Cánh cửa mở ra. Sau một chút do dự, Yoogeun bước vào phòng. Cậu chỉ lơ đãng gật đầu trước lời mời của Taein, nhưng cậu không biết bằng cách nào mà mình đã đến được đây. Ngoại trừ phòng Tổng thống của Shinjae, nơi được sử dụng như phòng họp và văn phòng chung, Yoogeun chưa bao giờ đến phòng của bất kỳ ai khác. Vì Taein, Chan và Heesoo sẽ chỉ đến thăm Yoogeun bất cứ khi nào họ muốn hoặc có việc.
Phòng của Taein không quá khác biệt so với phòng của Yoogeun. Nó thậm chí còn hẹp hơn một chút. Khi trở thành Phó chỉ huy trưởng của Erewhon, lẽ ra anh có thể có nhiều phòng riêng sang trọng tùy thích, nhưng có lẽ anh ấy không muốn chăng?
Điểm khác biệt rõ ràng là một xấp giấy tờ và các thiết bị điện tử được bày ngay ngắn trên bàn làm việc. Shinjae chỉ nhận các báo cáo bằng điện tử, trong khi một số cơ quan chính phủ, bao gồm cả Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, vẫn ưu tiên thủ tục giấy tờ hơn. Công việc của Taein là phối hợp giữa truyền thống và kĩ thuật số hiện đại.
Chiếc giường không có dấu hiệu được sử dụng thường xuyên và chỉ có công việc ở khắp nơi. Thậm chí không có bất kì vật dụng trang trí thông thường nào. Đó thực sự là một không gian vô hồn. Nếu căn phòng của Shinjae trông như ngôi nhà kiểu mẫu trên tạp chí nội thất, thì có thể nói nơi đây chỉ là một văn phòng với một chiếc giường.
"Ngồi xuống đi."
Taein vừa nói vừa đi về phía tủ lạnh mà không thèm liếc nhìn Yoogeun. Yoogeun lặng lẽ ngồi xuống bàn. Ngay sau đó Taein đã trở lại. Anh cầm một chai rượu trong tay và một khay đựng đồ ăn nhẹ đơn giản như pho mát và bánh quy giòn.
Anh ấy không bao giờ có bất kỳ món ăn phụ nào khi uống rượu một mình. Lý do anh ấy uống chỉ là vì anh cần rượu, chứ không phải hương vị hay bầu không khí. Anh không bao giờ cảm thấy cần thiết phải ăn kèm các loại thực phẩm khác. Tuy nhiên, đồ ăn vặt trong tay anh là do Heesoo, người từng đến đây chơi, đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy tủ lạnh trống rỗng đến thảm hại, rồi sắp xếp lại một cách đa dạng. Taein nghĩ rằng với tốc độ này thì sẽ phải vứt hết đống đồ ăn vặt đi, vì dù sao anh cũng hầu như không đụng đến, nhưng anh lại không ngờ rằng chúng sẽ được sử dụng theo cách này.
"Nếu cậu uống rượu với một cái bụng đói thì sẽ bị khó chịu đấy."
"Từ khi nào Phó chỉ huy lại quan tâm đến sức khỏe bụng dạ của tôi vậy?"
Yoogeun phản bác, đưa tay xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của mình. Chiếc lưỡi sắc bén của cậu vẫn còn hoạt động tốt.
"Nếu cậu muốn tôi rạch một lỗ trong cổ họng cậu, luồn ống qua đó và bơm thuốc xuống cho cơn đau dạ dày của cậu."
"..."
"Chẳng phải cậu đã học được bài học sau khi bị vậy một lần hay sao? Guide càng ít quan tâm đến sức khỏe của mình, tôi càng phải làm nhiều việc hơn."
"Chỉ huy trưởng đã ra lệnh cho anh sao? Phải chăm sóc sức khỏe cho tôi."
