Đôi chân vắt qua vai cậu đập mạnh vào nóc xe. Nhiệt độ bên trong ô tô tăng lên khi dương vật đỏ sẫm thúc vào cái lỗ ướt đẫm.
Hơi nước hình thành trên cửa sổ và lăn xuống. Dương vật nãy giờ chọc ngoáy trong khe thịt ướt át cuối cùng cũng phun tinh dịch. Lắng nghe tiếng rên rỉ của Dowon, MJ đã đạt đến cao trào.
MJ rút dương vật đã trút tinh dịch ra. Hạ bộ của Dowon là một mớ hỗn độn do tinh dịch chảy ra theo. Không biết vì mệt mỏi hay đã quen với điều đó, Dowon tựa người vào ghế mà không khép đôi chân đang dang rộng.
MJ không buông tha cho Dowon, người đang thở dốc đến mức tim đập liên hồi. Thay vì dương vật, cậu dùng ngón tay cào vào bên trong lỗ hậu.
Lỗ nhỏ sưng tấy co giật. Dowon chớp hàng mi đẫm mồ hôi và nhìn MJ với đôi mắt ướt. MJ chen vào chiếc ghế chật hẹp và ngồi xuống bên cạnh anh, kẹp Dowon vào giữa cửa xe và ôm lấy anh.
"Bên trong nóng nên rất dễ chịu."
Dowon lắc mông khi cảm nhận được những ngón tay của MJ đang cựa quậy. MJ vỗ vào mông Dowon bằng tay còn lại.
"Á....ưm."
Một tiếng rên nhỏ theo sau. Bàn tay giữ mông anh tiếp tục khuấy đảo khe thịt và thọc sâu vào bên trong. Dowon nhìn MJ đang liên tục quấy rối anh với đôi mắt mệt mỏi.
"Hức... kết thúc rồi."
Mặc dù giọng nói thô ráp của anh ấy nghe thật ảm đạm, nhưng MJ vẫn rất vui. Cậu quyết định chờ đến ngày Dowon sẽ khóc nức nở và cầu xin cậu đụ anh ấy nhiều hơn nữa.
"Chậc, ai bảo vậy chứ?"
"A, không, ý tôi là, ưm, hức."
"Anh nhìn xem, cái này vẫn còn cương lên. Anh sướng đến vậy sao?"
"Haa, tôi không thể chịu được vì cậu kích thích tôi, MJ, tôi không thể làm được nữa đâu."
"Không thể sao? Anh đã hứa sẽ làm theo tôi cơ mà."
"Nhưng tôi không thể làm nổi, bởi vì tôi không ở độ tuổi tràn đầy sinh lực như cậu."
"Đó là lý do tại sao tôi đang chiều anh ngay cả khi anh chỉ ngồi yên như thế này."
Khi cậu vỗ mông lần nữa, cái lỗ đang cắn nuốt ngón tay siết chặt lại. Giờ đây, những kích thích dưới mông tự nhiên được coi là một loại khoái cảm. Ngay cả khi không có sự thâm nhập hay vuốt ve, cảnh tượng anh ấy ngước lên thở hổn hển là bằng chứng cho thấy điều đó.
"Hai mươi cái."
Nghe MJ nói lại con số, Dowon đỏ mặt. Anh sẽ phải tự đâm vào và nhún hông. Anh sẽ phải đếm rõ ràng, theo thứ tự tăng dần đến con số mà MJ yêu cầu.
Nếu đếm sai, số lần làm tình và xuất tinh sẽ tăng lên bằng số lần sai. Đó là luật chơi mà MJ đã tạo ra. Nếu Dowon không thể làm theo thì anh ấy chỉ cần phá luật trước là được. Tuy nhiên, khoảnh khắc cậu nói con số 20 khiến người Dowon căng ra. Nó khiến anh mong chờ thêm khoái cảm mà MJ mang lại. Nó khiến cơ thể anh phản ứng lại sự ngây ngất trong hoàn cảnh bị chi phối cả về thể xác lẫn tinh thần. Dowon không thể đơn phương phá luật chơi được.
Đó là một thỏa thuận vô hình. Một sự cám dỗ ngọt ngào mà nếu anh làm theo lời của MJ, anh sẽ nhận được khoái cảm tương ứng.
