Chereads / Ninh Thư / Chapter 27 - Chương 27: Già mới đắt giá

Chapter 27 - Chương 27: Già mới đắt giá

Tác giả: Rất Là Lập Dị

Chuyển ngữ: Wanhoo

_

Da dẻ Lăng Tuyết trắng nõn nà bóng bẩy quyến rũ, cặp chân thon dài thẳng tắp, thần thái khiêu gợi. Diệc Phi và Phi Dương đối diện cô ta kích động, niềm kiêu hãnh ngẩng cao.

Ninh Thư: Ban ngày ban mặt nữ chính ngủ với người ta à?

3p, 3p đó, sao Lăng Tuyết khỏe ghê vậy.

Ninh Thư xem phim người lớn ngoài thực tế. Đây đã là lần thứ hai cô thấy Lăng Tuyết ngủ với người khác, cơ thể quấn lấy nhau trong phòng phát ra những tiếng động khiêu gợi mất hồn.

Cảnh nặng đô thế này rất hiếm bắt gặp, Ninh Thư xem không chớp mắt.

Đôi mắt Lăng Tuyết chìm trong mê say, hai cậu con trai sùng bái vuốt ve cơ thể cô ta, Lăng Tuyết kiêu ngạo thoát tục sao lại có bộ mặt này được?

Ninh Thư nhớ rõ trong cốt truyện Lăng Tuyết chỉ có một mình Mặc Lãnh Hiên, thế mà giờ lại chơi nặng đô.

Ninh Thư chớp mắt, người sau lưng hít thở ngày càng nặng nề. Cô ngoảnh sang xem Lãnh Ngạo, cơ thể cậu ta có phản ứng nhưng đôi mắt lại ngập tràn phẫn nộ, khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh đủ màu sắc.

Cơ thể Lãnh Ngạo không nghe lời mà hưng phấn trước hình ảnh kích thích. Khó chịu, hưng phấn, thất vọng, các mặt cảm xúc đan xen làm trái tim Lãnh Ngạo muốn nổ tung.

Ninh Thư bỗng thấy có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi cậu ấm Lãnh Ngạo, không để cậu ta bị Lăng Tuyết bỡn cợt. Giờ Lãnh Ngạo nhìn thấy cảnh này, hơn nữa còn không phải một người con trai, có lẽ sẽ làm cậu ta hết hy vọng.

Lãnh Ngạo giống như núi lửa sắp phun trào, ôi chao không thể bị kích thích thêm nữa.

Ninh Thư lôi cổ áo Lãnh Ngạo nhưng Lãnh Ngạo cứ ì ra đó nhìn cảnh trong phòng, bên tai quẩn quanh tiếng ân ái.

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, Ninh Thư rất muốn tặng cậu ta hai phát tát tỉnh người, Ninh Thư phải cố gắng lắm mới kéo Lãnh Ngạo đi được. Đến đồi cỏ ở vườn hoa mới thả Lãnh Ngạo ra. Lãnh Ngạo mặt nghệt như đá, cậu ta muốn quay lại phòng dụng cụ, Ninh Thư chặn mặt: "Cậu quay lại được cái gì?"

"Tôi muốn biết vì sao cô ta phản bội tôi, vì sao, vì sao chứ..." Lãnh Ngạo gào thét nghẹn ngào, bộ dạng vừa lạc lõng cay cú vừa cuồng dại đau khổ như thể bị cả thế giới quay lưng.

Ninh Thư co giật khoé miệng, cậu thì luôn tự cho mình là đúng rồi, Lăng Tuyết người ta và cậu đâu có quan hệ gì, tất cả là cậu tự đa tình mà. Cũng tại Lăng Tuyết nói chuyện nửa vời mới làm Lãnh Ngạo ảo tưởng.

Lãnh Ngạo cảm thấy cả thế giới sắp sụp đổ đến nơi, vừa nhục nhã vừa phẫn nộ, vừa oán trách lại phát điên, ngay cả ánh mắt cũng trách móc Ninh Thư. Thế nhưng sự thật phơi bày trước mắt, mặc cho Lăng Tuyết giải thích thế nào cũng không xoá nhoà được sự việc vừa rồi.

"Cậu bình tĩnh đã." Ninh Thư thấy nhiệm vụ của mình có hy vọng nên thái độ cũng hoà hoãn xíu, đương nhiên chỉ một xíu đó không thay đổi được việc Ninh Thư ghét Lãnh Ngạo.

Thấy Lãnh Ngạo thê thảm, trong lòng Ninh Thư vô cùng vui sướng khi người gặp hoạ. Cậu ta quá xứng đáng, vỗ tay hai ba ba ba lần.

Ninh Thư đè nén xúc cảm muốn phá ra cười, cô an ủi Lãnh Ngạo: "Giờ biết cũng là cái hay, cậu là cậu ấm gia thế cao quý, mặt mũi cũng đẹp trai, không cần vì một cô gái mà ngu... đau khổ như vậy."

