Ngày hôm sau, cuối cùng Yoogeun cũng rời khỏi nhà. Càng ở một mình trong căn nhà quá rộng lớn và tĩnh lặng như tờ thì cậu càng cảm thấy ngột ngạt.
Cậu mặc bất cứ thứ gì trong tầm tay và ra ngoài, nhưng vấn đề tiếp theo lại ập đến. Cậu ấy không quen biết ai trong khu vực này và không có sở thích đặc biệt nào nên cậu không biết phải đi đâu. Yoogeun đứng do dự một lúc trong con hẻm trước nhà và cuối cùng quyết định đi bất cứ nơi nào đôi chân đưa cậu đến.
Khung cảnh của thành phố từng bị tàn phá và hiện đang trong quá trình phục hồi lọt vào tầm mắt. Các biển báo và đèn hiệu an toàn được lắp đặt khắp nơi, thông báo việc xây dựng đang được tiến hành. Khi nhìn lên, cậu trông thấy một chiếc cần cẩu lớn đang dựng khung thép của một tòa nhà cao tầng sừng sững so với những căn hộ xung quanh.
Yoogeun đi bộ qua khu dân cư và ra đường chính. Ở giữa đại lộ tám làn rộng rãi, một vạch màu huỳnh quang được đánh dấu, trong khi các công nhân đang bận rộn di chuyển để sửa chữa con đường có một hố sụt khổng lồ. Một vụ tắc đường khi cậu đi ngang qua khu công trường xây dựng. Các tài xế ngồi sau vô lăng tỏ ra khó chịu.
Ngược lại, khuôn mặt của những người đi bộ dưới phố tươi sáng hơn nhiều. Rất ít người đeo mặt nạ. Khi vực thẳm đang lan rộng, người bình thường thậm chí không thể ra ngoài do chất độc phát tán trong không khí và dù có ra ngoài thì họ cũng phải đeo mặt nạ phòng độc dày cộp.
Các cánh cổng vẫn còn hiện đang được xử lý bởi sự hợp tác giữa Trụ sở Quản lý Thức tỉnh và các Hunting Order đang hoạt động. Rốt cuộc thì việc chia phe phái và tranh giành quyền lực giờ đây đã trở nên vô nghĩa. Các trạm Kiểm Tra, dùng để kiểm tra và xếp hạng năng lực của những người mới thức tỉnh, đã bị đóng cửa ngay sau khi Mazzaroth bị tiêu diệt. Gần đây, có thông tin rằng Quốc hội đã đề xuất thu nhỏ quy mô hoặc giải thể Trụ sở Quản lý Thức tỉnh.
Bây giờ, không cần phải lo lắng về việc khu phố của bạn có thể bị đóng cửa cách ly chỉ sau một đêm. Khi mở tin tức vào buổi sáng, bạn không còn phải lo lắng về việc lần này những cánh cổng mới được phát hiện ở đâu, hay ngày hôm trước đã có bao nhiêu người bị tấn công bởi dị nhân. Nhân loại ngày nay đang sống trong một thế giới rất xa lạ, nhưng nó cũng đã từng được coi là điều hiển nhiên.
Yoogeun cũng không quen với hiện tại. Cậu không biết cuộc sống sẽ như thế nào nếu không phải đấu tranh sinh tồn từng ngày. Nếu cậu không còn làm Guide nữa thì cậu nên làm gì để kiếm sống? Vẫn thật khó để chấp nhận rằng những điều khiến cậu gắn bó với thế giới này đều đã biến mất và rằng cậu ấy đã tham gia vào trận chiến quyết định sự tồn vong của thế giới.
"Bắt em đi!"
"A ha ha."
Lũ trẻ chạy đến phía sau Yoogeun. Chúng cũng không mặc bất kỳ đồ bảo hộ nào. Những đứa trẻ nhảy qua những khối vỉa hè bị vỡ và lật, cười khúc khích. Ngay cả con đường bị phá hủy cũng trông giống sân chơi cho trẻ em.
"Em sẽ chạy trước!"
Một đứa trẻ phá lên cười và lao vào Yoogeun. Yoogeun quay người để tránh đứa bé nhưng cậu không nhìn thấy những vết nứt dưới chân mình. Cơ thể cậu, vốn đã bị nhốt trong nhà vài tuần và bỏ bữa, đã vấp ngã chỉ vì điều đó.
