Nước ấm không ngừng tuôn ra từ vòi hoa sen. Yoogeun nhấc cánh tay lên để kiểm tra những vết bầm tím do vụ đánh nhau trước đó. Da cậu là một mớ hỗn độn của bụi bẩn và máu. Vừa tiếp xúc với dòng nước ấm, lớp bụi bẩn bị gột rửa, để lộ làn da trần bầm tím bên dưới. Một cơn đau nhói lên.
"Ức."
Yoogeun kiên trì tắm rửa, cau mày đau đớn. Sau đó, cậu đổ một ít dầu gội vào lòng bàn tay và gội đầu. Vẫn còn đau mỗi khi cậu cử động cánh tay, nhưng đã đỡ hơn trước. Vừa xoa dầu gội vào giữa những lọn tóc, vừa tạo bọt, tay cậu nhanh chóng chậm lại.
"....."
Cậu cúi đầu và bị nước dội từ trên xuống. Đầu óc cậu ngổn ngang những cảm xúc phức tạp không thể giải thích đơn giản bằng sự tức giận, khó chịu hay đau đớn.
Khi Yoogeun mở mắt ra, họ đã gần về đến nhà. Shinjae, người mà cậu đã không gặp trong vài ngày, trông không khác nhiều so với lần cuối cậu gặp anh. Có lẽ vì đã lâu không gặp, trông anh xanh xao và đường nét trên khuôn mặt sắc gọn hơn một chút. Tuy nhiên, so với Yoogeun, anh ấy trông ổn hơn rất nhiều. Chính Shinjae đã không thể nhận được guiding, nhưng Guide của anh ấy, Yoogeun, đang ở trong tình trạng tồi tệ hơn.
Chắc hẳn anh đã bế Yoogeun, người đã bất tỉnh, đặt cậu lên xe và về nhà. Một thái độ nhẹ nhàng như mọi khi. Tuy nhiên, Shinjae không hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra, xảy ra như thế nào và ở đâu. Anh vừa tập trung lái xe vừa nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt vô cảm. Như thể những lời thì thầm yêu đương trong cuộc gọi video kia chỉ là một giấc mơ, chỉ có sự im lặng nặng nề bao trùm giữa họ trong suốt quãng đường trở về nhà.
Shinjae có vẻ giận cậu. Đó là kết luận mà Yoogeun rút ra trên đường về.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Cậu ấy không chỉ phớt lờ lời cảnh báo của anh là không được liều lĩnh ra ngoài mà còn nói dối anh rằng một mình cậu đã ăn ngon ngủ kĩ và sống rất tốt. Nếu cậu bị trừng phạt vì vi phạm hợp đồng hoặc không tuân theo mệnh lệnh thì cũng không có gì là bất công.
Chỉ là bây giờ họ không còn mối quan hệ hợp đồng và Shinjae không còn là cấp trên hay chủ sở hữu của cậu nữa. Tuy nhiên, đối với cậu, Shinjae vẫn giống một người mà cậu nên tuân theo và phục tùng hơn là một người ngang hàng với mình.
Mặc dù có những lúc Yoogeun đơn phương trút giận và oán hận lên Shinjae, nhưng anh ấy sẽ không đối đầu lại với cậu vì điều đó. Anh luôn mềm mỏng một cách đáng ghét với Yoogeun. Dù cậu có cố tình ném vào mặt đối phương những lời lẽ cay độc để chọc tức thì anh ấy cũng chỉ mỉm cười và gạt đi. Vì vậy, tình thế hiện tại thậm chí còn khó khăn hơn cho cậu ấy.
Yoogeun không có tài năng xoa dịu một người đang giận dữ hay hờn dỗi. Cậu thậm chí còn không có khả năng nhạy cảm nắm bắt tâm trạng của người khác. Sẽ thật tuyệt nếu cậu ấy có thể xoa dịu cơn giận của Shinjae bằng cách để anh ấy đánh mình vài cái hoặc kỷ luật cậu ấy hoặc bất cứ điều gì. Tuy nhiên, phương pháp như vậy có thể hiệu quả đối với những thợ săn cấp thấp ngu dốt và bạo lực mà Yoogeun từng làm việc cùng, nhưng sẽ không hiệu quả với Shinjae. Thay vào đó, nó sẽ phản tác dụng 100%.
