Một trận chiến khốc liệt xảy ra sau đó tại quảng trường trống ở trung tâm mê cung. Vì toàn bộ cơ thể của kẻ thù được làm bằng vật chất mềm và đen tuyền nên không có cách nào để biết điểm yếu và điểm chí mạng nằm ở đâu. Bên cạnh đó, hầu hết các vết thương mà họ gây ra đều hồi phục quá nhanh.
Những bóng đen xung quanh khu vực liên tục phát ra những tiếng động nhỏ. Chúng là những tiếng kêu kỳ lạ, ảm đạm như tiếng ồn của các thiết bị điện tử bị kẹt hoặc tiếng vang của các hang động. Hơn nữa, vì tiếng kêu với những biên độ khác nhau chồng chất lên nhau, nên như thể họ đã trở thành khán giả của một dàn đồng ca những sinh vật không thuộc thế giới này.
Không lâu sau đó, những người thức tỉnh tiếp xúc gần với chúng bắt đầu xuất hiện những triệu chứng bất thường.
"Tôi, đầu của tôi. . . . . ."
Chúng đã không bỏ lỡ cơ hội. Chất nhầy màu đen quấn quanh cổ thợ săn ngay khi anh ta bịt tai bằng cả hai tay và hoảng sợ nhìn xung quanh. Pặc! Rắc! Rắc! Các khớp ở cổ của anh ta bị đứt lìa và ngay sau đó đầu bị tách ra khỏi cơ thể rồi lăn lóc trên sàn. Anh ấy thậm chí không thể nhắm mắt lại.
"Guide Baek Yoogeun!"
Tiếng hét của Shinjae xuyên qua tai cậu rõ ràng, cắt ngang đoạn điệp khúc u sầu. Không có thời gian để suy nghĩ. Yoogeun theo phản xạ cúi người xuống. Ngay sau đó, một xúc tu màu đen vụt qua đầu. Cậu né nó, lăn sang một bên và bắn một phát đạn khi đứng dậy. Tất nhiên, phát bắn đó không làm mất khả năng của nó. Nhưng cậu đã tạo ra một vết nứt rất nhỏ. Thế là đủ.
Xúc tu bị nắm chặt và vặn xoắn bởi một lực vô hình bởi năng lực ngoại cảm của Shinjae. Taein sải bước từ phía sau và vung kiếm. Khói độc bốc lên từ bề mặt được cắt gọn gàng.
"Cậu có ổn không?"
Taein ôm lấy đôi má bị che bởi chiếc mặt nạ của Yoogeun và quay đầu cậu lại. Yoogeun gật đầu, cố gắng tránh hít phải khí độc nhiều nhất có thể. Tiếng ồn chỉ làm đầu óc cậu ong ong và khó chịu, nhưng cậu không mất lý trí như những người khác. Shinjae thở dài và quay lại.
"Guide Baek Yoogeun sẽ ổn ngay thôi. Thứ hạng càng cao, ảnh hưởng của tiếng ồn đó càng lớn."
Đây là lý do tại sao cuộc tấn công vào Mazzaroth rất khắc nghiệt. Ở những nơi khác, tất nhiên, thứ hạng càng cao thì càng tốt. Những người có sức đề kháng tinh thần thấp sẽ không thể sống sót trong một mê cung đầy ảo giác. Nhưng ở đây, chuyện đó lại khác. Những bóng ma xung quanh điện thờ chỉ là lính canh. Hầu hết những người thức tỉnh đều mất trí ngay khi họ bước vào điện thờ, hoặc thậm chí trước khi họ có thể.
Làm thế nào mà 13 năm trước họ lại vượt qua được nơi này? Theo nghĩa đen, "vật tế" được dâng lên "điện thờ". Trong khi những người khác chặn các bóng ma, một người có thứ hạng tương đối thấp trong số họ, người ít bị ảnh hưởng bởi sóng âm hơn, đã bị bắt ép vào trong điện thờ. Khi người đó thất bại, người tiếp theo và lại một người nữa. Theo thứ tự từ thấp nhất đến cao nhất, họ lần lượt hy sinh đồng nghiệp của mình.
