Chereads / Ninh Thư / Chapter 57 - Chương 57: Nàng không hiểu cho ta

Chapter 57 - Chương 57: Nàng không hiểu cho ta

Tác giả: Rất Là Lập Dị

Chuyển ngữ: Wanhoo

_

Tóm lại là Nhị Nha nằng nặc quấn lấy không cho Đoạn Tinh Huy lên chiến trường. Thứ nhất là bởi thời điểm lần trước cô cứu Đoạn Tinh Huy máu me đầy người, gần như không sống nổi, dáng vẻ đó đã ghi lại ấn tượng sâu sắc trong Nhị Nha.

Thứ hai là bởi hắn là chỗ nương tựa duy nhất của cô ở kinh thành, cô chỉ biết dựa vào mình Đoạn Tinh Huy. Nếu Đoạn Tinh Huy rời khỏi kinh thành bỏ cô một mình ở đây, Nhị Nha chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

Cô không quen thân với ai ngoài Đoạn Tinh Huy ở Đoạn phủ này. Tất cả đều coi thường cô, bên cạnh còn có một Nguyên Đông ngập tràn ác ý với cô, còn có cả một Đoạn phu nhân ghét cô không sao sánh kịp nữa.

Nhị Nha càng sợ càng hãi, không còn đơn thuần như ngày trước. Dưới đá mài của Đoạn phu nhân, dù có làm chuyện gì cũng phải suy xét bảy lần xem có hợp khuôn phép hay không. Có đôi khi phạm sai lầm thì có các chiêu trừng phạt của bà dạy nghi lễ rất ghê gớm.

"Chàng chưa quên được công chúa Gia Huệ đúng không? Nghe tin công chúa Gia Huệ phải đi đánh trận là chàng chạy theo, chàng còn chối là không phải vì công chúa Gia Huệ ư?" Nước mắt lăn đầy má Nhị Nha, nước mắt trôi đi son phấn lộ ra làn da đen nhẻm bên dưới tạo thành những vệt đen dài.

Đoạn Tinh Huy nhắm mắt, khi mở mắt ra đôi mắt nhìn Nhị Nha đầy thất vọng, hắn giải thích: "Chuyện này không liên quan đến công chúa Gia Huệ, ta đã là tướng quân mất chức, giờ ta phải kiến công lập nghiệp."

"Đoạn lang, bây giờ đã rất ổn định rồi, đừng bất chấp nguy hiểm mà." Nhị Nha thút thít cầu xin.

Đoạn Tinh Huy thở dài một hơi thật sâu, hắn rất phiền muộn. Nhị Nha không hề hiểu ý chí của hắn, chẳng lẽ nàng muốn hắn này cứ sống vậy cả đời sao?

"Chuyến này ta phải đi, ta đã lập quân lệnh với nguyên soái rồi, chẳng lẽ nàng muốn nhìn ta bị chặt đầu à?" Đoạn Tinh Huy đã mất kiên nhẫn, Nhị Nha ngày trước đơn thuần nhưng giờ không còn thức thời, không biết lấy đại cục làm trọng.

Căn bản là Nhị Nha không hiểu tâm lý hắn, hắn muốn đứng dậy một lần nữa, muốn một lần nữa đứng dậy bằng chính sức lực của mình, và ra chiến trường là lựa chọn cầu phú quý trong hiểm nguy nhanh nhất.

Đoạn Tinh Huy chỉ cảm thấy khó xử khi thấy mắt lăn dài của Nhị Nha, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh khuôn mặt lạnh lùng của công chúa Gia Huệ. Hình như hắn chưa từng nhìn thấy công chúa Gia Huệ khóc trước mặt hắn, hắn chẳng đáng để nàng khóc trước mặt.

Cũng là con gái thế nhưng công chúa Gia Huệ có thể kiên cường, thậm chí còn xông pha chiến trường, mà Nhị Nha lại trở thành cây tầm gửi vươn ngọn trên người hắn.

Khi mới quen Nhị Nha, nàng ngây ngô trong sáng ôm hoa dại cười với hắn, Đoạn Tinh Huy cảm thấy đó là ký ức tươi đẹp nhất thế gian, thế nhưng bây giờ Nhị Nha không còn hương vị tự do đó nữa.

Với Đoạn Tinh Huy mà nói, dù công chúa Gia Huệ bị khuôn phép trói buộc nhưng phong thái vẫn hào hiệp.

Đoạn Tinh Huy rất mệt, nhất là khi cứ thấy Nhị Nha khóc sướt mướt và bất thình lình trong đầu hắn nhảy ra câu biết mệt tức hết yêu.

Đoạn phu nhân nghe con trai mình muốn ra chiến trường thì rất tán thành. Muốn Đoạn gia khôi phục vinh quang trước kia nhất định phải kiến công lập nghiệp. Khi trông thấy dáng vẻ khổ sở như con trai bà sắp đi chịu chết là Đoạn phu nhân căm hận nghiến răng, bà đã tính đến chuyện sẽ trừng trị Nhị Nha sau khi Đoạn Tinh Huy đi rồi.