Thành thật mà nói, Yoogeun thậm chí còn không xin lỗi. Cậu cũng có một phần oán giận với người đàn ông đó. Cứ tùy ý rời đi rồi quay về, bắt cậu chờ đợi mà không hứa hẹn một lời nào, làm sao cậu có thể không giận anh.
"Haa..."
Cậu thở dài thườn thượt và dựa trán vào bức tường gạch. Nước ấm thấm qua đỉnh đầu, chảy xuống trán, tai và gáy. Vài giọt đọng lại ở hàng mi rồi trượt xuống. Như nước nhỏ giọt từ mái hiên vào một ngày mưa.
Tại sao chúng ta luôn trắc trở như thế này? Yoogeun nghĩ, áp trán vào bức tường ẩm lạnh. Cậu không biết cách nói chuyện nhã nhặn hay khéo léo nên chỉ còn cách suy nghĩ đi nghĩ lại.
Hãy thôi làm tổn thương nhau bằng những lời lẽ cay nghiệt, những lời buộc tội vô bổ chẳng dẫn đến đâu, nhắc đi nhắc lại những hận thù đến mệt mỏi như bóp cò một khẩu súng đã hết đạn. Cậu đã hứa như thế mỗi khi Shinjae vắng nhà. Bây giờ những chuyện đó thì có ích lợi gì? Cậu nhớ anh ấy, phải, dù ghét phải thừa nhận điều đó, nhưng sự thật là cậu ấy đã nhớ Shinjae da diết.
Nhưng khi thực sự đối mặt với Shinjae, mọi thứ đã trở nên tồi tệ. Tất cả những điều cậu tự hứa với bản thân, phải lý trí và bình tĩnh, đã đi đâu? Thay vào đó, chỉ có những lời than vãn ích kỷ phát ra từ cậu như một đứa trẻ hư đang làm ầm ĩ giữa đám đông. Một sự thôi thúc dữ dội lan ra ngoài tầm kiểm soát từ các đầu ngón tay và ngón chân.
Có lẽ điều này cũng đúng với Shinjae. Cho dù ngu ngốc đến đâu, cậu cũng có thể nhận ra. Đôi khi Yoogeun có thể đọc được những cảm xúc nhất định trong đôi mắt thủy tinh của anh ấy. Người đàn ông luôn cử xử khéo léo và duyên dáng trước mặt người khác, nhưng hiếm khi có thể che giấu cảm xúc của mình trước mặt Yoogeun. Những tình cảm thô sơ và khao khát giết chóc cháy bỏng của anh ấy đều phơi bày cho cậu thấy.
Tại sao chúng ta không thể giải quyết mọi chuyện? Chúng ta không thể giống như những người bình thường khác sao? Ngay từ đầu những mảnh ghép đã được tạo ra không chính xác. Các mảnh bị lỗi chỉ tình cờ khớp với nhau .....
"....."
Nước đang chảy đột ngột dừng lại với một tiếng lách tách nặng nề. Khi cậu tắt vòi nước, mọi thứ xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Yoogeun ngây người nhìn xuống những ngón chân của mình. Ngay cả sau khi tắt vòi hoa sen, những giọt nước vẫn tiếp tục nhỏ giọt, làm ướt bàn chân và gạch lát.
Cậu rời khỏi phòng tắm với một chiếc khăn trên mái tóc ướt và mặc một chiếc áo choàng. Yoogeun gần như nhảy dựng lên khi cậu ấy bất giác ngẩng đầu mà không đắn đo suy nghĩ trong khi sấy tóc. Shinjae đang ngồi bên bàn trong phòng ngủ. Không giống như trước, bây giờ anh ấy đang ăn mặc thoải mái, đã cởi áo khoác và găng tay mà anh đeo bên ngoài bộ đồ, trái ngược với Yoogeun, người chỉ mặc một chiếc áo choàng trên cơ thể trần trụi.
"Ah..."
Bàn tay đang thô bạo vò tóc của cậu buông xuống, đột nhiên mất đi sức lực. Shinjae hỏi mà không thèm nhìn cậu.
"Em đây rồi?"