"Ư..."
Tầm nhìn cậu tối sầm và mất thăng bằng, đầu óc quay cuồng. Cứ đà này cậu nghĩ mình có thể ngã gục xuống. Trông thật khó coi ở con phố lớn giữa thanh thiên bạch nhật.
"Hyung?"
Tuy nhiên, cú sốc như mong đợi đã không đến. Bàn tay gầy guộc của một đứa trẻ đã túm lấy Yoogeun bằng tất cả sức lực. Yoogeun nuốt xuống tiếng rên rỉ và gần như không thể đứng thẳng. Một cậu bé chỉ cao bằng nửa người Yoogeun ngước lên nhìn cậu.
"Anh có sao không ạ?"
Đứa trẻ hỏi, chớp đôi mắt tròn xoe. Yoogeun cảm thấy một cảm giác deja vu kỳ lạ. Cậu ấy đã từng cứu một đứa trẻ bị mắc kẹt trong cửa hàng tiện lợi khi khu phố cũ của cậu bị tàn phá bởi những dị nhân côn trùng. Đứa trẻ đúng bằng tuổi này.
Ký ức về khu dân cư bị thiêu rụi trong hỗn loạn, hiện lên rõ ràng như pha lê. Trong khi cứu đứa bé, ngôi nhà nơi Yoogeun và Heesung sống cũng chìm trong biển lửa và biến mất mà cậu không thể lưu lại một ký ức nào. Nhưng cậu chưa bao giờ hối hận về quyết định đó. Cậu không bao giờ có thể oán giận một đứa trẻ.
"Anh ấy trông đau đớn."
Đứa trẻ đã khóc. Một đứa nhỏ khác đi theo từ phía sau lè lưỡi.
"Bởi vì em đã đẩy anh ấy. Ngốc ạ."
"Em không ngốc."
"Đồ ngốc, ngu ngốc! Ngớ ngẩn, chó ngốc!"
"Em ghét chị! Em sẽ mách mẹ."
Sau khi hét vào mặt chị gái mình, cậu bé hơi ủ rũ và cúi đầu trước Yoogeun.
"Em xin lỗi anh."
Khuôn mặt nhợt nhạt, vô cảm của Yoogeun hơi cau mày. Không phải vì cậu không thích trẻ con. Cậu ấy luôn lúng túng khi phải đối phó với những thứ nhỏ nhặt, yếu đuối và thân thiện. Hầu hết những sinh vật mà cậu gặp trong đời đều to lớn và mạnh mẽ hơn, luôn cố gắng nghiền nát cậu ấy bằng cách nào đó. Ý nghĩ không nên làm điều này điều kia luôn thường trực trong đầu cậu, lo lắng rằng một đứa trẻ sẽ bị thương nếu cậu đưa tay ra một cách thiếu thận trọng.
"....."
Đứa nhỏ vừa chạm mắt với cậu, giật mình. Người anh trai trước mặt thật cao lớn và đẹp trai. Nếu anh ấy mặc quần áo đẹp và trang điểm, cậu nghĩ anh sẽ trông giống thần tượng hoặc người mẫu trên TV. Nhưng anh ấy trông có vẻ vô cảm và dè dặt. Đôi mắt anh nhìn xuống cậu với cái miệng mím lại thật thờ ơ. Đó hoàn toàn không phải là biểu cảm để một đứa trẻ dễ dàng cảm thấy thân thiện.
Mẹ đã nhiều lần nhắc nhở cậu ấy phải quan sát xung quanh cẩn thận nếu đi xuống phố. Chẳng lẽ cậu sẽ bị anh lớn này mắng vì không nghe lời cha mẹ sao? Anh ấy có vẻ như là một hyung rất đáng sợ. Đôi má phúng phính của đứa trẻ bắt đầu nhăn lại một cách buồn bã.
"Không sao đâu. Anh ổn."
Một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía trên. Giọng anh ấy cũng thẳng thừng như vẻ bề ngoài nhưng dường như anh đang cố hết sức để nói chuyện tử tế. Đứa trẻ quên mất sự sợ hãi ban nãy và ngước nhìn anh. Yoogeun cúi thấp xuống để ngang tầm mắt cậu.
"Em phải cẩn thận quan sát phía trước. Nếu không em sẽ bị ngã. Có rất nhiều công trường xây dựng ở đây nên hãy cẩn thận."