Taein, người đang rót rượu vào hai chiếc ly, ngước nhìn cậu. Guide muốn nghe câu trả lời nào? Yoogeun sẽ phản ứng như thế nào nếu Taein nói rằng anh chỉ muốn mở miệng cậu và lấp đầy nó hết lần này đến lần khác ngay cả khi không có lệnh của Shinjae?
Thay vì trả lời, Taein đẩy một ly đầy rượu vang đến trước mặt Yoogeun. Sau đó, anh lấy ly của mình và đổ bột trắng vào đó. Động tác được thực hiện máy móc và khéo léo giống như một bartender pha chế cocktail theo công thức.
"Đó là..."
"Tôi không đổ vào ly của cậu đâu nên đừng lo lắng."
"Đó là gì vậy?"
"Một loại ma túy làm cho những kẻ như tôi say xỉn."
Taein thờ ơ đáp lại, lắc ly cho đến khi toàn bộ bột trắng tan ra và biến mất. Không có gì để giải thích thêm. Đó là loại ma túy được gói trong thuốc lá mà Taein và Shinjae thường hút khi rảnh rỗi. Anh ấy phải dùng đến thứ này vì anh sẽ không say ngay cả khi đổ loại rượu mạnh nhất vào dạ dày mà không cần pha loãng.
Cả hai lặng lẽ nâng ly và nhâm nhi. Không có tiếng cốc chúc tụng hay tiếng lách cách nào. Bầu không khí xa cách như thể hai người xa lạ đang cùng nhau uống rượu.
Nó khiến anh nhớ lại lần đầu tiên anh đưa Yoogeun đến Erewhon. Vào thời điểm đó, Yoogeun đã phản ứng dữ dội chỉ sau một ngụm thuốc lá mà Shinjae đưa cho cậu. Giống như một con thú hoang bị bắt và cưỡng bức lôi vào trong, cậu cực kỳ cảnh giác với mọi thứ và với mọi người xung quanh, thậm chí còn bỏ cả ăn uống.
Nhưng bây giờ thì sao? Cậu ngoan ngoãn đi theo đến tận phòng của Taein và hiện tại đang uống cạn ly rượu mà anh đưa cho. Là do Yoogeun đã thích nghi với môi trường này hay là do cậu đã bị hủy hoại? Anh có thể cá rằng cậu ấy hoàn toàn không còn như trước đây.
"..."
Sau khi nhấp một ngụm rượu, lông mày Yoogeun hơi nhíu lại. Nghĩ rằng một người ăn uống tốt dù được cho bất kể thứ gì cũng sẽ phản ứng như vậy .....
Taein đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó anh lại mở cửa tủ lạnh và mang ra một lọ mứt quýt. Mứt cũng do Heesoo tự làm, nếu ăn kèm với bánh quy giòn có thể làm giảm vị đắng ở một mức độ nào đó. Anh ấy đã đạt đến chức vụ đáng được tôn trọng ở độ tuổi này, vậy mà bây giờ anh ta lại ngồi ở đây, tổ chức một bữa tiệc rượu cho một Guide trẻ tuổi hơn nhiều. Số phận nghiệt ngã này là gì đây?
Mặc dù bánh quy giòn và mứt ngọt được đặt trước mặt, Yoogeun vẫn hơi do dự. Bất kể cậu có thẳng thừng như thế nào đi chăng nữa thì cũng khá khó xử khi nhâm nhi đồ ăn vặt trước mặt người đàn ông chỉ đang nhấm nháp chút rượu và nhìn chằm chằm vào cậu như một bức tượng gỗ. Tuy nhiên, sau khi nhận được ánh mắt im lặng đến nhức nhối của Taein, cậu miễn cưỡng mở nắp hộp mứt.
"Tôi, cái này."
Với một tay cần nắp lọ mứt và tay kia cầm một chiếc bánh quy giòn, Yoogeun lại do dự.
"Tôi nên lấy nó bằng cái gì?"
"..."
