"Yoogeun à."
Shinjae hạ người xuống và dang rộng hai tay. Trong tầm nhìn bị thu hẹp của cậu, chỉ có hình ảnh của Shinjae. Yoogeun quỳ gối tiến đến chỗ anh, vòng tay qua cổ và ôm anh thật chặt. Cậu ngay lập tức được nâng lên không trung. Shinjae bế Yoogeun trong vòng tay, từ từ đi về phía giường. Cuối cùng, lưng của Yoogeun chạm vào tấm chăn mềm mại. Những nụ hôn nhỏ rơi xuống đôi môi sưng tấy, chiếc cằm ngứa ran và đôi má ẩm ướt của cậu.
Anh phải kiểm tra xem có vết thương nào không. Yoogeun hiếm khi nói bất cứ điều gì trước cho dù cậu ấy bị thương ở đâu. Shinjae đẩy ngón trỏ và ngón giữa vào giữa đôi môi rũ xuống của Yoogeun và nhẹ nhàng sờ nắn xung quanh. Khi anh rút ngón tay ra, chỉ có một lượng nhỏ tinh dịch loãng trộn với nước bọt chảy ra.
"Có đau không? Bây giờ em có muốn dừng lại không?"
Yoogeun chỉ lắc đầu thay vì trả lời. Ảnh hưởng của rượu mạnh, nỗi sợ hãi sắp ngạt thở kéo dài và dư âm của cao trào đã trộn lẫn vào nhau, khuấy động toàn bộ cơ thể cậu. Yoogeun kiệt sức và ngây người.
"Vậy em có sợ không?"
Lần này cậu gật đầu. Như anh ấy nói, thật đáng sợ. Dù cơ thể hay tâm trí, Yoogeun sợ rằng thứ gì đó có thể đã bị hỏng và cậu sẽ không bao giờ tốt hơn. Sợ rằng cậu sẽ không thể quay lại cuộc sống hàng ngày, căng thẳng và kích thích quá mức.
"Em nghĩ, có gì đó, đã bị phá hỏng..."
"Tại sao anh phải hủy hoại em? Nó đã bị phá hủy đủ rồi, giờ anh sẽ phải trân trọng em hơn nữa. Anh sẽ giữ chặt em đến hết cuộc đời."
Shinjae cụng trán vào cậu và cười thầm. Yoogeun lại bị thuyết phục một lần nữa. Người đàn ông này thực sự là chất độc. Một chất độc không bao giờ nên nếm thử, hoặc thậm chí là ngửi. Tuy nhiên, nếu Shinjae là chất độc thì cậu cũng phải là chất độc, cố ý bước vào vòng tay anh thay vì trốn thoát khỏi anh ấy.
"Kì lạ thật. Anh đã nhận đủ guiding rồi, nhưng vẫn chưa thỏa mãn. Đón nhận nhiều, anh càng khao khát em hơn."
Những ngày anh phải chịu đựng nỗi đau mà không có guiding trước khi Yoogeun xuất hiện giờ đã xa vời. Vậy thì Shinjae của hiện tại đã hài lòng và không có bất kỳ mong muốn và nhu cầu nào sao? Không đúng. Giờ đây anh đang phải chịu đựng cơn khát càng lớn hơn từ ngày này qua ngày khác, và những nhánh ham muốn đang vươn ra không biết điểm dừng theo từng giây từng phút.
"Anh đã tự hỏi nếu nhai nát em đến tận xương tủy và nuốt chửng em có thể làm dịu cơn khát của anh không, nhưng anh không chắc lắm. Em có nghĩ thế không?"
"....."
"Yoogeun-ah. Em nghĩ sao?"
"Có thể, như anh nói."
Yoogeun dừng lại và suy nghĩ. Cậu thoáng cụp mắt xuống, khi mở mắt ra lần nữa, mí mắt mỏng manh thường rất khó thấy đã lộ ra.
"Có thể, bởi vì đây là làm tình, không phải guiding?"
Một nụ cười nở trên môi Shinjae.
"Thật à?"
"Em nói sai sao?"
