Hina đập tay vào tường tạo ra những âm thanh vang rội, chắc cỏ lẻ Yuki đã rơi vào giấc ngủ say cho nên mới không nghe thấy, Hina đang rất tức giận y như rằng muốn nhổ luôn cái căn nhà này lên luôn vậy, sau khi cô đập phá tan tành căn phòng mình thì cuối cùng Hina cũng bình tỉnh trở lại, Hina ngồi vào ghế ở bàn học, dưới sàn là những mãnh vỡ thủy tinh từ những chiếc bình hoa do vừa nãy cô vừa đập phá, cô nhặt lên một tấm ảnh, trong đó là hình ảnh gia đình của cô nhưng phần của bố và mẹ thì đã bị xé toạt chỉ còn lại Yuki lúc bé và Hina mà thôi, cô ngắm nghía bức ảnh rồi bỗng nhiên cô sờ sờ ôn nhu vào bụng mình kèm theo đó là một nụ cười tất thắng.
- Tất cả mọi thứ..... Yuki à~ em mãi mãi chỉ thuộc về mỗi riêng chị mà thôi.
Sáng hôm sau
- Yuki, mau xuống ăn sáng rồi còn đến trường nữa nè con.
- Vâng ạ, con xuống liền đây.
" Không biết tôi hôm qua đã làm ra những loại chuyện gì nhưng hiện tại tôi cảm thấy mình rất có lỗi, khi đang mê mang thì tôi có nghe thấy tiếng đổ vỡ thì phải... mà chắc cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, hôm nay là thứ 7 ngày học cuối cùng của tuần rồi và tôi cũng đã quyết định sẽ đi xin lỗi Kazumi một cách thành tâm nhất. Chắc cô ấy sẽ không còn muốn nhìn thấy tôi một lần nào nữa nhưng tôi nghĩ là mình sẽ làm được, suy cho cùng thì cô ấy cũng có phần nào còn vấn vương cho nên chắc là sẽ ổn mà thôi... ít nhất tôi nghĩ vậy."
- Con ăn xong rồi, cũng đã muộn rồi thôi con xin phép đến trường luôn đây.
- Mới sáng sớm mà con lại vội vã như vậy rồi à? Không giống con của thường ngày chút nào.
Cậu cười ngượng trả lời lại mẹ Hatsume
- À thì con cũng có những việc đột xuất trong câu lạc bộ ở trường mà mẹ... Thôi con xin phép đi trước đây.
Yuki phóng thẳng ra cửa đang chuẩn bị mang giầy vào thì lúc này, Hina đột nhiên đi ra
- Em chắc chắn sẽ không suy nghĩ cẩn thận hơn về mối quan hệ với Kazumi Keiko chứ?
- Vâng ạ, em nghĩ em nên đáp trả lại tình yêu cô ấy giành cho em ạ.
Hina không trả lời, khuôn mặt cô ấy vẫn lạnh băng như thường ngày
- Thôi em đi đây.
- Em đi cẩn th---.
Tiếng đóng cửa đã ngất quảng lời nói của Hina, cô cũng biết rằng mình những gì từ trước đến giờ cũng chỉ xuất phát từ thỏa thuận của hai người và tình cảm cũng vậy, Yuki chỉ xem Hina như là một người chị gái thực thụ không hơn không kém, tuy nhiên Hina thì lại khác, cô luôn có khát vọng một ngày nào đó được tiến vào lễ đường cùng Yuki, mà vai vế trong hoàn cảnh đó không còn phải là chị em nữa mà là một cặp vợ chồng theo đúng nghĩa, mà, Hina cũng biết rằng điều ấy sẽ không bao giờ sảy ra khi mà chị em ruột thì sao lại có thể trở thành một đôi được chứ, điều đó đi ngược lại với luật lệ và cảm giác của những người xung quanh.
