"Chỉ huy trưởng, haa ..... dừng lại."
Lần này anh ấy đã nghe rõ. Cậu ta đang gọi tên người đàn ông đó, không phải người đang ở trước mặt mình. Những kiềm chế hòa lẫn với dục vọng phức tạp ẩn dưới lớp vỏ bọc ngay lập tức biến mất khỏi khuôn mặt Taein.
Anh ấy biết. Anh không xứng đáng với bất cứ thứ gì, kể cả Guide trước mặt. Đó là lẽ dĩ nhiên, vì anh đã phạm phải tội lỗi không bao giờ có thể rửa sạch bằng bàn tay bẩn thỉu của chính mình. Vậy thứ cảm xúc đang nhanh chóng trỗi dậy này là gì mặc dù anh đã thừa biết điều đó? Phải, đây cũng có thể là phần tiếp nối của tội lỗi xấu xa và sản phẩm của sự điên rồ. Cho dù anh ta tự ngược đãi và khắc nghiệt với bản thân đến mức nào, tội lỗi sẽ không bao giờ xóa bỏ được. Khoảnh khắc rút ra kết luận đó, sự bốc đồng đã chiếm lấy toàn bộ lý trí anh.
Taein thả lỏng cánh tay đang đặt cạnh đầu Yoogeun. Ngã xuống người cậu, anh lại áp môi họ vào nhau. Khi sức nặng đè lên người, Yoogeun há miệng thở hổn hển. Một nụ hôn chắc chắn là thô bạo hơn so với trước. Anh ấy thậm chí còn không buông Yoogeun ra, khi cậu rõ ràng không thể thở được. Anh ôm cổ cậu và nghiêng đầu sang một bên. Trên gối, tóc họ xõa rối tung và tấm ga trải giường được ủi kỹ đã nhàu nát. Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp trong căn phòng yên tĩnh.
"Cậu đang nhầm tôi với người đó, hay ... cậu muốn tin vào điều đó?"
Môi họ quấn quýt lấy nhau gần như không thể rời ra hòa với những âm thanh tục tĩu.
"Tôi không thể, thở, không được nữa..."
"Cậu cũng cùng anh ta uống rượu sao? Cậu đã ngủ với hắn bất cứ khi nào bị mất ngủ à?"
"A! Chờ chút."
"Anh ta hẳn đã ra lệnh cho cậu tìm một người thay thế khi cậu bị bỏ lại một mình."
"Tôi không muốn cởi quần áo..."
"Hm?"
"Cái chăn, lạnh quá."
"Là vậy sao?"
Taein hờ hững đáp lại những lời lảm nhảm khi say rượu của Yoogeun và nhẹ nhàng chơi đùa với những ngón tay của cậu. Tuy nói không muốn cởi nhưng khi anh vén gấu áo phông lên, Yoogeun ngoan ngoãn giơ cánh tay lên và hợp tác. Ngay từ đầu cậu ấy thậm chí còn không mặc nhiều quần áo trên người. Áo phông ngắn tay rộng rãi, quần thể thao và quần lót. Cậu ấy đã khỏa thân trong nháy mắt.
"Dang rộng chân ra."
Taein ra lệnh và nâng người lên, cởi áo phông ra. Dù có nghe thấy lời anh nói hay không, Yoogeun cũng không phản ứng gì. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào cơ thể cường tráng đang phơi bày trước mặt với đôi mắt khép hờ. Có một số vết cắt gần chiếc cổ rắn chắc và trên bộ ngực trần tuyệt đẹp của anh. Những vết cào tàn nhẫn bằng móng tay kéo dài trên da thịt. Những vết thương chưa lành đã đỏ ửng và gồ ghề, khiến chúng trông càng khủng khiếp hơn.
Chuyện này thường xuyên xảy ra khi anh gặp ác mộng trong quá khứ, hoặc khi tác dụng phụ quá nghiêm trọng. Bị mắc kẹt trong những giấc mơ, Taein sẽ tự thắt cổ mình và xé toạc da thịt, để tự ngược đãi chính mình. Anh không muốn cậu ấy chứng kiến cảnh tượng gớm ghiếc này. Anh bị cuốn đi bởi những dục vọng và quên mất nó.
