Cánh cửa bật mở kèm theo một tiếng nổ. Hình bóng của một người hiện ra dưới ánh đèn hiu hắt từ hành lang. Trung tướng đặt ly rượu xuống. Ngay trước cả khi Trung Tướng kịp phản ứng, các Esper cấp thấp đã được báo động trước. Hàng chục cặp súng chĩa về phía cửa ra vào.
"Dừng lại!"
"Chúng tôi sẽ bắn nếu anh tiến lại gần."
"Yêu cầu chi viện ngay bây giờ!"
Kẻ đột nhập bước vào, phớt lờ những lời cảnh báo như thể anh không nghe thấy bất cứ điều gì. Trái với suy nghĩ của nhiều người, các Esper không thể dễ dàng bóp cò. Với súng vẫn nhắm vào mục tiêu, họ chỉ di chuyển chầm chậm theo chuyển động của kẻ xâm nhập.
Khi họ bước vào trong căn phòng rộng rãi, bóng dáng của kẻ đột nhập từng chút một lộ ra dưới ánh đèn huỳnh quang. Toàn thân anh ta nhuộm màu đỏ và nồng nặc mùi máu. Một số Esper với các giác quan nhạy cảm đã cau mày vì mùi khó chịu.
Ngoài ra còn có một vật thể lớn nặng nề được anh ta kéo vào bên trong, trông như một con mồi bị bắt và mang tới bởi thợ săn. Tong, tong!!! Với mỗi bước đi của anh, những vệt máu đỏ sẫm được vẽ dọc trên sàn nhà. Các Esper nghẹn ngào khi cuối cùng cũng nhận ra dấu vết của người đồng đội quen thuộc với hình dạng ghê rợn gần giống miếng thịt hơn là con người.
Bất chấp điều đó, kẻ đột nhập ung dung bước vào phòng cứ như thể trạm gác tạm thời ở lối vào sân bay là một đường băng. Anh dừng lại trước mặt Trung tướng. Vai và ngực anh lên xuống theo nhịp thở không ổn định.
"Esper. Luôn chăm chỉ cống hiến hết mình cho chiến thắng của nhân loại."
Anh vuốt mái tóc xám bằng tay không. Có một tia sáng kỳ lạ trong đôi mắt âm u. Trái ngược với vẻ ngoài giống như đồ tể, giọng nói của anh ta nhẹ nhàng và mượt mà đến kỳ quặc. Anh thờ ơ như thể không thể nhìn thấy những khẩu súng đang nhắm vào mình cũng như không nghe thấy những tiếng lách cách của chốt an toàn bị loại bỏ.
"À ..... đây là một món quà. Tôi đã từng làm việc ở đây nên không muốn đến tay không."
Anh như thể chợt nhớ ra và ném người đàn ông bị kéo lê theo xuống trước mặt Trung tướng. Trung tướng nhìn cấp dưới của mình đã gặp số phận thê thảm hơn cả cái chết và bắt gặp ánh mắt của anh ta với một nụ cười. Bây giờ người canh gác lối vào đã thành ra thế này, có vẻ như ông thậm chí không cần phải kiểm tra tình hình ngoài đó.
Ông lờ mờ nghe thấy tiếng gầm rú lạnh sống lưng của một con hổ từ bên ngoài. Phải, Yoon Chan chắc cũng đến. Guide đã bị bắt cóc đi ngay dưới mũi anh ta trong nháy mắt, ông chắc chắn tên đó phải tức xì khói. Sau đó, khả năng rất cao là các thành viên khác của Đội 1 Erewhon cũng ở đây. Rất dễ hiểu. Đây hoàn toàn không phải là một tình huống bất ngờ. Tuy nhiên, thời gian quá nhanh. Ông không nghĩ rằng họ là loại người sẽ vứt bỏ mọi thứ và lao đến đây chỉ vì thiếu mất một Guide. Ông ta đã tính toán sai ở chỗ quái nào vậy?
"Điều gì đưa cậu đến đây? Chỉ huy Woo Shinjae."
Shinjae nở nụ cười thật tươi, giả vờ phủi bàn tay đẫm máu của mình.
"Tôi đến đây để tìm món đồ bị mất của mình."
"Chà. Thật không may, Trụ sở Quản lý Thức tỉnh của chúng tôi không phải là cơ quan nhặt đồ thất lạc hoặc thu thập chúng."
"Dấu vết Guide của tôi đã bị cắt đứt ở đây. Tôi hy vọng đó không phải là những gì tôi đang nghĩ."