" Hôm nay trời khá âm u và dự báo thời tiết đã đưa tin là chiều nay sẽ có một cơn mưa lớn, một thời tiết xấu cùng đồng nghĩa với một cảm giác xấu, không biết điều gì sẽ sảy ra với lời xin lỗi của tôi nhưng... nếu cô ấy không chấp nhận thì tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến ấy mà từ bỏ, dẫu sao thì tôi cũng chả mặn mà lắm về cái tình yêu ở tuổi thanh xuân này, thứ tôi cần hiện tại là mong muốn được dịch chuyển đến một thế giới khác mà thôi, à ừm, cũng đã gần đến thời điểm thực hiện nghi thức tiếp theo rồi, lần này tôi sẽ đẩy tiến độ càng sớm càng tốt và mong rằng thực thể ấy sẽ xuất hiện và giúp tôi một lần nữa, à mà nhắc mới nhớ, không biết thực thể ấy tên gì nhỉ? Chắc có phải là vị vua Solomon mà mình luôn tôn thờ không nhỉ? Phải chăng lúc đó tinh thần mình ổn định hơn thì đã có thể nghe câu trả lời của thực thể ấy rồi. Phù... cuối cùng cũng đến trường rồi, tôi nghĩ mình cũng nên bắt đầu đến lớp cô ấy để trực tiếp xin lỗi thôi, giờ thì vẫn còn sớm không biết là Kazumi đã đến trường chưa nữa, bầu trời xanh cũng đã bị bao phủ bởi những đám mây đen khổng lồ làm cho người ta luôn cứ cảm thấy một cảm giác gì đó rất bất an, nhưng.... Tôi không hề ghét nó."
Yuki thẩn thở ngồi trong lớp, cậu chóng tay lên cầm cùng gương mặt uể ỏi
- Này Yuki-kun, hôm nay cậu sao thế? Có chuyện gì buồn ư?
- Đúng vậy đúng vậy, biểu hiện của cậu hôm hay trong rất khác thường ngày đó.
(Lũ thường dân ngu xuẩn này mau cút hết đi) Yuki nghĩ vậy.
Vẫn như mọi khi là những cô gái này lại đến bao quanh lấy cậu, những lời ngon tiếng ngọt liên tục thổi vào tai làm cho Yuki như muốn ớn lạnh tới nơi
"Mà, nếu như luôn có những người sẵn sàng nghe những lời tâm sự của mình thì cũng rất tuyệt đấy, nhưng đây thì lại là một trường hợp khác, lũ thường này dân chỉ hỏi để mang tính chất lấy điểm thôi chứ bọn nó khi nghe xong thì cũng cười tươi một cách giả tạo và chắc chắn cũng sẽ khuyên rằng "Yuki-kun rất tài giỏi mà, cho nên cậu hãy cố gắng vượt qua nhé" Kiểu vậy, y hệt bọn hay dụ dỗ gia nhập tôn giáo."
Đột nhiên lúc này bên ngoài liên tiếp truyền đến những tiếng xì xầm to nhỏ khác nhau, cậu cũng vốn không định quan tâm nhưng mà...
- Cậu nói gì? Keiko-chan từ tối hôm qua không về nhà luôn ư?
- Đúng vậy, gia định cậu ấy đã thông báo cho nhà trường để tìm kiếm sự giúp đỡ.
- Không thể nào.... Chẳng lẻ cậu ấy đã bị bắt cóc rồi?
- Khả năng cao là vậy.
"Tôi đã nghe được một cuộc trò chuyện quý giá đến từ vị trí của những thường dân, có lẻ rằng sau cú sốc ấy thì Kazumi đã bỏ về, mặc cho những chuyện sảy ra ngay sau đó, không biết giờ cô ấy hiện đang ở nơi nào, linh cảm xấu đầu ngày cũng đã dần hiện hữu lên rồi, tôi nghĩ...mình nên đi tìm cô ấy."
Yuki đứng lên và bỏ chạy một mạch ra khỏi phòng học
- Yuki-kun.. cậu đi đâu vậy, sắp đến giờ vào lớp rồi đó.
Cậu giả vờ không nghe thấy mà một mạch chạy ra khỏi trường, bên ngoài cổng thì cũng vẫn còn rất nhiều học sinh đang tụ tập cho nên cũng chả ai để ý đến sự hiện diện này đâu. Đầu tiên thì cậu sẽ đến những nơi mà Kazumi thường xuyên lui tới, nhưng mà lúc này Yuki mới tá hỏa nhận ra rằng....
