Cậu đi bộ từ lối vào khá lâu. Cậu lặng lẽ bước từng bước và giữ ngón tay trên cò súng để có thể nhắm bắn bất cứ lúc nào vì cậu không thể biết khi nào sẽ có thứ gì đó lao ra.
Bất kể Yoogeun đi bao xa, điện thờ dường như không có điểm kết thúc. Đúng như dự đoán, nó thật kỳ quặc. Rõ ràng nhìn từ bên ngoài thì điện thờ không lớn như thế này. Đó là một tòa nhà trông có vẻ chật hẹp hơn so với căn hộ một phòng mà Yoogeun và Heesung sống cùng nhau, nơi đem lại cảm giác chật chội ngay lập tức khi có một vài người bước vào.
Càng tiến vào sâu, cậu càng cảm thấy thời gian và phương hướng trở nên mịt mù. Cậu bắt đầu bối rối về việc liệu mình thậm chí có đang bước đi đúng cách hay không. Yoogeun cắn môi dưới, buộc mình phải lấy lại bình tĩnh. Nếu cậu dừng lại ở đây hoặc bỏ chạy, sợ hãi rằng mình không thể tiến xa hơn nữa, đó là lúc cậu sẽ bị mắc kẹt trong bóng tối này mãi mãi.
Cạch, cạch, cạch. Một tiếng động kỳ lạ sượt qua tai cậu. Đó là âm thanh của một thứ gì đó cứng và nhẹ va chạm vào nhau. Dọc cẳng tay và cổ cậu nổi đầy da gà.
"Hộc..."
Yoogeun dừng bước ngay lập tức. Cậu đợi một lúc, nhưng không có gì xảy ra. Chiếc đèn pin nhỏ vẫn soi sáng bán kính khoảng một gang tay với ánh sáng lờ mờ. Kẻ thù không xuất hiện, cũng không có bất cứ điều gì bất thường xảy ra với cơ thể cậu. Nhưng có đúng là không có gì thực sự xảy ra? Liệu cậu ấy có thể tin tưởng vào các giác quan của chính mình?
Sau một khoảng ngắn, Yoogeun xoay sở để xốc lại tinh thần. Ở đây cậu không thể làm gì khác ngoài việc tiến về phía trước. Có lẽ vì tâm trạng nên ánh sáng dường như trở nên mờ nhạt và xung quanh tối hơn. Mặc dù nó là một chiếc đèn cầm tay nhỏ, nhưng không có chuyện pin sẽ cạn sau khi bật nhiều nhất là vài phút. Không lâu sau, cậu lại nghe thấy chúng. Cạch, cạch.
"....."
Lần này cậu đã nghe rõ. Không phải là ảo ảnh. Yoogeun quay đầu về nơi phát ra âm thanh. Cậu nên tìm xem nó đến từ đâu, cho dù đó là một dị nhân hay thứ gì đó.
Đột nhiên, ánh sáng chói lóa tỏa ra từ chiếc đèn pin cậu đang cầm trên tay. Toàn bộ khung cảnh trắng xóa cùng một lúc, như thể chiếc đèn bị nổ tung. Đó là kích thích quá mạnh đối với đôi mắt đã quen với bóng tối. Cậu nuốt xuống một tiếng rên rỉ và nhắm chặt mắt lại. Tầm nhìn từ từ lấy lại màu sắc khi được tái hiện. Và những gì mở ra trước mắt cậu .... là một khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cạch. Cạch. Cạch. Cha cậu đang gõ đầu ngón tay vào vô lăng như một thói quen. Mẹ cậu ngồi ở ghế phụ đang khoanh tay nhìn ra ngoài xe.
"Ah... chết tiệ-. Em làm anh sợ đấy."
Một giọng nói cáu kỉnh của một cậu bé đang trong độ tuổi dậy thì vang lên ngay bên cạnh. Yoogeun giật mình và lùi lại.
