Chapter 2 - Chap 1.

.Porsche.

"Ai đang nói về tao thế? Tao đã hắt hơi từ tối qua! Chết tiệt!"

Jom hắt hơi một lần nữa khi nó đặt cốc cà phê lên bàn đá cẩm thạch trước mặt. Tôi nhìn nó và liên tục nói xin lỗi trong lòng.

Hôm qua, tôi đã nói dối về tên của mình và thay vào đó là tên của thằng Jom. Vâng, tôi không thể tin tưởng một người lạ dễ dàng như vậy, và với tình huống đó thì ai mà dám nói tên thật chứ? Tôi lấy chiếc đồng hồ và đem nó đi bán cho một cặp vợ chồng.

100.000 bath!!

Cho nên nếu anh ta có đến tìm thì tôi có thể chối vì đó đâu phải tên tôi!

Tôi nhớ anh ta nói, "Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với chiếc đồng hồ thì cậu chết chắc!"

"Tại sao lại nhìn tao?"

Tên bạn khác hỏi tôi khi nó đến ngồi cạnh tôi và Jom. Tên nó là Tem.

Tụi nó là hai người bạn tốt nhất của tôi. Mặc dù tôi cũng tốt không kém...

Ngoài khuôn mặt mịn màng điển trai, tôi không hoàn toàn thân thiện, đặc biệt là với người lạ. Tôi hiếm khi bày tỏ cảm xúc của mình nên những người khác hay bảo tôi lạnh lùng.

Có lẽ hình xăm hoa anh đào Nhật Bản trên cánh tay trái của tôi cũng góp phần làm họ không dám gây rối với tôi. Chỉ có hai người này, hai đứa ngốc ở lại với tôi cho đến bây giờ.

Chúng tôi hiện đang học năm thứ 2 tại một trong những trường đại học hàng đầu trong cả nước, nhưng nếu không phải nhờ học bổng thì tôi sẽ không có khả năng để học ở đây. Là một nhà vô địch taekwondo và là đại diện của trường tại nhiều cuộc thi võ thuật, điều đó giúp tôi dễ dàng xin học bổng hơn.

"Nếu kết thúc báo cáo sớm, Porsche, ghé thăm câu lạc bộ không?" Thằng Jom đang chơi trên điện thoại của mình cất tiếng hỏi.

"Trước khi mày nghĩ đến việc uống rượu thì hãy giúp tao trước đi!"

Tem ngụ ý rằng nó đã ngồi đây và làm báo cáo trong một thời gian dài. Trong khi đó, tôi không tham gia vào việc viết báo cáo và cũng không có bất kỳ ý định nào về việc giúp đỡ.

"Thấy sao?" Jom không từ bỏ ý tưởng đến thăm câu lạc bộ nơi tôi làm việc. Tụi nó thường đến đó chỉ để thư giãn vì tụi nó cũng thân thiết với chủ quán như tôi.

"Được rồi, đi thì đi." Tôi đã nói.

Jom ngừng chơi trên điện thoại của mình và bắt đầu làm việc nhanh hơn để hoàn thành báo cáo.

Vì vậy, ba chúng tôi, bây giờ đang ngồi ở quầy bar tại The Root Club, nơi tôi làm việc.

Tôi rất thân thiết với bà chủ ở đây, chế Jade, một người phụ nữ chuyển giới có hàng tá chiếc váy tết truyền thống của Trung Quốc với các sắc thái khác nhau, mọi người có thể thấy cô ấy mặc mọi lúc.

Tôi thay đổi trang phục của mình thành một bộ đồng phục làm việc, sẵn sàng vui vẻ với họ bất cứ khi nào tôi rảnh rỗi.

"N'Porsche, ai đó yêu cầu Porsche chuẩn bị đồ uống kìa!" Người phụ nữ trung niên nói chuyện khiến tôi mỉm cười, tiếp nhận tờ giấy mỏng với yêu cầu được viết trên đó và sẵn sàng chuẩn bị.

Đây là công việc của tôi- một bartender. Tôi thường nhận được rất nhiều lời mời gọi, đặc biệt là từ khách hàng nữ. Và có rất nhiều người chỉ ngồi đó chỉ để nhìn tôi suốt đêm.

