Tại hành tinh F
Bạc Vân dần quen thuộc với cuộc sống hiện tại của mình. Buổi sáng thì giúp Sơn lão nấu cơm, giặt đồ. Trưa thì giúp ông đấm bóp chân tay khiến ông lão ngày một vui vẻ. Nhìn ông nội của cậu gầy gầy thế thôi chứ còn khỏe chán, ông vốn không muốn để cậu cực nhọc nên cứ từ chối, Bạc Vân thì nói mãi ông mới chịu cho đấm bóp. Sức khỏe của ông hơn hẳn các cụ cùng tuổi, có một lần cậu hỏi vì sao ông khỏe như thế? thì ông chỉ cười cười, đáp rằng do ông còn đứa cháu nhỏ như cậu nên thần linh mới cho ông sức khỏe để ông có thể ở cạnh cậu nhiều hơn.
Dù biết đây chỉ là lời gạt trẻ con nhưng cậu cũng vui vẻ gật đầu không ý kiến. Vì sức khỏe tốt nên buổi tối ông hay ra kiếm củi để đốt sưởi ấm và bán kiếm tiền.
Cậu cảm thấy cứ kiếm củi mãi cũng chẳng được bao nhiêu nên muốn lên trấn trên để tìm việc. Nghĩ tới đây cậu liền chạy đi hỏi Sơn lão.
" Ông nội, con muốn lên trấn trên tìm việc "
Sơn lão đang đan dở cái giỏ bằng dây leo không biết tên thì nghe cậu nói, ngẩng đầu nhìn cậu nhóc
" Tìm việc? con mới bao lớn chứ? cứ để ông nuôi là được rồi."
Cậu biết là ông lo cho cậu nên vẫn tiếp tục năn nỉ
" Con đã 15, lớn rồi mà ông! con có thể kiếm tiền nuôi ông"
" Ài, thằng nhỏ này, sao con cứ bướng thế" Nói một hồi thì ông như suy nghĩ gì đó rồi đồng ý với cậu
" Được rồi, chỉ lần này thôi, con nhớ tìm việc gần chút, đừng quá nặng nhọc"
" Dạ!"
Được ông cho phép thì cậu liền chạy một mạch lên trấn trên, nói thì hơi quá nhưng khoảng cách với trấn trên cũng khá xa nhưng với tốc độ của cậu chỉ cần nửa tiếng là tới. Cậu vì quá vui mà không để ý đến điểm kì lạ này.
Đến được trấn trên, cậu đi đến trước bảng dán tuyển công việc. Nơi đây không dán tại cửa tiệm mà dán tất cả công việc cần người làm ở bảng tuyển dụng màu đen ở đầu trấn. Vóc dáng cậu khá gầy, thân hình cũng tính khá phổ thông ở nơi đây, có điều cậu chỉ mới 15 nên công việc làm được khá ít.
Suy nghĩ một hồi cậu mới chọn được công việc là làm công cho hộ nhà giàu ở trấn trên. Công việc cũng khá nhàn nhã nên cũng đỡ cho ông nội lo lắng, cậu cầm tờ giấy tuyển người làm rồi đi về hướng gia đình hộ giàu kia.
Gia đình hộ giàu kia họ Đình, ông chủ là Đình Lâm. Cậu cầm tờ giấy đưa cho người giúp việc rồi đi vào trong nhà...đương nhiên là nhà cho người làm công. Ở đây khá rộng, chia làm hai khu một biệt thự kiểu dáng độc đáo không giống ở thế giới cậu ở, một là ngôi nhà có vẻ đơn giản hơn cho người làm. Sau khi trả lời vài câu hỏi từ quản gia thì cậu được nhận.
" Được rồi, cậu được nhận. Công việc của cậu là làm vườn, chỉ cần quét dọn sạch sẽ trước 5h sáng và 5h chiều là được. Sau đó cậu có thể về nghỉ ở nhà hoặc chọn ở lại đây"
" Tôi chọn về nhà"
" Tốt, mai cậu có thể bắt đầu công việc" Quản gia tầm tuổi trung niên đẩy đẩy kính nhìn cậu một lát rồi rời đi
" Vâng! Tôi sẽ làm tốt nhất có thể!" Cậu hào hứng đáp lại bóng lưng của quản gia.
Ngày hôm sau
Cậu đến đúng giờ như được giao, quét dọn sân vườn không quá rộng rồi tỉa cây cối cho đẹp thì trở về nhà đúng 5h sáng. Vừa hay là lúc ông nội dậy, Bạc Vân chạy đến chỗ ông muốn giúp nấu cơm, ông lão cười ôn hòa rồi để cậu nấu. Xem coi, đứa nhỏ này thật hiếu thảo, không uổng công ông thích nó như vậy.
Cứ như vậy, ngày qua ngày, cậu đều lặp đi lặp lại cuộc sống hằng ngày. Đi làm rồi về giúp ông rồi lại đi làm...rồi về...cuộc sống cứ vậy mãi trôi thật hạnh phúc
1 Năm sau
" Vân, đây là tiền công của cậu tháng này. Làm việc rất tốt, ông chủ cũng có khen ngợi đối với cậu" Quản gia sau một năm cũng hiền hòa hơn với cậu. Có khi còn giúp đỡ cậu rất nhiều.
Bạc Vân gãi gãi đầu cười ngượng khi được khen
" Ầy, chú cứ nói thế cháu ngại lắm, cháu chỉ làm đúng công việc thôi ạ"
" Này là tiền thưởng thêm, mau về nhà ăn năm mới với ông cậu đí"
" Dạ, cháu về đây, quản gia năm mới vui vẻ ạ!" Cậu nhận tiền thưởng rồi cười tít mắt với quản gia. Cậu chạy nhanh về nhà muốn khoe với ông nội ngay!
Về đến nhà, Bạc Vân thấy ông nội vẫn giống như thường ngày, đang nấu cơm cho cậu ăn. Chỉ có điều hôm nay nhiều món hơn, còn cả bánh sinh nhật nho nhỏ ở giữa bàn.
" Vân, về rồi thì mau rửa tay ăn cơm nào, hôm nay ông làm nhiều món lắm " giọng ông lão trầm đục mà ôn hòa gọi cậu
" Dạ, cháu ra liền " cậu nhanh chóng đi rửa tay rồi ra bàn ăn ngồi cạnh ông nội. Nhìn bàn cơm cùng bánh sinh nhật nho nhỏ cậu không khỏi nghẹn ngào, nước mắt rơi khi nào không hay.
Năm nay cậu đã 16 rồi, nếu không phải ông cứu cậu thì cậu đã bị phanh thây nơi rừng rậm hoặc cũng có thể bị ai đó nhặt được rồi bán đi như món đồ. Cậu không biết nên phải cảm ơn ông thế nào nữa, chỉ có thể cảm tạ thần linh giúp cậu được xuyên tới đây, được sống và được gặp ông nội.
" Thằng nhỏ này, sao lại khóc rồi " Ông vừa nói vừa vươn tay nhăn nheo lau nước mắt cho cậu
" Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc, không bằng một đứa con nít " giọng điệu ông có chút ghét bỏ nhưng vẫn ấm áp như bao ngày.
" Dạ, con không khóc nữa " Bạc Vân cố nén nước mắt rồi cười ngu nhìn ông.
Sau đó hai ông cháu bắt đầu ăn bữa sinh nhật cũng là bữa cơm đón năm mới đầu tiên của cậu ở nơi đây.