"Sao tự nhiên lại thò mặt lên trước thế? Anh tưởng em ngủ rồi. Anh đã hết hồn đấy."
Heesung càu nhàu và đẩy vai Yoogeun. Kết quả là chiếc máy chơi game trên tay cậu rơi xuống đùi và lăn xuống ghế. Lúc đó cậu mới nhận ra. Tầm nhìn của cậu thấp một cách kỳ lạ. Chiếc máy chơi game mà cậu ấy vừa đánh rơi cũng đủ nặng để có thể cầm bằng cả hai tay.
"Baek Heesung. Con lại bực bội với em trai mình đấy à?"
"Ah, thật đấy. Không phải thế đâu mẹ."
Xe của họ đang ở giữa cầu cùng với một biển xe cộ. Cậu có thể nhìn rõ các ký tự trên cổng vào và màn hình điều hướng, cầu Hwang An.
"Yoogeun-ah, con yêu. Con ngủ có ngon không?"
Mẹ cậu nhìn lại Yoogeun và cười. Bố cũng chen vào, mắt vẫn hướng về phía trước.
"Lúc nãy con cứ rên rỉ trong khi ngủ. Con đã gặp ác mộng à?"
"Hay con bị say xe? Thằng bé này không nói một lời nào ngay cả khi nó bị ốm, thực sự giống như đang chơi trò đoán chữ vậy. Yoogeun-ah. Đầu con có đau không? Con có buồn nôn không?"
"Lẽ ra chúng ta nên cho con uống ít thuốc tránh say tàu xe trước khi xuất phát. Em yêu, em để thuốc ở đâu?"
"Em nghĩ tốt hơn là không nên. Chúng ta không thể tùy tiện cho trẻ con uống thuốc của người lớn đâu."
"Vâng, chúng ta mau đi nhanh đi, con thật sự muốn nôn rồi!"
"Thằng nhóc này, sao mở miệng ra là nghe có vẻ tức giận vậy? Hả, Heesung-ah. Bố mẹ sẽ thả con xuống đây cho con tự đi bộ nhé. Đi bộ cho đến khi về đến nhà. Hửm?"
Một cuộc trò chuyện bình thường, thân mật xung quanh cậu. Cậu cảm thấy lạ quá. Có phải giọng nói của bố mẹ cậu nghe như thế này không? Heesung 16 tuổi trông trẻ như này sao? Ngay cả dòng sông lắc lư dưới cây cầu mà cậu có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ cũng phẳng lặng. 13 năm trước, cầu Hwang An..... Yoogeun đã trở lại đó một lần nữa.
Chẳng bao lâu xe đã đến giữa cầu. Vị trí chính xác nơi chiếc xe bị phá hủy bởi con quái vật trồi lên từ dưới sông. Cơn ác mộng đã ám ảnh cậu trong vô số đêm sắp bắt đầu lại, trình tự không thay đổi. Cậu phải ngăn chuyện này lại, bằng cách nào đó. Yoogeun bật dậy khỏi chỗ ngồi.
"Bố!"
Cách gọi khiến cậu cảm thấy lúng túng. Đã quá lâu rồi. Cậu ấy thậm chí còn có một người mẹ và một người cha? Trong một tích tắc, ý nghĩ như vậy vụt qua tâm trí cậu.
"Chúng ta phải dừng lại. Bố không thể đi xa hơn."
"Hửm? Con trai, tại sao vậy?"
Một câu trả lời bình tĩnh vọng lại từ ghế lái. Những đầu ngón tay của cha cậu vẫn uể oải gõ vào vô lăng mà không hề nhìn lại. Yoogeun trở nên lo lắng. Chiếc xe sẽ sớm đột ngột dừng lại. Thảm họa sắp lặp lại một lần nữa.....
"Đứa trẻ vốn trầm tính lại đột nhiên làm ầm lên. Con muốn đi vệ sinh à? Hay con đói?"