Một vài hôm thì tôi tiếp nhận lời mời của họ và bí mật đưa họ đến khách sạn, nhưng điều đó chỉ xảy ra nếu tôi thực sự thích cô gái đó. Ví dụ, người phụ nữ tôi hiện đang phục vụ cocktail này đây, cô ấy đi cùng với ba người bạn. Và không phải tôi khoe khoang, nhưng, cô ấy cứ nhìn tôi như thể tôi là một miếng xúc xích!

"Tên tôi là Vivi, nếu anh có thời gian rảnh, anh có thể gọi cho tôi."

Đúng như dự đoán, cô ấy đã viết một ghi chú nhỏ về số điện thoại của mình trên một mảnh giấy và đưa nó cho tôi. Tôi chỉ đáp lại với một nụ cười nhẹ và nhét tờ giấy vào túi.

"Tao tự hỏi tối nay mày sẽ được bao nhiêu người tìm đến đây?" Jom nói khi tôi bước đến đặt mông lên chiếc ghế bên cạnh nó.

"Cái gì? Trời chưa tối mà đã có người muốn vồ lấy cưng rồi sao?"

Chế Jade nói và vòng cánh tay của cô ấy qua người tôi. Nếu đó là người chuyển giới hoặc đồng tính khác, tôi sẽ cảm thấy nổi da gà hoặc ghê tởm. Nhưng chế Jade thì khác. Chị ấy tốt bụng và luôn giúp đỡ cho tôi và em trai tôi.

Khi tôi thiếu hụt tài chính và thiếu tiền thanh toán học phí của Porsché, chị ấy là người đầu tiên đề nghị giúp đỡ. Tôi đã làm việc ở đây trong nhiều năm, mặc dù tôi vừa tròn 20 tuổi vài tháng trước thôi, chế Jade đã cho phép tôi làm việc bán thời gian. Trước đây, tôi chỉ là một thằng lao công, giúp giữ cho câu lạc bộ sạch sẽ và gọn gàng. Sau giờ học, tôi giúp lau sàn trước khi câu lạc bộ mở cửa và khi chuẩn bị về nhà, tôi sẽ lau sàn nhà, dọn dẹp tất cả bàn ghế, đảm bảo mọi thứ ngăn nắp nhất có thể. Cho đến khi tôi được thăng chức trở thành bartender, chế Jade nói khách hàng nghiện tôi vì vẻ ngoài có tính sát thương cao tuyệt đối.

"Vâng chế, chế phải chuẩn bị tinh thần nha, mọi ánh mắt ở đây bây giờ đều đổ dồn vào chàng trai của chế đấy!" Tên khốn Tem nói.

Chế Jade làm một khuôn mặt quỷ và bĩu môi rồi dựa vào vai tôi. Tôi không thể không cười trong bối rối và nuốt xuống một ngụm rượu.

Đêm nay vẫn còn sớm và khách hàng đang bắt đầu tấp nập. Nhưng tôi vẫn chưa đến lúc bận rộn. Tôi nhớ ba tôi, ông đã mở nhiều cửa hàng nhưng phá sản, ông qua đời cùng với mẹ tôi trong một tai nạn xe hơi, các chi nhánh của cửa hàng cũng bị ngân hàng tịch thu, để lại cho chúng tôi rất nhiều nợ nần. Kho báu duy nhất còn lại đối với tôi và em trai tôi là ngôi nhà mà chúng tôi hiện đang sống.

Và còn có Athy, anh trai của cha tôi. Thay vì ủng hộ chúng tôi, bác ấy trở nên nghiện cờ bạc và kéo chúng tôi vào đống đổ nát hơn nữa.

"Đừng nói là mày thực sự sẽ trở thành chồng của chế Jade nha?! Tao chưa bao giờ thấy mày đi cùng bạn gái." Jom nói.

"Hehe, tao hầu như còn không có thời gian cho bản thân, tại sao tao phải tìm ai đó để chăm sóc cho mệt?" Tôi bật cười vì trò đùa ngớ ngẩn của nó.