Vào thời điểm đó, Shinjae chỉ quan sát bên lề mà không cảm thấy bất kỳ cảm xúc cụ thể nào. Vì anh ấy biết dù sao thì cũng sẽ không bao giờ đến lượt mình.
Chỉ sau khi số lượng người giảm đi khoảng một nửa, một người nào đó đã thành công một cách thần kỳ. Anh ta là một người thức tỉnh với năng lực bùng nổ. Shinjae không biết những gì anh ấy nhìn thấy bên trong điện thờ hay những gì anh ta đã trải qua. Tất cả những gì Shinjae biết là anh ta đã tự nổ tung chính mình và phá hủy điện thờ từ bên trong.
"Các hiệu ứng tương tự như cơn cuồng nộ hoặc tác dụng phụ. Nếu thứ hạng thấp, em sẽ chỉ bị mỏi cơ và đau nhức cơ thể, nhưng khi đạt cấp A hoặc S..... ức."
Chân Shinjae lảo đảo. Sau đó anh cau mày và bịt tai bằng một tay. Máu chảy xuống giữa các ngón tay anh. Ngay cả thợ săn bị chặt đầu trước đó cũng không bị chảy máu tai.
"Chỉ huy trưởng!"
Shinjae quay đầu lại. Không có tiêu điểm trong mắt anh. Lòng trắng đỏ ngầu, phủ một lớp máu mỏng như nước mắt. Thay vì nhận ra tiếng gọi của Yoogeun, có vẻ như anh ấy chỉ di chuyển theo phản xạ khi nghe thấy âm thanh gần đó.
"....."
Yoogeun nhanh chóng nắm bắt tình hình. Một số lựa chọn lướt qua đầu cậu. Cậu nên bỏ chạy, nên ở yên tại chỗ, hay nên tiếp cận anh ấy? Cậu có thể mất mạng chỉ với một cái phẩy tay trong lúc Shinjae trở nên điên cuồng. Nhưng nếu cậu bỏ mặc anh ấy như thế này.....
Không có lựa chọn nào khác. Cậu vội vàng đưa tay ra. Cả mối đe dọa đến tính mạng cũng như nỗi sợ hãi về những cơn đau có thể xảy ra, lúc này đều biến mất khỏi trong tâm trí cậu. Điều duy nhất Yoogeun có thể nghĩ đến là cậu phải guiding cho anh ấy ngay lập tức.....
Nhưng để làm được điều đó, trước tiên cậu phải đến gần Shinjae. Bàn tay của Yoogeun vươn ra trong không trung một cách thiếu suy nghĩ, dần dần tiến lại gần Shinjae. Đầu ngón tay của họ chạm vào nhau. Chỉ một chút nữa thôi và cậu có thể.....
Rầm! Mặt đất rung chuyển bởi lực tác động nặng nề. Khi Yoogeun quay đầu lại để kiểm tra, cậu đã nhìn thấy nó. Một con hổ đen khổng lồ đang chuẩn bị tấn công cậu, lao thẳng về phía Yoogeun với đôi mắt luôn sáng rực như dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi mà không có tiêu cự. Thính giác của động vật luôn nhạy cảm hơn con người. Trên hết, anh ấy không chỉ là một con quái vật mà còn là một người thức tỉnh cấp S đã biến hình. Chan chắc hẳn đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng hơn nhiều so với những người khác, vì ngay cả Shinjae cũng không thể tỉnh táo lại.
Bây giờ đã quá muộn để tránh né. Ngay cả khi cậu cố gắng né đòn, Chan, người đã mất đi lý trí, sẽ không ngần ngại cắn đứt cổ cậu ngay lập tức. Yoogeun nhắm chặt mắt. Và thay vì lùi lại, cậu nhảy về phía trước và ôm chặt lấy Shinjae.
"Ách!"
Một cú sốc dữ dội ập đến toàn thân cậu. Tầm nhìn đen tối đã bị đảo lộn một lần. Đầu ong ong khiến cậu khó thở hơn. Cuối cùng cậu ấy có bị Chan tấn công không? Tựa hồ như cậu bị đánh đập toàn thân, nhưng không có cảm giác đau đớn như bị răng nanh sắc nhọn cắn. Cơ thể cậu lơ lửng trong không khí loãng. Yoogeun thở hổn hển và trút ra hơi thở bị chặn lại bên trong chiếc mặt nạ. Không khí ẩm ướt, độc hại chảy qua bộ lọc.
