Tuyên Ngọc Lâu
Đình đài trên mặt nước, dưới cơn mưa xuân lất phất.
"Sư tôn, Tinh Nhiên thế nào rồi ạ?"
Hạc Bạch cau mày, sắc mặt không tốt chút nào, bọn họ lần này đến đây vốn dĩ là vì chữa bệnh cho Lâu Thần, làm sao cũng không ngờ được, tiểu đồ nhi của mình đột nhiên lại phát chứng tim đập nhanh, còn không tìm được nguyên nhân gây bệnh, trong lúc nhất thời làm cho mọi người đều bị dọa không nhẹ.
"Đây là tiểu đồ đệ của tiên tôn ư?"
"A Thần! Con tỉnh rồi!"
Hạc Bạch vừa mới truyền vào không ít tu vi cho Lâu Thần, tạm thời có thể ngăn chặn lại ma khí, có chuyển biến rõ ràng, nhưng loại biện pháp hao phí tâm thần này, căn bản là trị ngọn không trị gốc, lúc đang nghĩ đến bước đối sách tiếp theo thì Lục Tinh Nhiên con thỏ con này liền xảy ra chuyện.
Lâu Thần nghiêng người nhìn thấy Lục Tinh Nhiên đang nằm bên cạnh mình, tiểu hài tử lớn lên ngây thơ hoạt bát, làn da trắng như sứ, nhuận ngọc ngưng hoa, môi hồng răng trắng, rất được lòng người, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại gắt gao nhăn lại cùng một chỗ, trong miệng còn nhỏ giọng khóc:
"Ca ca, ca ca, đệ đau quá..."
Thẩm Hàn Khê ở một bên lo lắng không biết làm sao:
"Sư tôn!"
Hạc Bạch một khắc cũng không dám chậm trễ, không tiếc phí tổn mà vận chuyển linh khí vào trong cơ thể cậu, thế nhưng một chút tác dụng cũng không thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tinh Nhiên từng giây từng giây ngày càng trở nên trắng bệch.
Ở địa bàn của mình, ngay dưới mí mắt của mình lại xảy ra chuyện, sắc mặt Lâu Chiếu, tông chủ của Phiêu Miểu Tông này, cũng không dễ nhìn, lớn tiếng quở trách:
"Sao lại thành ra thế này?"
Lâu Trạch vội vàng quỳ một gối xuống thỉnh tội:
"Chúng con chẳng qua chỉ là nói chuyện một chút mà thôi, lấy cho Tinh Nhiên hai miếng quế hoa cao ăn xong, thật sự là cái gì cũng không làm ạ."
Thẩm Hàn Khê ở một bên gật gật đầu, Hạc Bạch tuy rằng sắc mặt không dễ nhìn, nhưng khẩu khí cũng không tính là xa cách:
"Đừng trách Trạch Nhi nữa."
Lục Tinh Nhiên trên giường mềm đã đau đến rơi mấy giọt nước mắt, không còn khí lực mà kêu đau nữa, sự lo lắng giữa hai hàng lông mày Hạc Bạch càng sâu: "Tinh Nhiên! Tinh Nhiên! Tinh Nhiên đừng ngủ, sư tôn ở đây."
Thẩm Hàn Khê ngữ khí nặng nề:
"Sư huynh cũng ở đây."
Trong lúc hết đường xoay xở, một cỗ chân khí hỗn nguyên tinh khiết chậm rãi rót vào trong cơ thể Lục Tinh Nhiên, mắt thường có thể thấy được nó đã trấn an được anh bạn nhỏ.
"A Thần!"
Hạc Bạch cũng lên tiếng:
"Thần Nhi mau dừng tay, vết thương của ngươi còn chưa khỏi!"
Lâu Thần cố gắng hết sức, cứng rắn chống đỡ áp lực mà truyền vào cho Lục Tinh Nhiên không ít linh lực, nhìn sắc mặt tiểu hài tử chuyển biến tốt, ngũ quan không còn đau đến nhăn lại nữa, sắc mặt cũng bắt đầu trở nên hồng nhuận mới thu tay lại.
