Họ kéo anh rời khỏi hành lang và đẩy anh vào căn phòng trống đầu tiên tìm thấy. Một tấm da đen được che quanh mắt Yoogeun để anh không thể nhìn thấy gì ở phía trước. Đó là chiếc đai của bộ đồng phục mà Heesoo đang mặc. Loay hoay với đôi mắt bị che mất, Yoogeun vô thức đưa tay nắm lấy dây đai. Heesoo ngay lập tức túm lấy cánh tay anh và vặn ngược về sau.
"Để yên đi. Em không muốn làm tổn thương hyung đâu."
"Ực..."
"Sẽ dễ dàng hơn nếu em sử dụng năng lực của mình. Em chỉ cần nói gì đó để anh nhắm mắt lại. Nhưng hyung không thích điều đó phải không?"
Có tiếng khóa cửa sau lưng họ. Heesoo đẩy lưng anh. Anh sẽ ngã sõng soài xuống sàn nhà như thế này sao? Yoogeun nhắm chặt mắt dưới tấm dây da. Tuy nhiên, cú sốc như mong đợi đã không đến. Thay vì nền đá cẩm thạch cứng và lạnh lẽo, anh đã bị ném xuống chiếc sofa rộng rãi. Cơ thể anh chìm vào một tấm đệm êm ái.
"Đây, đây là đâu?"
"Em không biết. Điều đó đâu có quan trọng, phải không?"
"Buông ra."
"Em không muốn."
"Tôi nói là buông tôi ra!"
"Hơn hết thì, hyung, anh không thể để ý đến em nhiều hơn sao? Hyung không bao giờ thích nói chuyện với em và anh tức giận bất cứ khi nào em nói điều gì đó."
Heesoo phồng má một cách cường điệu. Sau đó, cậu vặn cánh tay của Yoogeun ra sau lưng và ấn anh xuống ghế sofa. Có sự khác biệt rất lớn giữa vẻ mặt và hành động của cậu ta.
"Này, Guide. Không ..... Baek Yoogeun."
Chan khóa chặt cửa và tiến lại gần. Đó là một giọng nói lạnh lùng, cứng ngắc khác thường.
"Giải thích đi. Những gì cậu ta nói lúc nãy. Có thật là cậu đã cố bỏ trốn không?"
Seulbi đã gợi ý cậu nên rời khỏi Erewhon. Nhưng cậu đã từ chối. Yoogeun không vô trách nhiệm đến mức vứt bỏ hợp đồng, thứ duy nhất bảo đảm cho sự an toàn của anh trai mình chỉ vì cậu đang phải sống trong khổ sở.
"Tôi chưa bao giờ làm thế."
"Thế còn cái người ngoài kia thì sao?"
"Đó là hiểu lầm."
"Làm sao tôi có thể tin được điều đó!"
"Dù sao thì các người sẽ không tin những gì tôi nói, phải không?"
"Đệt, thật là..."
"Nếu anh thực sự nghi ngờ, anh có thể kiểm tra nhật ký cuộc gọi của tôi hoặc bất cứ thứ gì. Hoặc tại sao anh không tra tấn để bắt tôi thú nhận? Nó có thể sẽ hiệu quả đấy. Vì anh rất giỏi chuyện đó mà!"
Chan nghiến răng. Tại sao anh lại tức giận và thậm chí cảm thấy bị phản bội? Vì anh phải nghe những lời lạnh lùng từ người mà anh đã ôm trong vòng tay lúc nãy? Hay khó chịu trước sự khác biệt rõ rệt giữa chàng trai đã cười rất đẹp cách đây không lâu và người đang ngay trước mặt mình?
"Cho dù tôi thật sự muốn bỏ trốn thì tại sao anh lại tức giận như vậy?"
"Gì cơ?"
"Anh đã căm ghét tôi ngay từ đầu mà."
Yoogeun cay đắng phun ra. Lúc đó, mọi biểu cảm của Chan đã biến mất khỏi khuôn mặt, vốn đang vặn vẹo như một con thú dữ.
"Anh đã quên rồi sao? Khi tôi lần đầu tiên đến đây, điều đầu tiên tôi nghe được từ anh là cút đi. Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tôi biến mất hay sao? Sao bây giờ anh lại phàn nàn..."
"Yoogeun hyung."
Heesoo thì thầm vào tai anh.
