Kể từ ngày đó, Yoogeun bị ốm nặng. Ý thức của cậu dao động theo cơn sốt cao. Ngay cả khi thỉnh thoảng tỉnh dậy, cậu cũng chỉ nhìn chằm chằm vào không trung với đôi mắt trống rỗng. Có những lúc cậu khóc không thành tiếng. Như thể thoát khỏi hiện thực phũ phàng đang vây lấy mình.
Ngoài cậu ra, mọi người đều đã phục hồi nhờ khả năng tự chữa lành mạnh mẽ. Khi nỗi đau trở nên quá sức chịu đựng, họ đã quen với việc chạy trốn bằng rượu bia, ma túy và tình dục tàn bạo. Shinjae chưa bao giờ chăm sóc bản thân mình tốt, nên đương nhiên anh ấy rất vụng về trong việc chăm sóc Yoogeun.
Đôi mắt của Heesoo đã bị hủy hoại do lạm dụng năng lực. Đôi mắt với các mao mạch bị vỡ và máu tụ trong mống mắt trông thật kinh khủng khi nhìn vào. Nếu cậu ấy nhận được guiding thì khả năng phục hồi của cậu sẽ nhanh hơn, nhưng Yoogeun, Guide độc quyền của họ, lại ở trong tình trạng kia. Chan tuyên bố rằng anh ta thà ra ngoài và xé toạc bụng của kẻ đứng đầu Trụ sở Quản lý Thức tỉnh hơn là làm công việc khéo léo như điều dưỡng.
Cuối cùng, Shinjae và Taein thay nhau chăm sóc Yoogeun. Taein giỏi hơn một chút vì anh ấy đã có kinh nghiệm nuôi dạy một đứa em. Lau cổ và tay chân Yoogeun bằng một chiếc khăn ướt lạnh, người không có dấu hiệu sẽ hạ sốt, Taein nhìn chằm chằm vào mặt cậu lâu hơn mức cần thiết. Như thể anh đã quyết tâm làm một điều gì đó.
Vì thành viên còn sống duy nhất trong gia đình đang bị ốm và Shinjae không đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào nên Erewhon vẫn sở hữu thi thể của Heesung. Chan đã từng đến để thảo luận về quá trình tang lễ và bất cẩn đưa ra việc phải làm gì với cái xác mà không suy nghĩ nhiều trước mặt Yoogeun, người đang ngủ say. Anh nghĩ rằng sau tất cả, cậu ấy sẽ không thể nghe thấy.
Tuy nhiên, ngay khi nghe thấy tên anh trai mình, Yoogeun co giật như bị sét đánh và cuộn tròn người lại. Đôi vai gầy của cậu không ngừng run rẩy dưới tấm chăn, nước mắt lăn dài trên đôi mắt đỏ hoe mà không phát ra một âm thanh nào. Cho dù họ có cố gắng dỗ dành thế nào, cậu ấy vẫn khóc rất lâu.
Lúc đó, Chan chỉ biết sững người tại chỗ, choáng váng. Vốn tưởng rằng có thể lập tức mặc kệ cậu ta, phải nhanh chóng rời đi, nhưng thân thể anh lại không nhúc nhích. Anh ấy đã không xuất hiện trước mặt Yoogeun một thời gian dài sau ngày hôm đó. Ngay cả khi tình cờ bước vào phòng, anh ấy cũng không nói nhiều trừ khi cần thiết.
"Bây giờ anh trai cậu ta, ừm, dù sao... chuyện đã xảy ra, vậy chẳng phải bây giờ về cơ bản thì hợp đồng đã vô hiệu lực hay sao? Nếu cậu ấy muốn rời đi, chúng ta không còn lý do gì để giữ cậu ta ở lại. Nếu cậu ta không muốn, cậu có thể thử đe dọa. Đâu phải là cậu chưa bao giờ làm điều gì đó như vậy."
