Cuối cùng cô ấy cũng chịu ra khỏi tấm chăn và xấu hổ nói lên, Yuki chỉ cười và xoa xoa đầu Kazumi rồi cùng cô xuống nhà. Trong quá trình uống nước thì Yuki mới để ý Kazumi nhìn cô ấy trong rất khác biệt khi về đêm
- Hửm? Em sợ tối hả Kazumi.
- Vâng...vâng, lúc trước em đã đi lạc tới tận tối khuya..... lúc ấy em đã rất sợ hãi...
"Hmmm.... chắc có lẻ cô ấy đã ám ảnh từ lần đó, những chứng sợ có sẵn từ nhỏ nó sẽ có ảnh hưởng rất lớn cho đến khi trưởng thành cho nên việc cô ấy ở tuổi này vẫn sợ bóng tối là điều dễ hiểu, ngược lại là tôi thì lại rất yêu thích bóng tối, nơi này tràn ngập sự yên tỉnh và ma mị và khi tôi đang uy nghiêm đứng trong một màn đêm bao phủ thì không phải là rất ngầu hay sao, những người hay nhốt mình vào một căn phòng tối không phải họ mắc chứng sợ xã hội mà là xã hội này là thứ không thuộc về họ mới đúng, chỉ có mỗi bóng tối là làm bạn mãi mãi trung thành với họ và cũng là thứ ấm áp tạo ra sự đồng cảm duy nhất đối với bọn họ, tôi lúc trước cũng từng như vậy nhưng từ khi tôi biết đến truyện tranh và LightNovel thì tôi cũng đã tìm ra được chân lí của thế giới thuộc về mình, không phải một nơi ô nhiễm và kinh khủng như thế này mà là một thế giới mình cảm thấy hứng thú một nơi mà mình luôn muốn về mỗi khi mệt mỏi và điều này cũng chỉ có duy nhất, thế giới mà mình khao khát là một nơi vốn sẽ tồn tại cho đến khi nó tiếp nhận sự hiện diện của bản thân...."
- Nè Yuki-kun, mình...lên phòng nha.
Trong khi cậu đang suy nghĩ về những gì mình muốn thì Kazumi bất ngờ lên tiếng, cô ấy trong có vẻ ngại nhiều hơn là sợ nhưng Yuki cũng không để ý nhiều mà dẫn cô ấy lên phòng.
- Ah.. Yuki-kun....
- Em có muốn chơi lại trò lúc nãy không Kazumi, hehe.
- Mồ.
Yuki đã đè ngửa Kazumi lên giường và đề nghị chơi lại trò "tên biến thái và cô nữ sinh", điều bất ngờ là Kazumi không những không từ chối mà cô ấy còn tiếp ứng và phối hợp nữa chứ, Yuki nghĩ rằng nét diễn của cô nàng quá giả trân đi, người bị hãm hiếp bởi tên biến thái sẽ không có những hành động gọi mời như cô nàng này đâu. Khi cả hai đang say sưa làm những hành động ngu ngốc thì bên trong tủ đồ liền vang lên tiếng "kót két", Kazumi đã để ý đến và bắt Yuki phải dừng lại cái trò này
- Anh có nghe gì không? Vừa mới nảy...
- Ừm, có lẻ đó là một con chuột hay là một thứ gì đó.
Yuki tiến đến kiểm tra, khi vừa đặt tay lên cánh cửa thì tủ đồ của cậu đột nhiên bị mở toang và từ trong đó lao thẳng ra là một người con gái
- Hina-nee? Sao chị lại ở đây?
Yuki đã bị cánh cửa mở tung đập vào trán và thanh niên hiện đang ôm lấy đầu mình mà cũng không thể bất ngờ về sự xuất hiện của Hina
- Yuki-kun, anh không sao chứ?
Kazumi liền lập tức bỏ qua sự xuất hiện bất ngờ ấy mà liền chạy đến nhanh đến bên cạnh Yuki, vết thương cũng không hẳn đáng kể nhưng quan trọng hơn.....
