Cũng đã hơn một tuần kể từ sau sự cố gia đình chị em đỗ vỡ ấy thì Yuki vẫn tiếp tục miệt mài trong công cuộc cố gắng thực hiện nghi thức nhưng lần nào cũng như lần nào đều thất bại một cách thảm hại, thất bại là mẹ thành công cho nên Yuki cũng chả cảm thấy nản lòng mà tự hứa sẽ cố gắng hơn trong tương lai.
"Trong khoảng thời gian này thì mối quan hệ người yêu của tôi và Kazumi đều đang có một diễn biến rất tốt đẹp, cả hai không những công khai mà trong khuôn viên trường mà hai chúng tôi vẫn âu yếm nhau như đang ở nhà vậy, tất nhiên những thường dân kia ai ai cũng đều đổ xô ánh mắt và bàn tán về mối quan hệ của chúng tôi, đặc biệt là những thường dân nữ, bọn họ đều là những người hâm mộ tôi cho nên bọn họ đã rất nhiều lần quấy phá Kazumi, nhưng tôi cũng chả quan tâm làm gì bởi vì.... Kazumi là một hội trưởng hội học sinh mà những thường dân này dám quấy phá cô ấy thì khác gì tự nhảy vào đồn cảnh sát đâu cơ chứ. Không hiểu sao trong khoảng thời gian này Kazumi lại có nhiều thời gian mà cùng tôi âu yếm suốt ngày như vậy, hầu hết những ngày trong tuần thì cô ấy rất bận về việc quản lí học sinh và việc học tập của bản thân nhưng bây giờ trong cô ấy lại rất nhẹ nhỏm và thoải mái, và khi hỏi ra thì tôi mới biết rằng lúc trước cô ấy mệt mỏi là vì đám học bá do chị gái tôi dẫn đầu nhưng dạo gần đây bọn chúng lại im hơi lặng tiếng một cách lạ thường, nhờ vậy mà Kazumi mới có nhiều thời gian rảnh hơn lúc trước. À mà nhắc đến chị Hina thì tôi mới nhớ ra, cả tuần này chị ấy vẫn cố gắng tránh mặt tôi và tôi cũng không có thời gian hay thời điểm để xin lỗi chị một cách chân thành nhất nữa, dẫu sao thì lần đó tôi cũng có hơi quá đáng khi mà nói những lời bạch tuột ra như vậy, haizzz thật tình là tôi chả muốn dính dáng gì đến mấy vụ của chị em phụ nữ đâu, mệt vô cùng luôn, vừa lo xong cô này thì cô khác lại có vấn đề với mình thì mới khổ cơ chứ."
- Yuki-kun? Anh đang nghĩ gì vậy?
- Hửm? À ừm.. anh đang suy nghĩ về việc lần trước.
Yuki cùng Kazumi hiện đang ngồi dưới một chiếc ghế trong khuôn viên sân trường, nơi cậu ngồi là đang có một bóng cây to chảng cùng một vài làn gió man mát thổi qua làm cho người ta liền liên tưởng đến một mùa mưa nữa sắp bắt đầu, trên trời không nắng mà vô cùng nhiều mây trong rất âm u, tựa như cái ngày mà Yuki đi tìm Kazumi vậy. Yuki cũng không giấu gì mà nói hết việc trong những ngày vừa rồi chị Hina vẫn cố gắng tránh mặt cậu làm cho Yuki rất lo lắng, nghe xong thì Kazumi cũng tỏa ra đồng cảm mà cũng hứa sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Yuki vào những lúc cần thiết, chỉ cần câu nói cùng khuôn mặt dễ thương ấy cũng đủ làm cho Yuki cảm thấy an tâm mà vô thức bật cười, cậu xoa xoa đầu Kazumi và đùa vui cùng cô nàng, Kazumi biểu môi vì bị Yuki coi y hệt như là một đứa trẻ, cô liền lên tiếng
- Mồ, anh có thôi xem em như một đứa trẻ đi được không, với lại, lần sau anh cũng đừng có mạnh bạo như lần trước nữa đấy, nếu cứ tiếp tục như thế thì cơ thể em cũng không thể chịu nổi đâu.
- Hihi, anh biết rồi, chỉ vì em quá quyến rủ đấy thôi.
- Anh chỉ được cái mồm miệng dẻo hoạt, Yuki-kun đúng là thú tính quá đi.
Khi cả hai người đang nói cười vui vẻ thì bất trợt cơn mưa kéo đến.......
"Hôm nay lại là một ngày mới và cũng đã 1 tháng trôi qua từ sự vụ lần trước, trời hôm nay rất đẹp và nắng to, thỉnh thoảng cũng có một vài ngọn gió đong đưa làm cho con người ta cảm thấy rất dễ chịu, khi vừa mới thức dậy thì tôi đã nhận được một tin nhắn từ một người lạ mặt, họ không nói năng gì hết mà chỉ nhắn mỗi một câu "Tôi biết hết bí mật của cậu" và họ cũng đã hẹn tôi vào 19h tối nay một mình đi lên đền thờ ở gần nhà tôi mà gặp mặt, tôi thì cứ băn khoăn suy nghĩ không biết là người đó biết về bí mật gì của tôi nữa bởi vì tôi là người có rất nhiều bí mật cơ mà, không lẽ đúng như câu nói là người đó biết hết tất cả về tôi ư? Không kiềm chế được sự tò mò người đó là ai cho nên tôi cũng quyết định đi đến điểm hẹn, à mà trong 1 một tháng này chị Hina vẫn chưa thể nói chuyện với tôi một cách thân thuộc được nữa, mỗi khi vô tình gặp nhau ở cầu thang thì chị ấy cũng chỉ ngó lơ mà đi xuống tôi thì không kịp ngăn chị lại thì chị ấy đã đi mất tâm hơi rồi, có lẽ chị ấy rất thất vọng về tôi, haizzz ngày sang ngày đều quá nhiều sự mệt mỏi còn thêm vụ người bí ẩn này nữa, tôi quyết định sẽ giải quyết việc dễ trước, đó chính là đi đến đền thờ gặp mặt người bí ẩn kia"
Trời đã tối, vì đây là sắp vào mùa đông cho nên trời tối rất nhanh, hiện tại cũng đã gần 19h rồi và Yuki cũng đã lên đường đi đến đền thờ gần nhà cậu
- Công nhận về đêm lạnh thiệt nhỉ? Cứ như là đã bước vào giữa mùa đông rồi không bằng.