Chan đưa tay lau khô mặt như cố gột rửa những cảm xúc lẫn lộn trên gương mặt. Sự chân thành bật ra cùng với tiếng thở dài lặng lẽ.
"Ước gì tôi không phải là người thức tỉnh, hoặc cậu ta không phải là Guide."
"....."
"Được rồi, bây giờ nói chuyện này cũng vô ích."
Đó là chuyện mà Shinjae không thể liên tưởng được chút nào. Anh ấy đã là một người thức tỉnh kể từ khi sinh ra. Khi đăng ký khai sinh, anh ta được liệt kê là một Esper cấp S tại Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Anh ấy thậm chí không thể tưởng tượng được điều đó vì anh chưa bao giờ sống cuộc sống như một người bình thường ngoài một người thức tỉnh.
Chan nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi. Chỉ còn lại Shinjae và Yoogeun một mình trong phòng. Bàn tay nghịch mái tóc ẩm lạnh vì mồ hôi của Yoogeun, Shinjae hạ ánh mắt xuống khuôn mặt của cậu. Những cảm xúc thô sơ thoáng qua đôi mắt lạnh lùng của anh.
Yoogeun chỉ được phép chết cùng anh ta. Anh không có ý định đánh mất cậu vào tay Heesung hay thần chết. Anh cũng không có ý định sẽ buông cậu ấy ra lúc này. Ngay cả khi cậu hoàn toàn bị hủy hoại hoặc chỉ còn lại lớp vỏ bên ngoài, anh ta sẽ vui vẻ giữ lấy lớp vỏ đó. Yoogeun có thể oán giận anh và nhìn anh với vẻ ghê tởm. Nhưng đó là tình yêu của Shinjae. Đó là phương thức tán tỉnh duy nhất mà anh ấy biết, một kẻ đã sống mù quáng cả đời dưới đáy biển sâu.
Vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh khỏi mặt Yoogeun, anh lấy lòng bàn tay che mắt cậu. Trán và sống mũi của cậu cũng ẩm ướt. Nhìn xuống chiếc mũi thẳng, gò má và đôi môi nứt nẻ tái nhợt của cậu, anh khẽ thì thầm.
"Tình yêu là kiên nhẫn, tình yêu là ân cần....."
Đó là một giọng điệu không chút cảm xúc, chỉ đọc thuộc lòng một câu mà anh ấy nhớ. Đây là những từ được viết trên một trong những cuốn sách đầu tiên anh nhìn thấy khi rời khỏi Trung Tâm, thoát khỏi những bức tường trắng của phòng thí nghiệm mà anh biết cả đời.
Vào thời điểm đó, anh tiếp thu mọi thứ mà anh tìm được một cách ngẫu nhiên, bất kể lĩnh vực nào. Văn học, triết học, tôn giáo, nghệ thuật. Mọi thứ đối với Shinjae đều là cơn mưa đầu tiên rơi xuống vùng đất cằn cỗi. Mặc dù có hình dạng con người, nhưng anh ấy đã sống như một thứ gì đó khác với con người và anh đã học cách trở thành một con người thông qua các khuôn mẫu.
Phải chăng tình yêu là sự kiên nhẫn, kiềm chế và nhường nhịn? Thế thì cảm giác này chắc không phải là tình yêu. Shinjae lặng lẽ nhắm mắt lại như để sám hối.
"Không được đố kị, không được..."
Đôi môi anh nhếch lên chậm rãi. Không, quyển Kinh thánh chết tiệt đó sai rồi. Không có câu trả lời chính xác nào khác ngoài kết luận mà anh ấy đã rút ra. Ngay cả khi hận thù và ám ảnh hòa trộn, bản chất của cảm xúc sẽ không thay đổi.
Anh gỡ bàn tay đang che mắt Yoogeun ra. Dưới đó, anh thấy đôi mắt của Yoogeun đang mở và nhìn lên Shinjae. Em ấy đã tỉnh dậy từ lúc nào vậy? Yoogeun chớp mắt. Đôi mắt mơ hồ sáng lên một chút. Shinjae hỏi với một nụ cười yếu ớt trên môi.