"Ngớ ngẩn, mày có thể tìm ai đó để chăm sóc cho mày cơ mà?" Tem nói rồi nghiêng đầu sang một bên nhìn về phía cái bàn ở góc, nơi một nhóm người đàn ông đẹp trai ngồi.

"Tao thấy nó nhìn chằm chằm mày cả buổi rồi đấy!"

"Mày có muốn bị đá vào mặt không?" Tôi trừng mắt nhìn nó.

"Dù sao đi nữa, anh ta có thể có cảm tình với cưng đấy! Đừng nhìn về phía họ nữa, hình như họ phát hiện chúng ta nhìn họ rồi." Chế nói và mọi người giả vờ nhìn đi nơi khác.

"Hmm...thật lòng mà nói thì mày trông khá mát mẻ, ăn mặc gọn gàng, cộng với mày có hình xăm sexy đó!" Tem tiếp tục trêu chọc tôi, tôi lấy chân đá chân nó dưới gầm bàn.

"Nếu Porsche là gay thì nó sẽ sinh ra một đứa con trông giống như chế Jade." Jom cười lăn lộn khiến chế Jade đánh vào đầu nó.

"Hah, cái bàn này toàn là rác rưởi." Chế Jade rủa thầm sau đó đi sang các bàn khác để chào hỏi khách hàng.

"Nghe này, tên đó không phải nhìn chế Jade, nó rõ ràng có hứng thú với thằng Porsche!" Jom kêu lên.

Tôi liếc nhìn bàn đó một cách khó chịu. Có vài lần tôi bị một số tên gay nhìn chằm chằm như thể tôi là một miếng mồi ngon. Một vài người thậm chí còn viết số điện thoại và để lại tin nhắn, số khác thậm chí tìm cách tiếp cận nói chuyện để trêu chọc tôi, và tôi không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc chiều theo họ. Tôi không quan tâm, nhưng tôi biết sở thích của mình, tôi không giống họ.

"Nhìn thương hiệu quần áo mà bọn họ đang mặc kìa, nếu mày quen với hắn thì mày có thể có một cuộc sống tốt hơn đấy." Tem nói.

"Nếu mày chưa chịu dừng lại thì tao sẽ kéo mày ra phía sau quán và đập cho mày nhừ xương!" Tôi nói bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm.

"Ô hổ, đùa thôi! Mà này, cô gái yêu cầu mày phục vụ đến rồi kìa, đi đi!"

Tôi bước đến chỗ Vivi, người đã gọi cho tôi như thể muốn cái gì đó nhiều hơn. Tôi chỉ nở một nụ cười, cúi xuống và nói chuyện với cô ấy.

"Nhà vệ sinh ở đâu?" Cô ấy nói khi khuôn mặt của chúng tôi gần như chạm vào nhau. Những ngón tay cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay tôi trên bàn.

"Đi thẳng đến đó rồi rẽ trái." Tôi chỉ cô ấy về phía toilet. Mặc dù tôi biết cô ấy muốn gì nhưng tôi cố gắng giả vờ vô tội.

"Anh có thể đưa tôi đến đó không? Tôi sợ mình bị lạc."

Chỉ vậy thôi à? Tôi gật đầu và bước về phía trước, và đúng như dự đoán, cô ấy không thể chịu đựng được nữa, kéo tôi vào góc tối bên cạnh nhà kho. Cô ấy cố gắng cúi xuống hôn tôi một cách vội vàng và đẩy tôi vào tường. Nụ hôn đầy ham muốn như nghiền nát và siết chặt tôi cùng cô ấy vào một chỗ.

Ở đây là góc tối của quán, rất nhiều điều như thế này xảy ra, vì vậy tôi không ngạc nhiên chút nào. Tôi, bản thân tôi cũng thường sử dụng góc này cho một số "hoạt động" vào ban đêm, khi tôi muốn.

Bàn tay dày của tôi đi lên phía trên và bóp khuôn ngực của cô ấy, sau đó đi xuống để mở khóa kéo và tháo thắt lưng. Sự phấn khích tràn ngập trong từng hơi thở. Nhưng trước khi tôi cởi quần xuống, tôi nghe thấy một âm thanh va chạm lớn.

"Porsche! Nhanh lên! Có chuyện rồi!"