"Anh biết không? Đối với em, nói thẳng ra thì em không quan tâm đó có phải là sự thật hay không."
Yoogeun quay đầu về phía cậu ta theo phản xạ mà không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Môi anh run lên vì kinh ngạc.
"Hyung được cho là sẽ chết ở Mazzaroth cùng với bọn em. Em phải làm gì đây nếu anh cố gắng bỏ trốn?"
"..."
"Nhưng việc anh chia sẻ bí mật với một người mà em không biết ..... thật khó chịu. Nếu anh căm ghét nơi này đến mức muốn bỏ trốn, anh nên đến với em thay vì tìm kiếm một người ở xa lắc. Em rất tự tin rằng mình là một người giỏi lắng nghe."
Yoogeun im lặng khi nỗi tuyệt vọng ập đến. Họ vốn dĩ là những kẻ như vậy. Anh ấy cảm thấy mình có thể thực sự phát điên khi bị ảnh hưởng bởi bọn họ. Không, thực tế là anh có thể đã phát điên từ lâu rồi.
"Cứ làm theo ý các người đi."
Cảm giác bất lực cứ đổ ập xuống anh. Yoogeun từ bỏ việc cố gắng tháo miếng che mắt và ngồi phịch xuống ghế sofa. Heesoo ngậm miệng lại và nhìn xuống.
"Làm gì thì làm đi, lũ khốn. Có khi nào các người tôn trọng mong muốn của tôi không?"
"..."
"Các người lại định dùng cái cớ này để uy hiếp tôi phải không? Cứ làm đi. Muốn đánh thì cứ đánh. Muốn hiếp thì cứ cưỡng hiếp đi. Đó không phải là tất cả những gì các người muốn sao?"
Chan bật ra một tiếng cười khô khốc. Đến lúc đó anh mới nhận ra bản chất của cơn giận đang dâng lên trong mình.
"Baek Yoogeun. Tôi đã nói rồi. Nếu cậu ghét chúng tôi thì hãy ghét một cách công bằng."
Anh nắm lấy cổ áo Yoogeun và kéo cậu lên. Thân trên yếu ớt bị nâng lên dễ dàng.
"Nếu người đó là Woo Shinjae, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ hành động như thế này. Tôi có nói sai không?"
"Gì..."
Một cái tên hoàn toàn bất ngờ xuất hiện. Cảm nhận được sự lưỡng lự của Yoogeun, Chan mỉm cười gian xảo với đôi mắt trũng sâu.
"Cậu nghĩ rằng không ai để ý đến việc ánh mắt cậu thay đổi như thế nào mỗi khi cậu nghe thấy tên của thằng khốn đó à? Còn chả thèm che giấu là cậu đang nói dối? Gì cơ? Tôi muốn làm gì thì làm à? Con mẹ nó chứ."
Anh bực bội nhìn đôi mắt bị che khuất của Yoogeun, như muốn nuốt chửng cậu. Anh ấy muốn cởi chiếc dây nịt chết tiệt này ra ngay bây giờ và giao tiếp bằng mắt ... không. Anh không muốn đối mặt với cậu ta. Nếu làm vậy, anh nghĩ mình sẽ càng tuyệt vọng hơn nữa.
Lúc nãy khi anh hỏi rằng liệu cậu có đang cố gắng chạy trốn hay không, anh thực sự hy vọng rằng Yoogeun sẽ kiên quyết phủ nhận và nổi giận. Sao các người lại có thể hiểu lầm như vậy? Anh muốn cậu phải oán hận và tổn thương. Dù thế nào cũng đều tốt hơn, thay vì bây giờ cậu ta lải nhải bằng giọng điệu như thể mọi cảm xúc đã biến mất và chỉ còn lại lớp vỏ rỗng.
Anh ấy thậm chí còn không nhận được sự thù hận cậu. Còn gì có thể tồi tệ hơn thế này? Nếu anh ấy không để mắt đến Yoogeun, người đang xem bóng đá với gò má ửng hồng nhẹ, Yoogeun gục xuống trong vòng tay của Shinjae sau khi chịu đựng tốt ngay cả trong điều kiện khắc nghiệt nhất và Yoogeun cười lớn khi nói chuyện với một con mèo, có lẽ anh sẽ bớt đau khổ hơn một chút. Vớ vẩn. Thật là ... thứ tình yêu đơn phương nhảm nhí.
