Căn hộ một phòng có diện tích và cấu trúc y hệt phòng của Dowon. Rất nhiều máy tính được kết nối nên nơi này trông như một văn phòng làm việc. Nhiều bài báo và thông tin được in ra và dán đầy lên tường.
Những cốc cà phê mua mang về nằm lăn lóc trên sàn. Nơi mọi người có thể nghỉ ngơi chỉ là một tấm đệm gấp và chiếc sofa nhỏ.
"Người bị bắt đang ở phòng nào?"
Ice di chuyển đôi chân bất tiện một cách khá tự nhiên, hỏi một người đàn ông. Gã lần lượt nhìn Ice, MJ và cả Dowon đứng bên cạnh MJ rồi thong thả trả lời.
"Hắn ở phòng bên cạnh. Cậu có muốn gặp luôn không?"
"Ừ. Để lát nữa cũng được."
"Không sao, nhưng người đó là ai vậy?"
Người đàn ông phụ trách văn phòng chỉ vào Dowon. Cậu ta không quên nhìn MJ, người đang đứng ngay cạnh Dowon, với ánh mắt vô cùng bối rối.
Bọn họ không thể không chú ý. Bởi vì MJ không chỉ đưa người ngoài cuộc vào, mà còn bao dung người lạ đó hơn bất kỳ ai khác.
Mười ngón tay của MJ đang đan chéo vào tay Dowon.
Bất cứ khi nào MJ không thể khống chế sự thôi thúc, cậu ấy sẽ đấm vào tường hoặc ném đồ đạc đến mức mu bàn tay sưng đỏ. Phần thịt sưng tấy và rách nát dưới lớp da sần sùi trông thật khó coi. Chỉ cần chạm vào nhiệt độ cơ thể của người khác thôi cũng thấy nhức nhối và đau đớn, nhưng cậu ấy vẫn không buông tay Dowon. Di chuyển những ngón tay đan chéo, cậu cào vào mu bàn tay Dowon hoặc nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Dowon không chấp nhận hành động của MJ một cách cảm tính. Mỗi khi cậu cựa quậy, anh lại dồn lực nắm lấy bàn tay cậu và vỗ về.
Làm thế nào để giới thiệu với một kẻ không hề nhận ra sắc thái tình dục rõ ràng trong mắt người khác? Ice bỏ qua phần giới thiệu phức tạp và ngượng ngùng. Cậu ta chỉ nói những gì cần thiết trong tình hình hiện tại.
"Đây chính là người mà kẻ vừa bị bắt kia nhắm đến."
Gã ậm ừ và quay sang những người khác trong phòng.
"Người này được gọi là 'cừu trưởng thành' của Mẹ Ngỗng."
Mọi người ngồi trên ghế sofa đồng loạt tỏ vẻ tò mò về Dowon. Dowon bối rối trước những ánh mắt khác nhau đang nhìn mình, nhưng anh không sợ cái bầu không khí giống MJ một phần nào đó.
Họ chủ yếu là những người trẻ tuổi, gồm cả nam lẫn nữ. Trong số đó, có những người trông như trẻ vị thành niên.
Họ mang theo ánh mắt quan sát người khác. Giống như MJ, đó dường như là thói quen để tính toán điểm mạnh và điểm yếu của đối phương hoặc đẳng cấp của nhau. Hơi thở của họ lặng lẽ, không cử động nhiều và thận trọng quá mức. Giống như MJ, họ ít hòa đồng và chủ yếu dựa vào giác quan động vật của mình.
Dowon tin chắc rằng chính họ đã lặng lẽ theo dõi mình mỗi khi anh cảm thấy ánh mắt hoặc nghe thấy tiếng thở của ai đó mặc dù không có động tĩnh gì.
"Xin chào."
Khi Dowon nói xin chào, những người phụ nữ đã mỉm cười. Họ tỏ ra thích thú với Dowon.
"Tôi không ngờ anh sẽ trực tiếp đến đây."
"Lãnh đạo đã kể rất nhiều."
"Phải, nghe nói bác sĩ rất tốt bụng."
Dowon hỏi, "Lãnh đạo?" và nhìn lại MJ. MJ lắc đầu. Phụ nữ nói rằng một ai đó không phải MJ là lãnh đạo của họ.
"Không phải anh đã gặp trực tiếp rồi sao? Nghe nói anh đã chào hỏi khi cô ấy mới tới đây."