Dowon vòng chân quanh eo MJ. Ngón tay đang thọc sâu trong lỗ tuột ra. Dowon ấn giữ dương vật của MJ vào trong cơ thể mình và di chuyển eo. Anh quấn chân quanh MJ, người vẫn nằm yên, và lắc lư.
"Một, áaa, ưm.... hai, hai...."
Một giọng rên rỉ lần lượt đếm từng con số. Lần này anh đã đếm nhầm ở số thứ mười một. Dowon rõ ràng đang nhẩm số trong đầu một cách chính xác nhưng cái miệng phát âm ra con số sai khiến mặt anh đỏ bừng.
"Mười một, mười một. Tôi chỉ lỡ lời thôi."
Bất chấp lời biện minh gấp gáp của Dowon, MJ vẫn không hề thương xót anh.
"Anh nói với vẻ mặt đó thì cũng vô ích thôi."
MJ vặn và véo núm vú của Dowon bằng cả hai tay. Dowon thực sự không thể tiếp tục được nữa, nhưng phản ứng của lỗ nhỏ đang ngậm mút dương vật của MJ thì ngược lại.
Đụ tôi nhiều hơn đi. Nóng quá. Sướng quá. Đâm sâu hơn nữa. Cứ điên cuồng vào.
MJ làm theo yêu cầu của cái lỗ. MJ bắt đầu đâm thúc vào thật sâu trong khi xoa bóp bờ mông đỏ hỏn của Dowon. Dowon vật lộn, thở hổn hển trong khi cơ thể bị chèn ép toàn bộ. Có vẻ như chỉ cần nghe thấy tiếng vỗ vào mông hoặc được yêu cầu đếm số là anh ấy sẽ cương cứng được ngay. Dowon cúi đầu xuống. Khóe mắt đỏ ửng và đôi môi sưng tấy lắc lư cùng những lọn tóc ướt.
"MJ, MJ."
Giọng nói thút thít gọi tên MJ. MJ hạnh phúc đến nỗi toàn thân run lên.
Làm sao lại tuyệt vời thế này? Tại sao lại có thể mê người đến như vậy?
MJ không trả lời và chỉ liếm mặt Dowon. Dowon buồn bã nói trong khi đón nhận biểu hiện tình yêu xen lẫn những nụ hôn của MJ.
"Sau này..... Nếu có lúc tôi không thể chịu đựng nổi nữa thì tôi sẽ rủ cậu làm tình trước."
MJ giật mình trước lời nói bất ngờ. Mặt MJ đỏ bừng khi cậu nhìn xuống với ánh mắt hoang mang. Dowon cũng ngại ngùng và ngước nhìn MJ.
Trong khi những cú thúc mãnh liệt dừng lại trong giây lát, cả hai chỉ còn biết nuốt lấy hơi thở của nhau. Cậu đã không chớp mắt thật lâu. Âm thanh trái tim đập nhanh, hô hấp rối loạn, làn da ướt đẫm mồ hôi, hạ thể nhớp nháp hỗn hợp nước bọt cùng tinh dịch, tất cả đều không được nhận thức bởi vì ánh mắt họ đang quấn quýt lấy nhau.
Dowon chậm rãi mở miệng.
"Vậy nên lần sau chúng ta hãy làm nhiều hơn nhé. Lần này thực sự quá sức rồi, làm ơn đi mà."
MJ lấy tay che mặt và nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc. Giống như một người đang cố gắng chịu đựng những điều không thể chịu đựng, khuôn mặt đỏ bừng của MJ vẫn chưa dịu xuống.
Dowon nhìn MJ chậm rãi rút dương vật ra với vẻ mặt nhẹ nhõm. Chỉ cần nhìn phần háng ướt át hỗn độn cũng khiến anh đỏ mặt.
Chiếc thắt lưng trói tay anh được tháo lỏng. Dowon nhìn chằm chằm MJ đang cẩn thận xoa bóp cổ tay đầy vết đỏ.
Mặt trời đã lặn từ lúc nào và bầu trời đã tối đen. Anh không biết thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.
Thật biết ơn khi có thể đắm chìm vào một điều gì đó như thế này. Ngay cả khi không nỗ lực như chuyện học hành, anh có thể tự động tập trung về một hướng duy nhất. Dowon có một vết bầm tím ở cổ tay nhưng không đau chút nào. Thay vào đó, chỉ có tình cảm của anh ấy dành cho MJ mới trở nên rõ ràng.