Anh nhặt một chiếc cốc trên bàn. Nhãn của chai rượu bên cạnh có tên viết bằng tiếng nước ngoài mà Yoogeun không hiểu. Anh ấy hẳn đã uống một chút trong khi một mình đợi cậu, vì chỉ còn lại hơn một nửa lượng rượu trong suốt trong chai.
"Đó là gì thế?"
"Bữa trưa của anh."
Shinjae lắc lư chiếc cốc như thể muốn cậu ấy tự mình kiểm tra. Yoogeun khẽ thở dài.
"Quá nhiều cho bữa trưa."
"Em có muốn một ly không?"
Shinjae nghiêng chai và rót đầy một ly rỗng khác mà không đợi câu trả lời của Yoogeun. Không giống như Taein, người thích sưu tập rượu theo loại và các dòng cổ điển, Shinjae không thích uống rượu lắm. Nhiều nhất chỉ nhấp một vài ngụm như để khai vị.
"Anh có nên đeo lại vòng cổ không..."
Shinjae lẩm bẩm trong hơi thở khi đẩy chiếc ly đầy về phía Yoogeun. Sau đó, anh nghiêng đầu và mỉm cười nhẹ với ly rượu của mình.
"Bởi vì em không thể kìm nén được và nứng lên."
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu trước những lời thẳng thừng anh thản nhiên nói ra. Những bước chân do dự của Yoogeun đông cứng tại chỗ.
"Em thật sự muốn đi ra ngoài à?"
"Không phải như vậy."
"Làm sao em có thể kiềm chế bản thân cho đến bây giờ khi cơ thể em thực sự tuyệt vọng đến vậy?"
"Em đã nói là không phải."
"Em có thấy buồn chán không? Em đã từng có bốn người thay phiên nhau đụ em nên anh đoán là em không còn hài lòng khi chỉ có một mình anh ở đây, phải không? Em nên nói với anh sớm hơn nếu mông của em thèm khát một con cặc như vậy."
"Điều đó!"
Trước những lời nói đâm thẳng vào trái tim cậu, một ngọn lửa bùng lên từ bên trong. Sau khi cao giọng một cách hấp tấp, Yoogeun cố gắng điều hòa hơi thở của mình.
"Đừng nói như vậy. Anh biết điều đó không đúng mà."
"Em biết mà. Tất cả những kẻ thức tỉnh tình cờ chạm mắt với em, hay thậm chí chỉ lướt qua đầu ngón tay em đều muốn đụ em với đôi mắt lộn ngược. Em vẫn không nhận ra điều đó sau tất cả những chuyện ấy sao?"
Yoogeun đứng tại chỗ như thể bị đóng đinh xuống sàn và trừng mắt nhìn Shinjae. Đôi mắt đen như than của cậu có thể được nhìn thấy qua mái tóc đen nhỏ giọt.
"Lại đây. Hoặc đi đi nếu em không muốn nhìn thấy anh."
Lẽ ra cậu có thể phớt lờ những lời nói của Shinjae, quay lưng và bỏ đi. Nhưng nếu cậu ấy làm vậy, họ sẽ quay trở lại điểm xuất phát.
"Chuyện hôm nay, không phải em cố ý, đó không phải điều em muốn."
Sau một cuộc xung đột ngắn, Yoogeun tiến một bước về phía anh. Những dấu chân ướt trên tấm thảm phòng ngủ mềm mại theo sát bước chân cậu. Shinjae cụp mắt xuống và chỉ mỉm cười với khóe môi hơi nhếch lên.
"Phải, anh biết. Đó là lý do tại sao anh đưa em về nhà an toàn. Anh thậm chí còn không giải quyết tên khốn đó trước mặt em."
"Sao anh lại nói thế khi anh đã biết điều đó!"
"Yoogeun-ie của anh..... điên rồi. Lỗi tại anh."
Giọng nói nhẹ nhàng của Shinjae cắt ngang lời giận dữ của Yoogeun. Anh ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Yoogeun. Như thể bày tỏ sự tiếc nuối, đôi lông mày của anh hơi nhíu lại thành một cái cau mày, đôi mắt sáng màu nhuốm vẻ thê lương. Không hề cảm nhận được sự hối lỗi, Yoogeun nghĩ đó là một biểu cảm đáng khinh.