"Em có thể ăn đống kẹo mà em đã mua trước đó mà."
Heesung xen vào, giọng vẫn còn bực bội. Mẹ cậu lục lọi trong chiếc túi có logo cửa hàng tiện lợi. Họ đã mua cái này khi dừng lại ở khu vực nghỉ chân trên đường cao tốc.
"Xem nào, xem nào. Chúng ta có gì cho con ăn đây?"
Mặt Yoogeun tái nhợt, đầu trống rỗng. Có vẻ như họ sẽ không tin ngay cả khi cậu khăng khăng rằng một dị nhân khổng lồ sẽ đột ngột xuất hiện và tàn sát tất cả mọi người trên cầu và họ nên trốn thoát ngay lập tức. Đặc biệt nếu chuyện đó đến từ một đứa trẻ 10 tuổi vừa mới ngủ dậy. Cậu điên cuồng nhìn xung quanh. Almuten sắp nhảy ra khỏi sông bất cứ lúc nào. Ký ức về một cái xúc tu khổng lồ đâm sầm xuống tấm kính chắn gió sạch sẽ lướt qua tâm trí cậu —
Nhưng không có gì xảy ra. Mọi thứ vẫn như cũ. Chiếc xe di chuyển chậm và nhanh chóng lái qua điểm giữa của cây cầu. Đài phát thanh vẫn phát thông báo bản tin giao thông, ô tô chật cứng trên đường và những gia đình trông có vẻ mệt mỏi uể oải trò chuyện bên trong xe của họ.
"Em nghĩ thằng bé hơi choáng váng sau giấc ngủ ngắn."
"Bố sẽ lái xe nhẹ nhàng nhất có thể nên con ráng kiên nhẫn một chút. Chúng ta sẽ về nhà và ăn gì đó thật ngon sau."
"Bố. Tối nay chúng ta ăn gì thế?"
"Con có muốn bố làm món cá hồi yêu thích của Heesung-ie không?"
"Thật tuyệt vời. Nhưng em yêu, chúng ta có cá hồi ở nhà không? Em nghĩ nguyên liệu từ trên trời rơi xuống à?"
"Hả? Chúng không rơi xuống sao?"
"Anh mệt quá. Nấu gì đây? Hãy đặt hàng về thôi. Các con thấy ổn chứ?"
"....."
Khuôn mặt Yoogeun vẫn tái nhợt, nhưng cậu cố nở một nụ cười. Mọi thứ quá khác so với những gì cậu nhớ. Ký ức về cái ngày khó quên đó lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần như những cơn ác mộng và ảo giác, giờ đây đã bị bóp méo thành một thứ gì đó không thể nhận ra.
"A, con đường bắt đầu thông rồi."
Ùn tắc giao thông đã chặn tất cả các bên dần dần giảm bớt. Có lẽ đã qua giờ cao điểm. Thậm chí bây giờ cậu có thể nhìn thấy điểm cuối của cây cầu trước mặt.
Cậu biết điều đó sâu thẳm trong trái tim mình. Khoảnh khắc chiếc xe chở Yoogeun và gia đình cậu hoàn toàn rời khỏi cầu Hwang An, nơi xảy ra thảm họa..... tất cả những gì cậu đã trải qua sẽ mãi mãi chỉ là cơn ác mộng trong thời thơ ấu. Rằng cậu ấy sẽ sống một cuộc sống bình thường với tư cách là con trai và em trai của ai đó, và cậu sẽ không bao giờ dính dáng đến Erewhon hay Almuten.
Trái tim cậu đập như điên. Cậu ấy đã khao khát biết bao về cuộc sống bình thường này trong suốt 13 năm qua. Cậu ấy đã đấu tranh tuyệt vọng như thế nào để cứu anh trai mình, mối liên hệ duy nhất giữa hiện tại và quá khứ, mặc dù bị xâm phạm một cách khủng khiếp, bị hủy hoại và gần như phát điên.