Taein thở dài như một thói quen, cầm một con dao cắt bơ bằng bạc và cho thật nhiều mứt vào chiếc bánh quy giòn. Baek Yoogeun luôn hành động như thể cậu ấy đã trải qua mọi khó khăn trong cuộc sống, nhưng những lúc như thế này, cậu lại trông như một đứa trẻ. Đó có thể là lý do tại sao Taein không thể ngừng chăm sóc cậu ấy mặc dù anh biết tất cả chỉ là ảo tưởng.
Sau đó, chỉ có sự im lặng trong một thời gian dài. Khi đang nhấm nháp rượu với bánh quy giòn phủ mứt quýt chua ngọt, Yoogeun đột nhiên mở miệng.
"Tại sao anh lại làm tất cả những điều này, Phó chỉ huy trưởng?"
Đó là một câu hỏi ngẫu nhiên. Nghe thấy giọng nói mệt mỏi và hoàn toàn rút hết những lời độc địa, anh không nghĩ cậu ấy đang khơi mào một cuộc chiến.
"Anh không thích tôi nhiều đến vậy, nhưng anh luôn chăm sóc tôi và anh ghét sử dụng năng lực của mình để chiến đấu với dị nhân ..... Có lý do gì mà anh lại làm như vậy?"
"Bởi vì tôi muốn chết."
Nếu là bình thường, anh sẽ không thèm trả lời một câu hỏi phù phiếm như vậy và phớt lờ nó, nhưng có lẽ hôm nay, một góc trái tim của Taein cũng đã thấm đẫm cơn mưa buổi sớm rơi ngoài kia.
"Tôi muốn giết càng nhiều kẻ thù càng tốt, trả giá cho tội lỗi của mình càng nhiều càng tốt và chết càng sớm càng tốt."
Một người em gái chết dưới tay anh, một người mẹ tự tử trong nỗi bàng hoàng mất đi đứa con gái nhỏ, tức là anh cũng đã gián tiếp giết hại mẹ của mình. Bất chấp cái chết của hai người trong tay anh, Taein không phải nhận bất kỳ hình phạt nào. Về mặt pháp lý, anh hoàn toàn vô tội.
Luật pháp của đất nước này luôn luôn thiên vị cho những Người Thức Tỉnh. Thứ hạng càng cao lại càng nhiều quyền lợi. Trụ sở Quản lý Thức tỉnh đã an ủi anh, "Không có gì lạ khi một người cấp cao đã nổi cơn cuồng nộ do đột ngột thức tỉnh, vì vậy đừng quá đau lòng." Nó còn tàn nhẫn hơn hàng vạn lần so với việc bị lên án và gắn cái mác là tội phạm.
Thế là Taein sống mà như đã chết ngày này qua ngày khác kể từ khi thức tỉnh. Bất cứ khi nào dị nhân tắt thở dưới tay anh, bất cứ khi nào anh cố tình quên ăn uống và đẩy bản thân đến cực hạn, anh đều có thể cảm nhận được cái chết mà anh hằng mong đợi đã đến gần từng chút một. Tất nhiên, dù có giết bao nhiêu dị nhân đi chăng nữa thì tội lỗi ấy sẽ không bao giờ biến mất ..... nhưng chẳng phải ít nhất nếu làm vậy, anh cũng giữ được một chút mặt mũi khi đoàn tụ với họ ở thế giới bên kia hay sao?
Taein làm việc như một thợ săn độc lập và chỉ nộp đơn cho những nhiệm vụ nguy hiểm. Anh sẽ lao vào bên trong cánh cổng, bỏ qua tất cả những tiếng la hét xung quanh và hỏi anh ấy rằng "anh muốn chết đấy à?" Những người năng lực độc tố cấp A được chào đón ở bất cứ nơi đâu họ đến. Không thiếu công việc.
