Quần chúng vây xem lúc ấy đã nhìn đến mức ngu cmn người luôn rồi. Vãi loằn, chức năng ngôn ngữ của thằng nhóc này hơi bị mạnh à nha.
Hạc Bạch và Lâu Thần vốn cũng chỉ là hoài nghi trong lòng, nhưng ứng nghiệm bất thình lình này, mấy người thật sự bị làm cho kinh hãi rồi, Thẩm Hàn Khê chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Tinh Nhiên:
"Tinh Nhiên, đệ, đệ, hay là đệ nói thêm một câu nữa đi?"
Lục Tinh Nhiên cũng bị dọa sợ, trong giọng nói đều mang theo tiếng nức nở:
"Không phải là đệ, không phải tôi là đệ, vừa nãy đệ không có nói gì đâu mà QAQ."
Đứa nhỏ mới sáu tuổi, Hạc Bạch cũng không muốn dọa nó, chỉ là năng lực này không khỏi có chút quá mức siêu việt lạ thường rồi, hơn nữa hiệu quả thoạt nhìn cũng quá mạnh, nếu như bị người khác phát hiện thì Lục Tinh Nhiên sẽ toi đời chắc luôn.
Giới tu tiên đều lấy cường giả vi tôn, vì tu luyện có rất nhiều người không từ thủ đoạn, tiểu đồ đệ của ông còn nhỏ như vậy, sao lại gánh vác một cái siêu năng lực như thế kia chứ, thật làm cho người ta đau đầu mà.
Ba người còn lại cũng không phải kẻ ngốc, Lâu Thần lập tức thay đổi sắc mặt:
"Tinh Nhiên, về sau ở bên ngoài tuyệt đối không thể tùy ý tiên đoán sinh tử của người khác, đã nghe rõ chưa?"
Lục Tinh Nhiên tĩnh tâm suy nghĩ lại một lượt hơn nửa ngày, dọa sợ cả một đám người đang bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Đệt đệt đệt vừa rồi cậu đã nói những gì cơ? Vậy nên cậu vừa mới nguyền rủa đại sư huynh không thể đột phá luyện khí tầng sáu, huynh ấy lập tức liền đột phá rồi? Mọe nó chứ, đây không phải là thuộc tính "sữa độc" sao?
Vậy sau này cậu còn sợ cái qué gì nữa chứ, kẻ nào dám bắt nạt cậu, cậu liền ba hoa chích chòe dời sông lấp bể mà khen kẻ đó không phải là xong phim rồi sao!
Đang nghĩ như vậy thì Hạc Bạch liền cắt đứt suy nghĩ của cậu, búng lên trán cậu một cái:
"Ta biết trong cái đầu nhỏ này của con khẳng định đều là đang nghĩ làm sao để chính mình vui vẻ, Lục Tinh Nhiên, con thành thật nghe lời cho ta, sau này nếu như không có sự cho phép của bất kỳ người nào trong chúng ta, con tuyệt đối không thể thi triển loại kỹ năng này, con đã nghe rõ chưa?"
Ngữ khí của Hạc Bạch có chút nghiêm túc, hung dữ vãi lụa.
Lục Tinh Nhiên lại có hơi sợ ông rồi:
"Chính bản thân con còn không biết đây là kỹ năng gì, phải thi triển như thế nào nữa mà..."
Điều cậu nói cũng là sự thật, hàng ngày chửi trời chửi đất chửi không khí, Lục Tinh Nhiên cho tới bây giờ đều là miệng không rào chắn, cũng chính là đánh bậy đánh bạ, vừa khéo chữa khỏi cho Lâu Thần, lại giúp Thẩm Hàn Khê đột phá một phen, ai biết kỹ năng "sữa độc" này rốt cuộc được thực hiện như thế nào đâu?
Hạc Bạch và Lâu Thần chắc chắn đều đã nhìn ra chút gì đó, mới có thể gấp rút lập tức kiểm tra cậu như vậy, nhưng loại chuyện này trong mắt Lục Tinh Nhiên thì phải hội tụ đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, một cái cũng không thể thiếu, mới có thể thi triển được, lúc cậu nói chuyện thì một chút cảm giác cũng không có, phải chú ý kiểu gì đây?