Vừa mới dừng tay liền không chịu nổi, ngã trên giường thở hổn hển, trên trán tất cả đều là mồ hôi không có thật, Hạc Bạch và Lâu Chiếu thấy thế liền vội vàng tiến lên, lại là một hồi giúp sức nữa.
Tim Lục Tinh Nhiên bất thình lình lên cơn đập nhanh, làm cho một vòng người sợ hết hồn, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ có linh lực của Lâu Thần mới có tác dụng, Hạc Bạch đoán không ra, chẳng lẽ thiên linh căn độc nhất vô nhị này, thật sự không giống người thường như vậy à?
Náo loạn cả đêm, tinh thần khí lực của mọi người đều không được tốt cho lắm, Lâu Trạch gọi Thẩm Hàn Khê và Hạc Bạch đi nghỉ ngơi trước, lúc định bế Lục Tinh Nhiên đi, đứa bé lại lộ ra thần sắc vô cùng khó chịu, giống như nửa phần cũng không muốn rời xa Lâu Thần vậy.
"Vậy thì cứ để Tinh Nhiên ngủ ở đây đi, con sẽ để ý đệ ấy và Thần đệ."
Hạc Bạch hơi chần chừ, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
Lâu Thần tuy rằng thoát lực, nhưng hiếm khi có thể thanh tỉnh một lần, cơn buồn ngủ không sâu, ngồi xếp bằng, Lục Tinh Nhiên thì ngủ yên ổn ở bên cạnh.
"A Thần đệ thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi, đa tạ huynh trưởng quan tâm."
Hai huynh đệ đều không nói gì, Lâu Trạch nhìn y, ánh mắt phức tạp, mơ hồ lại có thể cảm giác được đau buồn.
Lâu Thần vừa định an ủi hắn vài câu, Lục Tinh Nhiên liền chớp chớp mắt tỉnh lại:
"Đại ca ca..."
Lực chú ý lập tức bị hấp dẫn trở lại:
"Tinh Nhiên, đệ đã tỉnh, có chỗ nào không thoải mái hay không, ngực còn đau không?"
Lục Tinh Nhiên lắc đầu, thầm tự phát si ngốc trong chốc lát, nửa ngày mới nhớ rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Chính cậu cũng không nghĩ tới sẽ đột nhiên đau tim, mơ hồ nhớ rõ sư tôn và sư huynh đều lo lắng đến hỏng cả người.
Lâu Trạch ân cần hỏi cậu:
"Có muốn uống nước không, sư tôn cùng với sư huynh của đệ nghỉ ngơi ở phòng cách vách, muốn đi tìm bọn họ không?"
"Đệ muốn uống nước."
Lâu Trạch ôm Lục Tinh Nhiên dậy, rót cho cậu một ly cam lộ rồi bưng tới.
Lục Tinh Nhiên giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa rào, một hơi uống sạch sẽ.
"Chậm một chút, chậm một chút, còn muốn nữa không?"
Lòng kiên nhẫn của Lâu Trạch thật sự rất tốt, nói chuyện cũng dịu dàng nhẹ nhàng, Lục Tinh Nhiên cảm thấy đại ca ca này thật sự thân thiết, người vừa sinh bệnh liền đặc biệt dễ dàng ỷ lại vào người bên cạnh mình, Lục Tinh Nhiên nhìn hắn trong chốc lát, đặc biệt chân thành nói:
"Ca ca, huynh giống như mẫu thân ta vậy."
"Phụt——"
Lâu Trạch khẽ bật cười:
"Tiểu Tinh Nhiên nhớ nhà rồi sao?"
Lục Tinh Nhiên lắc đầu:
"Không nhớ, đệ không có nhà, chỗ của sư tôn chính là nhà của đệ."
Lâu Thần ở một bên nghe đến đó cũng nhịn không được chen vào một câu:
"Ngươi không có nhà?"
Lục Tinh Nhiên bất ngờ không kịp đề phòng nghe thấy giọng nói của y còn có chút kinh hách, quay đầu nhìn thấy Lâu Thần đang ngồi yên tĩnh ở đó, lập tức mở to hai mắt.
Diện mạo này, dáng người này, ngũ quan được điêu khắc tinh xảo này, cái đệt?