"Rồi sao, anh sẽ làm gì?"
"Em có muốn anh giết hắn ta không? Không chỉ hắn ta, mà cả bất cứ ai đã cố gắng chạm tay vào em dù chỉ một lần trong quá khứ."
"Anh nghiêm túc đấy à?"
"Tất nhiên, chỉ cần gọi tên họ. Bất cứ ai em gọi tên, anh sẽ sẵn sàng giết chết bất cứ ai và tất cả bọn họ."
Yoogeun cụp mắt xuống. Mái tóc đen ướt sũng rối bù che đi đôi mắt. Cậu siết tay dưới ống tay áo choàng tắm.
"Em ghét anh đến chết."
Shinjae ngay lập tức trả lời như thể anh ấy đã chờ đợi.
"Anh yêu em đến chết."
"....."
"Không phải à?"
Shinjae lại mỉm cười, như thể anh ấy không hề giả vờ bị tổn thương. Cái nghiêng đầu và nụ cười trong mắt anh quyến rũ một cách đáng sợ. Em muốn giết anh. Những thôi thúc không thể kiềm chế bùng lên trong trái tim cậu.
"....."
Cuối cùng Yoogeun đã không khẳng định những lời nói của Shinjae. Nhưng cậu không phủ nhận chúng. Cậu nghiến chặt răng và sải bước lại gần Shinjae. Sau đó bầu không khí im lặng đầy căng thẳng bao trùm. Mặc dù đối phương đang tiến lại gần với ánh mắt đầy sát khí, nhưng Shinjae không hề di chuyển khỏi chỗ ngồi mà chỉ lặng lẽ mỉm cười.
Anh có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Yoogeun. Anh ấy đã nghĩ ra một vài lựa chọn trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Yoogeun tiến lại gần. Em ấy sẽ túm lấy cổ áo anh, bóp cổ hay đấm anh?
Không giống với vẻ ngoài máu lạnh, Guide của anh có tính tình nóng nảy nên đôi tay khá thô bạo. Nhưng điều đó không quan trọng. Yoogeun dễ thương cho dù em ấy có làm gì đi chăng nữa. Vẫn dễ thương ngay cả khi cậu nhặt con dao Sommelier khui rượu mà anh ấy đang đặt trên bàn và cố đâm vào cổ họng anh. Nếu là Yoogeun, Shinjae sẵn sàng để bị cắt ít nhất một vài động mạch. Xét cho cùng, việc nối lại những động mạch bị đứt đó sẽ là lựa chọn của Yoogeun và là năng lực của em ấy.
Anh thầm nghĩ khi những đầu ngón tay lướt trên mép ly. Anh cố gắng hiểu những cảm xúc đang bùng lên trong lòng mình lúc này.
Anh không giận Yoogeun. Anh ấy dễ bốc đồng một cách kỳ lạ về những chuyện liên quan đến Yoogeun, nhưng anh không khờ khạo đến mức đổ lỗi cho Yoogeun vì đã bị một con ruồi bọ nào đó cắn. Những kẻ không biết thân biết phận, cố gắng chạm tay vào Guide của anh đều sẽ phải trả giá đắt. Anh ấy đã hoàn thành công việc bằng một mệnh lệnh qua điện thoại trong khi quay về với Yoogeun đầy vết thương bên cạnh. Vậy thì tại sao? Còn điều gì khiến anh cảm thấy khó chịu?
Đã một thời gian kể từ khi họ chuyển đến sống cùng nhau, nhưng Yoogeun chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì từ anh. Từ việc chọn nhà và nội thất đến những thứ nhỏ nhặt như quần áo và đồ ăn nhẹ. Em ấy im lặng chấp nhận mọi thứ được cho và những điều không được phép. Tất cả đều ổn cho đến đó. Bởi vì anh biết tính cách của Yoogeun luôn như vậy. Cũng giống như hồi ấy.
"Tôi thắng rồi."
"Lại một lần nữa..... Tôi thắng rồi."