Có lẽ mọi thứ có thể được hoàn tác như thể nó chưa từng xảy ra. Nếu để yên như thế này, cậu có thể trở về nhà với gia đình, ăn một bữa tối ngon lành và chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường ấm áp có bố mẹ chăm sóc. Cậu có thể đến trường, gặp gỡ bạn bè, học tập và khi về nhà, cậu có thể xem TV hoặc chơi game. Như những đứa trẻ bình thường khác ở cùng độ tuổi.
Mất cha mẹ và bi kịch cầu Hwang An, sống trong cảnh nghèo khó với anh trai, cuộc gặp gỡ với một người đàn ông tên Woo Shinjae và trở thành Guide độc quyền của Erewhon và cái chết của anh trai cậu giống như những mảnh ảo tưởng không có chút thực tế nào. Bây giờ cậu ấy đang trên đường về nhà với gia đình, cảm giác đó ngày càng chân thực hơn.
Đúng. Những gì cậu ấy đã nghĩ là hiện thực ngay từ đầu, có thể chỉ là một giấc mơ mà thôi. Một giấc mơ khá chân thực nhưng sẽ nhanh chóng bị lãng quên khi thức dậy.
Cơ thể căng thẳng từ từ thả lỏng. Cậu muốn buông bỏ hết và quên đi tất cả. Cậu đã rất mệt mỏi. Yoogeun lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ và nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nếu không phải vì một hình bóng lướt qua trong tầm nhìn đang tối dần.
"Hộc! Hộc."
Như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, cậu nhanh chóng tỉnh lại. Bàn tay gầy guộc của một đứa trẻ bấu chặt vào khung cửa sổ.
Một người nào đó trong bộ đồng phục màu đỏ sẫm đang đứng ở mép cầu, nơi mà một người bình thường không bao giờ có thể leo lên mà không có bất kỳ trang thiết bị nào, ở một vị trí bấp bênh mà có thể ngã ngay khi bước hụt chân. Trụ sở Quản lý Thức Tỉnh tiến hành tuần tra định kỳ và kiểm tra an toàn để bảo vệ người dân khỏi các mối đe dọa từ dị nhân. Vì vậy, không có gì lạ khi nhìn thấy một Esper trên cây cầu. Tuy nhiên.....
Esper trông còn quá trẻ. Anh ấy có một thân hình cao lớn và khỏe khoắn, không thích hợp để được gọi là một cậu bé, nhưng xung quanh anh vẫn có một ngoại hình trẻ trung để được gọi là một chàng trai. Mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đen và bộ đồng phục bó sát người, trông anh ngoan đạo như một linh mục, đồng thời cũng suy đồi một cách lạ lùng.
Mái tóc, làn da và màu mắt anh đều có màu xám, như thể bộ đồng phục màu đỏ mà anh ấy đang mặc đã cướp đi toàn bộ màu sắc trên cơ thể. Nhưng đó là ấn tượng nếu nhìn anh ấy từ xa. Nếu nhìn kỹ, cậu thậm chí sẽ không thể để ý đến bộ đồng phục bởi vì khuôn mặt anh đẹp một cách phi thường. Đó là màu xám lộng lẫy nhất mà cậu từng thấy trong đời.
Mái tóc nâu xám, gần giống màu bạc dưới ánh nắng, tung bay trong cơn gió lộng thổi qua sông dài. Đôi mắt trống rỗng, trong suốt như thủy tinh ẩn dưới tóc mái của anh ấy đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe mà Yoogeun đang ngồi, hay chính xác hơn là Yoogeun.
Anh ấy không giống một người đang sống chút nào. Thay vào đó, anh trông như một con búp bê kích thước người thật được chế tác công phu. Không giống cái gã luôn tươi cười như thể được sinh ra với nụ cười in trên khuôn mặt, kẻ sẽ lải nhải những lời hèn hạ nhất với nụ cười nhếch mép treo trên môi như hơi thở.
