Trong nguyên tác, về sau, mặc dù có anh trai Lâu Trạch chăm sóc giúp đỡ, nhưng ở nhiều nơi Lâu Trạch mắt nhìn không thấy, tay nhúng không tới, Lâu Thần đều phải chịu sự chế giễu thất thường từ rất nhiều người, hoàn cảnh tương đối gian nan.
Có vẻ như tu vi của y đã bị phế rồi, đơn thiên linh căn liền trở thành trò cười, những tu sĩ cùng lứa khác đều đã kết đan rồi, y vẫn còn đang dừng chân tại tu vi trúc cơ, thiên tài vạn năm khó gặp cứ như vậy mà ngã xuống, những kẻ ban đầu đố kị y, hâm mộ y đều lũ lượt tới dẫm đạp lên nỗi đau của y.
Trong sách mô tả không nhiều, nhưng Lục Tinh Nhiên vẫn có thể tưởng tượng ra được.
Loại cảm giác bị bẻ gãy đôi cánh của con người kiêu ngạo, dẫm đạp sự bất kham nhông cuồng của đối phương dưới lòng bàn chân của mình này là khó chịu nhất.
Nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi QAQ
Tính tò mò của cậu vốn dĩ đã rất lớn, đây lại là lần đầu tiên được theo Hạc Bạch đi xa, đứng trên mũi thuyền, cậu đặc biệt thích thú với khung cảnh xung quanh, cảm thán, một chốc lại "wow——"một lát lại " ah-- " các kiểu.
Hạc Bạch lại cảm thấy, cậu thật sự vẫn là một đứa trẻ.
Cửu Thiên Tông và Phiêu Miểu Tông cách nhau không tính là quá xa, ba môn phái đứng đầu cùng chung một cội, khai sơn lập phái nằm ở nguyên vùng phía đông của toàn bộ lục địa. Cửu Thiên ở hướng chính đông, Phiêu Miểu ở gần Đông Hải, hơi chếch về hướng đông nam, còn lại Ngự Linh Tông thì cách hơi xa một chút, ở phía đông bắc của đại lục.
Nơi đó ở gần băng nguyên, khí hậu quanh năm lạnh giá, toàn bộ môn phái đều được tu tạo ngân trang ngọc thế, nhìn qua thập phần cao lãnh.
Ngồi tiên thuyền không thể so với ngự kiếm phi hành được, nhưng tu vi của Lục Tinh Nhiên quá thấp, Hạc Bạch không thể mở miệng ăn miếng lớn mà đưa cậu phi hành với tốc độ cực cao được, vẫn là phải mất một ngày một đêm mới đến được Cửu Thiên Tông.
Lúc tiếp đất thì mặt trời đã ngả về hướng Tây rồi, cỏ cây vẫn còn vương lại chút dư quang của chạng vạng, Lâu Chiếu đã ở sơn môn đợi họ từ rất sớm:
"Linh Diệp thiên tôn."
"Lâu tông chủ không cần đa lễ."
"Đa tạ tôn thượng nguyện ý ra tay tương trợ, ta thay tiểu nhi tạ ơn tôn thượng trước vậy."
"Khách khí rồi."
Địa vị của Lâu chưởng môn này không thấp, theo lý mà nói, Hạc Bạch đều phải gọi ông một tiếng "sư thúc" mới đúng, nhưng không ngờ rằng lại khách khí như vậy, Lục Tinh Nhiên đứng sau sư hụ nhà mình, con ngươi đen láy đảo qua đảo lại vài lần, xem xét bầu không khí giữa hai người kia nhất thanh nhị sở.
[Sư hụ này của nhà mềnh đúng là đỉnh của chóp! Ngay cả đại lão của Phiêu Miểu Tông cũng phải khách khí với ổng như vậy, muốn ôm đùi của sư hụ quá đi ahuhuhu]
Cũng không biết khi nào vai chính thụ sẽ xuất hiện. Nếu đến cuối vai chính thụ không chọn sư tôn thì hãy cho cậu ôm ôm cái đùi một chút, có được không hiuhiuhiu? QAQ
Hai người này đều không nói lời thừa thãi, ngay sau đó Lâu Chiếu đã dẫn Hạc Bạch đến chỗ ở của Lâu Thần.
Sắc mặt người lớn đều rất ngưng trọng, Lục Tinh Nhiên cũng không dám chạy loạn nhìn bừa nữa bị Thẩm Hàn Khê kéo đi theo sau mông sư tôn.
Lúc đến nơi, Lâu Trạch mặc một trường sam thanh trúc, quả nhiên là đang thủ bên cạnh Lâu Tần một tấc không rời. Lục Tinh Nhiên lén lút nhìn một cái:
"Woah—— đây chính là "ôn nhu côn" trong truyền thuyết sao? Tiểu ca ca đẹp trai thật đấy, đệt!"
