Không hiểu cảm giác này là gì nhưng tôi có thể thấy rằng, vô số điều thú vị sắp sửa ập đến với tôi. Thật háo hức mong chờ, lòng tôi như mở rộn và tim tôi bắt đầu những nhịp đập nhanh chóng lạ thường, tôi không thể ngủ trong tình huống như thế này được. Hiện tại cơ thể tôi như chia thành hai ngăn cách vậy, bờ lưng thì ấm áp nhờ vào đóm lửa còn phần người bên này thì lại lạnh lẽo vì sự ấm áp từ đóm lửa không thể với tới. Tôi cũng chả quan tâm về vấn đề này nữa. Điều tôi muốn là kể từ bây giờ tôi nên làm một điều gì đó, một sự kiện có thể có sự xuất hiện của "bọn chúng", tôi mong muốn gặp chúng và bắt đầu thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch vĩ đại của tôi.
Có một câu nói nổi tiếng không rõ tác giả mà tôi rất thích.
[Trên cuộc đời luôn có hai con đường dẫn đến sự thịnh vượng. Một là con đường dẫn đến chiến thắng, hai là con đường dẫn đến chiến thắng một cách triệt để]
Tôi mong muốn nó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì và tôi sẽ tiêu diệt bất cứ kẻ nào có nguy cơ gây hại đến kế hoạch của tôi. Tôi không biết có nên nói nó là một kế hoạch của riêng mình hay là một sứ mệnh nhỉ? Dù gì chả giống nhau, ý chí của tôi cùng với ý chí của "người đó" đều có phần tương tự nhau, tôi muốn điều này tiếp diễn, tôi sẽ làm nó, bằng bất cứ giá nào."
®
"Giấc mơ đó lại hiện về và ám lấy tôi nữa rồi! Tôi rất sợ hãi. Cái thứ cảm giác tâm tối này là gì? Tôi hoàn toàn mù tịt về nó. Đây không phải là lần đầu tiên tôi mơ về nó, tôi có thể hình dung ra là mình đang mơ nhưng không thể làm cách nào để thoát khỏi nó bằng cách tỉnh dậy. Cái thứ giấc mơ hay còn được gọi là ác mộng này đã đeo bám tôi từ lúc tôi được gọi là "kẻ bị đầy đọa" ở quê nhà nhà. Tôi đã không thể có nỗi một giấc ngủ ngon từ lúc tôi bị đuổi khỏi tộc. Nó có lẻ là một lời nguyền hoặc cũng có khả năng là tôi quá ám ảnh về những ánh mắt kinh tởm của tộc nhân. Tôi sợ nó, tôi hoảng loạn và luôn tìm kiếm cách thoát khỏi nó như một nô lệ bị sai khiến chết thay chủ nhân.
Không hiểu sao, nhưng mỗi khi tôi thức dậy sau khi gặp phải ác mộng thì cơn hận thù của tôi lại càng tăng dần theo đó. Thực chất tôi không hề muốn căm phẩn những tộc nhân elf nhưng tâm trí tôi như bị điều khiển bời một thứ gì đó khác, tôi bị cuốn theo dòng chảy của sự thù hận. Tôi giết bất cứ kẻ nào có địch ý với tôi, vì tôi cho rằng, họ có thể là người mà các trưởng lão phái đến để sát hại tôi. Không thể làm gì khác ngoài khả năng tự vệ. Tôi dần dần mạnh lên qua các cuộc chiến đẫm máu, tôi không hề phân biệt ai là người tốt hay kẻ thù, nếu họ dám có địch ý hướng về phía tôi, tôi sẽ tiêu diệt họ.
Sự việc đó không hề khó thấy khi tôi đã giết rất nhiều mạo hiểm giả khác. Với sức mạnh liên tục trào dâng một cách mãnh liệt, nó thúc giục tôi hãy tàn sát hết những sự hiện diện trước mắt.
Tôi muốn rút lui, muốn bỏ chạy một cách hèn nhát nhưng tôi không có đủ dũng khí để chống lại cái thứ u ám như là một lời nguyền này. Tôi bắt buộc phải tuân theo mọi sự chỉ dẫn của nó, dù cho có là tàn bạo đến đâu, tôi vẫn phải làm theo. Nếu không, tôi chắc chắn sẽ có một thứ gì đó rất khủng khiếp sẽ giáng đến mình. Thâm tâm tôi thật sự rất sợ hãi, tôi không muốn phải nổ lực, không muốn phải chiến đấu một cách máy móc nữa, tôi thật sự rất mệt.