"..."
Taein thở dài và nắm lấy mắt cá chân phải của Yoogeun và nâng nó lên. Háng cậu dễ dàng được mở rộng. Dương vật, bìu và đáy chậu từ từ chuyển sang màu đỏ đã lộ ra trước mặt anh. Yoogeun cắn môi dưới. Ngay cả khi đầu óc rối bời, cậu cũng cảm thấy hơi xấu hổ về thân dưới của mình đang lộ ra mà không có một mảnh vải trên người. Cậu áp hai đùi vào nhau và lấy tay che đi bộ phận sinh dục.
"Đừng che lại như thế."
"..."
"Tôi đã nói là dang rộng ra."
Yoogeun chỉ lắc đầu và không di chuyển. Cậu ta đủ táo bạo để trở nên cứng đầu sau khi gọi tên một người đàn ông khác trước mặt anh mà không sợ hãi. Anh phải trừng phạt cậu ấy bao nhiêu lần nữa đây? Môi Taein cứng lại. Chát! Một cảm giác nóng bỏng nhức nhối lan tỏa khắp mông cậu.
"Ah hức!"
Anh tét mông Yoogeun với đôi tay thả lỏng, nên cậu sẽ không bị thương ngoại trừ phát ra âm thanh lớn. Tuy nhiên, điều đó làm Yoogeun bất ngờ, cuối cùng cũng thả lỏng đùi và chậm rãi bỏ tay ra. Ánh mắt phẫn uất dưới hàng mi nhỏ bé run rẩy của cậu hướng về phía Taein. Ánh nhìn ấy chỉ khiến anh không thể kìm nén thêm nữa.
Anh kẹp eo cậu vào giữa hai chân đang mở rộng của mình và ấn ngón tay lên môi Yoogeun. Những ngón tay dài, thanh mảnh trượt vào và cào xước niêm mạc mềm mại không thương tiếc.
"Hức, khụ, hức ..."
Nếu như Taein mất tự chủ một chút, năng lực của anh sẽ được kích hoạt và ăn mòn toàn bộ đường thở của Yoogeun. Kể từ khi anh chọc vào miệng Yoogeun để lau sạch sữa dính trên găng tay, không, thực ra, anh ấy đã muốn làm điều này từ lâu hơn thế.
Anh cẩn trọng hết mức, cảm nhận xung quanh làn da mềm mại ẩm ướt. Mọi giác quan của anh đều tập trung vào đầu ngón tay. Đôi khi, quả táo Adam của Yoogeun co giật vì khổ sở nuốt xuống nước bọt đọng lại trên lưỡi. Các khớp ngón tay của anh bị siết chặt hết lần này đến lần khác. Nếu anh cũng ấn dương vật của mình vào bên trong đó thì liệu có cảm nhận được cơn choáng váng như này không?
Sau khi vuốt ve và khuấy đảo vòm miệng, anh lại rút ngón tay ra. Cả ngón tay đầu ướt đẫm và trơn bóng. Anh hơi xòe ngón trỏ và ngón giữa để kiểm tra xem sợi chỉ trong suốt có bị chảy xuống không, rồi ngay lập tức đút thẳng vào bên dưới cậu.
"Ah!"
Bên trong chật hẹp kẹp chặt lấy ngón tay anh. Yoogeun lại giật mình và khép hai đùi vào nhau. Taein nắm lấy hông và cố định cậu tại chỗ, banh rộng mông ra. Lối vào đỏ hồng cuối cùng đã lộ ra. Không có kỹ thuật đặc biệt nào trong các động tác của Taein. Anh sẽ rút hết ngón tay ra cho đến khi chỉ còn móng tay, rồi lại đút vào cho đến khi các khớp gồ lên trên mu bàn tay chèn chặt trong lỗ. Với các cử động lặp đi lặp lại, các tĩnh mạch nổi lên trên cẳng tay và cơ bắp anh căng ra mạnh mẽ.