Rồi một ngày, một thợ săn cấp S xuất hiện trước mặt anh. Mặc dù mới ngoài hai mươi tuổi nhưng cậu ta đã là một người nổi tiếng, thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông cũng như trong mạng lưới thợ Săn. Anh tự hỏi tại sao một người như vậy lại đích thân đến tìm anh.
Người đàn ông mang khuôn mặt thiên thần đã đề nghị một thỏa thuận với giọng nói ngọt ngào như của ác quỷ. Nắm lấy tay tôi và tôi sẽ để anh chết một cách huy hoàng nhất và đau khổ nhất. Sau đó Taein đã trở thành Phó chỉ huy trưởng của Erewhon.
Không chỉ riêng Taein. Shinjae, Chan và Heesoo. Luôn ôm trong mình sự điên cuồng và đối mặt với cái chết. Những người thân yêu của họ hoặc không bao giờ ở đó ngay từ đầu hoặc không bao giờ được trông thấy. Những thợ săn xung quanh họ chết từ ngày này qua ngày khác, những tác dụng phụ khủng khiếp bám theo triền miên và tất cả các nhiệm vụ họ thực hiện đều là sinh tử. Sẽ rất kì quặc nếu họ không bị mất trí.
Yoogeun, người có mục tiêu là sống một cuộc sống yên bình với anh trai mình trong một ngôi nhà nhỏ sau khi anh ấy hồi phục sức khỏe, sẽ không bao giờ có thể hiểu được họ. Vì lý do đó, anh ấy không nên trao đi trái tim của mình. Với một Guide không biết gì, người vừa căm ghét vừa sợ hãi anh ta.
"Tôi cần tiền trả viện phí để có thể cứu anh trai mình. Đó là lý do tại sao tôi đến đây và cố gắng chịu đựng vì điều đó."
Nhưng Yoogeun quá giống anh ấy. Đến mức anh thậm chí không thể rời mắt khỏi cậu.
"Nhưng ..... nghe có vẻ ngu ngốc khi nói điều này."
Cậu lắp bắp, ôm lấy chiếc ly rỗng bằng cả hai tay. Gò má cậu đỏ đến mức có thể nhìn thấy dưới ánh đèn màu cam. Cậu ấy có phải kiểu người trút hết những lời cất giữ trong lòng khi say xỉn không?
"Tôi cảm thấy gánh nặng của mình quá nặng nề. Không, tôi không nói hyung ấy như một gánh nặng, điều đó. Gánh nặng không phải từ đúng... Tôi không biết phải nói gì..."
"Tôi hiểu. Cậu cứ nói thoải mái."
"Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng ..... thật khổ sở, tôi muốn hyung ..... đó là lý do tại sao, hyung ...."
Cậu đổ rượu đầy ly của mình. Trước khi anh có thể ngăn cậu lại, Yoogeun đã nâng ly và uống một hơi cạn sạch. Cậu lấy mu bàn tay lau khóe miệng rồi hạ tầm mắt xuống.
"Tôi muốn hyung thà chết còn hơn."
Kết thúc câu nói một cách khó khăn, Yoogeun xoa mặt khô ráp. Da cậu nóng như lửa đốt. Cảm giác lòng bàn tay cọ vào mặt như xa xăm.
"Nhưng một lần nữa, tôi ghét bản thân mình vì đã suy nghĩ như vậy. Nếu hyung phát hiện ra, anh ấy sẽ rất thất vọng về tôi phải không? Chúng tôi chỉ có nhau, vậy mà tôi đang có những suy nghĩ như thế này. Tôi chắc chắn anh ấy sẽ hờn dỗi rất lâu. Nhưng tôi cần phải tống khứ những cảm xúc này đi đâu đó, nhưng tôi không giỏi ăn nói và không suy nghĩ được gì, vậy tôi phải làm sao đây..... "
Cúi đầu và không ngừng lẩm bẩm, cơ thể Yoogeun nghiêng sang một bên. Ly rượu nghiêng ngả và đổ tràn vào áo phông của cậu.
"Guide Baek Yoogeun."