"Guide Baek Yoogeun, em sẽ rời bỏ tôi chứ?"
"Anh sẽ để tôi đi nếu tôi nói mình muốn rời đi à?"
Yoogeun, ngước nhìn Shinjae từ một khoảng cách hẹp, mở hé miệng nói. Giọng cậu nghe khàn khàn và kiệt quệ. Giống như một cái cây đang bên bờ vực sụp đổ vì bị cơn bão cuốn đi, hầu như không thể trụ vững.
"Tôi không biết. Em nghĩ sao? Em có muốn đoán không?"
"Tôi thực sự không thích cái tính này của anh."
"Tôi rất tiếc về điều đó. Tôi thích Guide Baek Yoogeun ngay cả khi em ấy như thế này."
Shinjae cúi xuống và nhẹ nhàng vuốt tóc Yoogeun bằng đầu ngón tay. Yoogeun yếu ớt rút tay ra khỏi chăn và gạt tay anh ra.
"Em sẽ không thực sự rời đi phải không? Rời bỏ tôi ấy."
Yoogeun vẫn im lặng. Shinjae cụp mắt xuống như thể anh ấy bị tổn thương.
"Em không cảm thấy chút thương hại nào dành cho tôi sao?"
"Haa."
Ngay lập tức một tiếng cười phá lên từ cậu. Yoogeun, với tất cả quyết tâm phớt lờ bất cứ điều gì người đàn ông này làm hoặc nói.
"Chẳng có gì hết."
"Lần trước tôi tự rạch ngực trước mặt Guide Baek Yoogeun, em đã nghĩ tôi đáng thương, nhưng bây giờ thì không à?"
"....."
Cậu đã cảm thấy như vậy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi nhìn thấy Shinjae mỉm cười dưới tấm màn voan trắng. Dù bề ngoài anh có vẻ mạnh mẽ và hào hoa, nhưng bên trong con người anh ấy vốn đã tan vỡ; thật đáng thương khi cậu ấy nhận ra rằng cho dù cậu có guiding cho anh bao nhiêu đi chăng nữa thì Shinjae sẽ không bao giờ được "chữa lành" trong suốt cuộc đời mình.
"Lẽ ra tôi không nên làm thế."
Đối với cậu, Shinjae phải mãi mãi là đối tượng của sự thù hận. Lẽ ra cậu không nên để những cảm xúc khác xen vào. Lần thứ hai cậu mất cảnh giác, mọi thứ đã bắt đầu từ thời điểm đó trở đi. Như một lỗ nhỏ xé toạc toàn bộ con đập.
Yoogeun nhắm mắt lại. Ngọn lửa bốc lên từ bên trong đôi mắt cứng đờ. Cậu siết chặt nắm tay, cố gắng giữ cho đầu óc minh mẫn.
"Tôi làm sao dám, tôi có tư cách gì... để thương hại anh cơ chứ."
Cậu ấy có quyền gì mà thương hại anh ta? Cậu bất tài, tầm thường và ngu ngốc. Một người đến anh trai mình cũng không thể bảo vệ, một người đã mất tất cả, còn lại gì để kiêu ngạo?
"Tôi thích điều đó. Hãy thương hại tôi nhiều hơn nhé. Thậm chí em có thể ghét tôi."
Shinjae mỉm cười và thì thầm. Nụ cười của anh trong sáng và dịu dàng như mặt trăng, đồng thời lại có cảm giác xa xăm như mặt trăng. Ngược lại, khuôn mặt Yoogeun méo xệch. Đây không phải là lý do tại sao cậu ghét anh ta à? Anh ta luôn khiến đối phương không thể thực sự căm ghét anh hay thương hại anh bằng cả trái tim.