"Hãy quan sát cẩn thận, trước...."
Một hơi ấm quen thuộc. Yoogeun mở mắt ra. Shinjae thả lỏng cánh tay đang ôm chặt cậu mà không rời mắt khỏi Chan.
"Trước khi cậu tấn công."
Một cánh tay của anh ấy đã mềm nhũn, ngả ra và bất động. Máu chảy xuống các đầu ngón tay. Đó là cái giá phải trả cho việc ngăn chặn toàn bộ cuộc tấn công của Chan mà không có gì ngoài cơ thể trần của anh ấy. Một cách liều lĩnh trong khi anh vẫn ôm chặt Yoogeun vào lòng, để móng vuốt và răng nanh không chạm tới cậu ấy. Một cánh tay là món hời.
"Chỉ huy trưởng."
Chan, người đã lùi lại vài bước sau khi đòn tấn công bị chặn, lắc đầu như thể bị chóng mặt. Cơ thể to lớn và cường tráng của con hổ đen lảo đảo, không thể tự giữ thăng bằng.
"Đi đi. Nguy hiểm lắm."
"Không được. Tôi phải guiding cho anh ấy."
"Em định làm thế nào với cậu ta trong tình trạng đó?"
"....."
"Lúc nãy em đã làm rất tốt. Nhờ có em mà anh đã tỉnh lại. Nhưng không phải bây giờ. Nếu em bị những móng vuốt đó cào, Guide Baek Yoogeun sẽ không kết thúc chỉ với một chút máu như anh đâu."
Shinjae mỉm cười và giơ cánh tay bị thương lên, như thể anh ấy không cảm thấy đau chút nào. Vết thương trông thật khủng khiếp. Răng nanh của con thú xé nát từ bả vai xuống đến khuỷu tay. Như thể người ta cắm một con dao khắc sâu vào đất sét và cứa nó một cách tùy tiện.
"Chan-ie sẽ tỉnh lại nếu cậu ấy bị đánh một hoặc hai lần. Đừng lo lắng, nhanh lên và đi đi."
Vừa dứt lời, anh ấy dùng sức đập đầu Chan xuống đất. Chan gầm gừ và ngay lập tức đứng dậy. Những bóng ma xung quanh xông vào mà không bỏ lỡ cơ hội. Một trong số họ tỏ ra quan tâm đến Yoogeun, người đang lùi lại, tránh xa cuộc chiến giữa hai cấp S. Khoảnh khắc cậu đối mặt trực diện với bóng ma, thứ mà cậu thậm chí không thể biết đầu hay thân mình của nó ở đâu, cơ thể cậu cứng đờ theo bản năng.
"Khụ..."
Tay chân chết tiệt này, cử động đi, cử động đi nào! Yoogeun nghiến răng và lặp lại với chính mình. Đầu ngón tay cuối cùng cũng động đậy. Pằng! Viên đạn lửa xuyên qua bóng tối.
"Yoogeun hyung!"
Yoogeun theo phản xạ quay người lại trước khi kịp kiểm tra xem viên đạn đã trúng kẻ địch chưa.
"Tránh sang đi!"
Có thứ gì đó phát nổ ngay sau lưng cậu. Tất cả các cơ quan trong cơ thể rung lên vì dư chấn và cảm giác buồn nôn dâng lên tận đầu lưỡi. Tầm nhìn Yoogeun nhanh chóng tối đen từ bên rìa và cậu không còn nhìn thấy gì nữa, tiếng thở của chính mình vang lên quá to bên tai. Yoogeun bay trong không trung và đập sầm vào một bức tường cứng. Cú va chạm khiến toàn thân cậu tê liệt. Khi lăn người trên sàn đá lạnh, cậu dần dần tỉnh lại.
"Hộc, hộc...."