"Tôi không chắc cậu đang ám chỉ điều gì."
"Ông đã đem em ấy đến Mazzaroth?"
"Tôi nghĩ sẽ không công bằng nếu cậu là người duy nhất đặt câu hỏi. Hãy để tôi hỏi một câu."
"Chuyện gì?"
"Đó là về Guide Baek Yoogeun."
Sau khi nói ra tên Yoogeun một cách tình cờ, Trung tướng quan sát khuôn mặt của Shinjae như để tìm kiếm phản ứng của anh ấy. Đôi mắt ông lóe lên một tia gian xảo.
"Lý do tại sao cậu lại cố gắng giữ đứa trẻ đó bên mình ... là bởi vì cậu ta là mồi nhử và chìa khóa để bắt Almuten phải không?"
"..."
Thay vì trả lời ngay lập tức, Shinjae hơi nghiêng đầu và mỉm cười. Anh ấy đáng lẽ thể hiện vẻ ngoài hoàn mỹ với nụ cười rạng rỡ như vậy trên khuôn mặt, nhưng với những vết máu loang lổ trên má, anh ta trông vô cùng kỳ quái.
"Tôi nghĩ chuyện này hơi kỳ lạ. Cậu vô cùng yêu Guide đó à? Cậu và tôi đâu phải loại người hành động như thể không thể sống được nếu không có Guide?"
"Tôi không biết tại sao ông lại nghĩ như vậy. Tôi đã yêu Guide Baek Yoogeun ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi thậm chí còn tán tỉnh em ấy nhiệt tình. Nhưng cho đến nay, lần nào tôi cũng bị từ chối phũ phàng."
"Đừng chọc tôi cười. Thật vô nghĩa!"
"Điều gì vô nghĩa? Quá là khôi hài khi thấy một vật thí nghiệm nói về tình yêu à?"
Shinjae thản nhiên bật cười trước những nhận xét tự ti về bản thân. Ngược lại, sắc mặt Trung tướng càng thêm vặn vẹo. Ông ta kìm nén sự không hài lòng và đổi chủ đề.
"Guide Baek Yoogeun đã nói điều này sau sự cố cổng khu liên hợp công nghiệp Seonram-dong. Một dị nhân khổng lồ và mạnh mẽ chưa từng thấy trước đây đã xuất hiện và điều đó khiến anh trai cậu ta nổi cơn cuồng nộ. Tất cả mọi người đều biết điều đó nghĩa là gì. Tôi thậm chí còn không cần phải đánh vần cho cậu. Và rồi Erewhon tuyển cậu ta vào làm ngay sau vụ việc đó. Thời điểm quá hoàn hảo, cậu có nghĩ vậy không?"
"..."
"Tôi thực sự không chắc lắm, nhưng tôi đã nhận ra điều đó khi nhìn thấy cậu chiều chuộng cậu ta ở bệnh viện vào ngày hôm trước. Guide Baek Yoogeun có điều gì đó đặc biệt. Đến mức cậu phải giữ cậu ta bên cạnh mình bằng mọi giá."
Shinjae đã sẵn sàng thừa nhận điều đó.
"Trung tướng nói đúng. Em ấy đặc biệt. Ông sẽ không tìm thấy một Guide như em ấy ở bất kỳ nơi nào khác trên đời này."
"Cậu ta đặc biệt ở điểm nào?"
"Có rất nhiều, nhưng nếu tôi phải chọn một thì..."
"..."
"Em ấy rất dễ thương chăng?"
Trung tướng gần như phun ra những lời chửi rủa không phù hợp với nhân phẩm của người đứng đầu Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Ông ta không biết làm thế nào mà Shinjae lại mặt dày như vậy. Ông nghĩ rằng hắn ta thậm chí dù có bị đâm cũng sẽ không chảy một giọt máu.
"Phải. Tôi đã đưa cậu ta vào Mazzaroth. Dù sao thì cậu cũng sẽ sớm biết thôi."
"Ông thực sự đã làm vậy."
Nụ cười giả dối nhanh chóng biến mất khỏi môi Shinjae. Cả tòa nhà rung chuyển sau đó. Tòa nhà này được lắp đặt đặc biệt ở lối vào để người ta phải đi qua nơi này để tiến vào sân bay. Không thể nào nó có thể rung chuyển dễ dàng như thế. Toàn bộ bức tường xuất hiện một vết nứt ngang lớn, trần nhà sụp xuống một nửa. Các Esper cấp thấp đang bị choáng váng.
"Tránh ra!"