Anh đã lo lắng và căng thẳng đến mức nghĩ rằng mình sẽ bị quá tải, nhưng anh không thể bỏ cuộc sau khi đã đi xa đến thế này. Anh không đủ tự tin để buông tay MJ. Ngay cả khi MJ không níu giữ anh thì Dowon tuyệt đối không muốn buông tay ra trước.
Anh quấn chân quanh eo MJ và kéo cậu lại gần trong khi MJ muốn mặc đồ lót cho anh. Được ở bên cạnh nhau là một điều hạnh phúc.
Chụt, chụt, anh hôn lên mặt MJ. Dowon không thể chịu nổi nếu không hôn cậu trước.
MJ sửng sốt trước những nụ hôn đáng yêu dành cho mình. Cậu đã trải nghiệm sự ngây ngất còn hơn cả xuất tinh khi Dowon chủ động bày tỏ tình cảm. MJ lắc lư người vì quá hạnh phúc. Cậu xấu hổ không chịu được và thốt ra những lời thô lỗ "Chết tiệt". Chỉ cần nhìn thấy MJ như vậy thôi cũng đủ hạnh phúc nên Dowon để lại những nụ hôn trên khắp khuôn mặt của MJ.
"Bác sĩ."
Tôi thích cậu.
Nuốt lại những lời đó, Dowon không đáp lại tiếng gọi của MJ.
"Dừng lại, bác sĩ."
MJ, tôi thích cậu hơn.
Dường như Dowon thực sự sẽ nói ra những lời đó nên anh phải kìm nén bằng một nụ hôn. Nếu không, cảm xúc chân thành của anh sẽ tuôn ra khỏi cổ họng mất.
"Ư, ưm, bác sĩ, dừng lại, tôi cương lên nữa rồi. Bác sĩ, bác sĩ."
Bởi vì tôi thực sự, thực sự rất thích cậu.
Anh ôm MJ và hôn cậu thật lâu, như để đáp lại tất cả những điều mà anh có thể quên đi trong lúc làm tình với MJ.
Anh rất biết ơn MJ, người đang bồn chồn và không thể đâm dương vật sưng tấy vào người Dowon. Chỉ là, cảm ơn cậu vì tất cả mọi thứ. Lòng biết ơn vì MJ đã an ủi và xoa dịu anh giờ đã thấm sâu vào trái tim Dowon. Cảm ơn MJ. Vì tất cả mọi thứ.
"Cảm ơn cậu."
Vì tâm trạng vui vẻ của Dowon, MJ chỉ biết nhìn chằm chằm vào dương vật căng phồng của mình và đập đầu vào cửa sổ.
* * *
MJ quan sát Dowon đọc sách. Cậu không thể ngắm lâu vì đang lái xe, nhưng những cái nhìn lướt qua cũng đủ để phát hiện những thói quen nhỏ nhặt của Dowon.
Dowon có thói quen vuốt các góc sách khi đọc. Những ngón tay gầy guộc trắng trẻo ngọ nguậy thật dễ thương, như thể anh chưa bỏ thói quen từ thuở nhỏ.
Anh ấy là người tập trung tốt đến mức thậm chí còn không biết MJ đang nhìn mình. Khi anh bị chóng mặt vì chiếc xe lắc lư khi vượt qua gờ giảm tốc, Dowon sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chỉ trong chốc lát. Anh muốn nhanh chóng theo kịp nội dung của cuốn sách nên đã giữ chặt nó bằng cả hai tay ngay cả khi chiếc xe xóc nảy.
Dowon, người luôn đắm chìm trong từng khoảnh khắc, có đặc điểm là không thể nhận thức đúng tình hình xung quanh. Vì vậy, mặc dù là một người thông minh, suy nghĩ nhiều và thực tế, nhưng sự tập trung của Dowon lại giống như một đứa trẻ, chỉ có thể giải quyết một việc tại một thời điểm nhất định.
Một đứa trẻ luôn cố gắng hết sức và sống trọn trong mỗi khoảnh khắc. Anh ấy đã nghĩ gì khi nói những lời yêu đương, cảm ơn và lặng lẽ nhìn cậu với ánh mắt trẻ thơ như vậy?
Khi nghĩ đến cảnh Dowon trần truồng ôm lấy mình, khuôn mặt của MJ bỏng rát vì không thể chịu nổi.
