Rầm! Một tiếng động lớn vang lên khắp căn phòng. Bàn tay của Chan, vừa chạm tới khuôn mặt cậu, rụt lại.
Yoogeun gục xuống ghế sofa. Cậu thậm chí không thể cử động tay chân, chứ đừng nói đến việc tự mình tháo miếng bịt mắt. Cậu nghĩ rằng trước đó họ đã khóa cửa lại sau khi Chan bước vào, nhưng xung quanh cậu trở nên ồn ào. Nhưng Yoogeun không thể hiểu họ đang nói gì. Cảm giác chạm vào ghế sô pha bẩn thỉu, cơn đau tê tái khắp cơ thể và tàn dư của khoái cảm rộn ràng đều dần trở nên mơ hồ.
Xung quanh có tiếng ồn ào không ngừng. Thỉnh thoảng cậu có thể nghe thấy tiếng ai đó hét lên giận dữ. Nhưng cậu thậm chí còn không đủ sức để nhấc một ngón tay. Và rồi bóng tối lại bao trùm. Đã bao lâu rồi? Ai đó đang đến đây. Bất cứ khi nào Yoogeun hít một hơi, cậu có thể cảm thấy được da ghế sofa dính vào má mình và sau đó rời ra khi cậu thở ra.
Một bàn tay vươn ra từ bóng tối và chạm vào dây đai. Là Chan hay Heesoo? Chẳng lẽ guiding chưa đủ hay họ vẫn chưa trút giận xong về việc cậu ấy có danh thiếp của Seulbi? Cậu còn phải làm nhiều hơn thế? Cơn giận dữ trào lên từ đáy lòng cậu.
"Ưm, đừng chạm vào tôi, đừng..."
Cậu vắt kiệt chút sức lực còn lại và đẩy bàn tay ra. Người kia để mặc cậu và rút tay về, nhưng sau đó nhẹ nhàng dùng đầu ngón lướt qua mu bàn tay cậu.
"Em yêu, anh về đây rồi."
Từ đối phương, cậu có thể ngửi thấy mùi nước hoa mát lạnh quen thuộc, mùi gió bên ngoài, mưa ẩm và ... một chút máu. Đó là mùi hương mà Chan và Heesoo sẽ không có.
"Anh đã nói rằng em hãy cư xử cho tốt và kiên nhẫn đợi anh cơ mà."
Cậu nghe thấy một tràng cười giòn tan ở phía trên đầu. Trong một khoảnh khắc, Yoogeun quên cả thở. Cậu vẫn cứng đờ và bất động cho đến khi chiếc dây nịt bịt mắt được tháo ra. Sau khi quen với bóng tối, ánh sáng gần như làm cậu bị mù khi cố gắng mở mắt. Yoogeun cau mày. Tầm nhìn vốn trắng xóa trong vài giây, từ từ thích ứng với ánh đèn.
Shinjae đang đứng trước mặt cậu. Đã gần ba tuần kể từ lần cuối cậu gặp anh. Có lẽ anh ấy đã bị dính mưa bên ngoài, toàn thân ướt đẫm. Mái tóc luôn được chải chuốt và cắt tỉa gọn gàng với phần rẽ ngôi hơi lệch, đã ướt và xõa dài trước trán. Khuôn mặt thanh tú nhìn xuống không chút biểu cảm, không hiểu sao trông có vẻ tái nhợt. Mặc dù không có chuyện một người thức tỉnh cấp S có thể bị ốm chỉ vì trời mưa.
Anh ấy mặc một chiếc áo khoác mỏng bên ngoài bộ đồng phục. Nước mưa nhỏ giọt xuống từ gấu áo khoác. Nếu chiếc sơ mi màu trắng thay vì màu đen, làn da của anh ấy sẽ được nhìn thấu qua lớp vải. Shinjae không nói một lời, cởi áo khoác của mình và khoác lên người Yoogeun. Yoogeun rùng mình khi cảm nhận được lớp vải ẩm chạm vào làn da trần.