Có vẻ như họ đang nói về người thuê nhà thực sự cho căn hộ 801. Người đã cười rất tươi khi nói cánh cửa tủ quần áo không mở được. Người phụ nữ đã kể cho anh về Crack và Cha trong chiếc xe đang chạy đến suối nước nóng.
MJ giới thiệu cô ấy là người đại diện của cậu, nhưng trên thực tế, có vẻ như cô ấy là 'thủ lĩnh' dẫn dắt những người này.
Dowon lờ mờ biết về hệ thống giai cấp của nhóm MJ. Mặc dù MJ là nòng cốt, nhưng trên thực tế, vị lãnh đạo đang chỉ huy mọi người.
Khác với MJ, người luôn hành động theo bản ngã, thủ lĩnh lại là một người phụ nữ có cuộc sống xã hội bình thường. Hơn nữa còn lại cựu quân nhân nên dường như cô ấy vừa có khả năng dùng súng vừa có năng lực lãnh đạo mọi người.
Ice không hơn gì một người bạn hỗ trợ MJ và hoàn toàn không phù hợp với nhóm này. Ice nghiêng đầu và nở nụ cười nhếch mép đặc trưng sau khi bắt gặp ánh nhìn cay đắng của Dowon.
Cậu ấy không nói bất cứ điều gì bởi vì cậu đã thành bệnh nhân với cái chân bị bó bột sau khi đối đầu với Crack. Dowon vẫn nhớ lần Ice nắm lấy tay anh tại quầy bar. Tờ ghi chú được trao vào lòng bàn tay anh là thông tin liên lạc của Crack.
"Bác sĩ, anh có muốn uống một tách trà không?"
MJ vẫn cào móng vào mu bàn tay. Những đầu ngón tay chưa kịp cắt tỉa đã thô ráp những vết chai sần. Dowon trả lời trong khi chạm vào bàn tay xấu xí kia.
"Không cần đâu. Tôi đến đây bởi vì có vài điều muốn nói với mọi người. Tôi biết Cha là ai. Tôi đang sắp xếp lại nội dung và biến nó thành một tệp tài liệu. Tôi nghĩ rằng mình sẽ hoàn thành vào cuối ngày hôm nay. Tôi muốn đưa chúng cho các bạn."
Sau khi nghe lời phát biểu, ánh mắt của mọi người đã thay đổi. Họ nhanh chóng nhìn nhau và ngay lập tức nhận ra rằng Dowon biết rõ về Cha và muốn nói cho bọn họ biết điều đó. Một người phụ nữ nhanh chóng liếc nhìn đám đàn ông.
"Ai đã hack máy tính của phòng nghiên cứu ngày hôm nay vậy?"
Người đàn ông tóc ngắn giơ tay.
"Tôi."
"Nghe nói tất cả các tập tài liệu ở đó đã được truy cập. Có tệp tin nào liên quan như lời của bác sĩ không?"
Dowon kinh ngạc nhưng chỉ biết toát mồ hôi lạnh khi nghe người đàn ông vui vẻ trả lời rằng đã hack máy tính của viện nghiên cứu.
"Tôi đã sao chép tất cả các tệp lưu trữ trong máy tính của bác sĩ thông qua kết nối bên ngoài. Tôi biết trong số đó có hồ sơ của Cha mà bác sĩ đã nói. Anh đang viết dở nhưng dường như Cha nghĩ nó rất quan trọng."
"Vì sao? Cha sợ bác sĩ sẽ giao tài liệu đó cho chúng ta à?
"Thật kỳ lạ khi Cha rất ám ảnh với một tệp tin dù biết chắc chắn bác sĩ sẽ giao cho chúng ta."
"Có lẽ lần này những kẻ cuồng tín bên phía Cha cũng đang tự ý hành động."
"Tôi không nghĩ vậy. Crack tiêu rồi, nên Cha không có phương tiện để truyền đạt chỉ thị đến những kẻ cuồng tín."
"Không đâu. Gã ta cũng có người thay thế. Người phụ nữ mà thủ lĩnh của chúng ta muốn giết."
"Người phụ nữ buôn bán ma túy sao?"
"Phải. Gần đây cô ta đã đẩy mạnh việc buôn ma túy rất nhiều. Chuyện đó dính dáng đến giới chính trị. Cô ta có quan hệ mật thiết với các chính trị gia với tư cách là người vận động hành lang. Tôi biết cuộc biểu tình cuối tuần này nhằm mục đích làm rung chuyển và làm suy yếu quyền lực điều tra của cảnh sát và công tố viên."