Lục Tinh Nhiên thật sự trong lòng có một vạn con thảo nê mã chạy qua, nội tâm chỉ còn lại hai chữ to đùng: Khiếp sợ.
Theo lý mà nói, cậu là một người hiện đại lăn lộn lâu như vậy, trong giới giải trí có nhan sắc thần tiên nào chưa từng thấy qua, sau khi xuyên thư đã quen với tư thế tiên tiên của sư tôn nhà mình, lại có đại ca ca xinh đẹp như đại sư huynh và Lâu Trạch, người nào mà không đẹp kinh thiên động địa.
Nhưng dung mạo tựa thiên nhân này của Lâu Thần, thật sự kinh hãi, Lục Tinh Nhiên cảm thấy mình sắp nhìn đến ngu người luôn rồi.
Đôi mắt kia trong suốt lại sâu không thấy đáy, sống mũi cao thẳng, mày kiếm bay lên, rõ ràng là đa tình như nước, đuôi mắt khẽ nhếch lên, cười rộ lên có thể cong thành đôi mắt hoa đào hình trăng lưỡi liềm, đặt trên mặt này lại giống như ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, không dính hương khói nhân gian.
Màmá, trong tiểu thuyết miêu tả đều là sự thật, đậu má, thật sự có mỹ nhân tựa thiên tiên, khiến ngươi liếc mắt một cái liền kinh diễm nửa đời.
Huhu, tiểu ca ca này cũng quá đẹp rồi đi, cái loại đẹp trai đến mức bẻ cong cả người ta ý.
"Tinh Nhiên, Tinh Nhiên sao vậy?"
Anh bạn nhỏ sinh ra đã có đôi mắt hạnh nhuận long lanh, bị Lâu Trạch kêu hai tiếng mới phản ứng lại, che miệng thiếu chút nữa khống chế không nổi mà thét gào ra thành tiếng:
"Việc này, vị ca ca này, huynh ấy thật thật, thật là đẹp quá đi~."
"Huynh ấy là thần tiên sao?"
Lần này ngay cả Lâu Thần ngày thường lạnh nhạt đến cực điểm cũng không khỏi cong cong khóe mi, khóe môi cũng nhiễm lên ý cười.
Tâm trạng Lâu Trạch được Lục Tinh Nhiên dỗ dành rất nhiều:
"Không phải, đây là đệ đệ của huynh, Lâu Thần."
Lục Tinh Nhiên vừa nghe liền sửng sốt, đột nhiên nhớ tới đây cmn không phải là phế vật trong truyền thuyết của trong quyển sách kia sao?
Trong "Tiên Kiếm Ân Cừu Lục", tác giả cũng không có nói chính xác câu chuyện của vị đệ đệ phế tài này, càng không miêu tả diện mạo của y.
Cho nên căn bản không ai biết Lâu Thần kỳ thật sinh ra đã là một bộ dáng thiên nhân.
Lục Tinh Nhiên mạc danh kỳ diệu nhìn Lâu Thần, lại giống như vậy mà nhìn Lâu Trạch một cách mạc danh kỳ diệu.
Trong lòng âm thầm phun tào: Tác giả, bà thực sự chẳng hiểu gì về mỹ mạo hết.
Hờ, phàm nhân vô tri!
Tiểu ca ca đẹp như vậy mi cư nhiên để cho y ngồi trên băng ghế lạnh? Đậu má, mi còn biến người ta thành phế tài? Mẹ kế, nhất định là mẹ kế.
Cậu chỉnh đốn lại tâm tình một chút, nhỏ giọng hỏi Lâu Trạch:
"Là vị ca ca bị bệnh kia ạ?"
Ánh mắt Lâu Trạch trong nháy mắt ảm đạm xuống, nửa ngày lại không thể nói dối tiểu hài tử, chỉ có thể gật đầu thừa nhận:
"Đúng."
Lục Tinh Nhiên suy sụp trong lòng, a tại sao? Tại sao tiểu ca ca đẹp như vậy lại bị bệnh? Tại sao y không thể tiếp tục tu hành hả!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu suy sụp, Lâu Thần và Lâu Trạch cũng nhìn thấy.
Ca ca anh tuấn phi phàm nhẹ giọng mở miệng:
"Ngươi làm sao lại không vui nữa rồi?"
