Vụ tự tử trên cầu Mapo.
Tất nhiên, vụ tự tử diễn ra giữa thanh thiên bạch nhật, ở nơi tập trung hàng chục khách du lịch nên dư luận rất dậy sóng. Dowon cũng biết ngay cả đội ngoại trú cũng đến đây hỗ trợ vì người vợ từ chối dùng thuốc và không muốn chuyển đến trung tâm khác.
"Thực ra đó là một vụ giết người. Ma túy đã được tìm thấy khi họ khám nghiệm tử thi."
Người lạ đã tức giận bỏ đi trước thái độ cứng rắn của nhân viên bảo vệ. Dowon nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt ngồi trong chiếc xe gắn logo của một đài truyền hình nổi tiếng, có vẻ là phóng viên hoặc PD của chương trình thời sự.
"Ông ta đã sử dụng LSD. Theo điều tra, ông ấy đã uống hơn 3 miligam ngay trước khi tự sát, nên không thể kiềm chế được sự thôi thúc tự tử và nhảy xuống cầu. Có lẽ người vợ đã cho ông ta ăn thứ đó nhưng vẫn chưa có bằng chứng. Nó chỉ như một cơn đau tim. Bức thư tuyệt mệnh cũng được xác nhận là giả mạo sau khi phân tích chữ viết tay."
Chỉ 0,25 miligam cũng đủ gây ảo giác, nhưng nếu ông ấy uống hơn 3 miligam ma túy thì thần kinh trung ương sẽ không thể chịu được trừ khi bị nhờn thuốc. Coi đó là một vụ giết người cũng dễ hiểu.
Gần đây có rất nhiều người chết hoặc bị thương vì ma túy. Crack đã tổ chức một bữa tiệc ma túy và MJ đã phóng hỏa, giết chết hoặc gây thương tích cho nhiều người.
Dưới tình huống như vậy, nếu chuyện sử dụng ma túy và giết người được liên hệ với nhau thì đội điều tra diện rộng của Bin Yumi, người đang đuổi theo Crack và MJ, có thể phát hiện ra nhiều chuyện hơn những gì Dowon biết. Đồng nghĩa với việc MJ giết người hoặc gây thương tích có thể bại lộ bất cứ lúc nào.
Anh đã xin cậu ấy 3 ngày? Không được rồi. Những sự kiện đan xen kỳ lạ với MJ này phải được cắt đứt trước khi chúng tạo thành một chuỗi lớn hơn. Nếu để yên thì sẽ càng có nhiều người trở thành nạn nhân.
Cuối năm đã trôi qua nhưng Dowon vẫn mắc kẹt lại đó. Những bài thánh ca và phúc âm vang vọng trong đầu anh.
Một người Cha luôn rao giảng về biểu tượng của trật tự thế giới. Là đứa con của Chúa, người cao quý và trường tồn, cho rằng ngay cả gái điếm cũng có thể hát thánh ca. (Theo mình tìm hiểu thì ở thế kỷ trước, gái mại dâm bị xa lánh và coi là ô uế và vô đạo đức, nhưng Chúa Giêsu đã soi sáng và kéo họ ra khỏi tội lỗi ấy.)
Nếu người đó được gọi là Cha theo nghĩa đó thì hành vi khủng bố tà giáo này là một tội ác đáng ghê tởm vì đã lợi dụng các tín đồ. Hắn khiến mọi người tin tưởng mình và chơi đùa với họ.
"Bệnh nhân từ chối tất cả liệu pháp tâm lý. Cô ấy chỉ định một người và chỉ muốn tiến hành tư vấn với người đó. Bác sĩ tư vấn không có quyền từ chối. Nếu từ chối thì công tố và cảnh sát sẽ can thiệp và gây áp lực lên bác sĩ."
Anh quay đầu khỏi chiếc xe của đài truyền hình. Viện trưởng đang nhìn thẳng vào Dowon.
"Là cậu đấy, Dowon."
Cổ họng Dowon khô khốc. Câu hỏi "tại sao" lan tỏa như đang lang thang khắp cơ thể anh. Các tế bào đang nín thở lần lượt đứng dậy và run rẩy.