Điều đó thật tốt, nhưng cậu không thể nói là tốt được. Cảm giác ấy quá hạnh phúc để có thể diễn tả chỉ bằng một từ. Nếu chỉ gọi như vậy thì dường như nó sẽ trở thành thứ cảm xúc phổ biến mà bất kỳ ai cũng cảm nhận được.
Ngay cả khi cậu đã cố gắng tìm cách diễn đạt khác ngoài từ "tốt" thì các từ ngữ thay thế lại quá phức tạp, chi tiết hoặc chủ quan. Cậu nghĩ đến việc nhìn Dowon, quan sát những thói quen và sở thích nhỏ nhặt của anh, mùi của làn da, chạm vào khoé mắt, ngón tay, cổ và vai của anh ấy, cho đến khi cậu tìm được một từ có thể định nghĩa nó để truyền đạt lại cho Dowon.
Rồi một ngày nào đó, chẳng phải cậu sẽ tìm được một lời chân thành hơn nhiều so với câu nói lỗi thời 'Tôi thích anh' mà người ta đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần hay sao?
Điện thoại di động trong hộp điều khiển sáng lên. Có một tin nhắn văn bản. Nội dung rất đơn giản.
[Chuyện gấp. Hãy gọi cho tôi ngay.]
MJ nhìn lại Dowon. Sau khi quan sát anh, cậu lại nhìn về phía trước. Con đường dẫn đến suối nước nóng vắng vẻ và ít xe cộ qua lại. Dù có đi chăng nữa thì hầu hết đều là xe đến khu nghỉ dưỡng hoặc khách sạn. Không có chiếc xe nào bám đuôi chiếc Damas mà MJ và Dowon đang lái. Cậu chắc chắn vì cậu đã cố tình rời khỏi con đường dẫn thẳng đến đích và chọn đi đường vòng.
Được rồi. Không có chiếc xe nào khả nghi.
"Bác sĩ."
Dowon không nghe thấy tiếng cậu gọi. MJ mỉm cười nhìn Dowon đang tập trung vào cuốn sách. Khi cúi đầu xuống, cậu cố gắng kìm lại ý muốn chạm vào phần cổ áo đang lộ ra của anh.
"Bác sĩ."
Sau khi gọi hai lần, Dowon mới ngẩng đầu lên. MJ không thể kìm nén lâu hơn, đưa tay vuốt má và môi của Dowon. Dowon trông thật đáng yêu khi lặng lẽ nhìn cậu mà không hề né tránh sự đụng chạm hay cảm thấy khó xử.
"Tôi định gọi điện thoại."
Dowon cúi đầu trước câu chuyện kỳ lạ.
"À được, cậu có thể mà. Đó đâu phải là việc đáng để tôi cho phép."
"Đó không phải một câu chuyện bình thường."
"Ừm. Không sao đâu, vì tôi biết đại khái MJ là người như thế nào rồi."
"Sau khi lắng nghe, bác sĩ có thể sẽ bị liên lụy nhiều hơn. Tôi sẽ dừng xe lại nếu anh không muốn nghe. Tôi sẽ ra ngoài gọi điện rồi quay lại."
Dowon trở nên thận trọng hơn. Anh không vội trả lời. Không giống như khi anh ấy run rẩy với khuôn mặt nhợt nhạt vì bị ám ảnh về xe hơi, Dowon trông ổn định, thoải mái và không nói bất cứ điều gì. MJ bỏ tay ra khỏi Dowon và lại nắm lấy vô lăng.
"Anh có nhớ khi tôi nói sẽ tốt hơn nếu bác sĩ không bị dính líu vào chuyện của tôi, và hy vọng bác sĩ có thể sống cuộc sống bình thường như vốn có không?"
"Tôi nhớ."
"Suy nghĩ đó bây giờ vẫn vậy. Tôi không muốn thấy cuộc sống hằng ngày của bác sĩ bị phá hủy và khiến những ký ức đau buồn tiếp tục chồng chất hay là khiến cơ thể anh mệt mỏi như một căn bệnh chỉ vì tôi. Tôi thấy tội lỗi và đau khổ vì dường như chính tôi đã khiến bác sĩ trở nên như vậy. Đôi khi tôi muốn phát điên lên."
"Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Ừm. Vì vậy, tôi nghĩ rằng che giấu cũng không khiến mọi thứ tốt hơn. Tôi nên làm gì nếu anh tiếp tục bị cuốn vào chuyện này bất chấp ý muốn của bác sĩ? Liệu mọi thứ sẽ tốt hơn nếu anh biết tôi đang làm gì và có những kế hoạch gì? Xin lỗi anh. Tôi không bao giờ muốn kéo bác sĩ vào đâu."
"MJ."
"Câu chuyện đó chắc chắn còn khủng khiếp hơn những gì mà anh từng biết cho đến giờ. Vì vậy tôi rất khó nói. Tôi chỉ muốn anh thấy những mặt tốt của mình thôi."
"MJ, cậu có thể hứa với tôi không?"
"Hứa?"
Thay vì lái xe, MJ chỉ nhìn Dowon. Dowon gấp cuốn sách đang đọc lại và ngả người ra sau ghế. Chiếc Damas lắc lư khi lái vào núi, nhưng cái nhìn thẳng của Dowon vẫn không thay đổi.
"Sau này khi nói chuyện, cậu đừng tự hạ thấp bản thân như vậy nữa."
MJ mang một vẻ mặt khó hiểu. Cậu không biết mình đã nói những gì mà nghe có vẻ tự hạ thấp bản thân, nhưng ngay cả khi cậu đã nói vậy thì bây giờ điều đó đâu có quan trọng.
"Không phải, bác sĩ. Điều đó đâu quan trọng."
"Quan trọng. Tôi muốn người tôi thích sẽ tự yêu lấy chính mình."
"..... A."
Lời thú nhận bất ngờ khiến cổ MJ đỏ bừng.
À, thật không tốt cho tim mạch.
Cậu lầm bầm trong lòng, nhắm chặt mắt rồi mở ra. Đường lên núi gập ghềnh. Mỗi khi cậu cán qua một hòn đá lớn, chiếc xe rung lắc và MJ cũng lắc theo.
Cậu giữ chặt vô lăng và chỉ nhìn về phía trước, nhưng tất cả các giác quan trừ thị giác của cậu đều hướng về người bên cạnh. Trái tim đập mạnh vào lồng ngực vẫn chưa thể trở lại bình thường. MJ cố gắng nói bằng giọng bình thường nhất có thể.
"Ừm, tôi biết rồi."
"Cậu sẽ hứa với tôi chứ?"
"Sau này nếu tôi nói kiểu như vậy thì bác sĩ hãy cho tôi biết nhé. Bởi vì tôi không rõ lắm."
"Cảm ơn cậu."
"Tại sao anh lại cảm ơn vì điều này chứ?"
"Bởi vì MJ đã cho phép tôi can thiệp vào chuyện của cậu. Bởi vì cậu đã thực hiện những gì tôi yêu cầu."
"Lạy trời. Cái đó thì có gì đặc biệt đâu."
"Điều đó rất đặc biệt với tôi. Đôi khi tôi nghĩ việc quá để ý và làm theo nét mặt, giọng nói, hành động của ai đó thật tồi tệ. Vì vậy, MJ cũng có thể can thiệp vào chuyện của tôi. Cậu không cần phải thấy có lỗi hay cảm thấy phải có trách nhiệm vì đã xen vào cuộc sống hàng ngày của tôi đâu. Nếu không thể chịu đựng được thì tôi sẽ nói cho cậu biết. Không sao đâu. Đừng cố gắng xin phép hay xin lỗi tôi."
Càng đi sâu vào trong núi, ánh sáng chiếu xuống mặt đất càng ít. Anh có thể nhìn thấy tuyết chưa tan ở gốc cây.
Chiếc Damas kêu lạch cạch khi đi qua lớp tuyết cứng. Ngay cả giữa ban ngày, Dowon đã quen với khung cảnh xung quanh tối dần và không khí núi non ảm đạm.
Dowon trông ổn hơn cậu nghĩ. Không phải vì anh ấy vốn dĩ chịu đựng giỏi mà là vì đối phương là MJ.
MJ dừng xe lại bên một con đường vắng vẻ và vùi đầu vào tay lái. Cậu hạ quyết tâm phải tìm một từ thay thế cho câu "tôi thích anh" càng sớm càng tốt và trút tất cả sự xấu hổ này lên Dowon.