"Bởi vì Tinh Nhiên cảm thấy có chút khổ sở, ca ca đẹp như vậy, vì sao ca ca lại sinh bệnh? Bệnh của ca ca có thể chữa được không?"
Lâu Thần nhìn tiểu hài tử đầy mặt hồn nhiên, một mặt chờ mong mà gặng hỏi, lại chỉ có thể lắc đầu với đôi mắt hạnh vô tội kia:
"Không biết."
"Tại sao kia chứ? Là ma tu rất lợi hại sao? Nhưng sư tôn của đệ cũng rất lợi hại, người nhất định có thể chữa khỏi cho huynh."
Lâu Thần tự giễu cười cười, không vạch trần chuyện Hạc Bạch đã cứu chữa cho y, giơ tay xoa xoa đầu Lục Tinh Nhiên.
"Ngươi muốn chữa khỏi cho ta sao?"
Lục Tinh Nhiên nháy mắt mấy cái:
"Đương nhiên là muốn rồi, sư tôn của đệ nói huynh là người có thiên phú cao nhất trong đám đệ tử lứa này, tương lai huynh nhất định sẽ siêu cấp lợi hại, không thể cứ như vậy mà cam chịu được đâu, ca ca, huynh mà bỏ cuộc thì hy vọng gì cũng không còn nữa đâu."
Tiểu hài tử không lớn, nói đến đạo lý thì chỗ nào cũng là đạo. Lâu Trạch ở bên cạnh nghe xong liền sửng sốt, suy tư, cảm thấy đệ tử của Linh Diệp tiên tôn thật đúng là không lường được, tuổi còn nhỏ như vậy, Lục Tinh Nhiên cư nhiên hiểu được nhiều như thế.
Lâu Thần thì lại nhìn chằm chằm cậu, dần dần nổi lên nghi hoặc.
"Nếu như ta từ bỏ thì sao?"
Lục Tinh Nhiên trừng mắt nhìn y:
"Đại ca à, sao anh lại có thể nghĩ như vậy được chứ, tôi nói cho anh biết chỉ có chuyện độc thân trên đời này là anh có thể nói từ bỏ thì từ bỏ, những thứ khác anh phải kiên trì cho bằng được! Anh lãng phí một cái túi da xinh đẹp như này rồi a a a a, anh làm sao có thể nghĩ không thông như vậy được kia chứ!"
Cậu nói mơ hồ như lạc giữa sương mù, Lâu Trạch cũng có mấy từ nghe không hiểu, Lâu Thần tuy cũng nghe hiểu được một nửa, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng nặng nề.
"Nhưng ta có khả năng thật sự là chữa trị không được, còn sống cũng là liên lụy người nhà, trở thành chuyện cười cho thiên hạ."
Lâu Thần trong lúc nói chuyện mang theo tâm tình cô tịch của anh hùng mạt lộ, Lục Tinh Nhiên lúc ấy liền đau lòng.
Cậu vừa lo lắng vừa tức giận, hận sắt không thành thép, mắng:
"Ngươi suy sụp như thế, vậy ngươi liền bỏ cuộc đi. Lâu Trạch ca ca quan tâm ngươi như vậy, sư tôn vì ngươi hao phí nhiều linh lực như vậy, ngươi cứ không yêu quý chính mình như thế, không yêu quý đôi cánh của mình, ta thấy bệnh này của ngươi chính là đáng đời, không thiên vị ngươi khẳng định chính là vì muốn chỉnh đốn ngươi sau đó đả thương trái tim của những người xung quanh ngươi!"
"Tinh Nhiên——"
Vừa dứt lời, Lâu Thần đột nhiên ôm ngực phun ra một ngụm máu đen.
"Lâu Thần !!!"
_Hết chương 4_
Tác giả có điều muốn nói:
Lục Tinh Nhiên: Tiểu sư thúc, tiểu sư thúc, ngài làm sao vậy ngài đừng dọa ta mà huhuhu
Lâu Thần: *Phụt* —— [Một ngụm lão huyết]
Lâu Thần: Không sao, bảo bối, biết nói thì nói nhiều hơn chút.
Lục Tinh Nhiên: Anh mau ngậm miệng lại đi, QAQ