Chereads / Mê luyến / Chapter 2 - 2, Con rùa rụt cổ

Chapter 2 - 2, Con rùa rụt cổ

Bữa sáng hôm đó không có Tô Thần Minh.

Tô Thần Vũ chột dạ nhưng vẫn diện vô biểu tình mà bâng quơ hỏi một câu:

- Thần Minh vẫn chưa dậy sao?

Tô lão gia tử đang đọc báo liền ngừng lại, cười trả lời:

- Nó hôm nay dậy còn sớm hơn cả ông, bảo rằng phải đến trường nộp đơn gì đó. Mấy hôm nữa cho đến lúc thi xong nó cũng sẽ không về nhà. Nó chuyển qua căn hộ gần trường để tiện cho việc ôn thi. Bố cháu cũng đồng ý rồi.

- Vâng, ông nội.

Tô Thần Vũ ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng trong lòng đang rối như tơ vò, bàn tay cầm dao ăn nắm chặt đến nổi cả gân xanh. Đồ ăn đưa đến miệng xong liền mất đi khẩu vị, đặt xuống:

- Ông bà với ba dùng bữa ạ, con đi làm đây.

- Con ăn xong rồi hãy đi. Sao hôm nay chỉ ăn có một miếng vậy?

Tô lão thái thái đau lòng cháu trai.

- Con hôm qua uống nhiều quá, sáng nay không có khẩu vị. Chút nữa đến công ty rồi con ăn sau, bà nội không cần quá lo lắng ạ.

- Ừ, vậy con đi đường cẩn thận. Nhớ mua gì ăn đấy.

Tô lão thái thái vẫn có chút không yên tâm.

- Mẹ, Thần Vũ cũng đã gần ba chục tuổi rồi, còn là chủ của cả một tập đoàn, nó có còn là thằng nhóc ham chơi ham ngủ như Tiểu Phong nữa đâu mà mẹ cứ lo...

Tô Bân chưa nói dứt câu liền bị Tô lão gia tử lườm cho một cái, im bặt.

Tô Thần Phong nín cười nhìn ông rồi lại nhìn sang ba nó. Cuối cùng ánh nhìn dời tới trên người Tô Thần Vũ.

- Anh đi làm chú ý an toàn ạ.

- Ừ.

Tô Thần Vũ xoa đầu thằng út rồi chào trưởng bối trong nhà, vội bước lên xe đi tới công ty.

Tô Thần Phong ngây người! Anh cả vậy mà lại xoa đầu nó! Từ lúc tám tuổi nhóc đã không còn nhận được đãi ngộ thần thánh này rồi!!! Hôm nay mặt trời hẳn là mọc đằng Tây đi???

Lên đến phòng làm việc của mình rồi nhưng tâm hồn của Tô Thần Vũ vẫn phiêu bạt nơi chốn nao, không tài nào tập trung làm việc được.

Tô Thần Vũ không phải là một kẻ hèn nhát, cũng không phải là một nhược phu. Chuyện đã xảy ra, anh từng có ý định giả vờ như không nhớ để tránh sự lúng túng khi chạm mặt nhau. Nhưng giờ anh đổi ý rồi. Thứ tình cảm cấm kị này anh đã chôn giấu quá lâu, đã đến lúc cần phải để cho Tiểu Minh được biết và được đưa ra chọn lựa.

"Nhưng khoảng thời gian này thật sự không thích hợp để bày tỏ cũng như come out với gia đình, vì việc đó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của Tiểu Minh. Dù sao đi nữa, em ấy cũng sắp thi đại học rồi, không thể để tâm trạng em ấy chịu đả kích được."

Tô Thần Vũ hạ quyết tâm, đợi Tô Thần Minh thi xong liền bày tỏ với cậu. Bất kể kết quả như nào, anh cũng sẽ không hối hận. Hay đúng hơn là không còn gì để hối tiếc.

Tô Thần Vũ nghĩ, nếu Tiểu Minh từ chối tình cảm của mình thì anh sẽ cố gắng kiềm chế, để thứ tình cảm đó lắng sâu tận đáy lòng mình cho đến hết đời. Anh cũng sẽ không thành gia lập thất, tất cả tiền kiếm được sau này đều để cho Tiểu Minh và Tiểu Phong, vậy là đủ.

Nhưng nếu Tiểu Minh tiếp nhận thứ tình cảm cấm kị này thì phải làm sao?

Anh cũng đã xem xét đến tình huống xấu nhất là cùng Tô gia đoạn tuyệt quan hệ, từ rất lâu trước đó, nên mới dốc hết sức mình để xây dựng lên tập đoàn nhỏ này. Cho dù có bị gạch tên khỏi gia phả đi chăng nữa thì Tô Thần Vũ anh cũng sẽ không bị chết đói, nếu kì tích xảy ra, Tô Thần Minh cũng có tình cảm và chịu đi cùng anh thì cậu cũng sẽ không phải chịu khổ.

