*Lưu ý vài sự thật về Bom Nguyên tử và phóng xa đã được thay đổi sự thật đây, không phải là tài liệu học tập.
"Christoper Columbus người đã đặt chân lên Bắc Mỹ Vào Năm 1492,nhưng ông vẫn nghĩ đó là Ấn Độ tuy nhiên vẫn có nhiều ghi chép ông không phải..."
Tiếng Chuông reo lên thầy ấy dừng việc giảng bài lại.
"Hôm sau chúng ta sẽ đến với việc này tiếp,hẹn gặp lại các em sau"
Nói xong thầy ấy bước ra ngoài,còn chúng tôi thì mừng rỡ vì đã không còn mở mắt nổi.
-Xin Chào , Tôi là John Một cậu bé 12 tuổi bình thường ở một vụ thị trấn khá lớn ở Mỹ, nơi này rất tuyệt vời tôi muốn sống yên bình đến suốt đời ở đây , tiếc là không thể.
-Tôi có một nhóm bạn riêng như bao đứa trẻ khác, Mark,Steve và Tom, tôi cá chắc rằng 3 cậu ấy là người bạn thân nhất và sẽ như thế đến khi tôi lên thiên đường.
-Này Tom cậu có nghĩ rằng Columbus đã ra lệnh diệt chủng với người Mỹ Bản Địa?
Mark Hỏi
-Tớ không biết nhưng có vẻ là không vì không có manh mối nào cả.
-Các cậu thay vì ngồi ở đây bàn luận về Columbus và những thứ chúng ta chưa từng biết sao không chơi 1 ván bài Dragon Slayer với tớ? Gác lại chuyện đó qua một bên và thầy sẽ giải quyết nó?
Tôi nói với giọng cầu xin.
-Hưm,được thôi chỗ như cũ.
Chúng tôi Đi về nhà và lên phòng của tôi,nó khá bừa bộn nhưng vẫn chịu được.
-Nào ai sẽ làm Phù Thủy Hắc Ám độc ác nhất mọi thời đại nàooo.
Chúng tôi cười phá lên.
-Tớ sẽ làm, Phù Thủy là người nắm giữ Cây trượng quyền năng nhất .
Steve nói, có vẻ cậu ấy thấy ngầu.
-Tớ sẽ làm Rồng ở hẻm núi Murry.
Tôi nói
-Sau cậu không nói là cậu làm Long Vương luôn đi.
Tom nói
-Ờm có lý
Steve thì có vẻ như cũ cậu ấy sẽ làm dũng sĩ và ai cũng hài lòng khi cậu ấy làm dũng sĩ.
-Này John làm bài tập trước khi chơi nhé con.
-Vâng!
Sau khoảng 6 tiếng trời đã sập tối,Dũng sĩ thì chưa giết được Long Vương còn Phù Thủy thì vẫn sống nhăn răng khi chưa bị nhấn chìm xuống vực Gorg.
-Có vẻ thì phải để đến mai thôi.
Mark có vẻ kiệt sức,thật ra tất cả đã kiệt sức.
Chúng tôi tạm biệt nhau và trở về nhà.
- Này Johnny lấy cho chị cốc nước.
-Vâng....
Tôi vừa đáp lại vâng vừa thở dài vì tôi đã kiệt sức.
-Cảm ơn Johnny.
Chị ấy là Marrie là chị của tôi.
- 2 đứa tới buổi tối rồi.
Mẹ tôi kêu
Chúng tôi di chuyển đến phòng ăn.
-Quao,Tối nay là Spaghetti với nước ngọt có ga? nó chả hợp tí nào cả mẹ .
Tôi từ vui mừng trở nên thất vọng vì khi ăn spaghetti tôi thích uống nước trái cây hơn.
-Em không uống thì cho chị.
Tôi đành cam chịu vì đã kiên sức.
-Ông à tới bữa tối rồi.
-Ừ ăn trước đi,tôi đang khá bận vì mớ công việc.
Sau đấy chúng tôi ngồi ăn trong im lặng,chắc hẳn ai cũng đã kiệt sức sau 1 ngày dài làm việc, ăn xong tôi lên phòng nằm trên giường và thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau , tôi trễ học.
-Này John trễ giờ rồi đấy mẹ tôi vừa nói vừa đập cửa.
Tôi bật dậy và nhìn vào đồng hồ bây giờ là 8 giờ 30 sáng và đúng thật , tôi đã trễ giờ.
Tôi chạy từ phòng và trượt xuống bếp và chuẩn bị đồ.
-Sandwich đây.
Tôi cầm lấy nó và bay ra phía xe đạp và đạp 1 mạch tới trường, khi đến lớp tôi bước vào và nhận ra hôm nay thầy có việc nên chúng tôi đã được nghỉ, tôi thoát chết trong gang tất.
-Này John.
đó là Mark
-Tớ tìm được 1 thứ thú vị ở Vườn của trường là một cốc nước có in hình một con rồng.
-Trông nó khá ngầu đấy,mà Tom với Steve đâu rồi?
-Hai cậu ấy hôm nay không thấy đâu tớ tưởng cậu cũng vậy nhưng may là cậu ở đây.
-Nếu như có một mình tớ thì 100 phần trăm là tớ bỏ về nhà và bị nhịn buổi tối rồi.
Tôi chỉ cười,có vẻ như hôm nay thời tiết không dược tốt cho lắm cảm giác như sắp có bão đến.
-Này Mark,Đến thư viện không.
Mark cười bí hiểm.Chúng tôi nhào tới thư viện và lôi ra một cuốn sách,trong đó có bí mật của chúng tôi,một bí mật mà không muốn cho ai biết.
-Kiểm tra xem nó như thế nào đi John.
-Được.
-Này!
-Vâng.
Chúng tôi hoảng hốt.
-Các em giúp cô cái này được không?
-Vâng.
-Hiện tại cô đang bị kẹt một số chuyện không hay các em có thể giúp cô đi lấy một món hàng được không thật ra là đồ ăn.
-hmm,Có trả công không cô.
-Haiz,4 dollars được không ?
tôi nghĩ nó thật Tuyệt vời,Chúng tôi đã giúp cô ấy,sau khi tan học chúng tôi trở về nhà, con đường về nhà trông thật đẹp khi vào hoàng hôn,tôi đã về đến nhà và bố tôi và Mẹ và chị có vẻ mặt nghiêm trọng.
-Gì vậy Bố?
-Có chuyện không hay đã xảy ra,bố tôi đưa cho tôi tờ báo trong đấy ghi một thông tin mà tôi sẽ không bao giờ quên tới cuối đời