Dù sao thì họ không thích trao đổi những cuộc trò chuyện thân thiện và nhẹ nhàng. Người kia cứ dùng những lời nói vô tình cứa vào tim cậu còn cậu thì không còn cách nào khác ngoài việc cắm những lưỡi dao sắc bén vào từng lời nói.
"Chẳng phải anh đã quyết định sẽ làm gì trước cả khi tôi thức dậy hay sao?"
"Gì cơ?"
"Không cần biết tôi có muốn rời khỏi Erewhon hay không, cuối cùng anh cũng sẽ làm theo cách của mình. Anh chưa bao giờ tôn trọng ý kiến của tôi."
"....."
"Vậy sao anh lại hỏi tôi có rời đi hay không? À, anh chỉ hỏi cho vui thôi à? Thấy tôi phấn khích với những hy vọng vô ích, anh định cười nhạo tôi sao?
"Không phải."
"Hay sao? Vậy anh định giết tôi à? Bây giờ Guide này đã hư hỏng và sắp chết, không còn hữu dụng nữa nên anh định vứt nó đi à?"
Shinjae sẽ không bao giờ hiểu được nỗi tuyệt vọng và xấu hổ tàn khốc mà cậu đang cảm thấy ngay lúc này. Cái chết của Heesung sẽ không để lại ấn tượng gì với anh ta. Cậu tự hỏi liệu người đàn ông này có hơi thất vọng vì anh ta không còn lý do gì để trói buộc Yoogeun với mình nữa hay không. Cơn giận bốc lên từ bên trong. Cậu biết việc trút giận lên người khác là sai, nhưng tay chân yếu ớt như xác chết bỗng lấy lại được sức lực.
"Anh biết gì không?"
Từ đôi mắt đen như tro tàn của Yoogeun, một tia lửa nhỏ như bụi lại trỗi dậy.
"Anh thực sự...."
Cậu nghiến răng và lẩm bẩm.
"Tôi muốn giết anh."
Bằng tất cả sức lực mà cậu không biết từ đâu, cậu tóm lấy cổ áo Shinjae và kéo anh xuống. Phần thân trên của anh ấy đang tựa bên giường, ngã xuống. Không kháng cự, cậu đẩy người đàn ông xuống giường và trèo lên người anh ta. Tầm mắt đã bị đảo ngược ngay lập tức.
"Yoogeun-ie của tôi cuối cùng cũng muốn giết tôi rồi à?"
Shinjae cười rạng rỡ ngay cả khi bị nắm lấy cổ áo và gục xuống chăn. Cú đẩy bất ngờ khiến tóc anh lòa xòa trước trán. Anh ấy không tỏ vẻ ngạc nhiên. Phản ứng của anh càng làm Yoogeun tức giận hơn. Thực sự, cậu ước gì mình có thể giết chết người đàn ông đó bằng tay không. Cậu muốn xé toạc anh ra, cắn và nhai nát mọi thứ và nuốt chửng từng miếng một. Cậu buông cổ áo, xé hết cúc áo sơ mi ra.
Như mọi khi, một chiếc nịt bằng da được buộc chặt quanh cánh tay anh ấy bên trong chiếc áo sơ mi xanh xám, trông đồng thời vừa khổ hạnh vừa dâm dục. Cậu không biết làm thế nào để nới lỏng nó, nên cậu đã thọc ngón tay qua khe hở và giật mạnh ra. Shinjae chớp mắt.
"A..... Đau quá."
"Câm miệng."
Shinjae chỉ cười như thể cậu ấy quá dễ thương. Yoogeun nghiến răng. Phớt lờ ánh mắt đang ngước nhìn mình, cậu gần như đã xé toạc được chiếc nịt da. Sau đó, cậu buộc hai cổ tay lộ ra dưới tay áo sơ mi xanh xám bằng thắt lưng da. Cậu biết rằng người kia là một sự tồn tại có thể giết cậu chỉ bằng một ngón tay nếu anh ta muốn. Một chiếc thắt lưng da mỏng manh sẽ không thể trói buộc được anh.
