"Chào ông anh!"
"Ai thế?" người đàn ông vạm vỡ giật mình khi thấy một thằng nhóc mặc hoodie xám ngồi trên bàn mình "Sao cậu vào được đây? Tôi vừa khóa cửa phòng mà!"
"Em cũng chịu!" thằng nhóc nhún nhẹ vai tỏ vẻ không biết gì "Có phải ông anh đang lo cho con bé mà anh nhận nuôi không?"
"Sao cậu biết?" người đàn ông bất giác nói ra "Nhưng cậu là ai?"
"Em trả lời câu hai nhé! Em là Bill, tên đầy đủ là Billy William, 14 tuổi!"
"Cái đéo gì cơ? Cậu mà 14 tuổi!" người đàn ông nhanh chóng bịt miệng lại vì lỡ mồm "Tôi tưởng cậu mới 10 tuổi!"
"Tới anh giới thiệu bản thân đấy!"
"Cậu vào phòng tôi mà chưa xin phép rồi giờ lại muốn tôi giới thiệu! Giới trẻ bây giờ mất nết thật!"
"À, em xin lỗi nha!" Bill mở của phòng vừa bước ra nửa bước thì quay mặt lại "Cho em hỏi thăm sức khỏe của thằng Ngân với bé Jenny nhá!" Bill quay mặt đi ra ngoài.
"Ừ!" vừa nhận ra điều gì đó nên người đàn ông chạy ra khỏi phòng nhìn qua hai bên rồi chán nản vào lại phòng.
"Tính kêu em lại à?" Bill ngồi trên ghế tựa của người đàn ông hỏi khích.
"Cậu rốt cuộc là cái quái gì? Việc biết tên em tôi là điều bất khả thi vì nó qua Úc lâu rồi, còn cậu lại biết cả tên con gái nuôi của tôi nữa! Rốt cuộc cậu là gì?"
"Học sinh lớp 8 ở trường gần đây!" Bill ung dung trả lời.
"Cậu muốn biết tên tôi chứ gì! Chờ tôi chút!" người đàn ông mò trong túi áo để tìm thứ gì đó.
"Em biết là anh sẽ trả lời mà Lượng!" Bill vừa nói vừa cười.
Người đàn ông vừa nghe tên mình được thốt ra từ miệng của một thằng nhóc mình không quen thì đột ngột dừng việc tìm kiếm trong túi, tay ông ta để ra phía sau như thể chuẩn bị rút gì đó ra.
"Ơ kìa! Sao anh phòng bị dữ vậy?"
"Cậu rốt cuộc là thằng đéo nào? Tại sao lại biết tên tôi! Thậm chí vợ tôi chỉ biết mỗi họ của tôi, cậu rốt cuộc đến đây với việc gì? Giết con gái tôi theo lệnh của lũ người Pháp à?"
"Hình như anh hơi bị nhầm! Em là bạn của Ngân. Nói đúng hơn là "chúng em" là bạn của Ngân!"
"Tại sao lại là "chúng em"?"
"Anh biết Quang Strike không?"
"Thằng đó bạn của em tôi tất nhiên là biết nhưng chưa gặp mặt!"
"Cơ thể nó đang nói chuyện với anh nè!"
"Vô lí! Cậu bị đa nhân cách à?"
"Em là một nhân cách của nó! Em đến đây để giúp anh giết tên sát thủ người Ý đó thôi!"
"Sao cậu biết tôi cần giúp?"
"Hai vệ sĩ của Jenny hôm qua bị moi mất tim, ba vệ sĩ hôm trước mất gan với phổi và những cái chết trước đó em đều biết! Việc mà anh thuê nhiều vệ sĩ như thế thì có nghĩ là anh vừa muốn bảo vệ Jenny vừa muốn giết gã nếu có thể!"
Lượng cầm lấy khẩu súng chĩa về phía Bill không chút do dự.
"Di chuyển một bước nữa! Cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ kết thúc tại đây!"
"Nào! Người lớn mà chĩa súng vào trẻ em thế không sợ nhục à?"
"Mày không phải là một đứa trẻ! Mày là một con quái vật giết người không chút thương sót."
"Nhầm em với tên sát thủ à?" Bill cười khoái trí "Em nói rồi mà! Em chỉ là học sinh cấp 2 thôi!"
"Không có học sinh cấp hai nào mà nói đến cái chuyện giết người lại vui vẻ như thế cả! Mày là đứa nào, dám lấy danh bạn của em tao để lừa tao! Một là mày cút, hai là tao bắt mày chết ngay tại đây!"
"Hây da! Người lớn bây giờ nóng tính quá!" Bill rời ghế từ từ bước về phía Lượng "Nghe em giải thích nào!"
Lượng không chút do dự mà bóp cò súng, viên đạn bay ra khỏi nòng bay thẳng về phía Bill. Lượng do cầm súng không chắc nên bị ngã về sau đập vào cánh cửa, Bill thì ngã ra phía sau nằm xuống đất.