Đây có phải là trùng hợp ngẫu nhiên?
Không, anh chưa bao giờ nghĩ đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hiện tại với quá nhiều thứ đan xen, thật khó để coi là tình cờ khi nghi phạm chính trong vụ án giết người liên quan đến ma túy lại chỉ định anh làm bác sĩ tư vấn.
Các bánh răng lồng vào nhau đang xoay. Những bánh xe tí hon xích lại gần và động cơ công suất khổng lồ kêu lạch cạch. Chúng đan xen chặt chẽ đến mức không thể tháo rời hay thay thế bất kỳ bộ phận nào.
Nó giống với việc may vá hơn là bánh răng. Những mảnh chăn tạo thành một bức tranh khổng lồ đến nỗi không thể nhìn thấy các đường chỉ khâu. Nếu mỗi người là một mảnh chăn thì anh phải tìm ra một người, người đã can thiệp vào tất cả mọi thứ ngay từ đầu nhưng không bao giờ lộ mặt.
"Bác sĩ Cha Ji-young từng phụ trách bệnh nhân đó mà."
"Người vợ đã từ chối sau khi được tư vấn một hoặc hai lần."
"Tôi nghe nói có bác sĩ từ các trung tâm và bệnh viện khác. Tình hình bên đó thế nào?"
"Đó chỉ là màn kịch thôi. Đừng mong đợi gì. Vì truyền thông đang gây áp lực nên chính quyền phải tỏ ra là mình đang làm hết sức có thể. Ngay cả khi họ muốn giúp đỡ thì cũng không thể, vì nghi phạm đã chỉ đích danh cậu."
"Vậy tôi có phải đóng vai cảnh sát không? Có vẻ buổi tư vấn tâm lý như một cái cớ để thẩm vấn và thu thập bằng chứng."
"Không biết liệu họ có yêu cầu đến thế không nữa."
"Tình huống nghiêm trọng đến mức đó sao?"
"Được rồi. Cậu biết là tôi đã giúp cậu điều tra vụ Jang Jin Won phải không? Nghe nói cậu ta được phát hiện trong tình trạng hôn mê mấy ngày trước. Truyền thông không đề cập nhiều, nhưng theo những gì cảnh sát Bin Yumi nói với tôi thì Jang Jin Won, con cái của các tập đoàn, nhà báo, chính trị gia và người nổi tiếng đã thường xuyên sử dụng ma túy với quy mô lớn."
Vì Dowon đã biết trước chuyện này nên anh tập trung hơn vào những lời tiếp theo.
"Có vẻ như vụ tự sát này cũng được xử lý cùng với vụ của Jang Jin Won. Ở nước ta chưa từng có trường hợp nào tiêu thụ và vận chuyển ma túy với quy mô lớn như vậy nên việc Bộ trưởng, Thứ trưởng ban chỉ thị xuống chỉ là vấn đề thời gian."
"Vậy có nghĩa là bây giờ tôi đang bị vướng vào chuyện đó."
"Đại loại là thế."
"Tại sao lại là tôi?"
"Tôi cũng cảm thấy kỳ lạ."
"Đúng vậy. Tại sao ngài lại chọn tôi?"
"Ý tôi là bệnh nhân ấy. Nghi phạm lần này. Người vợ nói cha cô ấy thích cậu. Cha cô ta đã qua đời từ 10 năm trước rồi. Cô ta nói 'cha', nhưng không giống như đang nói về người cha ruột của mình. Nghe như ám hiệu vậy."
Liệu khi các mảnh được ghép lại với nhau thì bức tranh hoàn thành sẽ trông như thế nào? Là biểu tượng ngọn lửa thiêng của Chúa Giêsu? Hay là hộp tro cốt của các đạo sĩ phương Đông* được trang trí bằng ngọc trai và đá quý? Hay những tín đồ ngu dốt chỉ hướng về một ánh sáng duy nhất.
(*Ba nhà đạo sĩ (hoặc nhà thông thái, pháp sư hoặc vua) đến từ Phương Đông là những người đã đến diện kiến Chúa Giêsu khi ngài mới hạ sinh và dâng lên những món đồ quý giá ở địa phương là vàng, nhũ hương và mộc dược.)