Taein vươn tay ra, nhẹ nhàng giữ lấy cằm và đỡ người cậu trở lại để không bị ngã khỏi ghế. Cậu chợt tỉnh táo lại khi cảm nhận chất lỏng lạnh như băng dần thấm qua lớp vải.
"A ... tôi xin lỗi."
Yoogeun vuốt tóc ra sau một cách thô bạo. Đôi mắt cậu đang mở hờ hững. Taein cau mày và huých hộp khăn giấy về phía trước.
"Cậu say à?"
"Không, tôi không say... Tôi không..."
Yoogeun cố gắng trả lời bằng một câu đầy đủ, nhưng lưỡi cứ bị xoắn lại. Ngay sau đó, khi cậu ấy nhận ra rằng mình càng cố gắng thì sẽ chỉ càng khẳng định được lời nói của Taein, cậu đã ngoan ngoãn thú nhận.
"... Tôi nghĩ tôi say rồi."
Taein khoanh tay lại và nhìn Yoogeun cố gắng lau sạch phần rượu bị đổ bằng khăn giấy. Vì say rượu, cậu ấy liên tục làm sai và không thể lau sạch vết rượu đổ, thay vào đó nó còn loang ra khắp mọi nơi. Nếu anh biết rằng Yoogeun có tửu lượng kém thì anh đã không cho cậu uống rượu mạnh. Taein chỉ muốn cậu uống vừa đủ để cảm thấy buồn ngủ, nhưng không hiểu sao, có vẻ như anh sẽ phải dọn dẹp sau một cơn say. Dù sao thì anh ấy thực sự không thể rời mắt đi nơi khác trong vài giây. Một cảm giác khó chịu nhẹ bùng lên.
Taein, người không thể chịu được nữa khi đứng yên nhìn đống hỗn độn, đã chìa tay ra. Đưa khăn giấy cho tôi đi, tôi sẽ lau giúp cậu. Yoogeun, đôi mắt long lanh và không tập trung với gò má ửng đỏ, cũng chậm rãi di chuyển theo chuyển động của anh ấy. Và sau đó ... cậu đặt tay mình vào lòng bàn tay lớn hơn của Taein.
"Cậu đang làm gì..."
Chuyện này là sao? Cái nhíu mày của Taein càng thêm sâu.
"..."
Yoogeun từ từ chớp mắt và đặt tay còn lại vào. Taein nhìn xuống hai bàn tay đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình. Sau đó, nhìn vào khuôn mặt của Yoogeun lần nữa. Yoogeun đang nhìn chằm chằm vào anh, say xỉn một cách vô lý. Với khuôn mặt như một chú cún con, trung thành thực hiện mệnh lệnh, "Tay!"
"Haa..."
Không nên phức tạp chuyện này. Bây giờ Taein thực sự đau đầu đến mức không thể thuyên giảm bằng rượu hoặc ma túy. Nếu anh ấy biết rằng thói quen uống rượu của Guide tệ đến mức này thì ngay từ đầu anh đã chỉ ở trong phòng của mình. Anh nắm chặt lấy hai bàn tay cậu. Cả hai tay của Yoogeun có thể được anh ấy nắm trọn bằng một tay. Taein nhẹ nhàng kéo cậu. Bàn tay, cổ tay gầy guộc bầm tím, vai và mặt lần lượt sát gần anh.
Taein thở ra một hơi ngắn mà anh đã kìm nén từ nãy đến giờ, nghiêng đầu ..... và hôn Yoogeun.
Môi cậu có vị rượu và lạnh lẽo. Tuy nhiên, khi anh luồn lưỡi vào giữa đôi môi đang hé mở yếu ớt của cậu, bên trong là một chiếc lưỡi nóng ẩm. Sức nóng làm tê liệt các giác quan thực tế của anh. Dường như không quan trọng anh đang ở đâu, anh là ai và đang làm gì ngay lúc này.
"Hức, hự."