Yoogeun ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc cậu xác nhận vị trí bức tường mà mình đã va vào, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Bức tường và sàn nhà lạnh lẽo như băng và bên trong tối đen khiến cậu có cảm giác như thể đang nhìn chằm chằm vào cái miệng há hốc của một con thú khổng lồ. Cậu đang ở ngay lối vào của điện thờ. Ở một bãi đất trống cách xa trận chiến sẽ ít nguy hiểm hơn, nhưng cậu ấy lại hạ cánh ở đây, hơn tất thảy những nơi khác.
Một trận chiến khủng khiếp vẫn đang diễn ra bên ngoài điện thờ. Mọi người không còn tin tưởng nhau nữa. Ngay cả sau khi chiến đấu hòa hợp với nhau, không biết khi nào ai đó sẽ đột nhiên nổi điên và tấn công đồng minh của chính mình. Những bóng ma màu đen đôi khi sẽ cải trang thành đồng đội và phục kích khi họ mất cảnh giác. Ngay cả bây giờ, Almuten hẳn đang trốn ở đâu đó và tận hưởng khung cảnh này.
Chan cuối cùng đã trở lại hình dạng con người, dường như không bị ảnh hưởng bởi sóng âm. Tuy nhiên, từ đầu đến chân anh ấy, không có chỗ nào trên cơ thể không bị tổn thương. Heesoo tức giận rút chiếc mic đẫm máu ra khỏi tai và ném nó đi, đồng thời rút súng ra. Shinjae chạy hết tốc lực qua trước điện thờ.
"Chỉ huy trưởng."
Tuy nhiên, Shinjae không nhìn lại. Như thể anh ấy không hề nghe thấy giọng nói của Yoogeun.
"Chỉ huy trưởng!"
"Guide Baek Yoogeun, em đang ở đâu?"
Shinjae quay lưng về phía cậu, lẩm bẩm trong hơi thở và dùng mu bàn tay lau vết máu trên má. Đó là một tiếng thì thầm khe khẽ anh nói với chính mình, nhưng Yoogeun nghe rõ ràng từ phía sau.
"Ở đây... ức!"
Bàn tay mà cậu vươn ra đã bị chặn lại. Giống như có một bức tường thủy tinh vô hình. Shinjae ở ngay trước mặt cậu và anh ấy ở quá gần như thể cậu có thể chạm tới anh chỉ bằng cách đưa tay ra..... nhưng dù cậu có cố gắng thế nào thì cũng không thể với tới được.
Yoogeun hoảng hốt bật dậy, đập vào tường, thậm chí còn đá vào nó. Sau đó cậu thử bắn một viên đạn. Tuy nhiên, viên đạn dừng lại giữa không trung như thể nhấn nút dừng trong video, rồi rơi xuống đất. Nó thậm chí không phát ra âm thanh nào.
"Yoogeun-ah. Yoogeun-ah? Guide của anh. Em đâu rồi...."
"Chỉ huy trưởng, ở đây. Tôi -tôi ở đây!"
"Tại sao không trả lời? Yoogeun-ah, anh không thể thấy em. Cho anh nghe giọng nói của em đi."
"....."
"Hức? Làm ơn đi mà..."
Khi lang thang tìm kiếm Yoogeun, Shinjae trông ngày càng lo lắng hơn sau mỗi giây trôi qua. Anh ấy không giống như người đã bình tĩnh lãnh đạo mọi người bất kể chuyện gì xảy ra kể từ khi họ bước chân vào Mazzaroth. Taein đến gần anh.
"Guide đâu rồi?"
"....."
Shinjae nhìn lại anh với khuôn mặt nhợt nhạt, vô cảm. Trái tim Taein chùng xuống. Phản ứng đó nghĩa là sao? Đã có chuyện gì đó xảy ra với Guide à? Nếu điều tồi tệ nhất có thể tưởng tượng xảy ra...
"Cậu ấy bị tấn công?"
Shinjae, đứng ngây ra như một con búp bê bị đứt dây, sau đó lắc đầu.
"Không, không phải đâu. Em ấy không bị thương. Một lúc trước tôi còn ôm em ấy ... Heesoo thấy em ấy chạy về hướng này. Nhưng tôi không thể tìm thấy Yoogeun ở bất kì đâu cả."
"Chết tiệt."
