Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
_
Vừa giữ bàn không để nó đổ, vừa chống mắt lên nghe giáo viên nước ngoài giảng bài.
Nhập viện từ năm cấp hai nên cô chỉ biết vài từ tiếng Anh cơ bản, cô không nghe hiểu cả tiết tiếng Anh. Hình như mỗi mình cô không hiểu bài.
Ninh Thư nhìn lưng nữ chính Lăng Tuyết, lưng thôi mà sao cũng đẹp thế nhỉ.
Linh cảm nhạy bén của người tu chân nhắc nhở Lăng Tuyết có người đang nhìn, Lăng Tuyết ngoảnh lại nhìn thẳng vào mắt Ninh Thư.
Ninh Thư sững sờ, đằng nào cũng bị bắt quả tang thôi thì cứ nhìn tiếp vậy.
Lăng Tuyết ghét đôi mắt khiêu khích của Ninh Thư. Người tu chân đánh nhau chỉ vì một ánh mắt và Lăng Tuyết cho rằng Ninh Thư khiêu khích cô ta.
Lâm Giai Giai nói xấu cô ta, ảo tưởng sức mạnh muốn Lãnh Ngạo đá cô ta.
Lăng Tuyết quắc mắt cười lạnh, đó giờ chỉ có cô ta đá, không có chuyện cô ta bị đá. Ở trường trông Lăng Tuyết như con ngoan trò giỏi, thực chất cô ta là kẻ cứng đầu, ương bướng.
Bạn bè nghĩ đó là tự tin, kiêu ngạo, họ giúp Lăng Tuyết đánh bại nhiều con nhà gia giáo có cơ to để ngồi vững cái ghế hoa khôi.
Ninh Thư bị khinh lại thấy buồn cười.
Trớ trêu thay cô chưa đủ sức đối đầu trực diện, cô cần phải cúi gằm mặt né tránh đôi mắt đằng đằng sát khí.
Cô nghĩ về nhiệm vụ, muốn làm Lăng Tuyết mất tất cả, việc cần làm đầu tiên có phải là thay đổi ấn tượng về Lăng Tuyết trong lòng học sinh ở ICE?
Biến hoa khôi được ngưỡng mộ trở thành đối tượng bị dè bỉu, khinh thường, ghét bỏ như cô thì sao?
Nói thì dễ làm mới khó, Ninh Thư không có quân cờ ra trận.
Theo mạch truyện, giai đoạn này nữ chính đã bắt tay với nam chính, thuộc khoảng thời gian vừa đánh vừa yêu. Sau giai đoạn này là cùng chung chí hướng, lúc đó Lăng Tuyết mạnh hơn, khó xử lý hơn.
Ninh Thư day trán, tính đường nào cũng không xong, tính kiểu gì cũng là lấy trứng chọi đá. Cô mà tu luyện được như Lăng Tuyết thì á, cô sẽ lao vào hạ đo ván cô ta, kết thúc tất cả bằng một trận quyết chiến.
Thế giới này không có người tu chân, Lăng Tuyết cậy cô ta là người tu chân duy nhất được ông trời ưu ái. Chỉ cần đạp đổ phòng tuyến vững chắc này là chiến thắng trong tầm tay.
Ninh Thư gọi thầm hệ thống: "Tôi có được mua bí kíp tu tiên không?"
Lát sau mới nghe tiếng điện chạy lách tách, não cô tê tê: "Được mua bằng kinh nghiệm. Ký chủ không có kinh nghiệm, không thể mua bí kíp."
Chậu nước lạnh giội thẳng vào đầu Ninh Thư.
Cũng phải thôi, làm gì có chuyện ngồi mát ăn bát vàng. Vấn đề là Ninh Thư chưa từ bỏ ý định, cô hỏi tiếp: "Tại cậu đưa tôi đến thế giới này! Nhiệm vụ khó khăn, cậu nên hối lỗi chứ?"
Giọng máy cứng nhắc nói: "Chương trình chạy lỗi đưa ký chủ đến thế giới này, không phải lỗi tại tôi."
Ninh Thư tức ná thở. Cô dở hơi quá, hệ thống chỉ là một cái máy, ai đời lại cò kè mặc cả với máy móc.
Ninh Thư hơi buồn khi một kế hoạch bị phủ định.
Ninh Thư không hề hay biết Lăng Tuyết ngồi đằng trước đang hoảng hốt. Linh cảm nguy hiểm cận kề ngay khi hệ thống vừa xuất hiện.
Lăng Tuyết hoang mang, thế giới này không thể nào nguy hiểm như thế!
Lăng Tuyết run khe khẽ, toát mồ hôi. Người tu chân có linh cảm nhạy bén, huống hồ Lăng Tuyết còn có may mắn thêm thân. Cô ta vẫn luôn xuôi chèo mát mái ở thế giới này, chưa từng gặp ai làm cô ta rợn tóc gáy.
Lăng Tuyết đanh mặt, nhìn trái nhìn phải nhưng không phát hiện bất thường, hình như đó chỉ là ảo giác. Linh cảm rất mạnh, lăng Tuyết điên mất, rốt cuộc đó là cái gì?
Hệ thống vừa rời đi, cả Ninh Thư và Lăng Tuyết nằm bò ra bàn. Ninh Thư ỉu xìu vì bị đả kích, Lăng Tuyết nhẹ nhõm vì nguy hiểm biến mất.
Lăng Tuyết có bóng ma tâm lý bị rã rời chân tay, nói trắng ra là sợ nhũn người.
Tất nhiên Ninh Thư không hề hay biết chỉ gọi hệ thống trả lời lại doạ Lăng Tuyết.
Ninh Thư đang buồn về nhiệm vụ đây.
Chuông hết tiết reo vang, giáo viên rời khỏi lớp là An Dung đứng phắt dậy đi qua bàn Ninh Thư. Cô ta đá bay bàn Ninh Thư, trùng hợp sao đập bàn vào người Lăng Tuyết.
An Dung tái mặt, Ninh Thư trố mắt nhìn cái bàn bay.
Không liên quan đến cô nhé.
Lăng Tuyết đứng bật dậy đập mạnh tay lên bàn, mặt bàn gãy đôi, cô ta hét: "Thích chết."
Áp lực lao đến đánh ngẫn Dung. May mà Ninh Thư nhanh trí nằm bò ra đất mới không bị áp lực quét đến.
An Dung bị áp lực đè nặng run lẩy bẩy, máu mũi chảy ròng ròng, răng đập cầm cầm, trợn mắt ngất xỉu.
Cả lớp nháo nhác, bấy giờ Lăng Tuyết mới giật mình thu hồi áp lực.
Cô ta rất phiền muộn.
Đang mệt mỏi vì cảm nhận được nguy hiểm lại bị đập bàn vào người, cơn giận cứ vậy bùng lên.
Người tu chân quen nghe theo cảm xúc, nhịn tức không phải phong cách của cô ta.
Lăng Tuyết luôn giữ thái độ mẹ thiên hạ nhìn đám dân thường, chưa từng nổi giận thật sự vì bất cứ chuyện gì. Thế mà vừa mới xong cô ta không khống chế được cảm xúc.
Cả lớp ngạc nhiên và khiếp sợ cô ta, cô ta bặm môi trông càng lạnh lùng, không định giải thích hay lo lắng cho An Dung bất tỉnh nhân sự.
Lăng Tuyết liếc nhìn Ninh Thư nằm bò ra đất mất thể diện.
Ninh Thư chịu cô ta đấy, cô có đá bàn đâu sao cứ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống thế?
Nữ chính tuỳ hứng quá, chơi vậy ai chơi nổi!