Lãnh Ngạo quỳ dưới đất đấm tay xuống cỏ như thằng điên, Ninh Thư sảng khoái chết được.

Cô bĩu môi, đấm cỏ làm gì, có bản lĩnh thì đấm đường nhựa đi.

Thời gian Lãnh Ngạo phát tiết rất dài, cậu ta nằm trên cỏ, Ninh Thư ngồi im bên cạnh.

Viền mắt Lãnh Ngạo có đọng nước, xem chừng đau lòng thật. Lăng Tuyết đúng là không biết hưởng phúc, có một cậu trai dở hơi ưu tú như Lãnh Ngạo dành tình cảm chân thành cho cô ta, cô ta lại không để vào mắt, còn chà đạp tấm lòng người ta.

"Đồ chết bầm, nhìn cái gì mà nhìn." Lãnh Ngạo ngồi dậy hất cằm nhìn Ninh Thư trông dở hơi vô cùng.

Ninh Thư hết nói nổi mặc xác cậu ta, cô ôm sách đi tìm thầy y tế.

Có lẽ do mặt mềm yếu nhất của mình bị cô gái này trông thấy nên cậu ta rất mất tự nhiên, nhìn Ninh Thư hung tợn như muốn giết người diệt khẩu.

"Cậu định đi đâu?" Lãnh Ngạo bám theo Ninh Thư, thấy cô không để ý đến mình thì ngứa ngáy. Một mặt là bởi mình đau khổ, một mặt là bởi mình gặp phải chuyện như vậy nhưng cô gái này không định an ủi mình.

Trái tim cô gái này quá sắt đá.

Lãnh Ngạo hạ giọng: "Này cậu kia, tôi đang nói chuyện với cậu đấy."

Ninh Thư: Thể loại xưng hô cậu kia hời hợt vậy là cái kiểu gì?

"Cậu có thể đừng đi theo tôi không?" Ninh Thư bực bội đuổi cậu ta: "Cậu đi tìm Lăng Tuyết của cậu đi."

"Cậu... Cậu đang châm chọc tôi đấy à?" Lãnh Ngạo siết nắm đấm, mắt vằn tơ máu đỏ.

Lãnh Ngạo thả lỏng nắm tay: "Thôi, tôi không đánh con gái."

Không đánh con gái? Ninh Thư cười khẩy, là ai ngày ngày đòi đánh nhau với cô.

Ninh Thư bước vào phòng y tế, Ninh Thư run rẩy khóe miệng khi thấy thầy y tế đang dũa móng tay đầy quyến rũ.

Lãnh Ngạo theo tới sinh ra khó chịu với thầy y tế, cậu ta hỏi vặn Ninh Thư: "Người này là ai?"

Ninh Thư không ngần ngại châm chọc: "Cậu bị thần kinh à, không thấy anh ta mặc áo blouse trắng hả, đây là thầy y tế của trường."

"Tôi đang hỏi cậu có quan hệ gì với anh ta, ờ hờ, không nhận ra Lâm Giai Giai cậu lại thích đàn ông nhiều tuổi đấy." Lãnh Ngạo cười nhạo, đánh giá thầy y tế từ đầu xuống chân, càng nhìn càng khó chịu: "Cũng chỉ là thứ già đời thôi."

Đúng, già mới đắt giá, chẳng phải Lăng Tuyết cũng chướng mắt đồ trẻ ranh như cậu và thích Mặc Lãnh Hiên già đời à.

Thầy y tế ngừng dũa móng, anh ta chỉnh mắt kính nhìn Lãnh Ngạo, quay sang hỏi Ninh Thư: "Bồ của em?"

Ninh Thư còn chưa kịp cãi thì Lãnh Ngạo đã sửng cồ lên như giẫm phải đinh: "Sao tôi là bồ của cậu ta, cậu ta xấu thế này, tôi mù cũng không thích cậu ta."

Thầy y tế bình tĩnh trước thái độ của Lãnh Ngạo, nhìn thấy chưa, đây là sự khác nhau giữa đàn ông trưởng thành và con trai ấu trĩ đấy.

Thầy y tế nhìn Lãnh Ngạo rồi dừng mắt ở Ninh Thư: "Lại có việc gì mà đến tìm tôi, tôi cho em hay gần đây cảm xúc tôi không tốt đừng đến làm phiền tôi."

"Tôi nói cho chú nghe chuyện này, chú phải chịu được nhé." Ninh Thư hào hứng muốn xem biểu cảm của thầy y tế khi biết Lăng Tuyết chơi 3p.

Thầy y tế nghiêng đầu liếc Lãnh Ngạo: "Cậu còn đứng đó làm gì?"

Lãnh Ngạo hừ lạnh: "Thầy tưởng tôi muốn ở đây chắc."

Cậu ta nhìn lướt qua Ninh Thư rồi xoay người bỏ đi, lúc này Ninh Thư mới tủm tỉm với thầy y tế, cô ghé lại gần tai anh ta kể.

Thầy y tế đẩy cái trán Ninh Thư cách xa mình: "Nói thì cứ nói sán lại gần vậy làm gì?"