"Ngoan ngoãn chút đi. Tôi không muốn nổi giận với Guide Baek Yoogeun."
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng nghe đều đều. Thật khó để biết liệu anh ấy có đang tức giận hay không. Shinjae vuốt tóc mái ướt ra khỏi mặt và nhấc thứ anh đang cầm trong tay lên. Đó là một chiếc túi trong suốt với những chiếc bánh quy đầy màu sắc bên trong. Phần trên thậm chí còn trang trí một dải ruy băng rất đẹp. Tuy nhiên, dải ruy băng đã rũ xuống một cách đáng thương do ướt nước mưa và những giọt nước nhỏ đang trượt xuống túi.
"Tôi đã rất hy vọng rằng em sẽ chờ đợi tôi, vậy nên tôi mua những thứ này để có thể ngắm nhìn em ăn một cách dễ thương ..... nhưng tôi không nghĩ bây giờ em có tâm trạng để ăn?"
Shinjae nhẹ nhàng cắn và liếm môi. Với khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc xám, chỉ có đôi môi đỏ mọng nổi bật trên khuôn mặt đẹp như tượng tạc. Yoogeun, người đang nhìn chằm chằm vào anh, vô thức bắt chước Shinjae. Một chất lỏng đắng, se đặc được bôi lên miệng. Đến lúc đó cậu mới nhận ra tình trạng của mình. Khóe miệng cậu chắc hẳn đã nhễ nhại những gì Chan đã làm lúc nãy. Dù biết đó là của mình nhưng cậu vẫn thấy khó chịu.
"Nó chắc hẳn khá ngon đấy nhỉ. Em đã nuốt hết mọi thứ à?"
"..."
"Con cặc của ai mà em bú nhiệt tình vậy?"
Câu hỏi của Shinjae không thể khinh miệt hơn. Anh ta hỏi vì thực sự không biết hay anh ta đang cố tình hỏi? Nếu ngay từ đầu anh không bỏ tôi lại một mình và rời đi thì chuyện này đã không xảy ra ... Cậu cảm thấy như bị một xô đá lạnh tạt thẳng vào người. Có phải cậu đang cố dựa dẫm vào Shinjae? Cảm giác xấu hổ cay đắng ập đến.
Điều này thường xảy đến sau khi cậu nhận ra tình cảm của mình dành cho Shinjae. Bất cứ khi nào cậu lơ là cảnh giác dù chỉ một chút, trái tim cậu vẫn hướng về anh. Dẫu biết rằng tận cùng trái tim này sẽ chẳng còn lại gì ngoài việc cả hai bị hủy hoại. Cậu ghét Shinjae kinh khủng và cũng căm hận bản thân mình.
Đôi mắt trống rỗng của Yoogeun dần lấy lại tia sáng, được tô màu bởi nhiều cảm xúc khác nhau. Tất cả đều là một mớ cảm xúc hỗn độn mà cậu không thể định nghĩa chính xác nó là gì. Tất cả những gì cậu biết là nó sẽ chẳng bao giờ tươi sáng, đẹp đẽ hay nhẹ nhàng.
Cậu trừng mắt đầy sát khí nhìn Shinjae. Sau khi bị bịt mắt một lúc lâu, khuôn mặt cậu trông thật đáng thương, ướt đẫm nước mắt và mồ hôi. Cậu đã khóc rất nhiều, khóe mắt đỏ lên đến mức chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau lòng. Chỉ có đôi mắt còn sáng rõ, ánh lên vẻ điên cuồng kỳ lạ.
"..."
Mắt Yoogeun nhăn lại. Shinjae nhận thấy những giọt nước từ từ trào ra khỏi khóe mắt đỏ hoe. Nhưng ánh mắt ấy không bao giờ gục ngã.
"Muốn biết nó là của ai không?"
