừng, một nơi bìa rừng đang nảy lên những sự rung chấn nhè nhẹ.

Nhìn vào thì ai cũng có thể biết đấy là một trận chiến của những con ma thú có thể hình vượt trội, hoặc có thể là những mạo hiểm giả mạnh mẽ đang chiến đấu, nếu là người hay ma thú bình thường thì không thể tạo ra những sự rung chấn của những cổ thụ như vậy.

- Số lượng của bọn chúng vẫn còn quá nhiều. Tuy chỉ mới cảm nhận sơ qua nhưng cơ thể của bọn chúng khá mềm mại khi mình chạm vào, mình có thể truy tìm ra điểm yếu hòng tiêu diệt bọn chúng.

Với sự kiên quyết pha lẫn sự khó chịu dồn nén, Wenty tiếp tục nhờ vào lợi thế sinh ra và lớn lên trong rừng rậm theo đó mà từ từ tiếp cận kẻ thù.

Những con vừa bay lên cao vút vẫn chưa có dấu hiệu trở xuống. Bọn chúng nhìn chung thật sự ngáo ngơ khi có thể dễ dàng lao vào bẫy tâm lí của kẻ địch như vậy. Dù gì thì bọn chúng vẫn là ma thú, một sinh vật chưa thể tiến hóa đến mãn giai đoạn nên chưa thể có suy nghĩ và hiểu biết như con người cũng là diều dễ hiểu.

- Những con kia bị làm sao vậy?

Cô như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó, kinh ngạc nói thành lời khi đảo mắt qua những con vẫn chưa thể bình phục hoàn toàn sau lần chèn ép lúc nãy. Những con đã hoàn toàn bình phục hầu hết là chỉ bị ảnh hưởng bị sự chèn ép, còn những con này thì lại khác, bọn chúng mới chính là nạn nhân thật sự.

Nhìn những vết bầm và vết chày sướt trên thân chúng mà Wenty như vừa nảy ra một ý định gì đó.

Cách duy nhất để chiến thắng-- Ánh mắt Wenty như muốn nói lên như vậy. Dường như cô đã xác định được cụ thể những con mồi trước mắt. Không thể bỏ lỡ cơ hội, Wenty lao nhanh qua những con còn khỏe mạnh và tiếp cận tấn công vào những con yếu sức.

"ack"

Cô tiếp tục dùng những lần phi cước của mình mà đá vào sau gáy của bọn chúng. Kết cấu của Lợn rất đặc biệt khi mà xương cổ của chúng không thể linh hoạt như những động vật thông thường khác.

Đánh từ sau cổ chắc chắn sẽ khiến cho bọn chúng không thể kịp phòng bị và sát thương phải hứng chịu lại cực kì lớn hơn những phần còn lại.

Lợi dụng chiến thuật cũng như điểm khiếm thuyết của chúng, Wenty lần lượt hạ gục hầu hết những con đang trong trạng thái không toàn vẹn. Dẫu biết đã đánh gục nhưng cô vẫn phân vân không biết bọn chúng có tử vong hay chưa, sau khi lãnh những đòn tấn công vào điểm yếu thì chúng đều ngã gục và không động tĩnh gì từ lúc đó tời giờ. Bất tỉnh hay đã chết thì Wenty cũng không có thời gian để kiểm tra. Cô hiện phải đối mặt với những con Lợn Có Cánh đang trong trạng thái hoàn chỉnh và phẫn nộ.

Rõ ràng, chứng kiến đồng loại của mình liên tục bị hạ gục cũng khiến cho bọn chúng cảm thấy ngột ngạt, tuy chỉ là gián tiếp giúp sức cho Wenty hạ gục đồng loại thôi nhưng chắc hẳn vụ chèn ép không hiếm xảy ra. Một chủng loài có thân hình to lớn mà còn sống theo đàn thì chắc chắn sự việc đó là thường thấy.

Wenty cũng hiểu tình hình hiện tại rất khó khăn khi mà bọn chúng đã thật sự tức giận, hạ gục kẻ địch trong trạng thái "say rựu" thì chả khác gì đánh nhau với một đứa trẻ. Wenty không cảm thấy vui vì điều nó, ngược lại cô còn cảm thấy mệt nhọc vì phải liên tục di chuyển.

Những thân cây to chảng sẽ là những tấm khiên tự nhiên cho cô. Cô nghĩ thấu về điều đó mà cũng an tâm hơn phần nào, dựa mình vào thiên nhiên để chiến đấu với kẻ địch là điều thật sự hiếm thấy ở loài người, nhưng elf thì lại khác.

Tuy nhiên, cô đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng vì sự lơ là của cô. Những thân cây to chảng đó đúng là có thể chặn được một hai đòn tấn công thậm chí là có thể dựa vào thân cây mà di chuyển, tuy nhiên, không còn sự kiên nhẫn và từ tốn nữa đến từ lũ Lợn Có Cánh. Quay về lại bản tính hoang dã, bọn chúng bắt đầu tấn công loạn xạ, hay nói đúng hơn là nếu thấy hình bóng của Wenty ở đâu là bọn chúng sẵn sàng lao người về phía đó, những cái mũi to lớn liên tục đập vào những thân cây cổ thụ làm cho những sự rung chuyển đã nổi lên.

Những động vật có cánh đậu trên những cành cây đều bị sự tấn công liều ăn nhiều ấy của lũ lợn mà cũng bay táng loạn.

- Cái quái gì vậy? Bọn chúng méo hết não rồi à?

Cô như thể không tin nổi vào những hành động đậm chất ma thú ấy của lũ lợn mà cũng dừng lại ở một cành cây nghe ngóng tình hình. Rõ ràng, nếu bọn chúng tiếp tục làm như vậy thì Wenty chỉ cần tương kế tựu kế mà dẫn dụ bọn chúng đâm mình vào thân cây cho đến lúc chết thì được rồi.

- Có phải quá dễ dàng nếu mình sử dụng bọn chúng như một chiến lược? Không, quá đơn giản rồi.