Chan dùng lòng bàn tay phủ lên phần trên của miếng bịt mắt. Một nửa khuôn mặt của Yoogeun bị bàn tay to thô ráp của anh che mất. Yoogeun mím môi như muốn nói điều gì đó. Chan đe dọa cậu bằng âm giọng trầm gần như tiếng gầm gừ.
"Câm miệng. Tôi thực sự muốn giết chết cậu."
Ngay khi lời nói vừa rơi khỏi miệng, anh liền cắn chặt môi cậu. Cơn đau nhói kèm theo mùi tanh của máu.
"Hộc! Hộc! Hức."
Hàm của cậu đau nhức vì bị Chan siết chặt cưỡng ép mở ra. Chiếc lưỡi dày cộp của anh ta liều lĩnh lách vào khoang miệng, Yoogeun nghĩ rằng nó có thể đâm thẳng xuống cổ họng cậu.
Heesoo nhanh chóng ngồi sau Yoogeun và ôm chầm lấy anh như thể cậu ta đã chờ đợi từ lâu. Có rất nhiều không gian. Ghế sofa trong phòng khách đủ cho vài người lăn lộn. Trên thực tế, thậm chí còn có một chức năng biến phần lưng ghế thành một chiếc giường đơn giản, để các Thợ săn có thể nhắm mắt trong vài phút. Cậu áp sát và thì thầm vào tai Yoogeun, người đang nhận được một nụ hôn thô bạo.
"Yoogeun hyung. Em thực sự thích hyung, anh biết đấy. Anh là người giỏi nhất trong số tất cả những Guide mà em từng gặp. Dù hyung làm bất cứ điều gì với người khác thì cũng không sao. Nhưng ..... anh phải làm ở những nơi mà mắt em có thể nhìn thấy được."
Cậu ta không hề e ngại về việc Yoogeun lăn lộn với những kẻ khác ngoài mình. Thậm chí cậu còn hoan nghênh điều đó, tham gia và thưởng thức buổi làm tình tập thể. Ngay cả khi Yoogeun yêu ai đó, chà, cậu ấy không hiểu lắm, nhưng chẳng phải sẽ rất thú vị hay sao? Thật xúc động biết bao khi chia tách đôi lứa yêu nhau.
Cậu sẽ đè anh ấy xuống và đụ từ phía sau, cậu sẽ thì thầm vào tai anh rất nhiều điều, nếu em là anh thì em sẽ rời bỏ người yêu mình để đến với kẻ khác có thể đụ anh sướng hơn. Khi đó Yoogeun sẽ khóc dễ thương hơn bây giờ rất nhiều. Anh ấy sẽ trừng mắt nhìn cậu, gọi tên người đàn ông khác, tung những cú đấm đá và tuyệt vọng phản kháng... ah. Chỉ tưởng tượng ra thôi cũng đã khiến cậu thêm cương cứng.
Cho đến nay, cuộc sống của Heesoo thật tẻ nhạt. Toàn bộ việc sinh tồn, sống sót, đã trở nên buồn tẻ một cách khủng khiếp. Sự ra đời, cái chết của cha mẹ, nỗi đau và sự điên cuồng đeo bám cậu như hình với bóng và cả những trận chiến sinh tử cứ đến rồi đi.
Cậu đến Erewhon vì nghĩ rằng sẽ rất vui nếu bắt được một kẻ thực sự mạnh mẽ tên là Almuten hay gì đó. Tuy nhiên, một thứ thú vị hơn Almuten đã xuất hiện. Cậu chưa từng tìm thấy bất cứ điều gì hấp dẫn như Guide này. Yoogeun là báu vật lớn nhất của Heesoo. Vì vậy, dù thế nào đi nữa, cậu cũng không muốn để anh rời đi.
"Em thích anh, hyung. Ý em là vậy."
Câu trả lời không bao giờ được đáp lại. Nhưng không sao cả. Heesoo mỉm cười và vùi môi vào gáy anh.
***
Yoogeun ngồi quỳ trên ghế sô pha và vẫn bị che mắt. Anh có thể nghe thấy tiếng sột soạt xung quanh mình, nhưng anh trở nên căng thẳng vì không thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra. Đó là khi một bàn tay dường như vươn ra từ bóng tối luồn vào trong quần anh.
"Ực."