Trước khi Shinjae có thể đáp lại, Yoogeun đã đưa tay ra và nắm lấy cổ áo anh ấy. Cổ áo sơ mi ẩm ướt lạnh lẽo được kéo xuống trong tầm tay cậu. Yoogeun cắn mạnh vào môi người đàn ông để cậu kéo xuống mà không chút phản kháng. Khoảng cách hàng tuần mà cả hai không thể nhìn thấy hay chạm vào nhau, đã được thu hẹp ngay lập tức.
Môi Shinjae lạnh lẽo như quần áo anh. Nhưng bên trong thật ấm áp. Cậu vụng về quyện lưỡi vào nhau và đẩy vào thứ chất dịch đắng ngắt. Cổ họng của Shinjae di chuyển lên xuống.
"Giờ thì anh đã hài lòng chưa?"
Yoogeun rụt môi hỏi, lấy mu bàn tay xoa xoa khóe miệng. Shinjae thất thần một lúc sau khi Yoogeun rời đi. Giống như một người đẹp sửng sốt vì bị cướp đi nụ hôn quý giá bởi một kẻ thô bạo. Ngay sau đó, anh ta cúi đầu và khẽ cười khúc khích.
"Đó là của Yoogeun-ie."
"..."
"Làm sao tôi lại không biết cơ chứ? Tôi đã nếm thử mấy lần rồi."
Shinjae dùng lưỡi quét qua môi dưới và liếm phần còn lại. Hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của Yoogeun đã đông cứng lại như thế nào.
"Tại sao em lại nhìn tôi như vậy... Em sợ tôi à? Hay là, thật kinh tởm?"
Anh cài lại khuy áo đang khoác hờ trên người Yoogeun.
"Tôi đâu thể làm gì khác. Tất cả là vì em quá dễ thương. Ừm, em không nên cố gắng trở nên đáng yêu như thế này."
Rầm. Rầm! Lại có những tiếng ồn lớn vang lên. Trông không giống như Shinjae đang sử dụng năng lực. Anh ấy không làm chuyện đó. Ánh mắt của Yoogeun, đang dán chặt vào Shinjae như thể bị thôi miên, nhìn sang xung quanh.
Phòng chờ bây giờ là một mớ hỗn độn. Cánh cửa mà Chan khóa trước đó đã bị nổ tung hoàn toàn. Hành lang có thể nhìn thấy qua một lỗ hổng lớn. Các bức tường cũng đầy vết nứt. Chan và Heesoo không thấy đâu nữa.
"Có động đất à?"
"Tôi không biết. Đại loại vậy chăng?"
"Còn những người khác thì sao?"
"Tôi chỉ giao cho họ một số việc lặt vặt. Mọi người đều rất bận rộn, họ thậm chí không thể nói lời tạm biệt với Guide Baek Yoogeun và nhanh chóng làm việc."
"Điều anh đã nói về anh trai tôi..."
"Em muốn nghe điều gì trước, tin tốt hay tin xấu?"
"Có liên quan gì đến hyung không?"
Shinjae chỉ cười thay vì trả lời. Cậu không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra. Sau khi vắt óc suy nghĩ trong giây lát, Yoogeun đã nghĩ ra câu trả lời.
"Tôi sẽ nghe tin xấu trước."
"Vậy thì trước tiên."
Shinjae nghiêng mặt về phía Yoogeun và nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Rồi anh gõ nhẹ ngón trỏ lên môi mình.
"Một nụ hôn."
"..."
Yoogeun không nói nên lời. Giờ là lúc dành cho việc này đấy à? Rầm! Ngay sau đó, một tiếng gầm khác vang lên. Các vết nứt trên tường ngày càng lớn và bụi bê tông từ trần nhà rơi xuống. Với tốc độ này, toàn bộ tòa nhà sẽ sụp đổ. Cậu trở nên lo lắng vì không biết chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.
"Nếu em không làm thì tôi cũng sẽ không nói."
"Chỉ huy trưởng!"