"Con phải nghe lời, sư tôn tuyệt đối sẽ không hại con, Tinh Nhiên, con có biết thiên phú hiện tại của con cường đại đến mức nào không? Nếu bị người ngoài biết, vi sư rất có khả năng sẽ không thể bảo vệ được con!"
Lục Tinh Nhiên đáng thương hề hề, muốn khóc nhưng không khóc được, cái quần què gì thế này? Cậu chỉ muốn yên tĩnh lặng lẽ mà đi theo cốt truyện, tại sao lại còn có chuyện nghiêm trọng như này kia chứ huhuhu QAQ
"Sư tôn~"
Hạc Bạch bế tiểu đồ đệ lên, đặc biệt đau lòng xoa xoa đầu cậu:
"Con từ nhỏ đã là do ta nuôi lớn, ở bên cạnh ta dưỡng một thời gian dài như vậy, ta và sư huynh của con ngay cả một câu nói nặng lời cũng chưa từng nói qua, lần này con nhất định phải nghe lời vi sư, những điều này đều là vì muốn tốt cho con, biết chưa?"
"Đại lục mấy năm gần đây đã không còn bình an ổn định như trước, ma tộc và yêu tộc đều đang rục rịch muốn thừa dịp chúng ta lơ là mà đột nhập, chờ thời cơ chiếm lĩnh địa bàn của nhân tộc, hai năm nay tông môn đều đang tiến hành chiêu mộ quy mô lớn, lại càng coi trọng những đệ tử có thiên phú, Tinh Nhiên, vi sư không thể để con rơi vào trong tay bọn họ được."
Lục Tinh Nhiên ôm chặt cổ sư tôn, trong lòng chua chua xót xót. Mạng của cậu trước khi xuyên thư cũng chẳng tốt đẹp gì, cũng là cô nhi từ nhỏ, được cô nhi viện thu dưỡng đến khi trưởng thành cũng không đến phiên một người tốt bụng đến nhận nuôi cậu, từ nhỏ đã biết nhân tình ấm lạnh, vì sống sót, cái gì cậu cũng đã từng trải qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai thật sự quan tâm tới cậu.
Hai năm đầu tiên xuyên vào trong sách, cậu đều nơm nớp lo sợ thấp thỏm bất an.
Cậu muốn trở lại thế giới thực, cậu rất sợ cái hoàn cảnh kỳ lạ này, và cả những con người xa lạ này nữa.
Chính sự quan tâm, yêu thương của Hạc Bạch và Thẩm Hàn Khê đã làm cho cậu dần dần buông lỏng phòng bị, ở thế giới này, thật sự có người nguyện ý yêu thương cậu, chăm lo cho cậu.
"Làm sao lại khóc nhè rồi?"
Hạc Bạch nhíu nhíu mày:
"Trẻ con đúng là khó dỗ, con đã bao nhiêu tuổi rồi, sư huynh, sư thúc, tiểu sư thúc đều đang nhìn con đấy, thằng nhóc đã lớn như vậy rồi còn rơi nước mắt nữa hả?"
Lục Tinh Nhiên lại nhỏ giọng nói:
"Ba tuổi."
Lâu Trạch lau nước mắt cho cậu:
"Tinh Nhiên, tất cả chúng ta đều là vì lợi ích của con, biết chưa? Bí mật này, con nhất định phải bảo vệ, tuyệt đối không được để người khác phát hiện ra, biết không? Trên đời này có quá nhiều người bị lợi dục hun tâm, thiên phú của con sẽ làm cho tất cả mọi người nảy sinh lòng tham đấy."
"Vậy còn mọi người thì sao? Sư tôn và sư thúc cũng sẽ nhìn Tinh Nhiên như vậy ư?"
"Con không cần phải sợ, Linh Diệp tiên tôn là người thân nhất của con, chúng ta tuy rằng mới gặp mặt, nhưng sư thúc thề với con rằng, chúng ta tuyệt đối sẽ không thương tổn con, cũng sẽ không ngấp nghé năng lực thiên phú của con."