"Vậy thì, hắn ta vẫn quan tâm đến tập tài liệu của bác sĩ dù đang rất bận?"
"Dường như đó là một thứ vô cùng quan trọng."
Mọi người nhìn chằm chằm vào Dowon.
Buôn bán ma túy, giới chính trị, làm suy yếu cuộc điều tra, cuộc biểu tình cuối tuần, vụ tự sát cầu Mapo liên quan đến cuộc biểu tình và vụ tự sát trong bệnh viện.
Mọi thứ được đan xen tỉ mỉ như những mảnh ghép trong một bức tranh lớn. Tài liệu về Cha mà Dowon đang viết có khả năng là một trong những mảnh ghép này.
Tuy nhiên, không thể đoán được tệp tin chiếm phần nào trong bức tranh. Bởi vì nội dung mà Dowon viết rất tầm thường.
"Tôi đang viết về quá khứ của Cha. Điều đó quan trọng đến thế sao?"
MJ cúi đầu nhìn Dowon. Tại suối nước nóng, anh đã yêu cầu MJ chờ anh một thời gian. Sau khi xác nhận vài điều, anh ấy sẽ tiết lộ với cậu danh tính của Cha.
MJ không hài lòng với điều kiện đó, nhưng không cố ép buộc Dowon tìm ra sự thật. Sau khi lặng lẽ theo dõi Dowon, cậu nghĩ rằng Dowon có thể tiếp cận được Cha.
Dowon nói với giọng nhẹ nhàng, cảm ơn MJ đã tin tưởng và chờ đợi anh.
"Hồi ở Mỹ, tôi đã tư vấn tâm lý cho Crack. Crack rất quan tâm đến gia đình người chú đến từ Hàn Quốc. Con trai của chú chính là người mà các bạn gọi là Cha."
MJ đảo mắt. Cậu nhìn vào tấm giấy dán tường màu trắng qua vai Dowon và hỏi.
"Tên khốn đó là em họ của Crack."
"Hắn đã sống sót sau vụ bắt cóc xe mẫu giáo cùng với cậu. Và hắn đã rời Hàn Quốc để đến Mỹ. Crack nói rằng hắn ta đã được điều trị tâm thần ở Mỹ."
"Vậy là bác sĩ đã nhớ lại câu chuyện lúc đó và sắp xếp lại thành tài liệu."
"Phải. Những buổi tư vấn tấm lý cho Crack là tài liệu cho luận văn thạc sĩ của tôi. Đó là một nguồn có ý nghĩa rất lớn với tôi. Tôi nhớ gần như chính xác nội dung tư vấn lúc đó. Tôi sẽ không viết sai lệch đâu."
"Ha haa, Cha hẳn bị ám ảnh bởi nội dung đó. Giống như hắn không thích nhắc về chuyện quá khứ chẳng hạn?"
"Điều đó đâu quan trọng. Từ bao giờ mà Cha lại để tâm đến những lời đàm tiếu của người khác cơ chứ? Ngược lại, tin đồn càng lớn thì càng nhấn mạnh sự tồn tại của Cha."
"Nếu vậy thì, có lý do nào khác để Cha quan tâm đến tài liệu của bác sĩ không?"
"Dường như thay vì bị ám ảnh bởi nội dung của tài liệu, thì Cha quan tâm đến chuyện bác sĩ là người viết nó hơn."
Giọng của MJ trở nên trầm thấp hơn nhiều. Đôi mắt cậu chuyển từ giấy dán tường màu trắng sang Dowon, và chất đầy những phẫn nộ mà Dowon thường thấy.
"Bác sĩ đã nhớ ra hắn. Đúng vậy, hắn bị ám ảnh bởi bác sĩ, không phải tệp tài liệu."
Cho đến giờ, MJ vẫn tiếp nhận những gì liên quan đến Cha. Sự tức giận, ghê tởm và ác cảm được ưu tiên hơn sự phán xét bình tĩnh.
"Tôi có thể hiểu tại sao Cha bị ám ảnh bởi tài liệu của bác sĩ vào thời điểm bận rộn này. Chà, mẹ kiếp, tôi hiểu rồi. Thằng khốn hai mặt đó biết bác sĩ đang ở cùng tôi, nhưng vẫn để yên."