Đó là tay của ai? Lúc nãy Heesoo đã đứng sau lưng anh. Đánh giá những chuyển động thô bạo, đó có thể là Chan. Không, còn có sự đụng chạm của một bàn tay đang nắm lấy và vuốt ve bộ phận sinh dục của anh qua lớp quần lót ... thật mơ hồ. Ngay cả khi anh không muốn nhận thức về nó, tất cả các dây thần kinh của anh vẫn tập trung vào những đụng chạm bên dưới. Bàn tay mò mẫm trong quần cuối cùng cũng kéo được quần lót xuống. Yoogeun rên rỉ và ngửa đầu ra sau.
"Tại sao? Cậu đang tự hỏi đó là ai à?"
"..."
"Sao cậu trông ngạc nhiên thế? Bất cứ ai cũng có thể biết cậu đang nghĩ gì."
"Em không biết. Có thể là ai đây? Anh có muốn đoán không?"
Những tiếng nói qua lại. Ngón tay cái của ai đó chậm rãi xoa tròn quy đầu của anh. Yoogeun nghiến răng chịu đựng. Anh không muốn khớp theo nhịp điệu của họ. Sau đó, bàn tay đang mơn trớn dương vật đột nhiên siết chặt.
"Hức ưm!"
"Đoán xem nào."
"Kwon, Heesoo..."
"Chính xác. Rất dễ phải không?"
Câu trả lời bằng cách nào đó đã bị bóp nghẹt, nhưng khi anh đoán đúng, cậu ta đã quấn toàn bộ chiều dài trong tay và vuốt lên xuống như một phần thưởng. Yoogeun cắn môi và cúi đầu. Anh dường như đang cố gắng kìm lại những tiếng rên rỉ bên trong. Yoogeun bị mắc kẹt trong bóng tối, nhưng Chan và Heesoo có thể nhìn thấy anh ấy quá rõ ràng. Biểu cảm luôn thay đổi của anh ấy khá khêu gợi.
"Yoogeun hyung."
Heesoo nghiêng cằm và hôn anh. Yoogeun xoay người và lắc đầu, cố gắng tránh đi. Heesoo càng siết chặt cánh tay anh đang bị vặn ra sau lưng.
"Ực..."
Trước khi cậu ta kịp đưa lưỡi vào, Chan đã kéo má Yoogeun và hướng nó về phía mình. Heesoo, người đã bị cướp mất Yoogeun ngay trước mặt, mất bình tĩnh.
"Ah, đệt. Gì vậy?"
"Baek Yoogeun không thích điều đó."
"Huh?"
"Cậu ta không thích những tên khốn kiếp đã đụ hết Guide này, Guide kia."
"Anh đang tự nói về bản thân mình sao? Cố gắng trút hết mọi thứ nhảm shit lên em cũng không có nghĩa là hyung tốt hơn em đâu."
"Gần đây tao không qua lại với bất kì ai. Tao chả dây dưa với ai cả."
"Vậy thì sao? Em vẫn còn đáng yêu và trẻ trung để bù đắp cho điều đó. Đúng không, Yoogeun hyung?"
Đó là cuộc trò chuyện thô tục mà anh không biết liệu họ đang vu khống người kia hay đang hạ thấp bản thân mình. Anh không muốn nghe thêm nữa.
"Hai người, làm ơn ... Ực, cút đi."
Yoogeun, bị kẹt ở giữa, chật vật xoay xở. Bộ phận sinh dục của anh vẫn được giữ trong tay ai đó, dương vật của ai đó đôi khi sượt qua hạ bộ đang mở rộng của anh trong tư thế quỳ. Một vật cương cứng cũng áp vào mông anh từ phía sau. Anh thậm chí còn cảm nhận được chúng đang lớn dần.
"Cứ làm bất cứ điều gì các người muốn, đánh tôi hoặc cưỡng bức tôi. Đó là những gì cậu đã nói. Vậy nên tôi sẽ thử một lần xem sao. Cậu có bất kỳ phàn nàn nào không?"
"..."
Một tiếng nghiến răng nhỏ phát ra từ Yoogeun.
"Tại sao? Cậu thậm chí không thể guiding cho ai khác ngoài Woo Shinjae nữa à? Cái lỗ của cậu dành riêng cho tên khốn đó?"
"Đừng nói như vậy."
Thật may mắn khi mắt của Yoogeun đã được che đi. Để anh không phải nhìn thấy đôi mắt luôn luôn sáng lên bất cứ khi nào cậu nghe thấy tên Woo Shinjae.
