Ở cách đó không xa, một nhóm người có khuôn mặt bậm trợn đang chiến đấu với những người không rõ khuôn mặt, tình cảnh này dường như không phải là chiến đấu mà là tàn sát từ phía các người có khuôn mặt bậm trợn thì đúng hơn.
- Kehehehe, mau giao ra hết số tài sản mà bọn bây đang có, nếu không thì tao sẽ không còn lưu tình nữa đâu.
Một người trong số bọn mặt mũi bậm trợn lên tiếng kèm theo đó là một nụ cười sảo huyệt.
- Erana-sama xin người hãy mau chóng chạy khỏi đây, chúng tôi sẽ tạo ra một con đường máu cho người.
- Không được- làm sao ta có thể bỏ mặt các cận vệ của mình mà lại bỏ chạy một mình cơ chứ.
- Không còn thời gian đâu, xin người hãy nghe theo tôi. Thưa Erana-sama!
Phía đối mặt với lũ người được cho là cướp thì đang có một vài binh lính mặc cho mình những bộ giáp cồng kềnh, xung quanh một cỗ xe ngựa thì đã chất đầy những cái xác của những người mặc giáp khác. Họ có lẽ đã bị tấn công một cách bất ngờ cho nên mới có thể chết một cách tức tưởi như vậy, xe ngựa đã bị lật và cũng đã vỡ nát 2 phần, hai con ngựa kéo xe thì cũng đã bị chém đôi nằm trước đó, hiện tại một nhóm binh lính đang che chở cho một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp, và họ đang phải đối mắt với những tên cướp với từng này thành viên sót lại.
- Erana-sama hãy mau chạy đi, người cứ chạy thẳng về hướng nam thì sẽ bắt gặp một ngôi làng, tại đó--
- Không được, ta không thể làm vậy.
- Anh ấy nói đúng đấy thưa công chúa, người là công chúa của một Vương Quốc cho nên người không nên lo lắng cho mạng sống của chúng thần mà hãy cố gắng sống sót trở về Vương quốc thì đó mới là chiến thắng thật sự.
- Không được đâu Hutyb~~ Ta không thể làm vậy...
Cô gái với gương mặt như muốn khóc, cô có vẻ là một cô gái được nuông chiều bởi bố mẹ cho nên trông cô chả có chút gì gọi là có kĩ năng tự vệ cả. Nếu là công chúa của một Vương Quốc thì việc thành thạo kiếm thuật hay pháp thuật đó là một điều thiết yếu nhưng cô nàng này thì lại khác, cô ta đang mặc cho mình một bộ vấy đầm trông rất cồng kềnh và một phần từ mảng vấy đã bị vết máu dính vào đó, cô vừa sợ hãi vừa yếu đuối bám lấy hy vọng cuối cùng là sẽ giao ra chiếc vòng cổ chứng minh thân phận hoàng gia của cô cho lũ cướp. Ý định này ngay lập tức đã bị những binh lính cự tuyệt hoàn toàn, bọn họ chưa chắc rằng nếu như có giao ra vòng cổ thì bọn cướp sẽ tha cho bọn họ, mà nếu như bọn chúng còn biết Erana là công chúa của một Vương Quốc thì điều đó sẽ phiền phức thêm chứ chả giải quyết được vấn đề gì cả.
Cô gái đã bật khóc nức nở sau khi biết được ý định của mình ngu ngốc như thế nào so với thân phận là một công chúa, một người sinh ra đã ở vạch đích và sẽ được dạy những kiến thức sâu rộng nhưng trong tình cảnh hiểm nguy thì những kiến thức ấy đã bị che lắp bởi sự sợ hãi. Bên kia, lũ cướp cũng không còn kiên nhẫn được nữa mà một lần nữa lao lên tấn công vào đám người, một trong số binh lính được lệnh dẫn công chúa chạy về phía Nam còn những người còn lại thì sẽ ở lại cầm chân cho đến giây phút cuối cùng.
- Khônggggggggggg!