Tuy nhiên, Shinjae thả lỏng cơ thể và bình tĩnh nhìn cậu trói cổ tay mình. Trước khi kịp nhận ra, một vệt ửng hồng nhẹ đã hiện lên trên đôi gò má trắng nõn của anh. Shinjae cố chạm vào mặt Yoogeun, vẫn đang ngồi trên người anh. Tuy nhiên, mọi chuyện đã không diễn ra như anh ấy mong muốn vì cổ tay bị trói.
"Cởi trói cho tôi nhé?"
Shinjae thì thầm, vặn nhẹ cổ tay như thể hiện cảnh ngộ của mình. Phép ẩn dụ về ác quỷ đeo mặt nạ thiên thần hoàn toàn phù hợp với anh ta.
"Tôi đã bảo anh câm miệng lại."
"Nếu em cởi cái này ra, tôi sẽ chạm vào em tốt hơn."
Cậu ấy đã chủ động, nhưng cậu không biết phải làm gì tiếp theo. Cho đến nay, tất cả những gì cậu ấy đã làm hoặc bị làm là đơn phương bị kéo đi xềnh xệch. Yoogeun cau mày và nhìn xuống Shinjae. Shinjae liếm môi dưới bằng đầu lưỡi và mỉm cười.
"Tôi biết tất cả những điểm mà Guide Baek Yoogeun thích. Hm? Làm ơn nhé."
Anh ta nên ngậm cái mồm đó lại trước đi. Yoogeun cúi người xuống và cắn vào môi Shinjae. Một nụ hôn quá thô thiển để gọi là một nụ hôn. Shinjae đáp lại như thể anh ấy đã chờ đợi.
"Hức!"
Lưỡi của họ đan vào nhau với hơi thở ướt át. Bên ngoài môi cậu hơi thô ráp vì cơn sốt, nhưng bên trong lại mềm mại và ẩm ướt. Anh cảm thấy như mình đang hít lấy không khí nóng hổi. Đá lưỡi xung quanh, anh sục sạo phần bên trong mềm mại của khoang miệng. Càng ngày càng khó thở, và tiếng thở hổn hển của cậu nhộn nhạo trong cổ họng. Nước bọt đọng lại dưới lưỡi như thể cậu đang ngậm một viên kẹo chua ngọt.
Cả hai lao vào nhau, trông như họ muốn xé xác nhau cho đến chết. Hơi thở chung của họ nhanh chóng nóng bừng. Bàn tay của Shinjae, vốn đã đều đặn mò mẫm xuống dưới, cuối cùng cũng chạm tới vật đang cương cứng ngày càng tăng của Yoogeun mặc dù chúng bị trói vào nhau.
"Ưm."
Yoogeun rùng mình trước sự đụng chạm đột ngột. Thăng bằng của cậu bị lệch và cơ thể đang ngồi trên người Shinjae nghiêng sang một bên và đổ gục xuống. Nụ hôn buông lỏng cùng với nó.
Shinjae vội vàng quay người và lần theo đôi môi cậu. Yoogeun nắm lấy cổ áo sơ mi của anh và kéo anh lại gần. Tiếng vải mỏng bị xé toạc phát ra từ chiếc áo sơ mi. Cả hai đưa tay ra và nắm chặt lấy nhau mà không mảy may quan tâm đến đối phương. Hai người nằm nghiêng, mặt đối mặt, vội vàng áp môi vào nhau. Bên dưới, Shinjae nhét đùi của mình vào giữa Yoogeun, quấn lấy chân cậu.