MJ đang rất kích động. Dowon nhanh chóng gọi cho MJ.
"MJ."
MJ không nghe. Cậu đảo đôi mắt đen theo mọi hướng và thốt ra những suy nghĩ của mình.
"Hắn đã rất tự tin. Nghĩ rằng mình sẽ người duy nhất được ở bên bác sĩ. Hắn bị ám ảnh bởi bác sĩ mà chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì khác."
"MJ, cậu nói quá đáng rồi. Không phải như vậy."
"Bởi vì bác sĩ là người duy nhất có thể giải thích gốc rễ của một tên khốn được đối xử như một vị thần. Bác sĩ là sự tồn tại duy nhất đối với thằng khốn đó, giống như tôi. Trong ngọn lửa đó, trước họng súng đó, trong bóng tối đó, chắc hẳn tên khốn đó cũng phải chịu tổn thương tương tự."
MJ hôn lên môi Dowon, người đang mở to mắt ngạc nhiên. Cậu nắm lấy đôi bàn tay đan chéo của anh và giữ chặt để chúng không trốn thoát, hé môi ra.
Chiếc lưỡi trượt giữa hai hàm răng và luồn lách vào miệng Dowon như rắn. Dowon vội quay đầu lại. Dòng nước bọt như sợi chỉ nối với đầu lưỡi đứt quãng trong không khí.
Dowon thở hổn hển. Mặc dù anh nghĩ mình phải cho MJ biết hành động đơn phương này của cậu ấy thô lỗ như thế nào nhưng trong lòng anh chỉ cảm thấy MJ thật đáng thương khi chỉ có thể bày tỏ nỗi bất an của mình theo cách này.
Tại sao MJ không hoàn toàn tin tưởng những gì anh ấy nói ngay cả khi Dowon thổ lộ rằng anh thích cậu? Niềm tin ấy mong manh đến vậy sao?
"Cậu không cần phải đồng nhất sự tồn tại của Cha và MJ như vậy đâu."
MJ đáp, nhìn vào đôi môi ẩm ướt của Dowon.
"Tôi cũng đã đọc câu chuyện cổ tích mà người phụ nữ tự tử trong bệnh viện đã viết. Có hai con sói. Thậm chí không phải là một con sói và một con cáo, mà là hai con sói giống hệt nhau. Tôi không đồng nhất với Cha. Mà là thằng khốn đó đang đồng nhất với tôi."
"Tôi hy vọng cậu và Cha sẽ ngừng đồng cảm với nhau."
"Ngay cả khi tôi bỏ cuộc, tên khốn đó sẽ không bỏ cuộc."
"Hắn muốn chơi đùa tôi. Cậu cũng suy nghĩ như thế à?"
"Tôi không nghĩ vậy. Bác sĩ không phải là chiến lợi phẩm."
"Vậy bây giờ cậu đang làm gì vậy? Cậu đang hoàn toàn phớt lờ ý kiến của tôi."
"Nhưng thằng khốn đó nhất định không bỏ qua!"
"Dừng lại đi, MJ, dừng lại đi."
"Bởi vì dù thế nào tôi cũng sẽ không từ bỏ anh! Mẹ kiếp, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc!"
"Tôi đã chọn MJ mà. Cậu không tin điều đó sao?"
"Ngay cả khi bác sĩ đã lựa chọn thì thằng khốn đó cũng đếch quan tâm đâu."
"Ý chí của tôi thì sao?"
"Thằng khốn đó cũng chả quan tâm!"
"Vậy thì tại sao tôi phải tham gia vào trò chơi này?"
Giọng Dowon trầm xuống. MJ, người đang thở khò khè, cũng ngừng nói một lúc.
Ánh mắt của MJ lướt nhanh qua Dowon. Không có thay đổi lớn trong biểu cảm của anh ấy, nhưng MJ có thể nhận thấy những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của Dowon. Đó là một loại thất vọng và mất mát.
"Nếu ngay từ đầu tôi phớt lờ ý định của mình thì tôi đã không giúp cảnh sát như vậy. Tôi đang làm điều này vì ai cơ chứ?"
Nếu đã như thế, thì tại sao mình lại tuyệt vọng đến vậy? Dù sao thì MJ cũng không tin. Liệu sau này tôi có thể khiến cậu tin tưởng tôi không?