Erana khóc nức nở cùng khuôn mặt tuyệt vọng cô đang bị một người lính cao to bế trên vai mà lấy hết sức mà chạy. anh ta cũng đã tháo ra những mãnh giáp ở nhiều nơi nhầm khiến thân thể mình nhẹ hơn và có thể chạy càng xa lũ cướp càng tốt. Ban đầu anh ta đã quyết định sẽ ở lại chiến đấu nhưng vì người được cho là đội trưởng đội cận vệ của riêng công chúa kia kiên quyết thì anh mới tuân theo mệnh lệnh. Đi vào rừng ở một thời điểm nhạy cảm như thế này thì sẽ không khó gặp những tình cảnh như vậy, nhưng lần này thiệt hại của đội cận vệ là quá lớn và anh cũng đã tự nhủ rằng sau khi xác định được sự an toàn của công chúa thì anh sẽ tự xác xem như là một sự đền tội vì khả năng yếu kém của bản thân.
Erana vì không thể chịu được sự đả kích quá lớn mà đã bất tỉnh gục trên vai của anh cận vệ kia, anh ta cũng đã nhiều lần gọi tên công chúa nhầm thôi thúc cô mau tỉnh dậy nhưng vẫn không có kết quả, điều duy nhất anh nghĩ lúc này là phải nhanh chóng tiến đến ngôi làng phía trước rồi xin nhờ trợ giúp từ dân làng, đằng sau thì những tiếng la hét vẫn vang vọng cho tận đến đây, anh nhắm mắt nghiến răng "Chết tiệt" và chạy khuất sâu vào lối đường mòn.
- Kehehehehe ơi ơi tao biết hết cả đấy nhé- con nhóc kia là hoàng tộc có phải không?
Những binh lính ở lại để chiến đấu đều không ai trụ nổi thời gian quá dài, họ đã gục ngã và phần lớn đã tử vong chỉ còn lại một hai binh lính đang hấp hối, đội trưởng Hutyb là một trong số đó, một tên cướp với cái đầu mào gà tiến gần và nắm đầu của Hutyb lên và nói những lời dơ bẩn, anh câm phẩn như muốn bức phá giới hạn mà giết chết tên khốn này.
- Tuy tao không biết rõ nó có chức vị gì nhưng dựa theo những gì bọn bây quyết tâm cứu nó như vậy thì chắc là nó là nhân vật rất quan trọng nhỉ?
- Tên--khốn.....
- Này này, đừng có cựa quậy chứ, nhìn xem, mày hiện giờ chả khác gì một con chuột chết cả. Hahaha.
- Đại ca chúng ta mau đuổi theo con nhóc đó thôi.
Một tên khác liền đi đến nhắc nhẹ tên tóc màu gà, tên này thì đầu hắn trọc lóc và những tên còn lại đều sở hữu cho mình những mẫu tóc khác nhau và rất màu mè, nói chung là dị hợm.
- Được rồi.
- Ể? Anh không kết liễu nó ư?
- Không cần đâu, lát nữa bọn ma thú cũng đánh hơi thấy mùi máu mà sẽ tự mò đến thôi.
- Waa quả đúng là đại ca, suy nghĩ rất chu đáo.
Cả nhóm phấn khích phá lên cười một trận, Hutyb nằm đó vẫn không hiểu bọn chúng đang nói về vấn đề gì, nhưng điều anh quan tâm nhất vẫn là an nguy của công chúa Erana, cùng gương mặt đầy quyết tâm anh cố gắng lếch thân xác mình tiến đến để bắt lấy thanh kiếm ở kia. "Ha..ha" anh thở dốc dù chỉ mới di chuyển được một tí, như vậy cũng cho thấy thân thể anh ta bị thương nghiêm trọng đến nhường nào và cũng phải đáng nể về sự nổ lực của anh ta. Kiếm thì đã có trong tay nhưng hiện tại phải làm sao để tận dụng nó đây? Lếch thì cũng không nổi mà làm sao có thể đứng lên và bổ nhào vào đám đạo tặc kia cơ chứ, hơn ai hết anh hiểu tình trạng hiện tại của cơ thể, anh cố cất thanh kiếm xuống phía dưới người. "Hahahaha" bỗng nhiên anh vang lên một tiếng cười to làm thu hút sự chú ý của lũ đạo tặc đang chuẩn bị rời đi. Một trong số bọn chúng liền lên tiếng thắc mắc rằng thằng kia nó đang cười cái giống ôn gì vậy? Nhưng làm sao ai có thể trả lời được một câu hỏi như vậy chứ, tiếng cười ngày càng to và kéo dài, đến nổi bọn chúng đã bắt đầu cảm thấy phiền phức và tên đầu trọc lúc nãy đã tiến đến và rút ra thanh kiếm của mình.