Một người bồi bàn trẻ tuổi chạy về phía tôi với sự hoảng loạn trên khuôn mặt.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tôi nói trong khi tay đang đeo dây nịt lại. Vivi bối rối sửa lại chiếc váy của cô ấy.

"Đi thôi."

Tôi chạy theo tên đồng nghiệp và nhìn thấy một nửa của quán đã tan nát vì bị đập phá. Bàn ghế nằm ngổn ngang, khách hàng đang hoảng sợ chạy ra khỏi quán. Những mảnh kính và chai lọ nằm rải rác trên sàn nhà. Có hơn 10 người đàn ông mặc đồ đen bên trong vẫn không dừng lại.

Chế Jade đang cố gắng đàm phán nhưng họ dường như không bận tâm. Tôi chạy đến chỗ chế và nhìn người đàn ông trước mặt, ngay lập tức tôi nhận ra anh ta.

Ngay khi nhìn thấy tôi, anh ta ngay lập tức chạy về phía tôi để tấn công, may mắn thay, chân tôi nhanh hơn. Tôi đạp vào ngực khiến anh ta ngã xuống đất.

Làm thế nào tôi có thể không nhận ra những người đã đánh nhau với tôi đêm hôm trước?

Không chờ họ tiến lên, tôi phóng mình về phía trước, đưa ra những cú đấm dứt khoát. Hai thằng bạn của tôi cũng tham gia cuộc chiến. Chế Jade xoay sở vác lên một cái ghế và cũng nhập cuộc, từ một người phụ nữ dịu dàng biến thành một tên côn đồ thực thụ trong sự tức giận.

"Chúng tao đến để trả thù! Chết tiệt." Tên đàn ông đang bị tôi đấm vào mặt hét lên.

"Mày chưa đủ trình!" Tôi nhếch mép, sau đó cho hắn một cú đấm nữa.

Người đàn ông loạng choạng một chút nhưng sau đó hắn cúi xuống nhặt một chai bia và đập nó vào bàn. Hắn nở nụ cười ma quỷ. Hắn ta có ý định tiến về phía trước để đâm tôi, nhưng sao tôi có thể cho hắn cơ hội thực hiện chứ? Tôi lắc người né tránh một cách khéo léo, chọc cho đến khi tên đó tức giận.

Hôm qua, tôi quên rằng bọn chúng biết tôi làm việc ở đây. Ai lại không biết khi tôi ném rác cho quán và có chìa khóa cửa sau. Thật ngu ngốc làm sao!!!

Tôi đã giúp một tên khốn, và giờ hãy nhìn những gì tôi đã nhận được đi! Tôi không sợ bọn côn đồ, nhưng tôi sợ ảnh hưởng đến chế Jade và những người khác. Đặc biệt là những tổn thất mà tôi sẽ phải trả vì nguyên nhân của sự hỗn loạn này rõ ràng là từ tôi.

"Mày thật sự rất giỏi!" Hắn ta nói rồi xoa xoa xương hàm của mình. Hắn chưa có ý định bỏ cuộc ngay cả khi bị tôi đánh tả tơi.

"Cảm ơn vì lời khen!" Tôi khẽ nhếch mép.

Tôi nhấc chân muốn đá vào chân hắn ta nhưng ai đó từ phía sau đã cố gắng khóa tay tôi lại và bây giờ tôi bị dồn vào chân tường, nhưng tôi vẫn tự tin rằng tôi sẽ không bị đánh bại. Tên ngốc mỉm cười xảo quyệt, từ từ tiến về phía trước với cái chai bị vỡ trong tay...

"Dừng lại!"

Giọng nói phát ra từ lối ra vào của quán. Mọi người quay lại nhìn người có giọng nói quen thuộc.

"Thằng khốn Kinn!" Một trong những tên côn đồ chửi lớn.

Mọi ánh mắt đổ dồn về chàng trai trẻ mặc một thân đồ đen. Mái tóc của anh như lấp lánh trong ánh sáng của câu lạc bộ và khuôn mặt góc cạnh với dấu vết trầy xước từ cuộc chiến ngày hôm qua. Ánh mắt người nọ hướng về phía tôi, nhìn tôi và cười toe toét. Bây giờ anh ấy trông đẹp trai hơn ngày hôm qua. Theo sau là một nhóm người mặc đồ đen.