- Chết tiệt, mình có bao giờ đi với cô ấy đâu mà biết.
Ôm đầu trong rất đau khổ nhưng rồi Yuki cũng nghỉ đến những nơi cụ thể hơn
"Lúc nãy lũ thường dân đã nói rằng Kazumi đã không về nhà từ tối hôm qua đúng chứ? Nếu là như vậy thì cô ấy chắc chắn sẽ chọn ngủ lại ở một nơi nào đó và nơi đó chỉ có thể là..."
Yuki đã xác định được nơi cụ thể mà cô ấy chắc chắn sẽ ngủ qua đêm, cậu chạy một mạch thẳng về phía trước
- Chết tiệt.. Đến cả quén net nổi tiếng này mà cũng không có hả?
- Việc cô ấy đã đột ngột rời đi thì chắc chắn sẽ không thể nào kịp chuẩn bị tất cả mọi thứ.
- Quan trọng nhất vẫn là tiền, số tiền của một học sinh cấp 3 thì chắc chắn sẽ không thể nào mà chọn ở trong một khác sạn được, chưa kể đến tình thế gấp gáp làm sao mà cô ấy có thể chuẩn bị đủ tiền được chứ.
- Nhưng mà quán net còn không có thì cô ấy phải ở đâu được đây...
Yuki không bỏ cuộc mà liên tục dò xét những quán nét gần đó, rất tiếc, kết quả vẫn như vậy, mây đen cũng đang dần kết tụ lại tạo ra một bầu trời tối mịt và những giọt mưa lăn tăn cũng đã bắt đầu rơi xuống
- Haizzz, dự báo thời tiết bảo đến chiều mới mưa cơ mà...
Những giọt mưa cũng dần rơi nhanh và số lượng lại càng tăng lên, Yuki tâm trạng nặng trĩu đi trên đường, cậu không biết phải đi về nơi nào trong lúc như thế này... Về nhà? hay về lại trường?. Những dòng người cũng đang rất rối ren chạy tránh cơn mưa, rõ ràng họ cũng tin vào dự báo thời tiết giống như cậu cho nên mới chưa kịp chuẩn bị ô dù đây mà
" Mình không ngờ sự việc nó lại đi xa đến như vậy, giá như lúc đó mình không nên nói ra những lời như vậy với cô ấy... Dù gì thì mọi chuyện cũng thành ra như vậy, có xin lỗi khóc lóc van xin thì cũng chả giúp được gì nữa rồi"
Trong đầu Yuki hiện tại chỉ toàn là những điều tiêu cực, nó đang dần ảnh hưởng đến tâm trí, chưa có lần nào mà cậu lại phải đau khổ bởi vì một người con gái như lúc này, vết thương ngoài da thì thì cậu có thể chịu được vì bản thân đã đối diện với nó rất nhiều lần, nhưng vết thương trong lòng thì lại là một chuyện hoàn toàn khác, cơn mưa vẫn xối xả không ngừng như rằng nó đang trút giận thay một ai đó vậy, không thể không nói chứ Yuki cảm thấy mình đã lạc lõng khỏi thực tại này từ rất lâu rồi, cậu nghĩ mình không nên tồn tại thì đúng hơn, sau những lần thực hiện nghi thức trong mù quáng thì cậu lại mong muốn rằng mình hãy chết đi dù cho có được chuyển sinh như ý cậu mong muốn hay không, nhưng hết lần này đến lần khác, Yuki luôn được cứu sống từ cửa tử, cậu cũng không thể ngờ rằng mình vẫn sẽ còn sống sau nhiều lần trấn thương đầu liên tiếp như vậy, chắc hẳn đó là một phép màu dịu kì đến từ một ai đó, Yuki đã rất căm ghét cái thế giới nhạt nhẽo này nhưng ngược lại, cái thế giới mà cậu căm ghét không những không xua đuổi cậu mà nó vẫn xem cậu như là một mầm cây như những mầm cây khác trên một khu vườn vậy, sự hổn tạp của suy nghĩ và tính cách của mỗi người đều khác nhau và chắc chắn nếu như ta có thể bộc lộ ra cảm xúc thật của mình cho đối phương thì họ sẽ cảm thấy đồng cảm và sẽ sẵn sàng dang tay giúp đỡ chúng ta vào bất cứ lúc nào.... Yuki không ngừng an ủi bản thân rằng Kazumi vẫn ổn, cô ấy cũng không phải loại người sẽ làm một điều gì đó dại dột, chắc chắn cô ấy vẫn ổn ở một nơi nào đó mà thôi, cậu tự trấn an bản thân. Không biết cậu đã đi được bao lâu dưới cơn mưa rồi nhưng khi cậu dừng lại và tỉnh ra thì mình đã vô thức đứng ở một nơi như thế này một hồi lâu
- Thật hồi tưởng khi đã trải qua một thời gian dài như vậy nhưng mà nơi đây vẫn chả khác gì ngày xưa cả.