Khi nghe Hina khai ra tại sao mình lại ở đây thì hai người đặc biệt là Yuki lại có nét mặt kiểu vô cùng xấu hổ, theo đó, Hina đã đến phòng và phát hiện nó không khóa, hơn nữa, bên trong lại không có ai cho nên cô nàng mới đi vào kiểm tra, nhưng khi chuẩn bị đi ra thì bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân và tiếng nói của Yuki và rồi cô nàng như bị chột dạ mà cố gắng tìm chỗ trốn, nhưng khi từ trong tủ đồ nghe thấy những lời dâm dê của Yuki thì cô nàng cũng không thể nhịn cười nổi mà chợt chân lao ra ngoài.
- Haha, chị không ngờ em lại có cái sở thích đấy luôn á, haha.(Hina)
Hina vẫn đang không nhịn được cười mà châm chọc Yuki, thanh niên thì lúc này đã không thể nói gì để biện hộ vì đúng là cậu đã hơi lố trong việc vừa nãy, còn Kazumi, cô nàng đã dường như biến thành một tảng đá yên phắng sau khi bị Hina phát hiện ra một sự việc rất xấu hổ, hai cô nàng này thường ngày rất hay cãi cọ cho nên cũng có thể coi là lần này Hina đã đi tay trên trước Kazumi rồi. Cuối cùng Yuki cũng không thể nhịn nỗi những tràng cười của Hina nữa mà bực tức lên tiếng
- Chị tính cười đến bao giờ nữa hả? Em chưa hỏi tội chị tại sao chị lại trốn trong phòng riêng của em đấy.(Yuki)
- Thôi nào thôi nào, chẳng phải nhờ vậy mà chị lại phát hiện ra em trai chị lại có sở thích biến thái đến như vậy ư? Hahaha.
- Em chấp nhận là em biến thái được chưa, còn chị thì mau về phòng của mình đi.
- Rồi rồi chị hiểu, dù gì thì em cũng đang ở cái tuổi nổi loạn này cho nên em như vậy chị cũng có thể thông cảm cho mà.(Hina)
- "Như vậy" là ý gì chứ? Chẳng lẻ em tệ đến mức đó à? (Yuki)
Yuki vừa nói vừa trưng ra nhiều nét mặt khác nhau và điều đó cũng làm cho Hina đã cười càng thêm cười, đến đây cô chuyển hướng sang Kazumi
- Này, con ả kia, tính bất động đến bao giờ nữa hả? (Hina)
Nói xong thì liền lập tức Yuki đưa một tay lên vịn vào vai của Hina và gương mặt cậu lại tỏa ra vẻ rất lạnh lùng
- Chị làm gì em cũng được nhưng tuyệt đối đừng gọi Kazumi bằng một cách thô lỗ như vậy? Không biết từ lúc Kazumi ở đây thì em chả nghe chị gọi tên cô ấy lần nào cả.(Yuki)
Hina thoáng chóc kinh sợ ánh mắt ấy của Yuki, lúc trước cô đã từng làm rơi vỡ một thứ mà Yuki rất yêu thích, cậu lúc đó cũng chỉ mới vào cấp hai nhưng ánh mắt lúc đó cậu nhìn Hina thật sự trong rất đáng sợ, một ánh mắt vô hồn trông như nhìn về xa xăm nhưng thực chất đó là ánh mắt của một thứ gì đó rất vô tâm và lạnh lùng và nếu rằng, lúc đó không phải là Hina mà là người khác thì không biết Yuki đã làm gì người đó rồi, gương mặt cùng ánh mắt cậu cho thấy rằng cậu sẽ làm bất cứ thứ gì với đối phương mà cậu muốn, kể cả là kết liễu.
- Ánh mắt đó là sao vậy Yuki? (Hina)
Hina sợ sệt lên tiếng, gương mặt trưng ra vẻ kinh ngạc và những giọt mồ hôi lạnh cũng bắt đầu ngưng tụ trên trán của cô, lúc này Yuki mới hoàn hồn trở lại và vội vàng lên tiếng xin lỗi Hina, nhưng Hina đâu dễ dàng mà bỏ qua như vậy
- Này, không phải lúc trước em đã hứa với chị rằng là sẽ không bao giờ nhìn chị bằng ánh mắt đó rồi sao? Tại sao hiện giờ vì con khốn này mà em lại nhìn chị như vậy hả?