"Nhanh lên. Hửm? Lúc nãy em đã làm tốt lắm mà."
Shinjae thúc giục với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Tòa nhà đang đổ nát từng chút một và người đàn ông trước mặt cậu vẫn đang cầu xin một nụ hôn. Có quá nhiều sự khác biệt và không thực tế chút nào. Shinjae hơi nghiêng đầu, như thể đang hỏi tại sao cậu vẫn không làm? Trông anh ta không có vẻ gì là sẽ nhúc nhích. Yoogeun cố gắng nâng người lên, hôn anh như cánh hoa bị gió cuốn lướt qua môi rồi thả người trở lại ghế sô pha.
"A. Đã xong rồi sao? Em làm vậy là cố tình trêu chọc tôi đấy à?"
"Tôi đã làm những gì anh yêu cầu. Bây giờ hãy nói cho tôi biết đi."
"Để bắt đầu với tin xấu thì hyung của Guide Baek Yoogeun đã biến mất khỏi bệnh viện. Nói chính xác thì cậu ta đã bị Almuten bắt cóc."
"..."
Chỉ bằng câu nói đó, sắc mặt Yoogeun đã trắng bệch không còn chút máu. Cậu cảm thấy như dòng máu chảy trong huyết quản đã đông cứng lại. Chuyện như vậy đã xảy ra với anh trai mình trong khi cậu đang ở đây vật lộn với khoái cảm mà quên đi mọi thứ.
Cơ thể cậu bắt đầu run như cầy sấy dưới lớp áo khoác của Shinjae. Có tiếng lập cập từ những chiếc răng hàm va vào nhau. Yoogeun siết chặt tay.
"Vậy thì ..... tin vui là gì?"
"Tôi biết cậu ta đang ở đâu."
Shinjae dùng áo khoác nâng Yoogeun lên. Yoogeun theo phản xạ vươn tay ra, vòng tay qua cổ anh và bám chặt. Cơn lạnh nhanh chóng qua đi. Có lẽ vì nhiệt độ cơ thể mà cậu có thể cảm nhận được qua lớp vải lạnh lẽo?
"Chúng ta sẽ đi cứu cậu ấy ngay bây giờ."
***
Trong vòng tay của Shinjae, cậu được đưa lên tầng cao nhất, nơi có căn phòng của anh ấy. Anh đã nói là sẽ cứu anh trai tôi, nhưng tại sao chúng ta lại đi lên cầu thang thay vì đi xuống, nơi có lối vào? Nhưng ngay khi cậu bước vào căn hộ áp mái với những bức tường toàn bằng kính, câu hỏi đã được giải đáp.
Khung cảnh nhìn qua ô cửa sổ hoàn toàn là địa ngục. Các tòa nhà cao tầng lấp đầy trung tâm thành phố đã mục nát từ bên dưới. Tất cả những ngôi nhà thấp đã bị nuốt chửng. Đèn đường và các phương tiện lưu thông trên đường cũng không thể nhận ra được hình dạng ban đầu.
Một số sinh vật sống khổng lồ hoặc mảnh vỡ thiên thạch từ không gian được rải xung quanh thành phố. Một khối màng nhầy lớn tương đương những tòa nhà phập phồng liên tục theo nhịp đập như thể đang thở. Các mạch máu và bó dây thần kinh mọc lên từ bề mặt trông thật ghê tởm.
Những người trên mặt đất trông nhỏ xíu. Tất cả đều hoảng loạn và chạy xung quanh như điên. Càng đến gần nguồn ô nhiễm, đất càng bị xói mòn nên trực thăng cứu hộ đã được điều động thay cho xe cứu thương. Màu đen ô nhiễm và ánh đèn đỏ nhấp nháy tạo nên một sự tương phản kỳ lạ.
Và, bầu trời. Những gì cậu nhìn thấy ở trên cao không còn là bầu trời mà cậu quen thuộc. Một vực thẳm khổng lồ đang lơ lửng trên đầu mọi người. Về mặt thời gian, mặc dù là giữa trưa, nhưng không có lấy một tia sáng nào. Dòng nước chảy xuống giống như nước từ những con sóng gầm, thay vì nước mưa.