"Chết tiệt!" Ai đó hét lên và tôi bắt đầu tung ra những cú đấm và đá một lần nữa. Tôi không biết bây giờ tôi đang đứng về phía nào đâu, nói tôi đang trả thù cho quán chế Jade thì đúng hơn!

"Cậu Kinn, cẩn thận!"

Tôi nhìn sang người vừa hét lớn, chắc là cấp dưới của Kinn, chỉ thấy Kinn loạng choạng va đập vào tường sau đó té xuống sàn với khuôn mặt đầy máu. Có hơn năm người đang đứng, tất cả đều cầm dao và sẵn sàng phóng về phía chúng tôi. Tôi nghĩ mình phải đứng về phía Kinn vì chiếc đồng hồ anh ấy tặng tôi trị giá hơn một trăm nghìn, nên có lẽ tôi nợ anh ấy nhiều hơn một chút.

Tôi bước nhanh tới và đá vào cổ tay người gần nhất làm rơi con dao mà hắn ta đang cầm. Sau đó, tôi nắm lấy đầu của người đã đấm vào mặt Kinn và đập đầu hắn vào cạnh bàn, không nương tay thêm nữa vì tôi thực sự tức giận khi thấy người tôi vừa cứu ngày hôm qua trở về dáng vẻ đầy máu trên khuôn mặt một lần nữa. Sao tụi mày dám chứ?!

Tôi thả nhẹ tay ra và đá thằng ngốc một lần nữa cho đến khi nó ngã khuỵu xuống sàn.

"Cảm ơn." Giọng nói khàn khàn của anh ấy lại xuất hiện như thể trấn an nội tâm đang run rẩy của tôi.

Tại sao anh ta lại có sức ảnh hưởng đến tôi như vậy?

"Chuyện nhỏ!" Tôi trả lời với một nụ cười nhếch mép. Sau đó tiến lên để tung ra những cú đấm một lần nữa. Tôi không cảm thấy mệt mỏi, nếu việc tôi làm có thể khiến người đàn ông đẹp trai này an toàn thì tôi sẽ đánh bọn chúng như thế này cả đêm.

"Này, có phải anh đốt nhà của họ không?" Tôi hỏi anh ta.

"Họ là những người đã gây ám ảnh cho tôi." Anh ta nói.

Nhưng sau đó nhiều người đàn ông khác mặc đồ đen đi đến, chế Jade cùng với những người khác chạy ra khỏi quán. Tin tôi đi, cho dù bạn giỏi võ thuật như thế nào nhưng nếu chỉ có một mình và phải chống chọi với hơn một chục người đàn ông thì tỷ lệ cá cược đã quá rõ ràng.

Nếu tôi không rời khỏi đây, có lẽ tôi sẽ trở thành hồn ma vào sáng mai.

"Đi thôi!" Tôi nói với Kinn.

"Đi đâu? Chúng ta đang bị bao vây". Anh ta nói, nhưng thậm chí tôi không nghe ra một chút sợ hãi trong giọng nói của anh ta.

Đầu óc tôi hoạt động hết công suất. Tôi nghĩ đến một lối đi. Nếu tôi rời khỏi bây giờ thì sự hỗn độn này sẽ kết thúc bởi vì tôi là mục tiêu của bọn côn đồ, không phải chế Jade cũng không phải quán này. Vì vậy, tôi nắm lấy cổ tay của Kinn và chạy về phía cửa sau.

"Chúng ta sẽ đi đâu?" Anh ta hỏi nhưng vẫn nhanh chóng đi theo tôi.

Tôi không trả lời, sau đó kéo anh ta nhảy lên xe máy ngồi phía sau lưng tôi. Thật may mắn khi hôm nay tôi đỗ xe phía sau quán. Và cũng giống như ngày hôm qua, tôi nhanh chóng khởi động động cơ và lái đi. Cảm giác giống như đang tua lại một bộ phim.

Deja vu!

Càng giống hơn khi tôi lái xe qua trạm xăng nơi chúng tôi đã dừng lại hôm qua.

Lần này anh ấy nợ tôi bao nhiêu đây?