"Đối với em, em không quan tâm liệu hyung có muốn tưởng tượng em là Chỉ huy trưởng hay không. Ừm, bây giờ nghĩ lại, chuyện đó thậm chí còn kích thích hơn."
"Đừng nghe tên tâm thần đó nói."
"Vẫn còn tốt hơn một người cũng ngủ lang, bạo lực và ngu ngốc."
"Đã nói xong chưa?"
"Yoogeun hyung, hãy chọn một người đi. Anh nghĩ ai trong bọn em có thể đụ anh sướng hơn?"
Heesoo ấn mạnh, giữ chặt dương vật của anh trong tay.
"Em sẽ không thả ra cho đến khi anh trả lời em."
Tay cậu ta bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh hơn. Một đôi tay khác hơi nâng người anh lên. Hai chân anh bị kéo về phía trước. Quần và đồ lót bị cởi bỏ ngay lập tức. Đôi tay vươn ra khỏi bóng tối như những chiếc gai.
"Hức! Hự ..... ưm."
Chan giật sợi dây chuyền từ cổ Yoogeun, như thể đang kéo dây xích của một con vật nuôi. Anh đỡ lấy cơ thể đang loạng choạng trong vòng tay mình và đè cậu xuống.
"Làm gì đó đi. Phản kháng hoặc chửi bới. Dù cậu làm bất cứ điều gì, nó cũng đỡ buồn tẻ hơn bây giờ."
"..."
Trước sự im lặng của Yoogeun, một ngọn lửa bùng lên từ bên trong. Chan cúi xuống cắn răng nanh vào cái cổ run rẩy trước mặt. Cơ thể Yoogeun khẽ run lên vì cơn đau bất ngờ.
"Chẳng hạn như!"
Một mùi thơm nồng nàn trong miệng anh. Có một mùi máu tanh thoang thoảng lẫn vào. Sự thèm ăn theo bản năng ập đến. Chỉ nếm cái gáy mỏng manh bằng môi là chưa đủ. Anh muốn nhai hết cậu mà không để lại một mẩu xương nào.
Chan vùi đầu vào cổ Yoogeun và kéo chiếc áo phông đang mặc lên. Khi nó không dễ dàng cởi bỏ, anh ta đã xé toạc ra. Anh chỉ nắm lấy vạt áo và kéo một chút, nhưng chiếc áo phông dễ dàng bị xé rách như một tờ giấy. Những dấu vết đã được chú ý ngay cả khi cậu đang mặc quần áo, nhưng khi anh ấy cởi hết ra, nó thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn. Ngay cả Heesoo cũng dừng tay lại.
"Joo Taein đã làm điều này à?"
"..."
"Tôi không cần Guide? Ha. Thật nhảm nhí."
Sự mỉa mai trong lời nói tuôn ra cùng với sự thù địch. Không có một nụ cười nào được tìm thấy trên khuôn mặt cau có của anh ấy. Bây giờ quá dễ dàng để gọi thẳng tên người khác, bất chấp chức danh.
"Trao trái tim cậu cho Woo Shinjae và trao cơ thể cho Joo Taein. Vậy thì, không còn lại gì dành cho tôi phải không? Hãy khóc dễ thương một chút cho tôi xem nào. Hãy để tôi cảm nhận năng lực guiding tuyệt vời của cậu. Tất cả chúng ta đều sẽ chết sớm thôi, vậy nên tất cả những chuyện này dù sao cũng sẽ trở nên vô ích, hm?"
Đó là thông tin quá mới mẻ mà cậu không thể lờ đi. Cơ thể Yoogeun, vốn chỉ âm thầm chịu đựng từ nãy đến giờ, trong phút chốc đã bị rút cạn sức lực.
"Cậu có biết mấy ngày gần đây chúng tôi đã làm những gì ở bên ngoài không?"
"...Gì?"
"Em đoán là Chỉ huy trưởng vẫn chưa nói cho anh biết."
Heesoo đặt cằm lên vai Yoogeun và thì thầm. Cậu ta lại di chuyển hai tay, nhẹ nhàng vuốt ve vật thể của Yoogeun để thêm cương cứng.
"Mọi chuyện sẽ sớm kết thúc. Dù bằng cách này hay cách khác."