"Ở yên đó."
Các ngón chân của Yoogeun co quắp lại trước áp lực không thể trốn thoát từ bên dưới. Bàn tay của Taein, tất nhiên rất to, phù hợp với vóc dáng của anh ấy. Chỉ những ngón tay thôi đã quá sức chịu đựng.
"Hức, eu, ah! Ưmm."
"Cậu vẫn nhầm tôi với Woo Shinjae?"
Cái tên thoát ra khỏi miệng mà không có kính ngữ nghe thật xa lạ. Giọng điệu thờ ơ, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự thù địch không thể chối cãi. Yoogeun lắc đầu nguầy nguậy.
"Không, không....."
"Không? Vậy là cậu cứ dễ dàng dạng chân ra với người khác ngay cả khi họ không phải là Woo Shinjae à?"
Cảm xúc ghen tuông xấu xí đã bị bại lộ một cách trắng trợn. Yoogeun lúc này đang say khướt và mất trí, nhưng nếu sau khi tỉnh táo nhớ lại điều này, chắc chắn cậu ấy sẽ khinh thường anh.
"G, ui, ding."
Yoogeun lắp bắp và đưa tay chạm vào những vết thương trên ngực anh.
"Guiding, tôi phải làm điều đó. Chỉ có cách ấy... Tôi mới hữu ích."
Tuy nhiên, tay của Yoogeun không thể chạm tới anh. Taein dùng một tay nắm lấy cả hai cổ tay của cậu và ấn trở lại giường. Taein cúi xuống, gương mặt cuối cùng cũng ngược sáng, giấu đi vẻ mặt khó hiểu. Taein nghiến răng lẩm bẩm.
"..... Tôi không nên đưa cậu đến đây."
Anh ngồi dậy mà không cho Yoogeun thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của mình. Vị trí bị đảo ngược và Yoogeun được đặt lên trên Taein, người đang nằm ngửa dưới giường. Một côn thịt cương cứng, nặng trĩu từ bên dưới áp sát vào mông cậu.
Anh nắm lấy eo Yoogeun và hơi nâng cậu lên để dương vật của anh dựng đứng. Anh mù quáng ấn vật cương cứng của mình vào cái lỗ và thúc mạnh. Yoogeun nghẹn thở và siết chặt khi quy đầu nặng nề từ từ chèn lối vào của cậu.
"Đút nó vào và cố gắng tự di chuyển đi."
"Hức .... ưm..."
"Đó là guiding, tôi cũng phải giúp cậu làm à? Cậu đã học được gì sau bao nhiêu lần làm chuyện đó?"
Yoogeun từ từ ngồi xuống, dang rộng hai chân. Hai tay bị Taein nắm chặt khiến cậu không thể di chuyển. Do có trọng lượng đè xuống nên dương vật anh trượt vào từng chút một mà cậu không thể làm gì được. Yoogeun cố gắng nâng hông và đùi lên, nhưng vô ích. Cái lỗ nóng đỏ và nhóp nhép, nuốt trọn côn thịt một cách sung sướng thay vì đẩy nó ra.
"Ưm! Hức, ah."
Yoogeun lắc đầu co giật. Mồ hôi chảy dài trên mái tóc đen nhỏ xuống ướt cả bụng dưới của Taein. Dương vật, đang nhẹ nhàng chui vào vách trong mềm mại của Yoogeun, bị mắc kẹt khi hai bức tường đột nhiên thu hẹp.
"A, ahah! Cái đó, dừng lại, không thể vào thêm nữa ..."
Taein hít một hơi. Những thớ thịt nhóp nhép mềm mại đang kẹp chặt lấy dương vật anh như thể bị hút vào. Anh nâng hông dậy khỏi giường, hơi rút vật thể ra rồi thúc ngược vào trong. Côn thịt nặng trĩu xuyên qua chỗ hẹp rồi đâm vào tận cùng.