Dowon đã nghĩ đến một tảng băng khổng lồ. Tảng băng chìm trong đáy biển sâu tăm tối, như sắp vỡ ra thành ba mảnh*.
Phần bản năng (The Id) chìm một nửa trong bóng tối và chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sự tồn tại của nó.
Bản ngã (The Ego) trồi lên khỏi mặt nước và được người ta gọi là phần nổi của tảng băng trôi.
Siêu ngã (The Superego), bao quanh bản năng và bản ngã bằng một bức tường trong suốt nhưng dày.
Nơi đại dương băng giá sẽ xuất hiện nhiều sinh vật vô hình hoặc hữu hình. Gấu, chim cánh cụt và vi sinh vật chỉ có thể tồn tại bằng cách bám vào tảng băng trôi.
Những gì Dowon nhìn thấy chỉ là những sinh vật gắn liền với tảng băng. Bây giờ anh phải đào sâu vào tảng băng chìm.
(*Trong học thuyết phân tâm nổi tiếng về tính cách, Freud cho rằng tính cách được cấu tạo từ 3 yếu tố – bao gồm Bản năng, Bản ngã và Siêu ngã – kết hợp với nhau và hình thành nên sự phức tạp trong tính cách con người. Bản năng là sự vô thức, thuộc về những ham muốn nguyên thủy giống phần 'con', Bản ngã thì giống phần 'người', còn Siêu ngã là những quy tắc chuẩn mực đạo đức và lương tâm.)
"Thật đáng tiếc khi chuyện này lại xảy ra ngay sau khi cậu quay về."
Dowon khẽ cười khi nhìn vào lượng sữa và cà phê ít ỏi dưới đáy cốc. Viện trưởng nghi hoặc nhìn Dowon. Trái ngược với vẻ ngoài trẻ trung với tóc mái buông xõa, Dowon với cái trán để lộ trông giống người đàn ông ở độ tuổi của ông.
Dowon trưởng thành và biết các kỹ năng sống ở một mức độ nào đó. Và là một người đàn ông trí thức, không bao giờ bị coi là kẻ yếu thế.
Bình thường, anh ấy biết cách phá vỡ sự cảnh giác của đối phương bằng vẻ ngoài có văn hóa và lịch sự, và anh cũng biết cách gây thiện cảm bằng thái độ chu đáo và tử tế. Là kẻ mạnh, người có thể tự bảo vệ những gì mình có mà không cần sự giúp đỡ của người khác. Những người đứng đầu chuỗi thức ăn trong xã hội.
"Không sao đâu. Tôi đang suy nghĩ xem tôi có thể làm được những gì."
Sau đó, Dowon chạm vào chiếc cà vạt được thắt nút đôi.
"Cha đã hỏi tôi một câu và có lẽ lần này đã đến lượt tôi trả lời."
Câu trả lời đã được quyết định.
Bây giờ đến lượt Dowon bảo vệ MJ.
***
Tùy từng bệnh nhân mà phòng bệnh có màu sắc và mùi hương khác nhau.
Có nhiều trường hợp gấu bông được đặt ở đầu giường trong phòng bệnh có trẻ nhỏ để tránh gặp ác mộng. Phòng bệnh của người có tín ngưỡng chứa các đồ vật mang tính tôn giáo như tràng hạt. Đối với một số người, âm nhạc đã thay thế cho vật dụng. Với một ai đó, thay vì quan sát và tận hưởng thì họ nâng niu cây bút và tờ giấy để có thể trút hết những nội tâm mục nát của mình.
Hiếm khi Dowon có mối quan hệ đặc biệt với các bệnh nhân nhập viện. Bởi vì điều đó khiến bác sĩ đối xử với bệnh nhân theo cách khác, khác với lời thề Hippocrates là làm điều tốt cho bệnh nhân.
Dowon đối xử với bệnh nhân như một bác sĩ, tìm ra vấn đề và điều trị cho họ. Anh tập trung tìm ra căn nguyên sâu xa hơn căn bệnh này, thứ mà anh ấy không nghĩ là một căn bệnh.