"Không. Anh nghĩ đó là câu trả lời. Guide của anh đã nói như thế thì đó phải là câu trả lời đúng."
Anh kết luận không một chút nghi ngờ. Bởi vì Yoogeun luôn là câu trả lời cho mọi thứ của anh ấy. Anh nâng người lên và với tay đến ngăn kéo cạnh giường.
"Anh muốn làm chậm rãi, nhưng có vẻ như anh không thể rồi."
Thứ anh lấy ra từ ngăn kéo là một lọ gel nhỏ trong suốt. Yoogeun ngây người nhìn. Cậu ấy ngủ và thức dậy trên chiếc giường này mỗi ngày, nhưng lại không hề biết rằng có một thứ như thế ngay bên cạnh mình.
"Anh đã bỏ đói em một thời gian rồi..... đúng không?"
Shinjae dùng ngón tay cái bật nắp gel và tách hai chân của Yoogeun ra. Đầu tuýp gel sau đó được ấn vào bên trong lối vào lộ ra giữa hai mông cậu. Một cái gì đó lạnh và sền sệt lấp đầy bên trong.
"Ahhh!"
Yoogeun bất chợt rùng mình khi gel lạnh chạm vào thành trong đang nóng ran. Yoogeun vặn vẹo chân và cố gắng khép đùi lại. Shinjae tiếp tục bóp gel không do dự. Anh ấy trông giống như muốn trút toàn bộ vào trong. Những bức tường chật hẹp nhanh chóng bị ướt. Yoogeun ôm bụng dưới và thở hổn hển.
"Em không thích thế này. Đừng cho cái này vào nữa.....ức, bụng em, ah, đau lắm."
"Hãy làm điều này ít nhất một lần vì anh được không? Đã lâu lắm rồi. Thế tại sao dương vật của em lại cương lên anh gọi điện cho em? Không phải em đã khóc thút thít khi đút ngón tay vào cái lỗ thèm khát của mình hay sao?"
"Cái miệng ..... ah!"
"Anh đẹp mà."
"....."
"Em sẽ đồng ý mà, phải không?"
"Anh, mẹ kiếp. Câm miệng...."
Yoogeun nghiến răng và gầm gừ trong hơi thở. Shinjae phá lên cười. Ngay sau khi đầu tuýp được rút ra khỏi lối vào, gel chứa đầy bên trong tràn ra ngoài. Anh ném cái lọ đã cạn hơn một nửa đi, và đẩy những ngón tay vào lỗ nhỏ giờ đã được lấp đầy bằng gel. Chúng trượt vào mà không gặp bất kỳ sự kháng cự nào.
"Có cảm giác... ah, lạ lắm, hức!"
Shinjae khuấy đảo các ngón tay xung quanh, nhẹ nhàng đâm và cào vào bức vách chật hẹp đang kẹp chặt chúng, rồi đột ngột kéo ra. Một ít gel khác chảy ra. Chẳng bao lâu sau, quy đầu sưng đỏ đã thế chỗ. Haa..... Yoogeun thở hổn hển. Mép vành nhăn lại và co thắt một lần, lường trước chấn động sẽ xảy ra sau đó.
Bạch! Shinjae đẩy dương vật đang phập phồng vào bằng một cú thúc mạnh bạo nhanh chóng, như thể anh ấy muốn đẩy toàn bộ chiều dài nếu có thể. Chất gel trong suốt lấp đầy bên trong tràn ra ngoài. Chúng đọng lại quanh mép vành và dọc theo chiều dài dày cộp.
Toàn bộ cảm giác mà Yoogeun đều khao khát. Những điểm nhạy cảm mà cậu không thể chạm tới khi tự thủ dâm một cách cẩu thả bằng ngón tay của chính mình, tất cả đều bị ép và nghiền nát cùng một lúc. Các bức vách rung động tuyệt vọng siết lấy dương vật của Shinjae. Và như thể điều đó vẫn chưa đủ, cậu quấn chặt chân mình quanh eo Shinjae, run rẩy và kéo anh sát lại gần.
"Hức ... aaa!"