Thứ Tô Thần Vũ có chính là tiền, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cho em trai yêu tiêu sài thoải mái.

Nhưng điều Tô Thần Vũ chưa từng liệu tới lại xảy ra một cách bất thình lình.

Tô Thần Minh chạy rồi.

Tránh mặt mình cũng thôi đi, vậy mà thi xong một cái liền trốn vào doanh trại "thực hiện nghĩa vụ quân sự" hai năm liền!

Tô Thần Vũ bị nước đi này của em trai chỉnh cho nộ hỏa xung thiên, tức quá mà bật cười: "Giỏi lắm, Tô Thần Minh, đến cơ hội gặp mặt nói một lời cũng không cho anh? Em đây là đang sợ anh hay là đang hối hận việc mình đã làm đêm đó? Dù là cái nào đi chăng nữa thì việc em chạy trốn những hai năm liền khiến anh thật sự nổi giận rồi, em trai yêu quý à".

Từ ngày đó, Tô gia lão đại, Tô Thần Vũ, cả ngày không nở nổi một nụ cười, tác phong làm việc cũng có thiên hướng thiết huyết vô tình, khiến mọi người đều truyền tai nhau rằng Tô đổng thay đổi rồi, từ giờ không còn là Tô Hoàng vạn nhân mê nữa mà đã trở thành Vũ Đế mặt than, băng lãnh vô tình, lại gần liền bị đông cứng.

Ngay cả Tô Thần Phong cũng không dám cố ý chọc giận "đại ca" như trước nữa. Cậu rõ ràng phát giác được sự thay đổi trong tâm trạng và tính cách của anh cả.

Trước kia, lúc cậu còn bé xíu, Tô Thần Vũ vẫn còn mài mông trên ghế nhà trường thì tính cách của anh thập phần khác biệt. Không chuyên tâm học hành, nhưng điểm số luôn ở top 10, cũng không tính là làm mất mặt Tô gia. Thỉnh thoảng có tham gia ẩu đả, nhưng không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Ít nói, khó gần lại có chút tự kiêu nhưng lúc nào cũng quan tâm chăm sóc hai đứa em và luôn hiếu kính với trưởng bối.

Đến lúc học xong, ra đời lập nghiệp thì cả con người Tô Thần Vũ đều đổi khác. Nhiệt huyết, cần mẫn, tinh nhuệ. Đối với công việc luôn dốc hết sức mình, nghiêm túc vạn phần, khiến người xung quanh luôn cảm thấy yên tâm, tự tin và hãnh diện khi được làm việc dưới trướng một lãnh đạo có thực lực, có tâm và có tình như vậy.

Đối với gia đình, tuy có ít thời gian tiếp xúc hơn trước nhưng Tô Thần Vũ vẫn luôn quan tâm đến mọi người, tình cảm tuy không bộc lộ qua lời nói nhưng vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được qua từng cử chỉ, từng hành động quan tâm nho nhỏ.

Nhưng giờ thì khác rồi, hoàn toàn khác.

Thần Phong không dám chọc giận cũng không dám làm phiền anh cả như trước nữa, bởi cậu cảm nhận được sự nguy hiểm tỏa ra từ người anh mình.

Tô Thần Phong luôn tin tưởng vào trực giác nhạy bén của bản thân. Cậu biết, Tô Thần Vũ đang rất không vui, thậm chí có thể nói là đang phẫn nộ. Suốt hai năm nay anh đều đang phẫn nộ.

Cảm giác cội nguồn cơn giận này hẳn là bắt nguồn từ anh hai nên Tô Thần Phong rất thông minh mà lựa chọn im lặng, không bao giờ nhắc một từ liên quan đến Tô Thần Minh khi ở trước mặt Tô Thần Vũ cả.

Cậu mơ hồ đoán rằng anh hai đã làm gì đó đắc tội anh cả rồi bỏ nhà tháo chạy để tránh cơn giận của anh.

"Nhưng lão nhị à, anh đúng là "nhị" thật, anh trốn đi càng lâu thì lão đại càng thêm giận thôi, haizzz... Tự cầu nguyện cho mình đi" - Tô Thần Phong nghĩ.

Ngày Tô Thần Minh xuất ngũ, là Tô Thần Vũ đích thân lái xe đến cổng doanh trại đón về...

Tô Thần Minh nhìn thấy anh trai liền vui vẻ vác balo chạy tới, cười híp mắt:

- Anh! Đã lâu không gặp! Anh càng ngày càng ra dáng tổng tài bá đạo nha!

Tô Thần Vũ bật cười, vỗ vai em trai:

- Ăn khổ hai năm mà chẳng lớn lên được chút nào.