Tiếng lẩm bẩm của cậu không lớn, Lâu Trạch không nghe rõ, nhưng Thẩm Hàn Khê đứng bên cạnh và Hạc Bạch đều là không hẹn mà gặp, quay mặt qua, dùng ánh mắt ra hiệu ngăn cản cậu, tu vi của Lâu Trạch vừa mới tới trúc cơ, nhưng Lâu Chiếu thì chắc chắn là đã nghe rất rõ ràng.
Người làm sư tôn chỉ có thể ngoài cười trong không cười, mở miệng:
"Tiểu đồ nhi này của ta tư duy có hơi hoạt bát, tông chủ đừng để ý."
Lâu Chiếu nghe vậy bèn gật đầu, bây giờ tâm tư của ông đều đặt hết trên người nhi tử, cũng chẳng chú ý đến lời nói của trẻ con, ngược lại Lâu Trạch trông rất thân thiết , làm ca ca quen rồi, đối với hai "bạn nhỏ" ít tuổi hơn mình, hắn vẫn là có chút yêu thích.
Hắn đã thành công trúc cơ, diện mạo đã dừng lại ở tuổi mười tám, ngũ quan văn nhã đa tình, mi gian khó mà giấu được khí chất mạnh mẽ, ác liệt, đích thực là rất ưa nhìn. Lục Tinh Nhiên lớn như vậy rồi, ngoại trừ sư tôn và đại sư huynh của cậu ra, vẫn chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy đâu.
Quả nhiên là "khách quý" quan trọng trong dàn hậu cung của nam chính thụ.
"Cha, vậy con đưa hai vị đệ đệ lui xuống nghỉ ngơi trước nhé."
Hạc Bạch và Lâu Chiếu đồng thời gật đầu:
"Là ta sơ suất rồi, vẫn là Trạch Nhi kỹ tính."
"Không sao, hai đồ nhi kia của ta da thô thịt dày."
Đây chính là thân sư hụ trong truyền thuyết hay sao? Quả nhiên danh bất hư truyền.
Lâu Trạch trông có vẻ không có tinh thần cho lắm, trên mặt hiện lên chút mệt mỏi, nhưng tâm tình hắn tựa như rất không tồi, hắn cúi xuống, xoa xoa đầu Lục Tinh Nhiên:
"Đệ đệ, đệ có đói không? Có muốn ăn gì không?"
Nói chuyện cũng đặc biệt nhẹ nhàng, dịu dàng, huhuhu Lục Tinh Nhiên muốn cho Lâu Trạch full điểm!
Nam mama nha! Đây chẳng phải là nam mama hay sao?! Chọn hắn chọn hắn đu hắn đu hắn!
Trong đầu Lục Tinh Nhiên đang thiên nhân giao chiến không biết có bao nhiêu thứ kỳ quái, hơi ngại ngùng liền đụng đầu vào trong ngực sư huynh của cậu.
Thẩm Hàn Khê:
"Thật ngại quá, đầu óc sư đệ ta có chút vấn đề."
Lục Tinh Nhiên: ??? Thẩm Hàn Khê, tôi kính anh cmn là một cây chày gỗ!
Lâu Trạch Thiền ngẩn người một chút, vẫn dịu dàng bật cười:
"Vậy vị tiểu sư đệ này xưng hô như thế nào?"
"Tại Hạ Thẩm Hàn Khê, đây là sư đệ của ta, Lục Tinh Nhiên."
Hai người bọn họ đều rất cao, Lâu Trạch cao 1m8 thì cũng thôi đi, Thẩm Hàn Khê mười một mười hai tuổi cũng cao 1m6, tầm mắt không cùng một đường ngang này thực sự khiến người ta rất đau cổ...
Lục Tinh Nhiên, kẻ luôn ngẩng đầu nhìn người, cảm thấy độ cao trung bình này thật sự thập phần bất công.
Cũng may cậu vẫn là người nhỏ tuổi nhất, Lâu Trạch và Thẩm Hàn Khê vạn sự vẫn lấy việc chăm sóc cậu làm chủ, Lục Tinh Nhiên túm lấy vạt áo Lâu Trạch, hỏi hắn xin hai miếng quế hoa cao, Lâu Trạch đã trúc cơ, bắt đầu tích cốc, còn Thẩm Hàn Khê và Lục Tinh Nhiên thì vẫn phải ăn đồ ăn.
Chỉ có điều, Thẩm Hàn Khê đã tu luyện tới luyện khí tầng sáu, lập tức tiến vào luyện khí hậu kỳ, lúc tu hành đều ăn tích cốc đan, chỉ có thằng nhóc lười biếng Lục Tinh Nhiên kia, mỗi ngày sấm sét đánh không động, phải ăn ăn ăn uống uống uống.
Hạc Bạch chiều cậu, hơn nữa chính mình cũng là một con mèo ăn ham ăn, thường xuyên cùng ăn uống Lục Tinh Nhiên.