Đáy mắt cậu bỏng rát. Yoogeun lại ngả đầu xuống giường. Vệt ửng đỏ chạy dài từ dái tai, má và xuống gáy. Đầu cậu được đẩy lên, dừng bấp bênh ngay trước thành giường. Shinje vòng một tay qua đỉnh đầu và tay còn lại quanh eo cậu, kéo Yoogeun xuống và thúc vào.
"Ha- ức!"
Dương vật dính đầy gel trượt vào, cào xước các bức tường trên đường đi. Yoogeun cố gắng hít một hơi thật sâu, siết chặt bụng dưới, nhưng không thể làm chậm nhịp đẩy. Khoảnh khắc quy đầu căng cứng đâm sầm vào nơi thần kinh nhạy cảm... mọi thứ mà cậu ấy kìm nén đã hoàn toàn bị phá hủy.
Tầm nhìn cậu tối đen như thể bị cúp điện. Cơ thể không thể chịu được sự kích thích quá mức, có lẽ đã chặn đứng tầm nhìn. Eo cậu co giật.
"Ưm, hức, ah, ahh, ah!"
Hông của Yoogeun lắc lư, ưỡn lên giường khoảng một inch. Đầu ngón chân cậu bắt đầu run rẩy, chiều dài đau nhức co giật, dựng thẳng trong một tư thế khó xử. Cơn co thắt nhanh chóng lan khắp cơ thể. Ngay sau đó, chất dịch trong suốt trào ra từ đầu dương vật đang cương cứng đến phát đau của cậu.
Không bỏ lỡ một nhịp nào, Shinjae đâm sâu vào từ bên dưới. Uốn cong thắt lưng và thúc vào bên trong với tốc độ không ngừng, anh đưa tay ra và vuốt dọc vật thể đang co giật, lắc lư trước mắt anh của Yoogeun. Yoogeun điên cuồng rên rỉ lắc đầu nhưng anh không ngừng di chuyển. Cao trào kéo dài khá lâu, tinh dịch phun trào, giống như vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, sau đó chậm rãi lắng xuống.
"Cái lỗ mà anh đang đụ mới được ăn gel, không phải cái này. Nhưng tại sao lại có nhiều thứ bắn ra từ đây thế ...."
"Ức, aha, ha-ưm!"
"Làm sao bây giờ, anh khiến em xuất tinh hơi sớm, anh còn có rất nhiều dự định."
Shinjae bắt đầu di chuyển trở lại, trước cả khi cơn co thắt biến mất, ấn mạnh Yoogeun xuống giường để cậu không thể bị đẩy lên vì những cú thúc. Chất dịch nhớp nháp đọng lại trên bụng Yoogeun từ từ nhỏ xuống và bắn tung tóe.
"Yoogeun-ah. Em nhớ anh đúng không? Nhưng tại sao... Haa, tại sao em lại không nói rằng em nhớ anh?"
Khắp người Yoogeun đều có vết thương nên anh không thể tùy tiện chạm vào cậu ấy được. Tên khốn kiếp trước đó, đáng lẽ anh ấy nên tự mình giải quyết hắn chứ không nên để người khác xử lý. Shinjae nuốt một tiếng thở dài và cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn và mút lấy núm vú không bị thương.
"Em lại không trả lời."
Shinjae đẩy nhanh tốc độ đụ Yoogeun, mạnh mẽ đập hông vào mông cậu với mỗi cú thúc. Tiếng da thịt va chạm vang dồn, khoái cảm không ngừng tăng lên một cách liều lĩnh. Bên trong Yoogeun bị kích thích cháy bùng nhưng cậu cố gắng kìm nén. Yoogeun thở hổn hển khi thất bại.
"Anh thực sự rất buồn."
Yoogeun điên cuồng rên rỉ, bám lấy vai Shinjae. Không phải là cậu không muốn trả lời. Không có thời gian cho việc đó. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ là mình sắp chết, không thể hiểu được những lời Shinjae đang nói.
"Em không thể nói cho anh nghe sao?"
"Chuyện đó, dừng lại, dừng lại."