Shinjae nhớ rất rõ hai khoảnh khắc khi Yoogeun tuyên bố chiến thắng của mình. Mỗi khi anh nghĩ về những khoảng thời gian đó, cảm giác sảng khoái phấn khích vẫn lan tỏa trên đầu ngón tay. Tính cách ngay thẳng và thẳng thắn là một trong nhiều lý do khiến Shinjae yêu cậu. Tuy nhiên, không cần phải bướng bỉnh trong một tình huống như thế này.
Cậu ấy không quan tâm đến sức khỏe của mình, và với cơ thể suy nhược rõ rệt, không có gì kỳ lạ khi cậu khốn khổ vì những ham muốn chồng chất. Trước đó, nếu Shinjae không gọi điện đúng lúc, có lẽ mọi chuyện đã không kết thúc chỉ với một vài vết cắt và bầm tím.
Yoogeun luôn như vậy. Cả cơ thể nhiệt thành hét lên rằng không thể sống thiếu anh, yêu cầu anh ở lại bên cạnh mình, trong khi lời nói và hành động của cậu đều thờ ơ. Kìm nén mọi thứ vào trong và ít khi thể hiện điều gì ra ngoài.
Em ấy vờ như không biết, hay chính em ấy cũng không ý thức được? Khả năng cao là trường hợp sau, nhưng Yoogeun thờ ơ với bản thân hơn là vô tâm với người khác. Cậu ấy có thể chết sớm vì cái cuộc sống cằn cỗi mà cậu đã sống cho đến nay, khi không thể hành động trẻ con hay biểu lộ sự yếu đuối của mình với người khác.
Shinjae biết rõ tất cả những điều này trong đầu, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Đủ để khiêu khích Yoogeun bằng cách cố tình thốt ra những lời cay độc và sắc bén. Tên của cảm xúc này là gì? Shinjae nhớ lại những cảm xúc con người mà anh đã học được sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm.
À..... Mình nghĩ là mình biết. Đó là..... thất vọng. Có vẻ như anh ấy hơi buồn vì Yoogeun.
Yoogeun cuối cùng cũng ở ngay trước mặt anh. Bóng cậu phủ xuống Shinjae. Mùi hương ấm áp và ẩm ướt của các sản phẩm dưỡng thể tỏa ra từ Yoogeun ngay khi khoảng cách giữa họ thu hẹp lại.
Cậu ấy không tấn công cũng không nhặt vũ khí. Cậu đưa tay với lấy ly rượu đang đặt trên bàn. Đó là một hành động rất bất ngờ. Sau đó, cậu nốc cạn toàn bộ. Trong suốt thời gian uống cạn ly, cậu luôn dán chặt đôi mắt sắc bén như dao vào Shinjae. Một dòng chất lỏng mà cậu không thể nuốt trôi, chảy xuống chiếc cằm nhọn, đọng lại trên xương quai xanh, rồi chảy xuống bộ ngực giữa hai đường viền áo choàng vừa vặn.
Chiếc ly rỗng được đặt trở lại bàn với một tiếng cạch lớn. Ánh mắt của Shinjae dõi theo chiếc ly trong một giây ngắn ngủi, rồi quay trở lại Yoogeun. Rượu uống cạn trong một hơi đã đốt cháy cơ thể cậu. Hương vị ngọt ngào nóng bỏng lan tỏa lên đầu môi.
Ánh mắt họ chạm nhau từ trên xuống dưới. Vì khoảng cách giữa đã được thu hẹp lại chưa đầy một bước, Yoogeun cũng có thể ngửi thấy mùi rượu từ Shinjae. Shinjae nhìn lên Yoogeun từ bên dưới và mỉm cười.
"Em ... em nghĩ mình say rồi. Em cảm thấy chóng mặt."
Cậu biết mình không thể say chỉ với vài ngụm rượu. Yoogeun nhắm chặt mắt lại. Bên trong mi mắt bỏng rát, không biết do cơn say lan tỏa quá nhanh hay vì lý do nào khác. Cậu chớp chớp mở mắt ra, đặt tay lên eo, hờ hững cởi nút áo choàng tắm buộc lỏng lẻo. Chẳng mấy chốc, mảnh vải duy nhất cậu đang mặc tuột xuống đôi vai trần. Khoảnh khắc chiếc áo sượt qua bắp chân, mắt cá chân và rơi xuống sàn...