Lâu Trạch sờ sờ mặt cậu:
"Là con đã chữa khỏi cho tiểu sư thúc, con có biết không? Tinh Nhiên, chúng ta đều sẽ che chở cho con."
"Nhưng con, con thật sự là cái gì cũng không biết..."
"Không sao, con không cần phải lo lắng, hết thảy đều có sư tôn, con chỉ cần lớn lên cho thật tốt là được rồi."
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ quả thật cũng không nhỏ, Hạc Bạch tự nhận đã tu luyện bao nhiêu năm như vậy rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được năng lực giống như của Lục Tinh Nhiên, từ lâu ông đã cảm thấy tiểu đồ đệ của mình lai lịch bất minh, thân phận bí ẩn, không nghĩ tới trên người thằng bé còn có thể phát hiện ra bảo tàng bực này.
Lục Tinh Nhiên để mấy người họ càm ràm lảm nhảm suốt một đường, thấm nhuần tư duy phải cẩn thận lời nói và hành động, không hiểu tại sao còn cảm thấy mình, một người hiện đại, thiếu chút nữa đã bị mấy con người giấy này tẩy não.
Huynh đệ Lâu gia chính là bởi vì Lục Tinh Nhiên mới đi theo đến Cửu Thiên Tông để tu luyện, Lục Tinh Nhiên lúc này mới biết ngày hôm qua cậu không chỉ chữa khỏi cho Lâu Thần, còn khiến cho tu vi của y trực tiếp nhảy đến Trúc Cơ điên phong, lập tức có thể kết đan.
Kim đan tu sĩ chưa đến hai mươi tuổi, đây là thiên phú tu luyện kinh khủng cỡ nào kia chứ!
Lục Tinh Nhiên sững sờ nhìn Lâu Thần một hồi lâu, ôi cái đệt con mẹ nó, cái hack mà cậu mở ra cho tiểu sư thúc cũng quá nghiêm trọng rồi đi huhuhu quả là khóc đến ngất xỉu!
Khó trách tác giả lại muốn viết y thành phế vật, chỉ dựa vào thiên phú của bản thân y là đã có thể nghênh ngang tung hoành trên đại lục rồi!
Bọn họ vừa trở lại Cửu Thiên Tông, Hạc Bạch lại hạ thêm một tầng cấm chế ở trên chủ phong, thực lực của tu sĩ hóa thần kỳ có bao nhiêu khủng bố, người thường căn bản không tưởng tượng được, Lục Tinh Nhiên một cước bước vào phạm vi tiên phủ của sư tôn, có thể rõ ràng cảm giác được biên độ tăng trưởng của thực lực, còn có sự phòng hộ mà sư tôn đặc biệt chăm sóc cậu.
Ngoài ra, Lâu Thần còn đặc biệt cho cậu một khối long văn ngọc bội khắc đầy cấm chế, ngọc bội này thoạt nhìn vô cùng tuyệt vời, linh lực dồi dào, phía trên điêu khắc ngân văn bạch long, dường như mơ hồ còn có thể nhìn thấy nó đang cử động, thứ này vừa nhìn liền biết không phải là vật tầm thường.
Lục Tinh Nhiên nâng niu trong lòng bàn tay, tim đập thình thịch không ngừng.
Đậu móa đậu móa, đây là bảo bối kỳ tích gì thế này?
Lâu Thần là tránh mặt mấy người kia, ngay cả Lâu Trạch cũng lén tránh đi rồi mới cho cậu thứ này, lúc đeo lên cổ Lục Tinh Nhiên còn nhỏ hai giọt máu đầu ngón tay lên đó.
"Đeo nó cẩn thận, bất luận lúc nào cũng không được lấy xuống."
Lục Tinh Nhiên nghe lời gật gật đầu:
"Tiểu sư thúc, đây là cái gì vậy ạ?"
"Là thứ trong lúc nguy cấp có thể cứu mạng ngươi."
_Hết chương 6_
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Tinh Nhiên: Tiểu sư thúc, tiểu sư thúc, đây là cái zì zậy?
Lâu Thần: Tín vật định tình.