"Almuten cuối cùng đã tuyên chiến toàn diện. Nếu chúng ta không ngăn chặn hắn, không chỉ Mazzaroth, mà cả thế giới này sẽ trở thành lãnh địa của hắn."
"..."
Yoogeun sững sờ bặm môi. Bộ não, chứng kiến một cái gì đó vượt xa phạm vi hiểu biết của nó, từ chối hoạt động. Đội 1 của Erewhon và Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, có phải họ đang cố gắng săn một thứ như thế này không? Ngay cả từ "quái vật" cũng không phù hợp với hắn. Thảm họa cổ đại. Không có mô tả nào chính xác hơn thế.
Con người luôn thích nghi với những thảm họa nằm ngoài tầm kiểm soát của họ. Họ sẽ đặt cho nó một cái tên và sự hy sinh. Chúng ăn vào đức tin của con người và được gọi là thần thánh.
Kể từ khi Bùng Nổ, nhân loại đã dần dần suy thoái trong những năm qua. Tinh thần chiến đấu rực lửa từ khi các dị nhân lần đầu tiên xuất hiện đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại sự thối nát, đơn điệu và không cầu tiến. Sau đó Almuten xuất hiện. Một con quái vật dường như là hiện thân của nỗi sợ hãi tận cùng mà mọi người đã mơ hồ cảm nhận từ sâu bên trong. Đối với Yoogeun, đó dường như là biểu hiện của sự cuồng tín và là một căn bệnh mà nhân loại đang mắc phải.
"Cuối cùng thì bức màn của chương cuối cùng cũng đã vén lên ....."
Shinjae thì thầm một mình. Không giống như Yoogeun, người đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, anh ấy trông hạnh phúc một cách kỳ lạ.
"Bây giờ thì.... ah."
Bị cảnh vật bên ngoài làm xao lãng, cậu mở miệng theo phản xạ. Shinjae lấy trong túi ra một chiếc bánh quy meringue và cho cậu ăn. Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở và Taein bước vào. Có lẽ anh ấy đã đến phòng của Yoogeun, vì anh cầm theo một vài bộ quần áo trên tay.
"..."
Ánh mắt hung dữ của Taein quét từ trên xuống dưới người Yoogeun. Nếu là trước đây, anh ấy sẽ phớt lờ Yoogeun và chỉ nói chuyện với Shinjae. Cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ mặc dù đã quá muộn cho điều đó. Yoogeun chỉ mặc một chiếc áo khoác dài bên ngoài cơ thể trần truồng. Yoogeun xoay xở để được đặt xuống.
"Hiện tại rất khó khăn để em ấy đi bộ một mình phải không?"
"Tôi sẽ đỡ cậu ấy."
Taein bước đến và giang tay ra. Ngay trước khi Yoogeun được trao cho Taein, Shinjae đã khựng lại và nở một nụ cười trên môi. Một cuộc tranh giành quyền lực ngắn ngủi đã nổ ra giữa hai người. Taein nhíu mày. Nhưng anh đã quay lại với Yoogeun trong vòng tay mình mà không thay đổi sắc mặt.
"Phó chỉ huy trưởng, chờ đã!"
"Nếu cậu không muốn ra ngoài trong bộ dạng này thì để yên đi. Tôi chỉ đơn giản là tắm rửa và mặc quần áo cho cậu thôi."
"Chúng ta sẽ rời đi à?"
"Nơi này không còn an toàn nữa. Tất cả các thành viên khác đã được sơ tán từ trước rồi."