Bằng cách phân tích ngôn ngữ và hành vi có thể nhìn thấy của bệnh nhân, tư vấn được tiến hành để bộc lộ ra những điều ẩn giấu trong vô thức.
Tư vấn khác với điều trị.
Nếu điều trị là để sửa chữa vấn đề, thì tư vấn là 'thay đổi vấn đề thành một câu chuyện tốt hơn'.
Câu chuyện được viết trong cuộc đời mỗi người không bao giờ có thể thay đổi được. Ngay cả khi những ký ức đó để lại như một vết nhơ hay vết nứt, thì chúng vẫn là dấu ấn và một phần cuộc đời của người đó.
Công việc của nhà phân tâm học là giúp bệnh nhân tự viết một câu chuyện tốt hơn, nối tiếp từ câu chuyện sai lầm. Khiến quá khứ, nơi ký ức và ảo tưởng lẫn lộn, có thể trở nên rực rỡ.
Đó là sứ mệnh nghề nghiệp mà Dowon theo đuổi.
Nhưng nếu bệnh nhân không muốn thì sao? Nếu họ không muốn viết lại quá khứ đau buồn. Anh ấy vẫn sẽ can thiệp vào tiềm thức của họ bằng cách phá vỡ bức tường tâm trí, hay anh sẽ từ bỏ và đứng yên quan sát? Nếu cần thiết, Dowon sẵn sàng chủ động giúp đỡ.
Rất nhiều bệnh nhân tự tử vì không chịu được những chấn thương tâm lý. Anh cố gắng ngăn chặn sự thôi thúc muốn chết mà họ đang phải chịu đựng. Chẳng phải anh đã tận mắt chứng kiến những lựa chọn cực đoan mà những người có khuynh hướng tự hủy hoại bản thân đưa ra hay sao?
Lần này Dowon không muốn lặp lại những sai lầm trong quá khứ. Anh muốn mang lại hạnh phúc cho MJ, người luôn tự hạ thấp bản thân và không ngần ngại làm tổn thương cơ thể của chính mình, đồng thời coi cả bạo lực bên ngoài và nỗi đau bên trong là điều hiển nhiên. Anh muốn cho MJ một chỗ dựa để cậu ấy có thể khóc mỗi khi mệt mỏi và đau đớn.
Nơi trú ẩn mà MJ mong muốn không phải nơi nào khác mà chính là Dowon. Dowon sẵn sàng chuẩn bị cho nơi trú ẩn ấy bằng tất cả mọi thứ có thể.
"Sẽ có một cuộc biểu tình từ hội phụ nữ. Mặc dù thành phố Seoul không cho phép biểu tình nhưng tin tức đã được lan truyền trên mạng xã hội và các phương tiện truyền thông."
Cảnh sát mặc thường phục canh gác trước phòng bệnh đã kiểm tra và trả lại giấy tờ tùy thân cho Dowon. Đó là căn phòng được kiểm soát ra vào và an ninh nghiêm ngặt. Cảnh sát cảnh báo anh là không được gặp gỡ quá 30 phút và cho anh biết lí do.
"Gần đây, người dân rất mất lòng tin với cảnh sát. Các lực lượng chính trị đã ép giám đốc từ chức và các nhóm lợi ích khác đã đoàn kết lại. Số lượng người biểu tình ước tính lên tới hơn 20.000 người. Vụ án tự sát kia đã để lại hậu quả quá lớn."
Sự bất an và phẫn nộ của người dân dường như đã đạt đỉnh điểm vì các vụ tội phạm bạo lực kéo dài từ cuối năm.
Tội phạm phóng hỏa hàng loạt đến từ phía nam, từ thị trường chứng khoán Jirashi đến vụ án ma túy của con cái các tập đoàn lớn đã lan rộng và dường như có liên quan đến vụ tự sát này.
Không đời nào các chính trị gia lại không tận dụng cơ hội này.
Đó là cuộc biểu tình của hội phụ nữ về vấn đề nhân quyền khi họ giam giữ một người phụ nữ mất chồng trong bệnh viện với danh nghĩa thu thập bằng chứng.
Dowon chỉ im lặng gật đầu trong khi nhìn viên cảnh sát trông có vẻ mệt mỏi.
