Chereads / Bỉ ngạn hoa / Chapter 25 - Hoa Hướng Dương¹²

Chapter 25 - Hoa Hướng Dương¹²

Anh khều Lam nói nhỏ: "Giúp anh bịt mắt Kẹo lại đi, Kiều có quà tặng Kẹo nhưng muốn gây bất ngờ."

Lam nghe xong thì vui mừng nói: "Cứ để em lo." rồi chạy một mạch sang chỗ Kẹo.

"Mày ra đây làm gì đấy?" Kẹo bất ngờ khi thấy Lam tiến lại hỏi.

"Mày có nhớ trò chơi hồi nhỏ không?" Lam hỏi lại Kẹo chứ không trả lời câu hỏi.

Kẹo đờ người ra một lát rồi mới hỏi lại: "Ý mày là cái trò năm mười á hả?"

"Mày điên à, tối rồi mà chơi năm mười, mày có nhớ mấy ngày bọn mình nằm dưới thảm cỏ suy nghĩ về việc nhảy dưới đám lửa không?" Lam đáp.

Kẹo chợt nhớ ra những kí ức đó đáp lại: "Bây giờ làm liền à?"

Lam nghe câu hỏi thì không nói gì mà cuối người xuống đưa tay phải ra trước mặt Kẹo, hiểu ý Kẹo cũng cuối người xuống đặt tay trái lên tay Lam. Dưới đám lửa bập bùng, hai người tay trong tay nhảy múa như đang trong sảnh tiệc hoàng gia, khung cảnh xung quanh sáng lên lạ thường khi cả hai nhắm mắt lại, âm thanh của tiếng nhạc dần được bắt đầu. Trong lúc Kẹo nhắm mắt chìm vào điệu nhảy thì Lam luôn dòm ngó xung quanh kiểm tra xem anh và Kiều đã chuẩn bị xong xuôi chưa. Khi bài nhảy gần kết thúc thì Lam nhanh trí chuyển biến điệu nhảy sang điệu nhảy mới để cố kéo dài thời gian ra, Kẹo thấy điệu nhảy bị chuyển thì cũng không nói gì nhảy theo vì nghĩ Lam đã nhớ nhầm bài. Khi mọi thứ được chuẩn bị xong Lam kết thúc bài nhảy và lùi xa ra để chào Kẹo như chào bạn nhảy của mình. Kiều thấy nhảy xong rồi thì nhảy vào chỗ Lam đang đứng. Sau khi cuối chào đúng yêu cầu khi nhảy xong, Kẹo mở mắt ra đag định trêu Lam khi cô quên bài thì trước mặt cô là Tiểu Kiều đang quỳ một gối xuống đất và đang cầm nhẫn cầu hôn trên tay.

"Kẹo, chị biết em vì đồng hành với chị thời gian qua đã nhận nhiều sự ngăn cản, mệt mỏi bủa vây em từng ngày nhưng em vẫn chọn tin tưởng chị và tình yêu của chúng ta, hãy để chị gánh vác những khó khăn đó thay em nha....làm vợ chị nhé." Kiều nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng nói từng chữ rõ ràng nhất để Kẹo có thể nghe thấy.

Kẹo đứng sửng sờ trước lời cầu hôn của Kiều, không kìm được nước mắt mà gục xuống đất khóc. Trước tình yêu cả cuộc đời này của bản thân mình, Kẹo nghẹn ngào khóc lớn nói ra nỗi lòng của mình: "Em....em cũng muốn cùng chị kết hôn...nhưng...nhưng em là bán sói....em thức tỉnh sớm nên sẽ chết rất sớm....em không muốn...không muốn phải nhìn chị đau khổ khi em mất đi."

Kiều nghe thấy lý do thì vương tay lau nước mắt của Kẹo từ từ dỗ dành: "Đừng khóc mà chuyện em là bán sói thức tỉnh sớm chị đã biết từ lâu rồi, đồ ngốc, chị thật sự rất yêu em nên đừng từ chối chị nha."

"Chị nói dối...em đã giấu từ...lâu rồi sao mà chị biết được cơ chứ" Kẹo nghe xong thì càng buồn hơn mà khóc lớn.

"Ngốc đừng khóc nữa, em quên bị nói mớ ban đêm à, vào ban đêm em hay thúc thít khóc rồi nói ra hết mấy chuyện này đó." Kiều lại tiếp tục dỗ dành.

Kẹo nghe thấy Kiều nói mà quê trong lòng nên cũng bớt khóc lại nhìn vào chiếc nhẫn cầu hôn của Kiều. Thấy Kẹo bình ổn lại tâm trạng thì Kiều bế Kẹo vào lòng dẫn đi nói khác để nói chuyện.

Hai người đó đi rồi, đồ ăn cũng xong hết rồi, Lam và anh lại ngồi xuống cạnh đống lửa trại nói chuyện với nhau.

Anh bắt đầu câu chuyện trước: "Anh vẫn không biết em đã có thay đổi gì mà Kiều với Kẹo gọi là bản hai chấm không?"

Lam khúc khích cười đáp lại anh: "Chị Kiều bảo là cho dù em không làm gì thì anh vẫn sẽ bảo em đẹp nên bày trò ra đấy, chứ leo núi thì sao mà makeup được cơ chứ."

Anh bắt đầu đỏ mặt trước câu trả lời đó nên đổi sang chủ đè khác cho đỡ ngượng: "Ban nãy em nhảy đẹp thật đó, giống hoàng tử vậy."

Lam bị nói là hoàng tử thì khó chịu rõ ra mặt: "Em phải làm phù thủy chứ sao lại là hoàng tử được."

"Vậy anh làm công chúa em bắt cóc anh đi đi." anh nói xong thì dang hai tay ra để Lam bắt đi.

Lam thấy có sơ hở nên lao thẳng vào lòng anh ngồi, được vào trong rồi cô tiếp tục hỏi: "Em nhớ anh bảo làm ở nhà máy sữa mà đúng không, em biết em nhớ không sai đâu."

"Ừ thì em nhớ đúng rồi đó, em có gì muốn hỏi à?" anh ôm lấy cô rồi đặt đầu lên vai cô.

"Sao anh có được xe hơi, còn thuê luôn cả ngọn núi nữa, em cứ nghĩ xuất thân của anh bình thường chứ." cô hỏi nhưng trong lòng vẫn có gì đó khiến cô nghẹn lại.

"Đúng là anh làm ở nhà máy sữa, nhưng anh làm sếp." anh nói với cô một cách thản nhiên có chút ý cười trong đó.

Nghe được đáp án thì cô cứ thấy rằng bản thân mình không xứng đáng với anh, anh luôn dành cho cô cái gì đó rất đặc biệt mà chính cô không thể hiểu được.

Từ lần đầu tiên, anh đã chi tiền dẫn cô đi chơi, cô té cũng là anh ôm chầm lấy cô rồi gọi người đến giúp, còn chi tiền thuê cả ngọn núi chỉ để cho bọn cô đi chơi, anh cố gắng chăm lo cho cô đến thế nhưng cô chưa làm gì được cho anh cả. Những cảm giác thấy bản thân mình vô dụng cứ quấn lấy cô, những kí ức về anh hiện lên từ từ rồi như một con rắn siết chặt lấy cổ cô, sự khó thở dần kéo tới, những cảm xúc và sự tự ti làm mắt cô mờ đi, mọi thứ đã từng xảy ra như bóng tối, cứ thế mà nuốt chửng lấy cô.