"Hỗ.... hỗ trợ. Yêu cầu hỗ trợ!"
Từ khi nào mà Erewhon Đội 1 lại có thêm thành viên có năng lực bùng nổ vậy? Không, đó là năng lực của người đàn ông đứng trước mặt ông ta. Anh ta ngưng tụ áp lực đến mức tối đa và làm cho toàn bộ không gian bị nghiền nát như thể nổ tung nếu nhìn từ bên ngoài.
Bán kính vài chục mét lập tức trở thành một đống hỗn độn. Không có gì sót lại nguyên vẹn. Chỉ có khu vực nhỏ xung quanh Trung tướng được bao phủ bởi một lớp màng tròn trong suốt. Cái khiên. Đó là năng lực của Trung tướng Bae Cheolsung. Một khả năng giúp ông ta có thể chặn bất kỳ loại sát thương vật lý nào. Ông ta hẳn đã nhanh chóng đặt chiếc khiên quanh người trong khi đám cấp dưới bị thương dưới một tòa nhà đổ nát.
"Vì ông dường như không có ý định trả lại món đồ thất lạc nên tôi sẽ phải vào trong và lấy lại nó."
Shinjae nói, phủi bụi bê tông do bất cẩn rơi trên vai. Sau đó, anh quay lại không chút do dự và đi về phía lối ra gần như chỉ còn là đống tro tàn. Trung tướng nghiến răng nghiến lợi. Nếu cấp bậc của ông ta cao hơn một chút, hoặc chỉ cần ông ta có sức mạnh tấn công hơn là phòng thủ thì ông đã có thể khiến tên đó quỳ gối trước mặt mình.
"Cậu có biết không? Mazzaroth càng ngày càng lớn mạnh."
Bước chân của Shinjae dừng lại. Ngay cả một con muỗi cũng không biết về tình trạng của Mazzaroth dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Trung tướng cảm thấy thắng lợi nho nhỏ.
"Có quá nhiều nhân viên bảo vệ xung quanh nhà chứa máy bay phát điên hoặc chết đi. Kích thước của nhà chứa hiện tại không thể đáp ứng được cánh cổng đang ngày càng lớn mạnh, vì vậy chúng tôi đã phải tiếp tục xây dựng và mở rộng nó hết lần này đến lần khác. Chưa kể đến việc dựng thêm vài lớp bảo vệ và bảo mật nữa cũng không được khả quan."
"..."
"Cậu nghĩ chúng tôi thực sự muốn làm những việc bẩn thỉu như bắt cóc Guide của người khác sao? Cho dù chúng tôi có làm gì đi nữa thì cuối cùng tất cả đều vô ích! Chỉ huy Woo, cậu chả thấy gì khác ngoài việc cậu muốn giết Almuten."
Tiếng hổ gầm không còn nghe thấy nữa. Hoặc là Yoon Chan đã đánh gục tất cả và trở lại hình dạng con người, hoặc các Esper đã chế ngự anh ta và khiến anh mất năng lực chiến đấu. Ông không hy vọng nó là vế sau.
"Cậu muốn làm gì thì làm. Vào trong đó thì cậu làm được gì? Các người sẽ chết cùng nhau ở đó!"
Trung tướng hét vào lưng Shinjae khi anh tiếp tục bước đi. Chiếc ly trên bàn chắc hẳn đã vỡ tan vì chấn động lúc nãy, rượu whisky nhỏ giọt xuống sàn, làm ướt mũi giày của ông ta. Shinjae chỉ để lại vài từ trước khi anh biến mất khỏi tầm mắt ông.
"Ít nhất thì tôi sẽ không chạy trốn mà bỏ lại em ấy phía sau."
--------------------------------------
Yoogeun cố gắng lấy lại ý thức. Cậu nhớ mình đã bị Thiếu tá Jung Changhyuk đẩy vào giữa cánh cửa nhà chứa máy bay. Những lời cầu xin và tiếng la hét hoảng sợ của những Guide kinh hãi đã lấp đầy bóng tối khi cánh cửa đóng sầm lại trước mặt họ. Sau đó, thiếu tá bước về phía trước mà không do dự, tóm chặt lấy cánh tay của Yoogeun. Dù cậu có cố gắng và chống cự đến đâu, tất cả đều vô ích. Khi áp lực quá lớn đột ngột của cánh cổng cộng với cơn choáng váng còn sót lại do rượu và thuốc mê, cậu lại một lần nữa ngất đi.