Hina đã tức giận mà hét lên như vậy, tiếng hét cũng đã làm cho Kazumi bừng tỉnh và đang không biết chuyện đã gì xảy ra, trước mắt cô chỉ là việc như thường thấy đó chính là Hina đang mắng chửi thì Yuki thì chỉ biết ngồi im cuối đầu xin lỗi mà thôi, cô tưởng rằng việc này cũng là vì chuyện lúc nãy mà ra cho nên cũng dũng cảm lên tiếng trấn an Hina
- N....này, Hina-neesan, chị có thể bình----
"chat" Kazumi chưa thể nói hết câu vì cô đã bị Hina tát thẳng một cú đau điến, Kazumi đã rất bất ngờ mà nhìn về một hướng như thể không tin được những gì vừa xảy ra, Yuki cũng đã không nhịn nổi nữa mà mắng nặng Hina và rồi cũng chạy đến xem tình trạng của Kazumi, điều này làm cho Hina rất hụt hẫng khi đây cũng là lần đầu mà Yuki lớn tiếng như vậy với cô
- Em nghĩ mình đang mắng ai vậy hả? Yuki?
- Chị im miệng và cút về phòng đi, hôm nay vậy là đủ rồi. (Yuki)
Yuki vừa ôm chằm lấy Kazumi vừa an ủi cô nàng nhưng đồng thời cũng lớn tiếng xua đuổi Hina, cậu cứ tưởng nói nặng lời như vậy thì Hina sẽ buồn bã mà đi về phòng nhưng không, Hina đã tức giận mà lao đến dần cho cậu một trận
"Bốp" "bốp"
- Aa..aa đau... chị đang làm gì vậy hả?
- Mày vừa mới đuổi ai cơ thằng chó này.
"bốp"
Liên tục là những cú đấm thẳng mặt mà Hina dành cho Yuki, nhưng suy cho cùng thì Yuki cũng không thể phản kháng mà đánh bật lại Hina được bởi vì cậu không muốn làm thế với chị gái của mình, lúc nào cũng vậy, Yuki chỉ biết nằm yên chịu đòn cho đến một thời điểm thì Hina cũng chịu dừng lại thôi, nhưng chắc có lẻ lần này sẽ không nhanh đến vậy đâu. Tiếp tục là nhũng cú đấm nhưng lần này Yuki đã dùng 2 tay của mình bắt lại hai tay của Hina
- Chị dừng lại đi, tại sao phải làm tới mức như vậy hả?
- Thả chị ra mau, không thì chị sẽ thật sự nổi giận đấy.
- Hiện tại chị đã hoàn toàn nổi giận rồi cho nên đừng có thích làm những gì mình muốn nữa, suy cho cùng thì chị vẫn là một người phụ nữ chị không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài mà chỉ dùng bạo lực để che giấu đi sự yếu đuối và hay mất bình tỉnh của bản thân mà thôi. (Yuki)
Yuki lớn tiếng nói lên những suy nghĩ của mình về Hina và điều này cũng làm cho cô ấy khựng lại một chút, như bị nói trúng tim đen Hina cuối cùng cũng chịu thả lỏng hai tay và Yuki cũng bắt đầu thả tay cô ấy ra, Hina đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng Yuki mà không thèm nhìn lại, thanh niên cũng chả lo gì nhiều mà đã chạy đến bên cạnh Kazumi rồi, cô nàng từ nãy giờ đã chứng kiến hết sự bạo lực của Hina mà cũng không biết phải làm gì mà chỉ đành ngồi ôm mặt khóc mà thôi, cô luôn tự trách với bản thân là tại mình mà chuyện mới thành ra như vậy, Yuki cũng lên tiếng trấn an rằng tất cả mọi chuyện đều do cậu, nếu như cậu không dùng cái ánh mắt ấy để nhìn Hina thì mọi chuyện đã không đi quá xa như hiện tại.
...................................