Chuyện này xảy ra không phải vì anh không có năng lực. Những việc này đã được lên kế hoạch từ đầu.
Nhưng anh không thể an ủi họ như vậy. Chỉ một câu nói trống rỗng, "Anh vất vả rồi." Dowon phải tạo ấn tượng rằng anh ấy chẳng biết gì cả và bước vào phòng bệnh.
Dowon từng nhìn thấy phòng bệnh của khá nhiều bệnh nhân nhưng cũng chưa bao giờ thấy căn phòng nào có cảm giác kỳ lạ như này.
Anh có thể định nghĩa ấn tượng của mình về căn phòng trong một từ. Thánh địa của người ái kỷ quá mức.
Các bức tường của phòng bệnh được lắp đầy gương. Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, đập vào gương và phân tán khắp sàn, trần nhà và giường. Một không gian kỳ lạ, như thể ánh sáng bị phân mảnh và tán xạ. Một người phụ nữ đang đứng trong đó với bộ quần áo lấp lánh ánh sáng.
Người phụ nữ đang ngắm mình phản chiếu trong vô số tấm gương và liếc nhìn Dowon một lần. Hai người nhìn nhau thật lâu trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, gương và màu trắng của bệnh viện.
Hình ảnh Dowon đang cố gắng tìm ra ý nghĩa của không gian này, và người phụ nữ dường như đã đoán trước được phản ứng của Dowon, không thể hòa nhập vào nhau.
Dowon, một nhà phân tâm học, và người phụ nữ, một cố vấn tâm lý, về cơ bản có cùng quan điểm về cách nhìn nhận đối phương. Họ không mất nhiều thời gian để nắm bắt ý tứ của nhau. Sự im lặng chỉ bị phá vỡ sau khi người phụ nữ mỉm cười.
"Anh đẹp trai như người nổi tiếng vậy."
Nghe có vẻ là thiện chí. Điều quan trọng là dù bên trong có chế nhạo và mỉa mai thế nào thì cô cũng phải cười giả tạo.
Cô ta sẽ không bất cẩn để bị bắt. Và Dowon cũng biết rõ cách đối phó với kiểu bệnh nhân như vậy.
Dowon kéo ghế lại gần, ngồi giữa căn phòng và đối mặt với cô. Ánh mắt bình tĩnh của cô ấy nhìn lại anh mà không do dự.
"Tôi chưa bao giờ nghe nói rằng mình nổi tiếng, nhưng cảm ơn cô đã thích nó."
Bất chấp thái độ khiêm tốn của Dowon, người phụ nữ vẫn không ngừng cười. Ngược lại, nụ cười ấy thậm chí còn đậm hơn.
"Chà, liệu một học giả đang chiếm một phần trong sách đại học có thể tự làm giảm giá trị luận văn của mình không?"
"Luận văn của tôi được dùng trong sách đại học sao? Lần đầu tiên tôi nghe thấy đấy."
"Bài luận văn đã giành được rất nhiều giải thưởng. Các sinh viên phải học các lý thuyết xuất hiện trong đó. Tất nhiên, tôi nghĩ có nhiều người bị thu hút bởi vẻ bề ngoài của anh hơn là nội dung luận văn. Điều đó còn thú vị hơn cả việc tổng thống tìm đến anh. Nếu đẹp trai là tài năng bẩm sinh thì không còn gì để nói nữa."
Dowon bật cười trước lời nói của cô. Vô tình, vẻ ngoài chăm chút hơn bình thường của anh được phản chiếu trong những tấm gương. Tóc được vuốt ra sau gọn gàng bằng sáp, cà vạt thắt nút đôi, áo vest có hương nước hoa chứ không phải mùi bột giặt ngoài tiệm. Dowon không cho phép ai công kích vẻ ngoài mà MJ đã chăm chút cẩn thận.
"Được đối xử như thần tượng của giới học thuật cũng không tệ. Không phải tôi nên tận dụng những thứ bẩm sinh theo đủ mọi cách sao?"
"Nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ đó là tài hoa bạc mệnh. Họ đã đưa tin về cuộc sống đời tư của anh trên một tạp chí phụ nữ. Cũng có một bài báo phỏng đoán rằng gần đây anh đã ly hôn. Không biết anh đã xem chưa."