Cậu có thể cảm thấy vật thể đang cứng lên nhanh chóng của Shinjae ấn vào đùi mình. Yoogeun vô thức lùi lại, cảm giác đau nhói bùng cháy trong tâm trí cậu. Shinjae đã nhận ra điều đó, vươn người dậy. Anh kẹp chặt hai đùi của Yoogeun bằng cẳng tay và cố định chúng, đồng thời cúi đầu cắn vào khóa quần của cậu. Đôi chân Yoogeun bất ngờ quẫy đạp khi hơi thở ấm áp của người kia phả vào vùng háng nhức nhối của cậu.
"Hức, ha ưm!"
"Hừm, thả lỏng đi, tôi hứa sẽ khiến em cảm thấy dễ chịu..."
Một tiếng gầm gừ phát ra từ giữa hai hàm răng của Shinjae. Dáng vẻ ung dung của anh ta, mặc dù với hai tay bị trói và bị kẹp chặt dưới Yoogeun, cuối cùng cũng biến mất, và đôi mắt xám âm u giờ đây tràn ngập những khao khát cháy bỏng. Anh ấy cố kéo khóa quần xuống bằng răng cửa, nhưng khi nó không diễn ra như ý muốn, cuối cùng anh đã cắn đứt nó. Anh nhả chiếc khóa kéo bị hỏng và kéo quần cùng với quần lót xuống. Không, anh ấy chỉ xé chúng ra làm đôi.
Yoogeun đã nửa cương cứng. Dịch nhờn trong suốt tràn ra từ đầu khấc và chảy xuống dọc theo chiều dài. Từ quy đầu cho đến hai bìu và háng bên dưới đều ướt sũng. Có lẽ ý thức được cái nhìn xuyên thấu của anh, hông cậu khẽ giật giật. Shinjae cười khúc khích.
"Yoogeun-ah. Sao em lại ướt thế này? Tôi muốn mút hết nó."
Ngay khi nói xong, anh ta dang rộng đùi của Yoogeun ra hết mức có thể và vùi đầu vào giữa. Không cho cậu cơ hội phản ứng, anh thọc lưỡi vào trong lỗ.
"Ah!"
Yoogeun hoảng hốt trước cảm giác thứ ấm áp và mềm mại đang ấn vào lối vào của mình. Shinjae liếm vành mép nhăn nheo, để nó mềm và ướt, rồi lại luồn lưỡi vào bên trong. Cậu cố gắng di chuyển ra xa, lắc lư hông nhưng vô ích. Chiếc lưỡi kiên trì bám theo như thể nó có ý chí riêng.
Không ngờ một người đàn ông không bao giờ quan tâm đến những người bị áp bức lại làm một việc thô tục như vậy. Yoogeun sẽ không tin điều đó nếu cậu ấy không phải là người đón nhận. Cậu run lên vì những cảm giác ấm áp dâng lên từ bên dưới và ngả đầu xuống chiếc giường mềm mại.
Đầu của Shinjae bị mắc kẹt giữa hai chân dang rộng của cậu mà không hề xấu hổ. Mái tóc mà anh luôn vào nếp gọn gàng, giờ đã rối tung lên. Áo sơ mi bị xộc xệch khi anh đè Yoogeun xuống bằng đôi tay bị trói của mình. Cơ bắp tay anh ấy nổi rõ trên chiếc sơ mi màu xanh xám.
Chiếc lưỡi mắc kẹt trong lỗ xoay vòng xung quanh, trượt ra vào và nới lỏng vành mép chật hẹp. Cảm giác lưỡi của người khác đang luồn lách và mở rộng cậu ra khó chịu kinh khủng. Tuy nhiên, cùng lúc đó, một khoái cảm kỳ lạ dâng lên dọc sống lưng. Almuten, cái chết của anh trai và tận thế nhanh chóng bị xóa khỏi tâm trí cậu. Yoogeun không muốn nghĩ về bất cứ điều gì nữa. Đúng hơn, cậu ấy muốn quấn lấy Shinjae, chìm xuống vực sâu mãi mãi.
"Hộc, hức, ahah..... ah!"