Vừa mới lúc sáng thôi, đấy là lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực trước sự hiện diện kia. Cậu ta là cái thứ gì vậy? Tôi tự hỏi bản thân sau khi tung hết sức mạnh mà mình có về phía cậu ta. Nhưng tất cả đã trở nên vô nghĩa, khi tôi nhận ra, tôi chỉ đang tàn phá môi trường xung quanh chứ bản thân cậu ta không hề có chút lay chuyển sau khi hứng chịu toàn bộ sự mạnh của tôi.
Tôi cố gắng vận dụng ma pháp của mình. Một quyết định liều lĩnh bời vì tôi biết khả năng kiềm chế ma tố bộc phát của tôi rất kém cỏi. Nhưng đó không phải lỗi do tôi quá yếu ớt mà là do cái lời nguyền quỷ dị kia. Tôi sắp sửa bị thiêu sống trước ma pháp của mình, tôi đã đầu hàng số phận. Tôi đã tự nhũ bản thân rằng sẽ không sử dụng đến ma pháp nguyên tố khi không đến mức cần thiết, hiện tại là trong tình trạng như vậy, tôi quyết định liều ăn nhiều và rồi tôi sắp phải chầu trời sớm vì sự liều lĩnh đó.
Cậu ta đã cứu tôi không một lí do, hơn nữa, tôi đã tấn công cậu ta nhưng cậu ta lại không thù hận gì tôi. Ngược lại cậu ta còn bảo vệ trong lúc tôi bất tỉnh và sau khi tỉnh dậy tôi còn được sự giúp đỡ của cậu ta nữa. Cậu ta là một tên quái đảng thích ra dáng người tốt chăng? Tôi đã nghĩ xấu về cậu ta ngay lúc đó nhưng sau một hồi tiếp xúc và nói chuyện thì tôi thật sự cảm thấy cậu ta.... rất đáng sợ. Cái cảm giác nó y như cái lời nguyền đang đeo bám tôi vậy."
- 18.576; 18.577; 18.578...
- Ugh.....
Wenty dụi mắt tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đầy mệt mỏi, không ai có thể biết tình trạng của cô ra sao nhưng người thường có thể nhận thấy cô ấy hiện đang rất vất vả trong việc ngồi thẳng người sau khi thức.
- Gì vậy?
- 18.590...
Cô mở mắt và cảnh tượng đầu ngày đập vào mắt lại là cậu ta, người cô đã gặp trong cơn ác mộng hôm nay. Nói đúng hơn, Kaiin đang làm một điều gì đó khiến Wenty kinh ngạc ngay lập tức phải tỉnh trong cơn mớ ngủ.
- Cậu đang làm gì vậy? Chỉ mới sáng sớm...
- À... Tôi làm... cô... tỉnh giấc...à..
Lời nói của Kaiin trong rất mệt nhọc và kèm theo đó là những hơi thở nặng nề.
- Cũng không hẳn....
Trước mắt cô, Kaiin đang treo mình trên một cành cây và liên tục gập bụng theo từng cú. Tiếng sột soát do ma sát từ những lá cây tạo ra làm cho nơi hai người đang ở thật sự rất thu hút những ma thú xung quanh. Cái cây to lớn mà Kaiin đang treo mình ở đó cũng phải gần trăm năm tuổi, có thể thấy là nó thật sự là một cổ thụ nhưng những cành cây cùng lá cây bắt đầu dung chấn dữ dội sau từng cú người gập lên xuống của Kaiin. Thân thể cậu được tắm bởi mồ hôi mà nhìn có vè bóng loáng hơn thường thấy. Những múi cơ đầy đặn chặt cứng, những khối cơ bắp ở mạn sườn và lưng cũng đủ cho thấy, mức độ luyện tập của Kaiin thật sự khủng khiếp. Trong một khu rừng yên tỉnh vào sáng sớm tinh mơ, chỉ có mỗi một nơi là đang có sự rung rinh nhè nhẹ của một trong những cổ thụ, chỉ cần có người quan sát lướt qua thì chắc chắn họ sẽ tò mò mà hướng đến thăm dò.
- Fuwaaa.. Thoải mái thật đấy.