"Vâng ạ."
Đứa trẻ lặng lẽ gật đầu. Yoogeun nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé, mái đầu bù xù vì chạy nhảy vui vẻ. Chỉ bằng những đầu ngón tay, để đề phòng anh chạm nhầm và cậu nhóc có thể bị thương.
"Thật tuyệt khi có một chị gái."
"Còn hyung thì sao? Anh có chị hay anh trai không?"
"Anh à? Anh..... Anh đã có một người anh trai."
Đã có lúc chỉ cần nghĩ đến những giây phút cuối cùng của Heesung là cậu không thể kiềm chế được nỗi đau. Bị cuốn đi bởi cảm giác tội lỗi không thể bảo vệ được anh ấy, cậu cũng muốn tự sát một cách đau đớn. Nhưng bây giờ, câu chuyện về anh trai đã thoát ra khỏi miệng Yoogeun theo cách điềm đạm và bình tĩnh. Như thể hồi tượng lại những gì đã vượt qua và trôi qua từ lâu.
Cậu không hy vọng đứa bé hiểu ý mình. Dù sao mọi chuyện vẫn ổn. Cậu ấy chỉ nói điều đó bởi vì cậu muốn và nghĩ như thế. Nếu không phải vì những gì đứa trẻ nói tiếp theo.
"Vậy thì chắc hẳn hyung ấy đã được lên thiên đường rồi. Giống như bố em vậy."
Đôi bàn tay nhỏ bé vẫn đang nắm chặt tay Yoogeun.
"Ừm. Cảm ơn em."
Yoogeun mỉm cười. Vết sẹo trên mí mắt cong nhẹ. Ấn tượng lạnh lùng đã thay đổi chỉ với một nụ cười đó. Cậu dựa vào vai đứa trẻ và gượng đứng dậy. Đúng lúc đó, chị gái của cậu bé từ phía sau đi tới. Hai đứa trẻ nắm tay nhau bước đi.
Yoogeun lại bắt đầu đi bộ. Ánh nắng chiếu xuống xuyên qua những cơn gió heo may thật rực rỡ. Những ngày trời nắng cuối cùng đã quay trở lại sau khi thế giới gần như bị đẩy đến bờ vực diệt vong.
Cậu lấy điện thoại di động ra khỏi túi và kiểm tra màn hình khóa. Không có thông báo mới. Cậu kiểm tra nó thường xuyên đến nỗi trở nên quá quen thuộc. Cậu mở ứng dụng tin nhắn dù biết mình không nhận được tin nhắn mới nào. Ở cuối cửa sổ trò chuyện, tin nhắn cậu gửi cho Shinjae trước khi rời khỏi nhà đang hiện lên cô độc.
[Khi nào anh quay về?]
Dòng tin nhắn nghe có vẻ cứng nhắc và khô khan đối với người lạ, nhưng đó là lời lẽ hay nhất mà Yoogeun có thể nghĩ ra. Cậu thu hết can đảm sau hàng giờ trăn trở và nhấn nút gửi, nhưng vẫn không có kí hiệu "đã đọc" bên cạnh chứ đừng nói đến một tin nhắn trả lời. Anh ấy đang rất bận à? Erewhon đã chịu thiệt hại nặng nề trong cuộc đột kích vào Mazzaroth nên tất nhiên anh ấy phải rất bận rộn để giải quyết hậu quả, nhưng vẫn... Chẳng lẽ không có thời gian để kiểm tra dù chỉ một tin nhắn thôi sao?
Ngay cả bây giờ, Shinjae chắc hẳn đang rất bận rộn làm những việc quan trọng, đến mức thậm chí mười cơ thể của anh ấy cũng không đủ. Cậu biết là sẽ rất xấu xí khi cứ mong chờ người như vậy kiểm tra một tin nhắn tầm thường. Tuy nhiên, tâm trí cậu không hoạt động theo cách nó nên làm. Lý trí và tình cảm đang đi ngược chiều nhau.
Khi nhắc đến Shinjae, Yoogeun luôn như vậy. Cậu ghét Shinjae, đồng thời thương hại anh ấy. Dù lần nào ở bên anh, cậu cũng bị tổn thương, nhưng lần nào cậu cũng mong chờ điều đó. Cậu cứu Shinjae vì cậu muốn giết anh ta hơn bất kỳ ai khác. Cậu đã hứa sẽ rời xa anh mãi mãi, nhưng cuối cùng lại trở về bên anh.