Bệnh của đệ đệ hắn lục tục kéo dài gần một tháng rồi, suốt mấy ngày nay, thời gian Lâu Thần tỉnh lại càng ngày càng ngắn, mời rất nhiều trưởng lão trong tông đến xem đều bó tay vô sách, cha hắn đều sắp mọc tóc bạc tới nơi rồi, hiện giờ gọi tới Linh Diệp tiên tôn của Cửu Thiên Tông, cũng không biết có hy vọng hay không.
"Ca ca, tâm tình huynh không tốt ạ?"
Lâu Trạch ôm cậu lên, đặt cậu ngồi trên đùi mình, vẫn nở một nụ cười mỉm:
"Không có mà, đệ đệ còn muốn ăn gì không"
Lục Tinh Nhiên chớp chớp đôi mắt to:
"Tuy rằng đệ còn nhỏ, nhưng đệ có thể nhìn ra được huynh không phải thật sự đang cười. Đại ca ca, huynh có chỗ nào không vui có thể nói với sư huynh của đệ, đệ nghe không hiểu, nhưng sư huynh của đệ rất thông minh, huynh ấy là đệ tử thông minh nhất tông môn chúng ta đấy, huynh có thể nói cho huynh ấy biết."
Lâu Trạch nghe nửa ngày, bất giác mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu cậu:
"Cảm ơn Tinh Nhiên."
"Vậy huynh mau đi trò chuyện với huynh ấy cho bớt buồn chán đi ~"
Thẩm Hàn Khê vẫn ngồi đó một cách quy củ, chưa từng nhúc nhích một chút nào, nhưng cũng kịp thời đưa mắt nhìn qua.
Lâu Trạch không phòng bị mà đột ngột đối mắt với tiểu thiếu niên kia.
Cũng không biết trong một ánh mắt tựa cả vạn năm này có gì đó đã kích thích hắn mở miệng:
"Thân đệ đệ của ta, A Thần —— có lẽ, không có cách nào để tu luyện được nữa rồi."
Giọng nói của oni-san dịu dàng bỗng chốc trầm hẳn đi, chỉ nghe giọng nói cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn và nỗi nghẹn ngào trong lòng hắn.
Lục Tinh Nhiên: Ta cmn là người òa khóc đầu tiên!
"Sư tôn lần này đến đây chính là vì chuyện này ạ?"
Lâu Trạch kiềm chế sự ủ rũ nơi mi gian, trầm trọng gật đầu.
"Vì nguyên cớ gì mà lại bị thương ạ?"
"Ma tu."
Thẩm Hàn Khê sắc mặt hơi đổi:
"Bọn chúng làm sao dám to gan như vậy?!"
"Đúng vậy, ma giới những năm gần đây hoành hành không dứt, gần đây ma giới dường như đang rục rịch không yên, thật không ngờ Thần đệ vẫn là bị bọn chúng nhắm đến rồi."
Lục Tinh Nhiên: Trong thế giới của đại lão, đây có phải là điều ngoạn mục khi ăn dưa sao? !
Tuy rằng là vậy, nhưng tại sao ma tu lại có thể xuất hiện sớm như vậy được, tau đệt? Cậu mới vừa luyện khí đấy có được không? Cmn túm lại là ôm đùi ai đây?
Lục Tinh Nhiên cảm thấy rất kỳ lạ, trong nguyên tác không có đoạn nào như vậy, ngay từ đầu tác giả đã sắp xếp tình tiết Lâu Thần là đồ phế vật, y chỉ đơn giản là có thiên linh căn nhưng cơ bản lại không biết cách tu luyện, sau khi bị người cười chê một khoảng thời gian dài mới dứt khoát từ bỏ việc tu hành.
Thế nhưng, dựa theo thông tin mà Lâu Trạch tiết lộ, Lâu Thần rõ ràng là thiên kiêu chi tử, bị ma tộc bức hại mới tạo thành cục diện ngày hôm nay.
Giữa chừng chặt đứt tiền đồ rực rỡ của một thiếu niên, lại còn bắt y phải chịu đựng biết bao lời đàm tiếu mà sống đến hết đời, chỉ cần nghĩ đến đây, Lục Tinh Nhiên đột nhiên lại cảm thấy rất đau lòng.
Đúng thật là trong lòng đã bắt đầu cảm giác đau âm ỉ, từng nhịp từng nhịp, như một mũi kim nhỏ đâm thẳng vào tim, cơn đau như trở thành thực thể.
Sắc mặt cậu ngay lập tức liền tái nhợt đi, cả Thẩm Hàn Khê và Lâu Trạch đều kinh ngạc đứng dậy:
"Tinh Nhiên, Tinh Nhiên, đệ bị sao vậy?"
Lục Tinh Nhiên đau đớn không nói nên lời, thân hình nhỏ nhắn trực tiếp co lại, đồng thời, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt chảy ra.
"Nhanh! Chúng ta đi tìm sư tôn."
_Hết chương 3
Tác giả có điều muốn nói:
Lâu Thần: Ta hôm nay đã xuất hiện chưa?
Lục Tinh Nhiên: Xuất hiện rồi, xuất hiện rồi, tiểu sư thúc, ngài nằm đó làm cảnh.
Lâu Thần: …