"Áaaa!"
Một cơn rùng mình thấu xương được ngụy trang dưới nỗi đau đớn lan tỏa khắp cơ thể cậu. Yoogeun nhấc mông lên để giảm bớt áp lực ở bụng dưới, rút ra một nửa thứ đang bị kẹp chặt bên trong. Bắp thịt bên trong đùi cậu co rút và run rẩy. Tuy nhiên, cậu ấy không thể duy trì mãi tư thế khó xử này, không ngồi cũng không đứng. Được một lúc, sức lực trong người cậu yếu dần đi và tự nhiên trượt xuống trở lại, vật thể đang cương cứng lại tách cậu một lần nữa.
".... Hức, hự, ưm."
Khi Yoogeun không có dấu hiệu cử động trong một thời gian dài với dương vật đã chèn khít vào bên trong, Taein lại đưa tay lên. Chát, một âm thanh cộc lốc phát ra từ làn da ướt đẫm mồ hôi và bên trong Yoogeun thắt lại như thể bị giật mình. Cặp mông của Yoogeun bị bàn tay to lớn tét vào nhanh chóng đỏ ửng.
Yoogeun nuốt một tiếng rên rỉ đau đớn và bắt đầu nửa tự nguyện di chuyển cơ thể. Khi cậu chậm rãi tự đụ mình trên dương vật của Taein, cậu cảm thấy như thể tất cả những nơi chưa từng có ai chạm đến đều bị sượt qua và thúc vào. Cái lỗ nuốt trọn dương vật rồi nhả ra, bắt đầu cảm thấy tê rát, nhưng cơ thể cậu không ngừng di chuyển, không, cậu ấy không thể ngừng di chuyển.
Taein bắt đầu đẩy mạnh từ bên dưới, điều chỉnh theo nhịp độ của mình. Yoogeun vội vàng nuốt một tiếng rên rỉ lớn thảm thiết gần như bật ra khỏi môi. Cậu loạng choạng vì những chuyển động đột ngột của Taein đã làm rối loạn nhịp độ của cậu. Con cặc đang thúc mạnh vào bên trong như muốn nghiền nát và đụ vào những nơi mà cậu không thể tưởng tượng được.
"Làm, ơn, chờ chút, hức, ah!"
Bên trong cậu căng đầy. Yoogeun hổn hển như tắt thở, cơ thể chuyển động lên xuống phối hợp theo nhịp độ tàn bạo của Taein. Hai cổ tay bị Taein túm chặt cọ vào nhau và những dấu tay hằn đỏ ửng trên làn da non nớt của cậu, nhưng dường như cả hai người đều không nhận ra.
"Ah, ah, ahah! Hức, ha ưm..."
Yoogeun nghiến răng và cúi đầu. Xương hàm và chiếc cổ mảnh mai lộ rõ dưới mái tóc rối bù trở nên căng cứng. Vách trong ướt nóng điên cuồng siết chặt con cặc đang nhói lên và đụ cậu không ngừng. Và ngay sau đó, tinh dịch trào ra khỏi vật thể của cậu.
Taein lấy tay lau sạch chất lỏng dính trên bụng và ngực. Chất nhờn đặc quánh chảy xuống kẽ tay. Đáng lẽ ra đó là một cảnh tượng bẩn thỉu đối với anh ấy, nhưng một ngọn lửa đã bùng lên sau mắt anh ngay lập tức. Khoái cảm mà không một loại ma túy hay một loại rượu nào có thể thỏa mãn được đã tuôn trào và cuốn anh đi.
Anh chợt nhận ra. Những thứ như thế này là guiding. Dễ dàng hiểu được tại sao Woo Shinjae, không, không chỉ anh ta, mà còn vô số Người Thức Tỉnh trên thế giới này bám víu vào Guide. Thực ra, anh không muốn biết. Anh đã từng nghĩ rằng thà chết còn hơn là bám lấy một kẻ căm ghét mình để cầu xin hơi ấm.