Vực thẳm đang khuấy động từ một nơi xa trên đầu cậu. Đó là điều đầu tiên Yoogeun nhìn thấy khi mở mắt.
Xung quanh họ tối tăm như thể đó là đêm đen tối nhất. Biển lạnh không đáy đang nhẹ nhàng rung chuyển qua lại trên bầu trời. Nếu lắng nghe kĩ, cậu thậm chí có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ. Dường như nước biển lạnh lẽo đó sắp đổ ập xuống bất cứ lúc nào. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Không một giọt nước nào rơi xuống và biển đen vẫn ung dung ở nguyên vị trí của nó. Xem xét các định luật vật lý, điều đó là không thể. Tuy nhiên, điều không thể được coi là hiển nhiên trong không gian này.
Các cây cột đứng sừng sững khổng lồ đến nỗi ngay cả khi hàng chục người ôm quanh với cánh tay dang rộng cũng không thể bao phủ toàn bộ chu vi. Thỉnh thoảng, những ánh sáng kỳ lạ lóe lên từ trong bóng tối mịt mù như những vì sao gắn trên bầu trời đêm. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy bầu trời đầy sao vì đã hàng thập kỷ trôi qua kể từ khi các ngôi sao trở nên vô hình do ô nhiễm không khí và bụi mịn. Nhìn thấy những ánh sáng lấp lánh trong bóng tối không khiến cậu yên tâm mà chỉ khiến nỗi khiếp sợ càng thêm mạnh mẽ.
Đó là một khung cảnh kỳ lạ không thể mô tả thành lời. Nó đồng thời xấu và đẹp, tốt lành và đáng sợ, không tôn kính cũng không thô tục. Mazzaroth. Vương miện của các ngôi sao quay quanh Trái đất, hay những chòm sao. Yoogeun không biết, nhưng tên của cánh cổng có ý nghĩa như vậy.
"Nơi này....."
Cậu bất giác thì thầm. Bụng cậu đau nhói. Như thể ai đó đã cầm lấy hai lá phổi của cậu và kéo chúng ra. Cậu cố gắng làm dịu hơi thở của mình từng chút một.
Hơn một nửa số người vẫn chưa tỉnh lại. Những người thức tỉnh đã quen với việc ra vào Hố có thể không biết, nhưng phản ứng như thế này là hợp lý nếu ai đó sống trong một thế giới bình thường đột nhiên bị ném vào cổng. Yoogeun nhớ lại khi lần đầu tiên bước vào Hố trong vòng tay của Heesoo trong Wild Hunt, cậu đã không thể tỉnh táo lại một lúc.
"Cậu tỉnh lại nhanh hơn tôi nghĩ nhiều. Trong khi tất cả các Guide khác vẫn như vậy."
Trước những lời của Thiếu tá Jung Changhyuk, Yoogeun chỉ biết im lặng và hít một hơi dài. Cậu không muốn nói rằng đó là nhờ những chuyến đi "thực tế" của Shinjae.
"Tôi muốn rời đi. Tại sao, tại sao chúng tôi lại phải ở đây?"
Các Guide cố gắng lao về phía cổng nhưng các Esper đã ngăn lại. Họ tuyệt vọng, thậm chí không thể hít thở đúng cách trong bầu không khí ngột ngạt của Hố, vì vậy họ tìm kiếm lối ra, run rẩy và thở hổn hển. Họ phải rời khỏi nơi này ngay cả khi phải bò trên sàn nhà.
"Lũ khốn ngu ngốc. Mày nghĩ rằng có thể sống sót ngay cả khi rời khỏi đây à?"
Cuối cùng thì một trong những Esper đã bùng nổ.
"Mày nghĩ bọn tao cũng muốn đến đây sao? Tên khốn điên rồ nào lại sẵn sàng chui vào cánh cổng bị phong tỏa? Cánh cổng chết tiệt này đã giết chết quá nhiều cấp S và cấp A. Tao chỉ là cấp E thôi!"
Esper tức giận nuốt xuống một hơi và nắm lấy cổ áo của Guide trước mặt anh ta. Nước mắt anh trào ra trong đôi mắt đỏ ngầu.
"Tao có một gia đình để trở về. Tại sao tao vẫn ở đây khi rõ ràng là tao sắp chết con mẹ nó rồi. Nhưng, chết tiệt. Nếu không làm vậy, họ sẽ trừ khử tao vì tội không tuân theo mệnh lệnh. Tao phải làm gì đây? Cửa nhà chứa máy bay? Nó đã được đóng lại ngay sau khi chúng ta bước vào trong. Cánh cửa khốn kiếp đó sẽ không bao giờ mở ra từ bên trong. Và ngay cả khi nó mở ra một cách kỳ diệu, mày sẽ bị bắn chết ngay khi vừa đặt chân ra ngoài."