Yoogeun vội đưa tay xuống nắm lấy phần dưới của dương vật đang trượt ra trượt vào trong cậu. Khi chiều dài trơn trượt tuột khỏi tay, cậu lại nắm lấy nó với một lực mạnh hơn một chút. Đó là một hành động bản năng không liên quan đến lý do. Cậu ấy nghĩ rằng mình sẽ thực sự phát điên nếu chuyện này tiếp tục kéo dài, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là phải dừng nó lại.
Môi Shinjae cứng lại. Em ấy học ở đâu ra cái trò dễ thương thế này vậy? Anh ấy không đùa khi nói rằng Yoogeun ngày càng dâm đãng hơn. Và thực tế là chính em ấy cũng không nhận ra điều đó càng khiến anh phát điên hơn nữa. Tuy nhiên, em ấy trông quá dễ thương khi tuyệt vọng như vậy nên Shinjae tạm dừng di chuyển.
"Dừng lại, nếu không .... ức."
"Nếu anh làm nhiều hơn thì sao?"
"Em, em sẽ chết mất, hức ah, em không biết nữa. Làm ơn dừng lại đi."
Shinjae vuốt mái tóc hơi sẫm màu ướt đẫm mồ hôi và trả lời bẽn lẽn.
"Anh phải làm thế à? Nhưng Yoogeun-ie của anh cũng không nghe lời anh chút nào."
Anh phớt lờ bàn tay tuyệt vọng ngăn cản của Yoogeun và nhẹ nhàng đẩy eo. Yoogeun dường như giật mình, trong khi cái vành bên dưới kẹp chặt lấy dương vật.
"Ah!"
"Nói với anh rằng em nhớ anh đi. Rằng em không thể sống thiếu anh."
Shinjae chưa một lần lắng nghe những gì cậu ấy muốn. Không bao giờ nói thẳng những gì anh ấy muốn. Chỉ sau khi chơi đùa, trêu chọc, lừa dối và ném Yoogeun xuống sàn, Shinjae mới mỉm cười và chìa tay ra như thể anh ấy không phải kẻ đã gây ra điều đó. Một cách yêu vặn vẹo vô ngần. Và đó là cách duy nhất mà Shinjae biết vì anh ấy đã sống cả đời trong một cái lồng với gông cùm và xiềng xích.
Yoogeun, mặt khác, cũng cực kỳ vụng về với cảm xúc. Mặc dù cậu rất đau khổ khi Shinjae vắng nhà, cậu không thể ép bản thân thốt ra một lời rằng cậu thực sự nhớ anh hoặc cậu ấy đang buồn. Có lẽ đây là lý do tại sao họ ghét nhau nhưng đồng thời lại bị thu hút bởi nhau.
Shinjae nhẹ nhàng đẩy hông lại như thúc giục. Yoogeun quay đầu và vùi mặt vào trong chiếc chăn nhàu nát. Shinjae bây giờ chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen rối bù và cái gáy đỏ bừng dữ dội. Một lúc sau, một giọng nói hơi bị bóp nghẹt phát ra từ dưới nếp chăn.
"Em đã rất nhớ anh."
"....."
"Woo Shinjae, không có anh... hức, em không nghĩ là mình có thể. Vì vậy, mẹ kiếp, dừng lại ngay đi..."
Shinjae nhanh chóng kéo chăn ra. Yoogeun nhắm chặt mắt như thể cậu đã làm điều gì đó mà cậu không nên làm. Không phải chỉ vì bị ngạt thở trong chăn mà cả khuôn mặt đỏ bừng. Yoogeun hốt hoảng cố đẩy anh ra.
Bạch! Nửa còn lại của dương vật căng phồng lao vào mà không báo trước, tách đôi bức tường đang thu hẹp ra ngay lập tức, làm tê liệt mọi cảm giác của cậu đến tận rốn. Những gì anh ấy dừng lại để thuyết phục Yoogeun thú nhận lại được tiếp tục.
"Em vừa mới nói, những điều anh muốn, á! Vậy thì, tại sao... ah, ah, ah!"