Yoogeun như bị hụt hơi. Run rẩy như một con thú non bên bờ vực của cái chết. Tư thế có khó chịu không? Cậu ấy không thích góc độ này? Hay cậu cảm thấy ghê tởm khi hôn anh? ...
"Hừ, hự ..... hức."
Anh nhận thấy điều đó hơi muộn. Yoogeun không thể thở được trong suốt thời gian qua. Hai má đỏ bừng và cơ thể run rẩy, cậu chỉ có thể thở hổn hển trong khi cổ họng bị chặn lại bởi lưỡi của Taein.
Anh ấy đang làm gì lúc này vậy? Với một đứa trẻ chỉ say bởi một hoặc hai ly rượu whisky và thậm chí quên việc thở đúng cách. Anh cảm thấy tuyệt vọng và cười thảm hại. Anh không biết điểm xuất phát ở đâu nữa. Anh dứt môi ra. Yoogeun nghẹn ngào hít thở. Phát ra những tiếng thút thít đau đớn, Yoogeun dụi má mình vào lòng bàn tay Taein.
"Cậu đã từng như thế này trước mặt người khác chưa?"
Anh hỏi dù biết người kia đã mất lý trí. Một lần nữa, không có câu trả lời đáp lại. Taein vòng một tay qua vai Yoogeun và quật ngã cậu xuống chiếc giường phía sau. Hình bóng to lớn của anh phủ khắp cơ thể Yoogeun, từ đỉnh đầu đến ngón chân.
Yoogeun đang nằm trên chiếc giường mà Taein ngủ hàng đêm. Có một mùi hương êm dịu bao quanh giống như cậu ấy, quá mát mẻ so với cơ thể đang phát sốt của Yoogeun. Thật biến thái khi biết rằng cậu ấy đang nằm trên đó, làm rối tung tấm ga giường được trải không có một nếp nhăn.
"Guide Baek Yoogeun."
"..."
Đôi mắt của Yoogeun nhìn chằm chằm vào anh một cách vô hồn, không còn sót lại một chút lí trí nào. Mặt khác Taein đã bình tĩnh lại một chút. Cái sự thật rằng anh sẽ không thể quay đầu nếu cứ tiếp tục làm thêm đang lởn vởn trong tâm trí anh như một lời cảnh báo.
Mục đích ban đầu là để Guide đang phàn nàn vì chứng mất ngủ uống rượu vừa phải và đưa cậu vào giấc ngủ. Taein không có ý định làm gì hơn thế. Nếu Yoogeun không đặt tay vào lòng bàn tay anh ngay lập tức, anh đã không hành động như một kẻ có sở thích cưỡng bức một người đang say khướt mất trí và không làm chủ được bản thân. Anh ấy phải dừng lại.
"Giờ cậu buồn ngủ rồi à?"
Anh nâng đầu Yoogeun và đỡ bên dưới bằng gối. Taein ghét nhìn người khác lăn lộn trên giường của mình, nhưng tình huống này anh không còn lựa chọn nào khác. Dù sao thì hôm nay anh ấy cũng sẽ không ngủ nữa, nên anh nghĩ mình sẽ nhường giường cho cậu trong vài giờ rồi nhờ người khác thay ga trải giường sau.
"..... trưởng."
Yoogeun thì thầm điều gì đó. Dưới ánh đèn màu cam, đôi môi ướt át của cậu đặc biệt nổi bật, trông thật ngọt ngào.
"..."
Tay Taein đột nhiên dừng lại. Yoogeun nhấc cổ tay lên và che mắt lại.
"Chỉ huy trưởng, haa ..... dừng lại."
Lần này anh ấy đã nghe rõ. Cậu ta đang gọi tên người đàn ông đó, không phải người đang ở trước mặt mình. Những kiềm chế hòa lẫn với dục vọng phức tạp ẩn dưới lớp vỏ bọc ngay lập tức biến mất khỏi khuôn mặt Taein.