Cậu được đưa đến tận cửa phòng tắm trong vòng tay của Taein. Tuy nhiên, cậu không muốn để cho người khác tắm rửa hộ mình. Sau khi tuyệt vọng từ chối, Yoogeun để Taein bên ngoài phòng tắm và đi vào một mình. Bỏ qua cơn đau trên người, cậu loạng choạng bật vòi hoa sen. Nước ấm nóng đổ xuống. Tuy rằng bên ngoài là như vậy, nhưng ở đây vẫn bình yên vô sự. Nhưng tại sao cậu cứ có linh cảm xấu?
Ngay cả trong tình huống này, Shinjae và Taein vẫn giữ thái độ như bình thường. Họ thậm chí còn có thời gian để đóng gói quần áo cho Yoogeun và cho cậu ăn bánh quy meringue. Chan và Heesoo chắc cũng vậy. Chắc hẳn họ đã phải trải qua đủ thứ chuyện và vượt qua vô số cửa ải. Vì vậy, Yoogeun cũng phải bình tĩnh. Cậu nhắm chặt mắt lại và để cho sự lo lắng của mình trôi đi theo làn nước trong vắt.
Ngay khi cậu ra khỏi phòng tắm, mặc bộ quần áo Taein mang đến sau khi tắm xong, ánh mắt cậu lập tức rơi vào một cảnh tượng khó tin. Bên ngoài cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy những chiếc xúc tu khổng lồ vươn lên trên và xa hơn. Chỉ riêng chiều dài dường như đã đạt đến vài kilomet. Những xúc tu khổng lồ vô thực nhanh chóng tiến lại gần. Cầu Hwang An cách đây 13 năm, khung cảnh của quá khứ không thể quên được dù sau nhiều năm chồng chéo lên hiện tại.
Rầm! Các xúc tu đập vào đỉnh tòa nhà. Các bức tường và trần nhà đã bị thổi bay một nửa sau cú đánh đó. Phòng khách, nơi chứa đầy đồ đạc sang trọng, nhanh chóng trở thành một bãi đất hoang. Tầng cao nhất của trụ sở Erewhon là nơi các thành viên của Đội 1 chiến đấu bất cứ khi nào họ cảm thấy thích, vì vậy họ đã hào phóng xây dựng nhiều lần bằng những vật liệu đặc biệt và một số tiền lớn. Đó là lý do duy nhất khiến thiệt hại chỉ dừng lại ở mức này. Nếu là một tòa nhà thông thường thì tất cả đã sụp đổ mà không còn khả năng chống chọi với sang chấn.
Một mảng bê tông lớn nặng nề rơi xuống với tốc độ cao về phía Yoogeun. Cậu lùi lại theo phản xạ. Nhưng chúng đã vỡ tan thành những mảnh có kích thước bằng viên sỏi trước khi rơi xuống đầu Yoogeun.
"Guide Baek Yoogeun!"
Taein lao vào và kéo cậu thật mạnh. Shinjae, người đang vươn tay về phía Yoogeun từ phía sau, hạ cánh tay xuống sau khi xác nhận sự an toàn của cậu.
"Em có ổn không?"
"..."
Yoogeun gật đầu. Bình tĩnh. Bình tĩnh lại đi, Baek Yoogeun. Mày phải đi cứu anh trai. Cậu ấy lặp đi lặp lại những câu đó không biết bao nhiêu lần trong đầu.
"Mọi chuyện tiến triển nhanh hơn chúng ta dự kiến. Hãy sơ tán Guide Baek Yoogeun trước."
"Vâng."
Với trần nhà lộ thiên, mưa rơi nhẹ xuống những đống bê tông, đá cẩm thạch và đồ đạc vỡ nát. Trên đó, một con quái vật màu đen xuất hiện từ một nơi từng là sân thượng. Con hổ đen có bộ lông vằn dày cộp gầm lên một tiếng như để thông báo sự hiện diện của mình và nhảy xuống vài tầng. Với một tiếng thịch lớn, anh ta đã đáp đất ngay trước mặt Yoogeun.
"Guide Baek Yoogeun. Lối này. Ngay lập tức đến địa điểm sơ tán với thợ săn Yoon Chan. Heesoo sẽ tham gia trên đường đi."