Taein nghiến răng. Những lời tục tĩu bất ngờ phát ra từ miệng của người đàn ông luôn sử dụng lối nói cứng nhắc, đầy tính chất công việc. Vì cả hai người họ chỉ cách nhau vài mét nên Yoogeun có thể nhìn và nghe thấy tất cả biểu cảm và giọng nói của họ.
"Tọa độ nói em ấy ở quanh đây. Các dấu hiệu sinh tồn cũng bình thường."
Shinjae lo lắng xoa chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay bằng những đầu ngón tay vấy máu.
"Cậu ấy ở quanh đây à?"
Taein nhìn vào bên trong điện thờ. Yoogeun rùng mình. Mắt họ chạm nhau ở khoảng cách chỉ một gang tay. Không, cậu có ảo tưởng rằng họ đã giao tiếp bằng mắt. Sau khi nhìn chằm chằm vào Yoogeun trong vài giây không chớp mắt, Taein nhanh chóng quay đầu lại mà không do dự.
"Có thể có vấn đề gì đó với chiếc vòng cổ, hoặc cậu ấy có thể đã đánh rơi nó ở đâu đó trong một góc khó tìm. Tôi sẽ bảo các thành viên tìm kiếm cậu ấy trước...."
Taein bỏ đi, lưng cong hẳn về phía trước, hướng ánh nhìn xuống đất. Anh nghiến răng và ấn nhẹ ngón tay quanh hốc mắt. Hình ảnh người em gái đã chết của anh đột nhiên hiện ra mà không báo trước. Giống như lần cuối cùng anh nhìn thấy cô, phủ đầy bụi và máu.
Cảm nhận được rằng Shinjae và Taein đã đến gần điện thờ, một bầy hình thù màu đen sôi sục khắp chiến trường và lao vào họ. Cả hai ngay lập tức có nguy cơ bị bao vây hoàn toàn. Mọi cấu trúc trong Mazzaroth đều được thiết kế tỉ mỉ và độc ác. Những âm thanh khủng hoảng đáng sợ vang vọng từ mọi hướng đập vào tường và sàn nhà rồi dội ngược lại và tập trung tại một điểm duy nhất. Tức là ở điện thờ ngay giữa quảng trường. Họ càng chôn chân ở đây lâu bao nhiêu, thì tâm trí họ càng nhanh chóng chìm xuống vực thẳm bấy nhiêu.
"Hãy phá vỡ vòng vây này trước đã. Cứ mãi quanh quẩn ở đây không có gì tốt đẹp cả."
Yoogeun ngây người nhìn bóng lưng họ khi hai người rời đi. Cánh tay mà cậu giơ lên để đập vào bức tường vô hình trượt xuống.
Tôi sợ. Chiến thắng mọi suy nghĩ khác, điều đầu tiên cậu cảm thấy là sợ hãi. Giờ đây cậu đã rơi vào giữa vùng đất của kẻ thù mà không có ai bên cạnh. Ngay cả khi cậu bị bắt cóc và kéo đến đây, vẫn luôn có người ở bên cậu và cậu không bao giờ cô đơn cho đến khi được giải cứu.
Nhưng Yoogeun đã đi xa đến mức này và lòng căm thù đã lớn đến mức không thể nhượng bộ nỗi sợ hãi này. Không còn điều gì có thể cản trở cậu được nữa và mong muốn chạy trốn để sống sót đã chết cùng với cái chết của Heesung.
"Vì nó là một điện thờ...."
Cần phải có một vật tế hy sinh. Nếu có thể báo thù, cậu sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình, thậm chí trở thành một con cừu hiến tế. Không phải cậu đã nhắc nhở bản thân vô số lần rằng nơi này sẽ là mồ chôn của mình hay sao?
Cậu siết chặt khẩu súng và bật ngọn đèn nhỏ luôn mang theo bên người phòng trường hợp khẩn cấp. Bóng tối dày đặc, nơi cậu thậm chí không thể nhìn thấy một inch phía trước, chỉ nhích lên một chút. Cậu bắt đầu đi về phía trong điện thờ dựa vào ánh sáng leo lắt. Mồ hôi lạnh túa ra trên bàn tay cầm nòng súng nặng trịch.
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến lên phía trước. Cho dù có bất cứ điều gì đang chờ đợi trước mặt.