Cậu ta dừng lại hành động và thả người đáp đất sau khi vô tình làm Wenty thức giấc. Kaiin vừa đi vừa mặc lại chiếc áo đen của mình, nhìn từ ngoài vào y như là một tấm vải rách nhưng thực tế điều đó cũng cho thấy, nó đã đồng hành cùng cậu suốt khoảng thời gian qua.
Trước khi mặc áo vào thì cũng có thể thấy những đường nét và những cơ bắp săn chắt đã bám lên toàn thân cậu ta. Thân thể mảnh khảnh được nhìn từ bên ngoài nhưng khi không còn mảnh vãi nào che thân trên thì mới thật sự bất ngờ. Thật khó có thể tưởng tượng một cậu nhóc như vậy nhưng lại sở hữu cho mình một thân hình vạm vở chả khác gì những người đàn ông trường thành cả.
- Cậu đang làm gì vào sáng sớm tinh mơ vậy hả?
- Ý cô là việc vừa nãy hả? Thói quen thường ngày ấy mà.
- Thói quen?
- Đúng vậy, tôi thường thức sớm và tự rèn luyện cơ thể bằng những cách tượng tự như vừa nãy. Thường thi tôi sẽ còn vặt vã hơn cơ, nhưng nếu có ai đó đang nhìn thì khiến tôi không mấy thoải mái cho lắm.
Wenty nhanh chóng trưng ra bộ mặt khó chịu.
- Gì? Ý cậu là sự xuất hiện của tôi đã gây ra phiền phức cho cậu à?
- Tôi không hề có ý đó.
Kaiin quay đi vừa nói vẻ mặt hớn hở nhìn tứ tung. Có lẻ cậu đang quan tâm về một vấn đề khác so với việc đứng cãi cọ với Wenty.
Cô nàng như khá bất mãn trước thái độ của Kaiin thì cũng giận hờn mà quay đi. Hai tay bắt chéo ở ngực cô nhịp chân dưới đất như muốn truất ra sự khó chịu của bản thân.
- Gì vậy?
Khi cả hai đang chìm trong sự yên lặng, thì đột nhiên, có một cơn rung chấn nhè nhẹ vang lên. Cô không nghĩ rằng những cú nhịp chân thê thái của mình có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, cô nhanh chóng quay sang thắc mắt với Kaiin.
- Cậu định làm cái quái gì nữa vậy hả? Tên rắc rối này!
- Gì cơ? Như cô thấy đấy, tôi có đang làm gì đâu?
-...
Chính xác là Kaiin đang ưỡn người vận cơ đang thư giản cho những bài luyện tập vừa rồi. Nhìn cậu ta trong tình huống này hoàn toàn vô tội, Wenty cũng không truy cứu gì nhiều mà bắt đầu tập trung nắm bắt tình hình.
- Thế cơn rung chấn này....
Cô nói lên như thể muốn xác nhận nhưng những lời cuối của cô đã nhỏ dần và bắt đầu nghẹn ở cổ họng.
Cô kinh hoàng sau khi cơn rung chấn đã bắt đầu trở nên dữ dội hơn và từ trong những cổ thụ của khu rừng nhưng đang rầm vang một thứ gì đó.
- Có rất nhiều ma thú đang tiến tới đây. Kích thước của bọn chúng rất to lớn.
Rất nhanh chóng Wenty đưa ra khả năng phán đoán của mình. Vì là một mạo hiểm giả cũng như là một elf chuyên sống trong những khu rừng thì hơn ai hết, Wenty rất có kinh nghiệm trong những việc như thế này.
Cô hô to nhằm bảo Kaiin nhanh chóng cảnh giác.
- Aa... tới rồi đó sao? Hơi trễ đấy.
- ...?
Wenty không thể nói lên lời sau khi một lần nữa chứng kiến sự thờ ơ của cậu ta. Cô như muốn hét vào mặt Kaiin những bời mắng chửi nhưng hiện tại đã không còn thời gian nữa rồi.
- Bữa sáng đã đến rồi. Cố lên nhé, Wenty.
Nói rồi hình bóng của cậu ta đột nhiên biến mất ngay trước mặt cô. Wenty ngớ người trước sự việc đó, hắn đã biến mất đồng nghĩa với việc cô phải chống chả một mình với lũ ma thú đang tiến đến. Khuôn mặt ngờ nghệch của cô nhanh chóng biến lại thành sự cảnh giác và tức giận.
- Tên khốn này!