Tô Thần Minh Cười, gân cổ cãi:

- Tuy vẫn thấp hơn anh nhưng dù sao em vẫn cao lên được 4cm rồi đấy! Cũng nặng lên được 7kg nữa! Anh xem, em có cả cơ bụng luôn rồi nè!

Đoạn, Tô Thần Minh vạch áo thun lên chứng minh mình không hề nói khoác.

Ừ, đúng là có cơ bụng thật. Những tám múi rõ ràng, săn chắc lại không hề quá lố, vừa đẹp. Eo thon, nước da cũng đen hơn lúc trước một chút. Ẩn ẩn nhìn thấy cơ ngực phía trên cũng không kém phần săn chắc.

Tô Thần Vũ đưa tay kéo vạt áo của cậu xuống, quay lưng mở cửa xe:

- Biết rồi, biết rồi. Mau lên xe đi, mọi người đều đang chờ ở nhà, đợi tẩy trần cho em đấy.

- Vâng!

Tô Thần Minh cười rạng rỡ, vất balo vào hàng ghế sau rồi ngồi lên ghế phụ. Suốt đường về luôn mồm thao thao bất tuyệt về những điều bản thân từng trải trong suốt hai năm qua.

Bầu không khí trên xe hài hòa đến lạ.

Lúc hai người về đến Tô gia, mọi người đều vậy quanh chào đón Tô lão nhị xuất ngũ trở về, chỉ có Tô Thần Phong là rõ ràng cảm thấy, tâm trạng Tô lão đại lại thay đổi rồi. Không còn hận khí ngút trời và hàn khí quấn thân như trước nữa, Tô Thần Vũ lúc này tỏa ra thứ năng lượng tích cực mà đã lâu lắm rồi Tô Thần Phong không có "nhìn" thấy: Nụ cười thật tâm của anh.

Anh cả cười rồi, là nụ cười xuất phát từ tâm trạng vui vẻ thật sự chứ không phải là kiểu miệng cười nhưng trong lòng u ám.

"Xem ra gút mắc giữa hai người đã được giải quyết ổn thỏa rồi? Thật là tốt quá đi!" - Tô Thần Phong nghĩ.

Tô Thần Minh mới về, Tô Thần Vũ đã chuẩn bị đủ mọi thứ sách vở tài liệu để cậu tháng sau nhập học. Tô Thần Minh muốn mua điện thoại mới, Tô Thần Vũ liền tự mình lái xe đưa cậu đi chọn, tiện thể mua luôn laptop, quần áo, giầy dép và vài thứ đồ linh tinh lặt vặt khác.

Ngày thứ ba kể từ khi về nhà, Tô Thần Minh liền quen dần với quy luật giờ giấc sinh hoạt của Tô Thần Vũ. Kể từ sau hôm bị anh cả nhắc nhở, Tô Thần Minh liền đặt báo thức cho mình, dậy sớm một chút để chạy bộ cùng anh rồi xuống bếp chuẩn bị đồ uống cho anh và cho Tiểu Phong.

Sau đó nữa, hắn liền có một "thói quen" mới, đó chính là lẻn vào phòng Tô Thần Vũ, ngắm nhìn anh lúc say ngủ.

Lần đầu tiên làm chuyện đó, Tô Thần Minh có chút lo lắng và sợ anh mình sẽ phát hiện, nhưng bữa sáng hôm đó không thấy Tô Thần Vũ nổi giận chỉ mặt đặt tên kẻ đặt chân vào không gian riêng tư của anh như trước kia. Tô Thần Minh cho rằng đó là do mình hành động nhẹ nhàng, cũng không chạm vào đồ vật nào khác nên mới không bị phát hiện, nhưng cậu không hề biết rằng cửa phòng ngủ của Tô Thần Vũ trước giờ đều bị anh khóa trái, chỉ từ khi Tô Thần Minh trở về, Tô Thần Vũ mới không khóa cửa phòng của mình nữa.

Lúc Tô Thần Minh vừa mở cửa ra, Tô Thần Vũ đã mơ hồ muốn tỉnh dậy rồi, nhưng sau đó lại khắc chế bản thân, giả vờ ngủ tiếp. Anh muốn xem Tiểu Minh vào phòng mình để làm gì.

Nhưng Tô Thần Minh cái gì cũng không làm, chỉ đứng cách giường năm bước, khống chế nhịp thở của mình mà đứng đó nhìn anh. Ánh nhìn nóng đến nỗi Tô Thần Vũ muốn cứng lên, nhưng vẫn phải cố kiềm chế bản thân, tiếp tục giả vờ ngủ.

Khoảng mười lăm phút sau, Tô Thần Minh nhẹ nhàng trở về phòng của mình. Nghe thấy tiếng cửa phòng được cẩn thận đóng lại, sau một phút Tô Thần Vũ mới thở hắt ra, mở mắt nhìn chăm chăm trần nhà. Thứ ở giữa hai chân cũng không chịu được nữa mà đứng thẳng lên.