"Woo Shinjae?"
Sau khi thì thầm tên của người kia trong hơi thở, Yoogeun hắng giọng và gọi to rõ ràng hơn một chút.
"Chỉ huy trưởng."
Baek Yoogeun, 10 tuổi, sống một cuộc sống bình thường và Woo Shinjae, 18 tuổi, sinh ra và lớn lên trong phòng thí nghiệm được chính phủ phê chuẩn. Họ nhìn nhau. Đó là điều không xảy ra trong đời thực.
Ánh mắt của Shinjae, đang nhìn chằm chằm vào Yoogeun từ xa, hơi cụp xuống. Rồi anh nhẹ nhàng mấp máy môi như đang thì thầm. Không đời nào cậu có thể nghe thấy anh, vì cậu đang ở trong một chiếc ô tô di chuyển và khoảng cách giữa họ quá xa. Một cái gì đó vụt qua tâm trí cậu như một tia chớp. Yoogeun nhìn theo ánh mắt của Shinjae và cúi xuống. Cậu nhìn thấy những gì mình đang mặc. Có một hình con chó con lớn được vẽ ở mặt trước chiếc áo len của cậu.
"Em có biết đây là gì không?"
"Em nghĩ trông nó giống như..... một con chó con. Đây là tai cụp, cái này là mắt và kia là mũi. Không phải à?"
"Yoogeun-ah, anh không biết liệu Chúa có thực sự tồn tại trên đời này hay không. Nhưng anh... anh muốn đối xử với em như cách anh đối xử với Chúa."
"... Ah."
Yoogeun thở dài cay đắng. Trái tim đã chai cứng theo thời gian của cậu như một con đập vỡ tung ra lúc nào không hay. Vết nứt này nối tiếp vết nứt khác. Những cảm xúc mà cậu không thể gọi tên tuôn ra liên tục. Trái tim cậu sôi sục, nhưng đầu óc lạnh như băng. Đây không phải nơi cậu ấy nên ở.
"Bố, mẹ. Anh trai."
Cậu hạ quyết tâm, mở miệng nói.
"Hở, tại sao?"
"Yoogeun ah?"
"Hả? Sao đột nhiên em lại dùng những từ ngữ không bình thường thế?" (Ban đầu Yoogeun gọi mẹ mình là eomma và bố là appa, nhưng cậu ấy đột nhiên chuyển sang sử dụng những từ trang trọng là "eomoni" - mẹ, "abeoji" - bố. Nên đó là lý do tại sao Heesung hỏi cậu, vì không đứa trẻ 10 tuổi nào lại gọi bố mẹ mình như vậy.)
Gia đình quay lại để nhìn thẳng vào cậu. Vẻ ngoài và biểu cảm của họ khác nhau, tất cả đều mệt mỏi và khó chịu sau một chuyến xe dài, nhưng trong mắt họ chứa đựng tình cảm không thể chối bỏ. Cậu đảm bảo mỗi người đều được khắc sâu trong đáy mắt mình.
Yoogeun không biết cách nói năng hùng hồn hay trìu mến. Vì vậy, cậu chỉ cười thật tươi. Rực rỡ nhất có thể.
"Con yêu mọi người."
Không do dự, cậu mở tung cánh cửa của chiếc xe đang di chuyển. Một cơn gió mạnh cào vào má và cổ. Tai cậu nhất thời bị điếc. Không khí hít vào có mùi nước. Dòng sông chảy bên dưới cây cầu nổi sóng dữ dội. Như thể chế giễu cậu vì đã từ bỏ cơ hội cuối cùng để chìm vào giấc mơ bình yên.
Yoogeun nhắm chặt mắt lại và ném mình ra khỏi xe. Cậu không nhìn lại cho đến khi kết thúc. Chẳng mấy chốc, cả thế giới bị nhuộm đen.