Những ngón chân của Yoogeun, nhấc lên không trung, run rẩy và cuộn tròn lại. Đuổi theo khoái cảm, cậu vô thức ấn hông xuống, banh hai đùi ra rộng hơn. Cậu có thể cảm thấy những nốt sần nhỏ trên lưỡi đang sục sạo bên trong mình và nước bọt chảy lên thành trong.
"Ha ha..."
Shinjae thở ra luồng khí nóng bỏng qua lỗ nhỏ đang co giật. Sau đó, anh hơi ngẩng đầu lên và mút lấy quy đầu. Toàn bộ dương vật của Yoogeun giờ đã ướt sũng dịch nhầy. Shinjae hé môi quanh dương vật cậu và hóp má, nuốt chửng toàn bộ chiều dài. Anh nhả ra khỏi miệng một chút khi nó chạm tới cổ họng, và với đôi môi trơn bóng và sưng lên, anh lại nuốt xuống lần nữa.
Không dừng lại ở đó. Anh di chuyển dọc xuống dưới, liếm hai bìu bằng đầu lưỡi, mút làn da mềm mại bên trong đùi và lại nhét lưỡi vào trong lỗ. Anh liếm mút hai bức tường chật hẹp nóng bỏng và đụ cậu bằng lưỡi của mình. Háng của Yoogeun nhanh chóng đỏ lên như bị sốt cao.
"Hức..... ư, ưm, ahh.... ưm!"
Yoogeun nhón chân đẩy vai Shinjae. Không nhúc nhích chút nào. Cậu thậm chí còn cố gắng đá anh bằng tất cả sức mạnh của mình. Shinjae chỉ dồn thêm lực vào cánh tay đang kẹp chặt đùi. Xương chậu cậu đau nhức. Xoẹt. Một tiếng động khó chịu phát ra từ dây da buộc quanh cổ tay Shinjae.
Vì lý do nào đó, cậu không thể chống lại người đàn ông trước mặt mình. Hai chân cậu bị cánh tay của Shinjae đè xuống, nhưng nếu cậu kiên quyết chống lại, cậu sẽ có thể thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng như bị một con mồi bắn trúng tim, cậu chỉ rũ rượi nằm dưới người anh với đôi chân yếu ớt. Đó là điều mà cậu luôn miễn cưỡng thực hiện, phải không? Vậy tại sao?
"Em có biết tại sao không?"
Shinjae đột nhiên hỏi vọng từ dưới lên. Đó là thời điểm quá hoàn hảo như thể anh ấy vừa đọc được suy nghĩ của cậu.
"Đó là vì Yoogeun-ie muốn thế. Em muốn tôi đụ em cho đến khi não em tan chảy và cơ thể em tan nát."
"K-không, ha-hức! Tôi không có."
"Ý em là em không muốn à? Ngay cả bây giờ, hãy nhìn cách em lắc mông đi. Thật thiếu thốn."
"Hừ....."
"Bây giờ em có muốn cởi cái này ra không?"
Yoogeun nuốt một tiếng rên rỉ và lắc đầu. Vật cương cứng của cậu đang co giật liên hồi. Shinjae cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Môi anh ấy thậm chí còn đỏ hơn và toàn bộ khu vực xung quanh miệng ướt đẫm nước bọt. Một lớp tinh dịch dày đang bám vào một bên lông mi, có lẽ là từ dương vật của Yoogeun. Không ai lại không biết đó khuôn mặt vừa bú mút cho người khác.
"Bướng bỉnh cho đến cùng. Em đang dần giết chết tính thiếu kiên nhẫn của tôi đấy."
Nụ cười của Shinjae quá dâm tục. Sau đó anh nhẹ nhàng kéo tay sang hai bên.
"Nếu em định giết tôi, tôi muốn em giết tôi theo cách khác."
Xoẹt. Sợi dây buộc quanh cổ tay anh ta bị đứt quá dễ dàng.