Trái tim cậu như rơi xuống tận cùng. Sự lo lắng mà cậu mơ hồ cảm nhận trong vài tuần qua đã trở thành hiện thực với câu trả lời của Heesoo. Ngay từ lần đầu tiên đặt chân đến Erewhon, ngay từ khi chấp nhận lời đề nghị điên rồ của Shinjae, cậu đã chuẩn bị tinh thần ở một mức độ nào đó. Nhưng khi thực sự nghe thấy thì lại hoàn toàn khác.
"Anh biết không, hyung. Hiện tại em thực sự rất mệt mỏi. Số lượng guide em đổi đã lên ba con số, em lướt mạng và thử rất nhiều sở thích... nhưng tất cả đều không có gì thú vị cả. Tất nhiên, Yoogeun hyung của chúng ta thực sự rất dễ thương và hài hước, vì vậy anh là ngoại lệ."
Heesoo cười và dụi má vào Yoogeun như một chú cún con tỏ ra đáng yêu.
"Từ khi còn nhỏ, em đã nghe mọi người nói rằng em giống một con quái vật hơn là một con người, nhưng bây giờ những cánh cổng giống như nơi ở của em hơn. Chẳng phải nên nhốt quái vật vào trong hang ổ của quái vật hay sao?"
"..."
"Em nghĩ rằng sẽ rất vui khi chiến đấu và chết trong Hố. Thành thật mà nói, sống thật lâu và chết với gia đình, điều đó không hợp với em cho lắm, phải không? Ngay từ đầu, em thậm chí còn không có gia đình để làm điều đó."
Chan nắm lấy mắt cá chân của Yoogeun, tách chúng ra và nói thêm.
"Nó chỉ là một cuộc sống vô giá trị. Kiên nhẫn đi. Chỉ còn vài ngày để chúng ta làm những việc như thế này nữa thôi."
Tại sao? Tại sao họ lại thản nhiên dự đoán về cái chết của chính mình như thể không có chuyện gì? Những kẻ chưa bao giờ chớp mắt lấy một lần cho dù Yoogeun có chống cự và đấu tranh để tồn tại thế nào đi chăng nữa,...
Khi cậu sững sờ lắng nghe họ, đôi môi của Yoogeun từ từ bắt đầu run rẩy. Một hòn đá được nung nóng bởi lửa dường như đã chặn ngay giữa hố dạ dày. Cơn thịnh nộ sôi sục trong trái tim cậu và trào ra bên ngoài. Mục tiêu của nỗi tức giận và sát khí của cậu không rõ ràng. Sự căm ghét bộc phát, hướng tới một thứ gì đó khổng lồ mà cậu không biết phải làm thế nào để chiến đấu.
Yoogeun ghét Erewhon. Cậu ghét mọi thứ xung quanh mình. Nhưng ai là người đã đưa cậu vào tình huống khủng khiếp này? Điều gì đã khiến họ thành ra như thế này? Heesung, người đã gây ra cơn cuồng nộ? Woo Shinjae, người đề xuất hợp đồng? Các thành viên Đội 1 Erewhon, những kẻ đã hành hung và lạm dụng cậu? Thiếu tá Jung Changhyuk, kẻ đã bắt cóc và đưa cậu vào Mazzaroth? Chuẩn tướng Woo Sungyeon, người đã thực hiện các thí nghiệm sinh học, hay ... một ai đó khác?
Cậu hất tay Heesoo ra, người vẫn đang giữ chặt cậu bằng cách vặn ngược cánh tay ra sau lưng. Đáng ngạc nhiên là Heesoo dễ dàng buông ra. Cậu vươn bàn tay run rẩy ra ngoài không trung. Như thể đang tìm kiếm một thứ gì đó vô hình, như thể đang gọi một ai đó không có mặt ở đây. Thay vào đó, những đầu ngón tay mù quáng của cậu lại vướng vào vạt áo phông phía trước của Chan. Cậu dùng hết sức túm chặt lấy nó và Chan đã bị kéo theo về phía cậu. Một nụ cười cay đắng nhàn nhạt lan tỏa trên khuôn mặt vô cảm của cậu.
Sau đó không có cuộc trò chuyện nào nữa. Yoogeun, Chan và cả Heesoo đều im lặng một cách kì lạ. Chỉ có lại ba hơi thở thô ráp đan xen trong không khí. Những con quái thú lao vào cậu từ phía trước và sau lưng. Họ vồ vập, cắn xé, cào cấu nhau không chút do dự như muốn bị hủy hoại cùng nhau.