Taein buông bàn tay đang túm lấy cổ tay Yoogeun và nắm chặt lấy eo cậu. Ôm chặt cậu ấy để không bị xô đẩy bởi động tác thô bạo. Bạch! Anh dùng hết sức dập mạnh cậu xuống, vùi sâu đến lút cán. Cao trào bùng lên như vụ nổ, thúc sâu vào những bức tường bỏng rát xung quanh dương vật.
"..."
Yoogeun run rẩy đáng thương trong vòng tay anh, miệng há hốc vì bị kích thích quá mức. Cuối cùng thì anh cũng lên đỉnh, bắn trào mọi thứ vào bên trong sức nóng ẩm ướt của Yoogeun. Chúng phun vào tận sâu thành trong co thắt và run rẩy, rồi chảy ngược xuống, làm ướt cả quy đầu vẫn còn nặng trĩu. Yoogeun chắc hẳn cũng cảm nhận được điều đó, đùi cậu liên tục run lên và những tiếng rên rỉ cứa qua tai anh.
Ngay cả khi đã lên đỉnh xong, Yoogeun ngồi yên trên người anh một lúc với cái lỗ vẫn kẹp chặt lấy dương vật và rên rỉ theo từng cơn run rẩy. Sau đó, cậu gục xuống ngực Taein như một con rối bị đứt dây.
"Hức, ưm..."
Taein vòng tay qua người cậu, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thon thả, gặm cắn vùng gáy, vành tai và gò má ửng hồng. Tinh dịch anh ấy đã xuất, rỉ xuống bên dưới. Yoogeun liên tục phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ xíu qua cổ họng, nhưng dường như cậu không thể tỉnh lại.
Sau khi thúc thêm vài lần nữa vào bức tường ẩm ướt bên trong, dục vọng cháy bỏng giảm dần. Guide đã bất tỉnh. Chuyện này khác gì như làm tình với thi thể? Anh cảm thấy bản thân mình giống con quái thú với ánh mắt chuyển sang kì động dục. Nỗi ghê tởm dâng trào lên. Anh thở ra một hơi dài rồi từ từ rút dương vật ra. Anh phớt lờ đi côn thịt vẫn cương cứng như đá ngay cả khi đã lên đỉnh.
Anh liếc xuống Yoogeun, người đang nằm trên ngực. Đó là một khuôn mặt đáng thương với tất cả các lớp phòng vệ đã bị xé bỏ. Khi anh vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi và lắng nghe cẩn thận, anh có thể nghe thấy tiếng cậu đang thở đều. Không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy ngủ thiếp đi ngay lập tức, đặc biệt là sau một cuộc ân ái say khướt mãnh liệt.
Yoogeun đã bị hủy hoại. Không cần phải nói rằng chính cả đội đã phá hủy cậu ấy. Tuy nhiên, đồng thời, Đội 1 cũng tự hủy hoại chính mình. Dù thế nào thì họ cũng không thể quay ngược lại thời điểm không có Yoogeun trong cuộc đời họ. Mối quan hệ này là vô ích. Không chỉ vô ích, nó còn nguy hiểm chết người. Họ phải từ bỏ trước khi tất cả bị hủy hoại hoàn toàn. Đó sẽ là sự ưu ái cuối cùng và tốt nhất mà anh ấy có thể dành cho Yoogeun. Nhưng khi nào và như thế nào?
"Guide Baek Yoogeun."
"..."
"Tấm danh thiếp mà cậu nhận được..."
Anh ấy đã nói ra, nhưng sau đó bỏ đi. Sẽ vô ích nếu nói chuyện với một người đang ngủ say không biết trời đất. Bây giờ không phải là lúc thích hợp. Taein ngồi dậy, mím môi. Anh phải dọn dẹp cái bàn bừa bộn, tắm rửa một lần nữa rồi bắt đầu công việc của ngày mới. Và Guide đang ngủ trên giường của mình.