"Cuối cùng cũng giết được mày! Dám đụng vào vợ con tao!" Lượng gượng dậy nhìn về phía Bill "Đã thế còn giả dạng làm trẻ con để lừa tao. Thứ vô nhân tính!"
"Anh hơi nhầm đấy!" Bill đứng dậy, viên đạn bị cậu chặn lại bằng răng cửa "Em là trẻ con thật mà! Không đùa đâu."
Lượng hoảng quá nên lại cầm lấy khẩu súng bắn về phía Bill, Bill thì cứ tránh những viên đạn đó nhẹ nhàng mà không có chút tổn hại nào. Đến khi hết đạn thì Bill đã đứng trước mặt Lượng, cười nhẹ.
"Em nói rồi mà! Em khônh phải tên sát thủ đó!"
"Cuối cùng mày là đứa nào? Sao mày biết tên con tao?"
"Em nói thật nhé! Em không phải người thường!"
"Tao biết điều đó! Mày né được đạn của khẩu Colt 1911 ở ngay trong phòng này thì tao biết mày không phải người rồi!"
"Hé! Em cũng chả quan tâm ai nói gì! Đâu ai biết em là nửa người nửa quỷ đâu!"
"Mày là nửa quỷ? Mà quỷ gì?"
"Quỷ thiên đường đó! Mấy con quỷ đó chưa có hình người nên được gọi là "thiên đường", em cũng chả biết tại sao nhà liên hợp quốc lại đặt tên đó!"
"Đã là "quỷ" mà còn có cụm "thiên đường" đến chịu!"
"Về vấn đề chính nè! Em cần anh làm cho em 4 món đồ để giết được tên sát thủ. Chỉ cần mấy món vũ khí đó phần còn lại cứ để em làm là được."
"Tại sao tao phải làm?"
"Em biết mà! Thuyết phục một thằng ngu khó hơn thuyết phục trăm thiên tài!"
"Mày..." Lượng nghiến răng tính chửi nhưng thôi "Vũ khí nào mày muốn làm thì đưa tao bản thiết kế! Không có thì..."
"Em có đem nè!" Bill nói chen vào rồi lấy 6 bản thiết kế từ túi áo hoodie ra "Sáu bản cho 4 món! Em biết là sẽ không đủ chi tiết nhưng nhiêu đó cũng ổn rồi!"
"Tự vẽ à?"
"Vâng! Em tự nghiên cứu rồi vẽ luôn! Còn áp dụng cái công nghệ mới được phát triển của Evol nữa!"
"Cái công nghệ giúp vật thể đi qua khe hở của nguyên tử à?"
"Chính nó đó!"
"Nhưng mà mới áp dụng cho đồ vật chứ chưa phải con người mà! Mày không sợ trong xảy ra sự cố trong quá trình thử nghiệm à?"
"Em đâu phải người thường đâu mà lo!"
"Ừ nhể!"
"Vậy em về đây! Muốn xác thực em có phải học sinh không thì đến trường cấp hai gần đây hỏi Strike là bảo vệ biết à! Lúc đó anh đừng nói về vụ tối nay, nó không biết đâu."
"Về đi cho khuất mắt tao!" vừa nói xong thì Bill biến mất như chưa hề có ai trong phòng, bản thiết kế trên bàn cũng mất, cứ như nãy giờ Lượng đang nói chuyện một mình. "Tối rồi mà còn gặp ảo giác nữa! Đến chịu."
Lượng về phòng ngủ của mình thì thấy vợ mình vẫn đang đọc sách.
"Em không ngủ à?"
"Có thằng nhóc nào mới vào gọi em dậy nên chưa ngủ liền được."
"Thật hả? Nó cao mét mấy? Nó mặc gì không?"
"Thật! Thằng nhóc ấy tầm 1 mét 50,hình như là mặc hoodie xám."
"Không phải ảo giác à?" Lượng nói nhưng giọng nghẹn lại "Chờ anh chút." Lượng chạy ra khỏi phòng hướng đến phòng làm việc.
"Tối rồi mà! Thôi đi ngủ, cưới nhau mấy năm mà vẫn khó hiểu như mới quen."
Lượng lục tung phòng làm việc của mình để kiếm bản thiết kế vừa nãy nhưng không thấy.
"Nãy nó để đây mà!" vừa nói xong thì một tờ giấy rơi từ trên xuống ngay trước mặt Lượng "Vào xưởng chế tạo để kiếm! Thằng này phiền thật, nó biết rõ cấu trúc nhà mình luôn à?"
Lượng đến xưởng chế tác để kiếm thì đúng thật là 6 bản thiết kế đã được vẽ lại lên bảng trắng, trên bàn là 6 bản thiết kế gốc nhưng đã có thêm 2 tấm được vẽ chi tiết.
"Nó... không phải người."