Dowon tự hỏi bản thân và cười chế giễu. Có lẽ vì chỉ ngủ 2 tiếng nên đầu óc anh không hoạt động tốt. Thật khó để đánh giá một cách hợp lý vì sự nhạy cảm đã bị chôn vùi trong đầu vào lúc bình minh. Dowon vuốt tóc mái. Vẻ mệt mỏi hiện rõ.
"Tôi đi trước đây."
MJ khẩn trương nắm lấy Dowon khi anh ấy quay người lại. Ngay cả khi Dowon cố gắng trốn thoát bằng cách xoay cổ tay, cậu ấy cũng không chịu buông.
"Tôi xin lỗi. Tôi nói sai rồi."
"Không. Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi về hoàn cảnh của mình."
"Bác sĩ."
"Tôi quá mệt mỏi nên đầu óc không hoạt động nổi nữa. Chúng ta có thể nói chuyện sau được không? Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi."
MJ đã đóng cánh cửa mà Dowon muốn mở. Dowon nhìn lại MJ, cau mày. Cậu bối rối, thậm chí còn cắn chặt đôi môi nứt nẻ.
Dowon không muốn cãi nhau. Nếu nói về chuyện tình cảm ở đây thì sẽ chỉ làm cả hai bị tổn thương. Anh hít một hơi thật sâu và quyết định sắp xếp lại suy nghĩ với một cái đầu tỉnh táo.
"Tôi muốn đi."
Cậu khóa chặt Dowon, người sắp rời đi, trong vòng tay mình.
"MJ."
Cậu cúi đầu ôm lấy Dowon, người có vẻ thất vọng. Cậu hôn Dowon một cách lịch sự. Đó là một nụ hôn sâu, như thể cậu ấy đang thú nhận rằng mình chưa bao giờ có ý phớt lờ Dowon.
Từ gốc lưỡi đến vòm miệng, cậu cọ xát dữ dội như thể muốn khắc ghi cảm giác của mình. Một nụ hôn giống như một vết nhơ. Sợ người khác cướp mất, cậu trở nên nóng nảy và nói bất cứ điều gì. Trong khi thể hiện điều đó, nụ hôn như muốn đóng dấu rằng anh là người của cậu.
"MJ, đợi đã..... Còn, còn tất cả mọi người..... Hức."
Dowon lùi lại, tránh né cái vuốt ve hay nụ hôn giống như tình dục. Anh đã cố gắng ngăn MJ bằng cách nào đó bằng cách rút tay ra. MJ không lùi bước.
Dowon, người đã hụt hơi vì chống cự. Anh vội vã cố gắng hít thở không khí, nhưng MJ không chần chừ mà thè lưỡi ra khi cậu cọ môi vào nhau.
"Mọi người, mọi người ở kia,...."
Dowon không thể suy nghĩ vì chóng mặt. MJ, người cuối cùng cũng rời môi, nắm lấy Dowon đang loạng choạng gục xuống. Cậu nhìn lại mọi người trong khi ôm Dowon, người đang thở hổn hển.
"Hãy gọi cho tôi khi cậu nói chuyện xong với tên khốn mà các cậu bắt được. Tôi sẽ ở bên căn hộ của bác sĩ."
Ngoại trừ một vài người trẻ tuổi quan sát nụ hôn sâu với vẻ thích thú, dường như mọi người đều nghĩ như vậy. Chỉ có Ice vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sổ kéo rèm và sững sờ hỏi.
"Lãnh đạo nói rằng cô ấy đang trên đường đến ngay sau khi điều tra về chuyện kinh doanh. Khi nào cô ấy đến đây thì nhớ báo tôi nhé."
"Ừ. Và hãy cho tôi biết ngay nếu người hỗ trợ gọi đến."
"Những người hỗ trợ đâu có liên lạc với chúng ta."
"À, chết tiệt, vậy thì nếu có liên lạc gì thì cũng đừng hành động ngay mà hãy đợi tôi."
"Tôi không có thời gian đâu."
"Cho tôi chút thời gian đi. Một giờ là đủ."
Ice kiểm tra đồng hồ đeo tay.
"Chắc khoảng 1 tiếng thì cũng được."
1 tiếng đồng hồ, đủ cái gì cơ chứ.
Trước khi Dowon kịp hỏi, MJ đã nắm lấy tay anh và kéo đi. Không ngoảnh lại, cậu bước ra ngoài. Mở cửa căn hộ của Dowon, MJ cau mày khi nhìn thấy căn phòng trống không, không có đệm.