Yuki không hề lo sợ về người bí ẩn mình sẽ gặp mà cứ chỉ lạc quan về những vấn đề xung quanh, khi đến cầu thang của đền thờ Yuki hít một hơi dài rồi thở ra
- Được rồi, để xem người đó là ai nào.
Tiến bước lên cầu thang và dừng lại ở cổng đền, trước mặt cậu là một ngôi đền gỗ được xây dựng theo kiến trúc cổ và bên cạnh đó cũng có một cái chuông khá to, tuy nơi này cũng không cách xa mấy nhà cậu nhưng Yuki chưa hề một lần đi đến đền thờ cả cho dù đó là dịp đầu năm hay sao đi nữa thì Yuki vẫn khẳng định rằng mình chưa hề đến đây bao giờ kể từ khi mà cậu nhận thức được
- Đến rồi nhỉ?
Đột nhiên bên trong ngôi nhà phát ra giọng nói của một người phụ nữ, cậu cho rằng giọng nói này khá quen quen và dường như mình đã nghe ở đâu rồi nhưng cũng không thể nhớ rõ, Yuki khuôn mặt trở nên khó tả và rồi cũng chịu mở mồm mà thúc giục người bí ẩn kia mau chóng lộ mặt, tuy nhiên, người bí ẩn ấy không hề trả lời lại cậu mà đã im lặng được một lúc lâu, bên trong căn nhà sáng đèn và cũng là điểm sáng duy nhất trong một làn tối rợn người này, bên trong căn nhà dần dần hiện hữu cái bóng đen đang tiến gần cửa ra vào, Yuki lập tức tạo thế chiến đấu mà cậu học được trên mạng, cánh cửa từ từ mở ra một cách chậm rãi và hình bóng của người bí ẩn cũng đã dần hiện hữu
- Tôi vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu, nhưng... đành phải tạm biệt tại đây thôi.
Người bí ẩn liền lên tiếng với giọng điệu vô cảm, Yuki đang sửng sốt không biết phải làm gì thì bên trong khép cửa nhô ra một thứ kì lạ
- Cái quái----
"Đoàng" một tiếng súng vang lên làm cho những con quạ đang đậu trên mái nhà cũng bị dọa mà bay đi kêu quác quác inh ỏi cả một bầu trời yên tỉnh, sau tiếng súng thì bầu không khí cũng trở lại một màu yên tỉnh vốn có của nó, người bí ẩn kia rút lại khẩu xúng và từ từ khép cửa, đèn trong căn nhà đã vụt tắt và cả không gian xung quanh ngôi đền đều đã chìm vào một màn đêm sâu thẩm, còn Yuki lúc này....
Trong ý thức mờ nhạt còn sót lại
"Thật khốn khiếp, cho dù mình có giỏi đến cỡ nào thì cũng phải chào thua trước tốc độ và sát thương của một viên đạn mà thôi, nó quá nhanh và quá chính xác, không biết người bí ẩn kia là ai nhưng tôi có thể chắc chắn rằng người đó không phải là người bình thường, chắc hẳn cô ta đã được huấn luyện trong môi trường quân đội cho nên mới một phát bắn trúng ngay tim tôi như vậy, không những thế, cô ta còn chưa lộ mặt nhìn ra ngoài mà chỉ nhìn ra từ màng cửa cho nên độ khó sẽ tăng cao hơn rất nhiều nhưng cô ấy lại có thể tạo ta một đường bắn chuẩn xác đến như vậy.... Rốt cuộc thì tại sao cô ta lại cố gắng giết tôi như vậy chứ? Tôi có thể chắc chắn là mình đã nghe thấy giọng nói đó từ một nơi nào đó nhưng tôi có thể khẳng định là tôi chưa bao giờ châm chọc hay làm gì có lỗi với một cô gái nào cả.... Chắc cỏ lẻ việc biết về bí mật cũng chỉ là cái cớ để dẫn dụ tôi đến một nơi không người để có thể dễ dàng ra tay với tôi thôi nhỉ, dù gì thì tôi cũng đã quá bất cẩn khi mà lại có thể nhanh chóng tin tưởng một người bí ẩn hẹn gặp nhau vào một nơi vắng vẻ như thế này...Máu chảy quá nhiều rồi, tôi bắt đầu cảm thấy lạnh lẻo và rất nhanh cơn nóng rang cũng ập đến... ý thức tôi đã dần mờ đi và khoảng khắc cuối cùng mà đời tôi nhìn thấy lại là một màn đêm tâm tối đến như vậy... đây chắc có lẻ là món quà cuối cùng mà thế giới này giành cho tôi... Chết tiệt, tôi sẽ chết ư? Nếu là lúc trước thì tôi sẽ không lo ngại nhưng hiện tại tôi đã có những thứ mà tôi hứng thú rồi cho nên.... ư ư.... nếu có kiếp sau..... Tôi nhất định... sẽ trở thành..."