"Nơi đó là ở đâu?"
"Thợ săn Yoon Chan biết."
"Vâng nhưng....."
Con hổ đen cúi thấp người như bảo cậu mau leo lên. Đôi mắt màu vàng sáng của con quái thú chăm chú nhìn Yoogeun. Anh ta bây giờ ở trong hình dạng một con thú, nhưng bản chất anh vẫn là con người. Anh ấy không phải gia súc như ngựa hay bò, thậm chí có ổn không khi cậu cưỡi lên một cách liều lĩnh? Cậu tưởng tượng cảnh cậu đang treo mình trên lưng Chan trong hình dạng con người. Đó không phải là một bức tranh dễ chịu.
".....Tôi có thể không?"
Gràooo! Thay vì một câu trả lời, một tiếng gầm đe dọa lại vang lên. Cậu cảm giác như nghe thấy giọng nói giận dữ của Chan, mắng mỏ, hỏi cậu đang làm gì mà không nhanh lên. Cậu biết một con mèo luôn hành động chính xác như thế này bất cứ khi nào nó khó chịu. Yoogeun trèo lên lưng con hổ đen, có một màn deja vu lần thứ hai trong ngày hôm nay. Dù tình trạng có tồi tệ đến đâu, cậu vẫn có thể lực cơ bản nên không có gì khó khăn cả. Cậu ôm lấy gáy con hổ được bao phủ bởi lớp lông đen bóng và những thớ thịt rắn chắc như đá. Con thú đen vươn vai và chuẩn bị nhảy về phía trước.
Rầm! Rầm! Xúc tu quét ngẫu nhiên về mọi hướng, đánh sập mọi thứ theo cách của nó. Mỗi lần nó va vào một thứ gì đó, những rung động truyền đến mặt đất nơi họ đang đứng. Họ không thể trì hoãn lâu hơn nữa.
"Phó chỉ huy không đi à?"
"Chỉ sau khi tôi hoàn thành công việc của mình. Việc sơ tán ở đây vẫn chưa kết thúc, vậy nên chúng tôi cần người phụ trách."
Shinjae thì sao? Yoogeun nhìn lại. Shinjae đang đứng bên cửa sổ với tất cả những mảnh kính vỡ vụn, và khi ánh mắt họ chạm nhau, anh vẫy tay với cậu như thể nói lời tạm biệt. Thật kỳ lạ, anh ấy trông giống vị vua của một vương quốc đã sụp đổ, một mình đối mặt với sự diệt vong giữa lâu đài đổ nát.
"Hẹn gặp lại."
Shinjae thì thầm với một nụ cười, cử động môi chậm rãi để Yoogeun có thể hiểu anh. Cùng lúc đó, con hổ đen chở Yoogeun nhảy lên. Cậu đã bỏ lỡ thời điểm thích hợp để trả lời, điên cuồng bám vào con thú đang lao đi để không bị ngã.
Mang theo Yoogeun, Chan chạy thật nhanh và nhảy giữa các tòa nhà mà không do dự. Mưa gió mang theo mùi hôi thối táp thẳng vào má Yoogeun. Tòa nhà trụ sở Erewhon, nơi từng mang dáng vẻ uy nghiêm giữa lòng Seoul mà mọi người đi qua đều ngưỡng mộ, nay phần dưới bị nhiễm đen và các tầng trên cùng bị thổi bay. Khi họ bỏ lại đống đổ nát sau lưng, bóng dáng của Shinjae, đứng sừng sững trên tầng cao nhất hoang vắng, dần trở nên nhỏ bé như một dấu chấm và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Yoogeun vùi đầu vào bộ lông đen và nhắm chặt mắt. Tim cậu đập điên cuồng. Cuối cùng cậu cũng cảm nhận được tình hình bằng toàn bộ cơ thể.
Những lời của Shinjae đã đúng. Đây là chương cuối cùng.