- Tao thấy mày hơi phiền rồi đấy, thằng nhãi.
Hắn vừa đi vừa vung thanh kiếm trong tay như thể đang khởi động.
- Bọn tao đã không ngay lập tức giết mày thì cũng đã là ban phước cho mày rồi nhưng mày hiện tại đã làm tao khá thất vọng đấy.
Hắn nói cùng nụ cười ma quái trên môi. Hắn sẽ không nhăn nhượng theo ý của đại ca nữa, mà là hắn sẽ chính tay kết liễu Hutyb.
- Dù gì thì tao cũng phải kinh nể bản năng sinh tồn của mày khi mà toàn thân thể bị phế hết như vậy mà mày vẫn có thể sống sót được.
Không thề ngừng hắn lại, hắn tiếp tục tiến gần hơn và gần hơn nữa.
- Tên tao là Pikuh, tao sẽ là người tiễn mày xuống mồ ngay lúc này.
Hắn vừa đi vừa tuông ra một tràng nói cứ như là cao thượng lắm, khi đứng trước thân thể tàn tạ kia của Hutyb thì hắn đưa lên thanh kiếm chuẩn bị cho một nhát đâm, thời cơ hắn đưa chui kiếm ngược là lúc hắn ngợ tay nhất và cũng là lúc mà Hutyb hành động, anh lấy thanh kiếm giấu dưới bụng ra và dùng hết sức còn lại vùng lên đâm thẳng vào tim của hắn, bất ngờ về việc đó tên đầu trọc cũng hoảng hốt và đâm thanh kiếm trong tay của mình sượt mục tiêu, nhưng đòn đâm quá nhanh và vị trí anh lao vào cũng nằm trong tầm của đòn đâm cho nên Hutyb đã bị đâm siêng cổ và tử vong tại chỗ. Còn hắn Pikuh, hắn hiện đang loạn choạng đi khập khửng, hắn hiện đã buông thanh kiếm trong tay và một tay kia thì vịn vào vết thương nhầm cầm máu, ở bên kia, những tên khác vẫn chưa hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, thứ trong tầm mắt bọn chúng hiện giờ là người cận vệ kia đã bị đâm siêng cổ còn Pikuh thì đang chập chửng đi như một đứa bé vừa tập đi vậy. Đột nhiên, Pikuh ngã xuống đất cái "ầm" và từ mép miệng hắn chảy ra một dòng máu đen, thấy điều lạ, cả đám liền chạy đến xem tình hình và khi kiểm tra thân thể của Pikuh thì biết rằng hắn đã chết rồi.
- Không phải chứ? Một vết đâm thẳng vào tim?
- Cái gì? Tên khốn kia đã giả vờ mình không còn sức chiến đâu ư?
- Tội nghiệp Pikuh- rõ ràng toàn bộ lỗi lầm là do ta, đáng lẽ ra ta nên kết liễu nó luôn vào lúc nãy.
Cả đám trông có vẻ rất lo lắng nhưng khuôn mặt ai nấy đều chả hề có nét gì gọi là buồn bã khi chứng kiến người đồng đội của mình ngã xuống trước mắt cả.
- Tiếp tục thôi, chúng ta phải bắt được con nhóc đó.
- Vâng, đại ca.
Bỏ qua sự tiếc thương về cái chết của đồng đội, bọn đạo tặc tiếp tục truy đuổi mục tiêu.