Dọc theo đại lộ, cậu đi vào một con ngõ từng có nhiều nhà hàng và cửa hiệu. Ngay cả trong số những cửa hàng đổ nát và vắng vẻ, vẫn có rất ít nơi còn mở cửa. Yoogeun dừng bước trước một trong số đó, một cửa hàng tráng miệng. Qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy những món tráng miệng được bày bán trên kệ. Bánh quy meringue được gói đẹp mắt cũng nằm trong số đó.
Cậu có nên vào hay không? Cậu có nên mua hay không? Yoogeun cân nhắc, lúng túng ngoắn ngó quanh cửa hàng từ xa. Nội thất theo phong cách pastel dễ thương của cửa hàng càng khiến cậu chần chừ hơn. Cậu không nghĩ một người có vẻ ngoài thô kệch như mình lại có thể bước vào một nơi đẹp đẽ như vậy.
Ngay cả khi Yoogeun thu hết can đảm để bước vào, cậu vẫn lo lắng về việc mua gì. Cậu có nên mua bánh quy meringue vì ít nhất cậu đã biết nó có vị như thế nào không? Cậu cứ trăn trở, vì chúng là thứ khó tìm thấy trong siêu thị hay cửa hàng tiện lợi. Nhưng mà.....
"....."
Yoogeun nghịch gấu áo hoodie đang che đi mu bàn tay như một thói quen. Biểu cảm của cậu càng trở nên nghiêm trọng hơn. Cậu ấy trông kiên quyết, không giống như người đang cố chọn một món tráng miệng.
Bánh quy meringue là món yêu thích của cậu, không phải của Shinjae. Không, thực tế thì cậu thậm chí còn không chắc về điều đó. Shinjae đã hỏi Yoogeun xem cậu ấy thích gì và ăn gì ngon, nhưng Yoogeun chưa bao giờ hỏi anh ấy.
Shinjae thích gì? Anh ấy dường như không thích những đồ trang trí và hoa văn rườm rà, mà có vẻ thích những thứ được làm bằng chất liệu sang trọng có thể khiến bất cứ ai phải há hốc mồm. Cậu có thể nhận ra điều đó chỉ bằng cách nhìn vào bên trong trụ sở chính của Erewhon và cách thiết kế đồng phục. Tuy nhiên, đó là giới hạn đối với Yoogeun, người thiếu con mắt tinh tường để nắm bắt thị hiếu của người khác. Cậu không biết nhiều thứ chi tiết hơn.
Thoạt nhìn, Shinjae trông giống như một người kén ăn và chỉ ăn những món cao cấp nhất, nhưng thật ngạc nhiên, dường như anh ấy không có món yêu thích và không thích rõ ràng nào khi nhắc đến đồ ăn. Anh ăn những món được chuẩn bị sang trọng mà không phàn nàn gì, nhưng cũng chỉ ăn bánh mì nướng và thịt xông khói đơn giản vào buổi sáng. Có những lúc anh ấy từ chối chạm vào bất cứ thứ gì nếu ở trong tình trạng tồi tệ, nhưng hiếm khi phàn nàn về thứ này thứ kia.
Họ đã ở bên nhau một thời gian, không ngắn cũng chẳng dài, đã nhìn thấy những mặt xấu xí của nhau và đã bộc lộ những khoảnh khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời họ, vậy tại sao cậu ấy lại nhận ra rằng mình thậm chí còn không biết khẩu vị món tráng miệng của Shinjae. Thật kỳ lạ. Bất kể Yoogeun mua gì, người đàn ông đó sẽ trêu chọc cậu rằng, "Cuối cùng em cũng biết cách chọn những thứ như thế này" hoặc mỉm cười thật đẹp và nói "Anh rất vui vì em đã mua thứ gì đó cho anh", nhưng..... cậu cảm thấy như thế là không đủ.
Yoogeun cuối cùng cũng hạ quyết tâm và bước lại gần. Chính lúc đó. Một người đàn ông loạng choạng đi xuống con đường gập ghềnh, còn rất lâu mới được sửa xong, va mạnh vào cậu. Ngay cả một tiếng kêu đau đớn cũng không thể thốt ra bởi cú sốc bất ngờ.