Đón nhận ánh mắt của Đoạn phu nhân, cơ thể Nhị Nha rùng mình một cái. Cô càng đau lòng nhìn Đoạn Tinh Huy đầy đau thương, thế nhưng Đoạn Tinh Huy đang bận rộn chuyện xuất chinh chẳng màng đến.

Nhị Nha cảm thấy lạnh quá, nỗi cô đơn tuyệt vọng không diễn tả thành lời.

Ninh Thư có hơi xúc động trong lòng khi đại quân xuất chinh. Cô mặc áo giáp nặng trịch, tóc cũng cắt rồi búi lên để đội mũ, cơn gió lùa qua khiến áo choàng đỏ tung bay phía sau.

Ninh Thư soi gương đồng, cô cảm thấy thật phấn chấn.

"Công chúa thấy chưa, đây chính là đại tướng quân uy vũ đó." Tiểu Hồng khen: "Chắc chắn là tướng quân anh tuấn nhất."

"Tiểu nha đầu còn biết dẻo miệng à." Ninh Thư dí chóp mũi Tiểu Hồng, bảo: "Bổn cung đi rồi trông nom phủ công chúa cho hẳn hoi đấy."

"Chắc chắn rồi ạ, nhất định nô tỳ sẽ ngoan ngoãn chờ công chúa trở về." Tiểu Hồng nghẹn ngào: "Nhất định công chúa phải bình an trở về đấy ạ."

Ninh Thư nhìn đôi mắt da diết của Tiểu Hồng mà bỗng cảm thấy quái dị, Tiểu Hồng như đang tiễn phu quân ra trận ấy. Chợt Ninh Thư trở mình lách người phi ngựa đi, Ninh Thư gần như đang chạy chối chết trước đôi mắt ấy.

Tiểu Hồng vẫy khăn tay hô to theo hướng Ninh Thư đi: "Công chúa, nhất định người phải bình an trở về đấy, nô tỳ chờ công chúa đấy ạ ~~~."

Suýt thì Ninh Thư ngã ngựa, cô nắm chặt dây cương cuống cuồng phi đến thao trường.

Cờ xí bay phấp phới, cả thao trường chìm trong không khí tiêu điều. Mỗi một người lính đều mặc áo giáp cầm trường thương tua đỏ. Trải mắt qua là cả một đội ngũ chỉnh tề rung động lòng người, dấy lên khí thế hào hùng.

Đây là lần đầu Ninh Thư chứng kiến khung cảnh mà cảm xúc tuyệt đẹp mang lại từ vũ khí chiến tranh lạnh thấu xương, chúng kích thích hào hùng vô hạn trong trái tim mỗi con người.

Vì nhà, vì nước, vì dân tộc.

Ninh Thư đứng tại nơi đây bị hoàn cảnh ảnh hưởng đến nổi hết da gà, trong lòng trào dâng hào hùng vô hạn. Đây là cảm xúc của cô và cũng là cảm xúc dao động của cơ thể người uỷ thác.

Ninh Thư thúc ngựa đến bên Thẩm Phong. Thẩm Phong mặc áo giáp, chòm râu gần như trắng ngà khiến ông thêm một phần cơ trí và có cảm giác của anh hùng tuổi xế chiều.

Ninh Thư để ý đến Đoạn Tinh Huy cạnh Thẩm Phong, xem ra thật sự Thẩm Phong rất cân nhắc Đoạn Tinh Huy. Khoác lớp áo giáp trông hắn khá là bảnh bao, mày kiếm mắt sáng, đẹp trai ngời ngời. Đoạn Tinh Huy ngồi trên lưng ngựa là cảnh đẹp vô cùng say đắm lòng người.

Quả đúng là con cưng của thế giới có khác. Bảo sao người uỷ thác thích hắn ta như thế.

Lúc như thế này không thích hợp để trò chuyện, Thẩm Phong chỉ gật đầu với Ninh Thư. Ninh Thư chỉ quét mắt qua người Đoạn Tinh Huy rồi đi ngang qua hắn.

Đoạn Tinh Huy định chào hỏi nàng nhưng đối phương xem mình như người xa lạ, như không quen biết hắn làm Đoạn Tinh Huy chạnh lòng, hắn vừa giận vừa tiếc nuối.

"Thùng, thùng, thùng..."

Bốn phía thao trường dồn dập tiếng trống thùng thình, tiếng trống như đang hòa cùng nhịp tim, kích động trái tim mỗi người.

Theo sau đó là một tiếng hoàng thượng giá lâm, Lý Ôn bước lên đài cao của thao trường.

Lý Ôn mang trong mình khí thế ngạo nghễ của thiên hạ. Lý Ôn mặc long bào đen thêu rồng ngọc lóng lánh, đầu đội mũ miện mười hai chuỗi ngọc của thiên tử, dây ngọc khẽ đung đưa theo chuyển động của anh ta, mành che trước mặt Lý Ôn làm anh ta càng thêm cao quý không gì sánh bằng.

Lý Ôn vừa xuất hiện là bầu không khí càng thêm trang nghiêm, khó thở.

Trông thấy Lý Ôn, binh sĩ cả thao trường đồng loạt va chạm áo giáp xoạt xoạt quỳ một chân xuống đất, hô vang hoàng thượng muôn năm.