"Cũng không tệ. Nếu một người không biết gì về tôi đọc được bài báo như vậy và quan tâm đến những gì tôi đang làm, thì không biết chừng thành kiến của xã hội Hàn Quốc đối với chuyện tư vấn tâm thần sẽ thay đổi linh hoạt đấy."
"Ngược lại, sẽ có bệnh nhân bất mãn với những bác sĩ tư vấn khác không trẻ và đẹp trai như anh."
"Bác sĩ tư vấn cũng biết ứng xử linh hoạt với những bệnh nhân như vậy."
"Anh nói vậy nghe kiêu ngạo thật đấy."
"Là các bác sĩ khác, không phải tôi."
"Anh đâu cần phải giả vờ như vậy."
"Có vẻ cô cũng rất quan tâm đến ngoại tình của tôi như một người phụ nữ. Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần vẻ bề ngoài của mình không khiến người tôi yêu ghê tởm là được. Ngoài người đó ra thì tôi không quan tâm đến việc người khác có thiện cảm với mình hay không. Vậy nên bây giờ tôi có thể ngừng nghe những lời khen ngợi về khuôn mặt đẹp trai của mình được chứ?"
Người phụ nữ nheo mắt lại. Tiếng "à" vọng lại từ cổ họng biểu lộ sự không hài lòng, nhưng chỉ có vậy. Biểu cảm ôn hòa nhưng lời nói của cô ấy khá sắc bén. Nghe giọng điệu công kích cũng đủ để biết cô ấy không thích Dowon cho lắm.
Cô rời mắt khỏi Dowon và nhìn vào gương. Vô số tấm gương trong phòng bệnh phản chiếu Dowon từ mọi phía. Anh như một kẻ bị trị, cuốn vào ánh nhìn mạnh mẽ của cô mà không thể trốn thoát.
Người phụ nữ không khác gì kẻ thống trị bằng sự điềm tĩnh lấp đầy không gian. Ngay cả cái cách cô ấy bước đến chiếc bàn cạnh giường và mở túi trà cũng rất thoải mái.
"Anh có muốn một tách trà không?"
Anh không thích bị lung lay bởi bệnh nhân. Đã đến lúc anh nắm quyền chủ đạo. Dowon thầm nghĩ và mỉm cười.
"Nếu được thì tôi sẽ uống thật ngon."
"Anh thích loại trà nào?"
"Ừm, cô có trà đen Aap Ki Pasand không ?"
Dowon mỉm cười với người phụ nữ đang khựng lại và nhìn chằm chằm anh.
"Trà đen Darjeeling là thương hiệu nổi tiếng ở Ấn Độ. Vị trà nhẹ nhàng và tươi mát, nhưng hương thơm mạnh mẽ nên sự kết hợp rất hài hòa tinh tế. Hậu vị ngọt ngào và thanh tao."
Trên tay người phụ nữ là những túi trà ô long và trà xanh của các thương hiệu lớn được bày bán khắp thị trường. Dowon vờ như phát hiện ra điều đó muộn màng, anh không giấu được sự tiếc nuối.
"Ôi trời. Tôi còn muốn thử trà Phổ Nhĩ từ Vân Nam, Trung Quốc, nhưng tiếc quá. Vậy lần sau tôi sẽ mời cô dùng trà . Tôi ổn. Cô cứ uống tự nhiên."
Người phụ nữ đặt túi trà vừa mở xuống. Cô nhìn Dowon chằm chằm một hồi. Dowon đón nhận ánh mắt tức giận, cúi đầu xuống. Vẻ mặt anh như thể không hiểu tại sao người phụ nữ khó chịu.
"Bởi vì tôi là thần tượng trong giới học thuật nên thường được mời đi đây đi đó. Tôi không uống rượu nên đã được tặng rất nhiều trà."
Người phụ nữ với cái miệng méo xệch không trả lời Dowon nữa. Cô không cần phải coi thường Dowon để rồi bị cà khịa một vố. Sau đó, người phụ nữ ngồi dựa lưng vào thành giường và lườm Dowon, người vừa sỉ nhục mình.