Yuki đang dừng lại ở một công viên nọ, lúc còn nhỏ Yuki cùng chị gái của mình hay đến nơi này để vui đùa sau một ngày dài học tập
- Ngày ấy nhìn chị ấy rất dịu dàng nhưng hiện tại lại cảm thấy rằng như là một người khác vậy.
Yuki bật cười sau khi nói xong câu nói đó
- Mình đang nói cái quái gì vậy chứ?
- Àaaaa... cơn mưa vẫn chưa ngừng sao?
- Đã trôi qua bao lâu rồi nhỉ?
- Rốt cuộc thì mình vẫn không thể tìm được và xin lỗi cô ấy một cách trân thành.
- Thôi.... đành về vậy....
Yuki định xoay người rời đi nhưng cậu đã vô tình đảo mắt và trông thấy một hình bóng quen thuộc
- Không thể nào.... Có phải là cô ấy không?
Yuki thoáng chóc trở nên hứng khởi như nhặt được tiền, một hình bóng rất quen thuộc, mái tóc ấy cùng khuôn mặt ấy.....
- Tớ đã tìm cậu cực lắm đấy biết không?
- Vậy sao? Tôi nhớ là tôi chưa hề mở miệng để nhờ cậu đi tìm tôi đâu đấy.
Kazumi hiện đang ngồi trên một chiếc xích đu, cũng giống như Yuki, cô ấy cũng đã ướt đẫm vì cơn mưa ấy
- Giờ cậu cùng tớ quay về có được không?
- Từ khi nào mà cậu lại có thể ra lệnh cho tôi vậy?
Kazumi đang dùng đôi mắt vô hồn của mình nhìn vào mặt đất trong khi Yuki vẫn đang rất ôn hòa khuyên bảo cô ấy
- Tớ xin lỗi...Kazumi, tớ không nên nói ra những điều như vậy.
- Mà, chuyện gì thì cũng đã qua rồi, cậu không cần phải nhắc lại đâu.
- Tớ biết cậu đã rất buồn sau những lời buộc miệng ấy của tớ... Tớ không biết phải làm gì để thể hiện ra sự trân thành nhất của mình nhưng tớ sẽ làm tất cả mọi thứ để cậu có thể tha thứ cho tớ.... Tất cả mọi thứ tớ đều sẽ cố gắng hoàn thành, chỉ cần cậu có thể theo tớ về---
- Cậu mau cút về đi.
Kazumi hét toáng lên đầy giận dữ ngất lời của Yuki, đôi mắt cô ấy đã đỏ lên đây chắc chắn là cô ấy đã khóc rất nhiều từ hôm qua, Yuki cũng rất bất ngờ về việc này, khoảng cách giữa hai người đã ngày càng xa làm cho cậu rất khó chịu trong lòng
- Tớ biết rồi.
Nói xong cậu liền quay lưng rời đi để lại Kazumi vẫn ngồi thẩn thờ ở đó
- Cuối cùng cậu vẫn bỏ đi à?
- Cậu vẫn như vậy... Một tên khốn vô tâm.
- Nói ai là tên khốn vậy?
