Chereads / Giấc mơ của sự toàn trí / Chapter 36 - Chương 35: Phân cảnh đầu tiên (3)

Chapter 36 - Chương 35: Phân cảnh đầu tiên (3)

Săn bắn...

Con mồi...

Lựa chọn con mồi?....

Lẽ nào người đi săn là...

Không thể!!!!

Tôi hoảng hồn khi nhìn vào màn hình livestream của mình.

Nếu như tất cả những gì tôi nghĩ là thật, thì đó chẳng khác gì một thảm họa đúng nghĩa.

Ngay từ đầu, nếu người đi săn đã có quyền hạn cao đến như thế thì những con mồi như chúng tôi không phải là cá đã nằm trên thớt hay sao? Có chạy có trốn như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ bị phát hiện ra thôi.

Không đúng. Tất cả những chuyện mà tôi đã trải qua suốt mấy tháng qua đều có một điểm chung, và tôi đã lợi dụng điểm chung đó để thoát chết rất nhiều lần.

Sự cân bằng.

Cán cân của thử thách luôn luôn cân bằng, và giữa tất cả các đường tử chắc chắn luôn có một đường sinh.

Nếu như thật sự người đi săn là các vị khách quý, vậy cán cân này sẽ dịch chuyển thế nào để quay về vị trí cân bằng?

Trò chơi săn bắn. Gợi ý đầu tiên: Tìm quy tắc để sống.

Quy tắc ở đây là gì?

Nghĩ đi nào. Làm thế nào để sống sót trong cái thế giới đổ nát này?

Tôi mặc kệ tất cả suy nghĩ toán loạn và bắt đầu di chuyển xuống các tòa nhà khác bên cạnh đó.

Lúc này, tôi nhìn thấy trong khi những người xung quanh đang chạy toán loạn ra khỏi nơi này thì một đám người nhà giàu vẫn còn đứng đó cuồng loạn ngôn ngữ. Cứ như không thể chấp nhận sự thật trước mặt vậy.

-Tao mà biết đứa nào bày ra trò này

-Mẹ kiếp, cái gì đây?

-Lũ này không phải chỉ cần tiền là được hay sao? Dừng cái trò này lại rồi ta đúc cho một đống luôn.

-...

Một tên mặt sẹo vừa dứt lời, mũi tên từ đâu tới đâm xuyên qua tim hắn, chết ngay tại chỗ.

Lặng ngắt như tờ.

Giọng nói the thé của con robot kia lại bắt đầu vang vọng.

[Có vẻ như các người vẫn còn xem đây là trò chơi? Vẫn chưa hiểu ra à lũ ngu này?]

Báo động đỏ bắt đầu nổi lên trong tâm trí tôi.

[Ta thấy có vẻ các người vẫn còn rảnh rỗi quá nhỉ? Hay để ta tăng độ khó lên nhé?]

BEEP____

Một chiếc đồng hồ hiển thị trên không trung.

1,256,743.

Gì đây?

Mọi người lại bắt đầu xì xầm.

[Như các người thấy, đây là số người còn sống sót trong kịch bản hiện tại.]

Ý hắn là gì? Chẳng nhẽ...

Mồ hôi lạnh trên người tôi đang tuôn ra như suối.

[Cho đến khi con số này giảm xuống 500,000 thì kịch bản này mới kết thúc]

[À, còn nữa, nhớ đi kiếm tiền đi nhé, phí tồn tại lần 1: 10000 galleons]

Điên thật rồi. Kịch bản không giới hạn thời gian.

Vừa phải sống sót vừa phải kiếm tiền, nghe như một nhiệm vụ bất khả thi vậy.

-Cái…. cái gì vậy???Đùa nhau à?

-Anh có nghe thấy tin nhắn kia không? Này, anh có nghe thấy không?

- Chúng ta nên làm gì đây? -

-HUHU... Tôi không muốn chết...

Lúc này, một vụ giết người diễn ra nhanh trong nháy mắt.

Tên sát nhân là một người trẻ tuổi, nhưng trong mắt hắn bây giờ chỉ còn lại sự khát máu. Bảy cái đầu lăn lông lốc dưới chân hắn.

"Ha... Cảm giác này không tệ. Đưa nào muốn nộp mạng nữa nào?"

Đám đông bắt đầu hoảng loạn.

Tôi vội lẩm nhẩm: "Giám định"

=Kĩ năng (Giám đinh) đã được kích hoạt=

=THÔNG TIN=

Tên: Henry

Tuổi 18

Cấp độ 3

(*) Đang ở trong trạng thái cuồng hóa

(*) Đã kí khế ước với =

Hắn vừa đá mấy cái đầu vừa cười khằng khặc.

"Mở mắt ra mà nhìn đi, bây giờ không còn là xã hội pháp trị nữa, đây là thiên đường cho tội phạm"

"Tao vừa giết người đấy, có ai đến xử tao không? Nhìn lên cái đồng hồ kia đi. Đây mới là quy tắc sống"

Tôi vội nhìn lên.

1,256,736.

Mất 7 người.

"Chúng mày không nghe con robot đó nói sao? Cho đến khi con số đó dưới 500,000 thì tao vẫn còn có thể giết người thỏa thích !!!!"

Mọi người đang rất run sợ. Một vài người đã bắt đầu cầm vũ khí lên.

Thật sự phải giết người sao? Không còn cách nào khác nữa ư?

Tên kia vẫn đang điên

"Giết đi! Giết người đi! Nếu mày không động thủ thì để tao ra tay!!!!"

Vừa nói, hắn vừa dơ đao lên chém một người phụ nữ gần đó.

Mồi lửa đã bắt đầu.

Những người ở gần nhau bắt đầu cố gắng lấy mạng nhau.

-Chết đi. Chết đi. Chết đi....

-Tôi muốn sống

-Làm ơn tha cho tôi

-Tôi muốn sống.... Cứu với....

Chứng kiến cảnh tượng như vậy chỉ khiến tôi muốn ói mửa. Tôi quay đầu chạy đi trốn ở một công ty xa chỗ này nhất.

Không còn sức lực để di chuyển, tôi ngồi bệt xuống đất.

Giờ khắc này, tôi thật biết ơn vì nơi tôi sống còn chưa xảy ra chuyện kinh khủng như thế này.

Mình không thể bỏ cuộc!

Động não đi. Động não đi.

Nhiệm vụ bây giờ là sống cho đến khi con số đó dưới 500,000. Và phải có 10000 galleons nộp phí.

Gợi ý, gợi ý! Tìm quy tắc để sống.

Sự cân bằng, sự cân bằng.....

Tôi liếc nhìn màn hình livestream, con số đang dao động từ 0 đến 1.

Không thể xin xỏ từ lũ này được. Trừ phi phải đánh đổi một thứ gì đó. Giữa người và thần, vật trao đổi ngang giá... chỉ có tính mạng.

Gợi ý quá mơ hồ... Không thể lãng phí thời gian đi tìm cái đó được.

Nếu chiếu theo sự cân bằng, một vị thần cũng không thể " săn " con người. Phải có hạn chế, rõ ràng là những tên đó không thể giáng thế được. Vậy phải lợi dụng một thứ khác làm thợ săn.

Con người.

"Tên sát nhân đó... có phải hắn đã kí kết khí ước với ?"

Tôi buột miệng thốt ra.

Màn hình livestream đang ảm đạm bỗng nhiên sáng lên.