"Em sẽ ôm anh chứ?"
Shinjae vòng tay quanh eo và kéo cậu lại gần.
"Ah!"
Trong khi yêu cầu một cái ôm bằng lời nói, động tác ôm eo mạnh mẽ lại tương phản quá nhiều. Cậu tự hỏi tại sao lời nói và hành động lại có thể khác nhau đến thế. Sau khi ngã vào vòng tay anh với bên eo được giữ bởi cánh tay khỏe khoắn, Yoogeun hầu như không giữ được thăng bằng, đặt một đầu gối lên góc của chiếc sofa đơn nơi Shinjae đang ngồi và tựa người vào thành ghế. Đó là một tư thế khó xử, như thể chính cậu đã cố trèo lên người Shinjae.
Shinjae kéo cậu lại gần hơn, đặt tay lên gáy Yoogeun. Rồi anh luồn những ngón tay khô nóng vào giữa mái tóc vẫn còn ẩm. Trước khi cậu ấy kịp suy nghĩ, Shinjae đã nhanh chóng rút ngắn khoảng cách và áp môi vào nhau. Cùng một mùi rượu phảng phất khi họ đan môi vào, mút lấy lưỡi nhau và khuấy đảo trong hơi nóng ẩm ướt. Đây có phải là cái chạm mà Yoogeun đã tưởng tượng từ lâu, khi cậu nằm một mình trên chiếc giường rộng?
Không dứt nụ hôn, những ngón tay của Shinjae nhẹ nhàng luồn qua tóc Yoogeun, từ từ trượt xuống và mơn trớn cái gáy mềm mại của cậu, để lại một vệt nước dài và mỏng. Mặc dù đó là từ chính tóc của cậu ấy, nhưng không hiểu sao cậu lại có cảm giác kỳ lạ trên da. Những đầu ngón tay của Shinjae lần theo những chiếc xương sống nhô ra sau gáy, lướt dọc theo đường nét bả vai đẹp đẽ, rồi xuống phần thắt lưng thon nhỏ.
Cũng chính đôi bàn tay này đã giết vô số quái vật mặc dù bề ngoài có vẻ thanh lịch và dịu dàng. Cùng một bàn tay có thể điều khiển nhiều người chỉ bằng một cử chỉ. Cũng chính bàn tay đó giờ đang cẩn thận mò mẫm cơ thể của Yoogeun. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu.
Môi họ gần như không rời nhau chỉ sau khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng cướp đi từng hơi thở của cậu. Shinjae thì thầm, vuốt ve hông và đùi Yoogeun.
"Anh không muốn nổi giận với em."
"Em cũng không muốn."
"Em học ở đâu ra kiểu cởi đồ như vậy? Em sụt cân, sức khỏe sa sút, thứ duy nhất em có được là những vết sẹo mới. Liệu anh có nên tức giận vì những chuyện như thế này không?"
"....."
"Vậy thì, những gì em đã làm là sai, phải không?"
Nếu như vậy thì anh cũng có lỗi mà..... Yoogeun nghĩ đến đó rồi bỏ cuộc. Nhưng dù sao, đúng là cậu ấy đã tự mình ra ngoài và vướng vào một cuộc chiến vô ích, nên việc Shinjae thấy buồn là điều dễ hiểu. Cậu chỉ biết gật đầu với vẻ mặt ủ rũ.
"Vậy thì, Yoogeun-ah."
Nụ cười nở trên môi Shinjae ngày càng đậm.
"Hôm nay... hãy khóc một chút đi. Rồi anh sẽ tha lỗi cho em."
Yoogeun giật mình trước nụ cười của anh. Cậu ấy không nên dễ dàng thừa nhận sai lầm của mình. Vì lý do nào đó, cậu có một cảm giác đáng ngại.
-----------------------
Tên của Extra 1 là Liquid Lunch. Nghĩa thông thường là một bữa trưa gồm chủ yếu đồ uống có cồn và không có thức ăn, như bữa trưa của Shinjae trong chương này. Nhưng nghĩa bóng của cụm từ này nghĩa là khẩu giao và nuốt tinh dịch của đối tác, và đây chính là tương lai của Yoogeun trong chương tiếp theo =))))