Kazumi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt cô mở to kinh ngạc về việc này, những giọt mưa đã không thể nào tiếp túc thấm đẵm vào Kazumi nữa bời vì nó đã được che bởi một chiếc ô màu trắng
- Về nhà thôi, Kazumi.
Yuki đang đứng đó, cậu không phải là bỏ về theo lời nói của Kazumi mà đi vào cửa hàng dụng cụ gần đó để mua một chiếc ô che mưa
- Sao cậu vẫn chưa chịu cút đi chứ hả?
- Sao tớ lại có thể bỏ lại cậu mà về được đúng không nào, huống hồ gì thì cậu cũng là người rất quan trọng đối với tớ kia mà.
- Người quan trọng.....?
- Đúng vậy, rất quan trọng là đằng khác.
- Ha, cậu đang cố gắng để chọc tức tôi nữa đúng không? Tôi không cần những lời nói sáo rỗng đó của cậu, mau cút về đi và đừng làm phiền tôi nữa.
Vừa nói cô vừa dùng tay hất đi chiếc ô đang che cho mình, nhưng khi đó thì cô cũng đã cảm thấy mình đã đi hơi quá, cuộc nói chuyện của hai người đã đi vào ngõ cụt khi mà Yuki đã im lặng trong lúc đó
- Tôi...tôi xin lỗi.. Tại cậu cứ---
- Này Kazumi.
Yuki ngước nhìn thẳng vào Kazumi bằng ánh mắt nghiêm túc, giọng cậu ấy cũng trở nên trầm ấm lạ thường
- Những lời tớ nói đều là sự thật cả đấy.
- Sự thật..?
- Đúng vậy... cho nên.... mau cùng tao về nhà ngay bây giờ, con khốn này.
Kazumi ngẩng đầu mở to mắt mà kinh ngạc, cô cứ tưởng rằng Yuki sẽ tiếp tục nói ra những lời sáo rỗng nhầm mục đích lừa cô một lần nữa nhưng không, cậu ấy đã mắng thẳng vào mặt cô ấy làm cho Kazumi khó có thể nói thành lời, nghe vậy Kazumi lại tiếp tục nhìn lại vào mặt đất, nhưng trên mặt cô đã để lộ ra một nụ cười hài lòng
- Anh đúng là một tên khốn chính hãng nhỉ, ngay cả khi an ủi con gái thì mồm miệng vẫn khô khan và mất dạy như vậy.
- Hả? Nói ai mất dạy đấy hả?
- Ở đây chỉ có hai người chúng ta chẳng lẻ em lại phải tự nói với chính mình à?
- Em đã rất vui đấy (Kazumi nói thầm)
Yuki cũng rất nhanh chóng cảm thấy mình đã lỡ lời một lần nữa rồi thì phải, dù gì thì cậu cũng không quen với những lời sến súa cho nên mới thốt ra một câu nặng ý như vậy, lúc này Kazumi đứng lên và phủi phủi chiếc váy của mình, không biết cô nàng tính làm gì mà đã tiến gần lại Yuki một cách hồn nhiên
- Dẫu sao thì em cũng rất thích ánh mắt lạnh lùng chứa đầy oán niệm này của anh.
Gout lạ lùng ghê, Yuki khi nghe vậy cũng không khỏi giật mình, khuôn mặt Kazumi đã tươi tấn hơn lúc nãy nhiều rồi và Yuki cũng không biết phải nói gì trong tình cảnh này, bất ngờ, Yuki dang tay ôm lấy Kazumi vào lòng mình, tất nhiên Kazumi cũng không thể ngờ chuyện lại diễn ra như vậy mà cũng há hốc kinh ngạc
- Anh yêu em.. Kazumi.... Tuy những lời anh nói có hơi phủ phàng nhưng anh chỉ muốn đối tối với em mà thôi.
- Em biết... Em rất vui khi anh đã bộc lộ ra tính cách thật của mình, Em cũng rất yêu anh.
Kazumi cũng dang tay mà ôm qua eo của Yuki, khuôn mặt cô tràng đầy sự hạnh phúc và một nụ cười tươi đã nở rộ trên khuôn mặt
- Cùng về nhé, Kazumi.
- Vâng.