"Ưm, ư..."
"À, đúng rồi. Dù gì thì mày cũng sắp chết, tại sao tao không giết mày ngay bây giờ nhỉ?"
Các ngón chân của Guide lơ lửng trên không trung. Anh vùng vẫy, cố gắng đẩy cổ tay đối thủ xuống. Ngay cả chuyển động đó cũng dần dần yếu đi.
"Dừng lại. Giờ không phải lúc để làm thế."
Ai đó bước vào và nắm lấy cánh tay mạnh mẽ của Esper. Esper thở hổn hển quay đầu lại. Đôi mắt hắn ta chạm vào một chàng trai trẻ với mái tóc đen. Nước da hơi tái nhợt nhưng cậu ấy rất bình tĩnh so với những người khác.
"Mày lại là thằng nào?"
"..."
Yoogeun liếc nhìn người bị túm cổ áo. Tình cờ, lại là Guide đó. Người mà cậu đã gặp ở tòa nhà trụ sở chính. Cậu không biết đây có phải là nghiệt duyên hay không. Yoogeun khẽ thở dài.
"Đây là người quen."
"Hả? Thằng điên..."
Bụp! Trước khi hắn có thể nói xong, một chiếc giày đã đá vào cẳng chân của anh ta. Đó là Thiếu tá Jung Changhyuk.
"Thiếu úy Park. Nằm sấp xuống."
"Thiếu, thiếu tá."
"Tôi nói nằm xuống, đồ khốn. Ngươi thực sự muốn chết à?"
"..."
Esper, được gọi là Thiếu úy Park, nghiến răng và nằm sấp xuống. Hắn tự hỏi tất cả những chuyện này có liên quan gì đến tình hình hiện tại, nhưng cơ thể đã quen với việc tuân theo mệnh lệnh đã phản ứng trước.
"Tín ngưỡng quân nhân."
Khi không có câu trả lời nhanh chóng, Thiếu tá đã đá thẳng vào sườn anh ta.
"Hự hự!"
"Ngươi không biết tín ngưỡng quân nhân à? Ngươi là gì? Một dị nhân sao?"
"Chúng tôi, chúng tôi ..... khụ.... Cống hiến hết mình cho chiến thắng của nhân loại ..... Đại Hàn Dân Quốc, Trụ sở Quản lý..... Người thức tỉnh ....."
Dị nhân mạnh nhất ẩn náu trong không gian được bao phủ bởi bóng tối, khi một tín ngưỡng quân nhân đột ngột được truyền tụng từ hư không. Giống như một cảnh trong bộ phim hài đen. Nhưng thật ngạc nhiên, nó đã hiệu quả. Lời lặp lại tín ngưỡng quân nhân lắp bắp của Thiếu úy Park mà bất kỳ ai trong Trung Tâm cũng phải ghi nhớ cả ngày lẫn đêm. Nghe vậy, các Esper dần lấy lại lý trí. Không bỏ lỡ cơ hội, Yoogeun đã nâng cánh tay của Guide bị ngã trên sàn vòng qua vai cậu.
"A, đệ.... Buông ra. Sao tự nhiên cậu lại tử tế vậy? Cậu cũng quyến rũ Đội 1 như thế này hả?"
"..."
Không nói lời nào, Yoogeun buông tay và thả anh ta xuống. Guide đột ngột bị rơi trở lại sàn, hét lên.
"A! Cậu thực sự buông tay chỉ vì tôi nói thế sao?"
Chính xác thì anh muốn tôi phải làm gì? Yoogeun cau mày nhìn xuống. Guide đứng lên, càu nhàu.
"Tôi là Kim Min."
"Vâng."
"..."
"..."
"Con mẹ..... Nói gì đi chứ! Cậu thậm chí không biết phải giới thiệu bản thân như thế nào sao? Nếu ai đó nói tên của họ trước, cậu phải đáp lại tên của mình!"
"Là Baek Yoogeun."
Anh ấy đã mỉa mai Yoogeun cho đến phút cuối cùng.
"..... Tôi thực sự không may mắn chút nào."
Những người bất tỉnh cũng lần lượt tỉnh dậy. Không có lựa chọn nào khác. Họ hạ quyết tâm và bắt đầu đi bộ. Hướng tới ngôi đền của những vì sao đang trải rộng trước mặt.